Slug
Ngày đẹp trời, trong căn biệt thự vang vọng những tiếng cười nói vui vẻ. Vì hôm nay chính là sinh nhật lần thứ 16 của cậu bé mang tên Thanh Tuấn. Nhưng cậu lại khá ủ rũ, ba cậu thấy vậy liền hỏi:"Sao con không vui vậy?""Khoa vẫn chưa tới!""Vậy con thử gọi điện cho cậu ấy đi!""À, con quên mất!"
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia lật đật chạy đến chiếc điện thoại mà nhấn nhấn số làm ba cậu chỉ biết bật cười rồi đi ra ngoài.
Giọng nói thánh thót vang lên:
"Khoa a~"
"Ừm, tớ đây!"
Giọng nói bên kia bỗng trở nên buồn bã:
"Sao cậu chưa đến nữa?"
"Ba mẹ tớ bận nên tớ không thể đến được. Xin lỗi cậu nhé!"
"À...."
"Không sao đâu, nhưng ngày mai phải có quà cho tớ đó!"
"Yên tâm a~~!"
Thanh Tuấn cười tươi tắt điện thoại.
Bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào. Cậu chưa kịp chạy ra xem thì ba cậu đã chạy vào, mẹ thì hốt hoảng chạy từ trên cầu thang xuống:
"Chuyện gì vậy anh?"
"Họ đến rồi!" Ông sợ hãi nói.
"Họ...họ đến rồi sao?" Bà lắp bắp hỏi lại.
"Ừm. Em và con mau chóng rời khỏi đây đi! Nguy hiểm lắm!" Ông vừa nói vừa đẩy bà đi về phía cửa sau.
Bà hốt hoảng nắm lấy tay cậu bỏ trốn bằng cửa sau. Chạy được vài bước thì nghe tiếng súng đùng đoàng vang lên xé nát con tim bà. Quay lại nhìn thì người đàn ông bà yêu thương đã ngã nhào ra sàn, trên ngực còn có một lỗ thủng do viên đạn gây nên, máu cứ thế mà lan ra...
Ngăn giọt nước mắt mờ nhạt, bà nhanh chóng dắt cậu rời khỏi nhà. Thanh Tuấn lúc này thấy ba mình nằm bất động dưới đất mà khóc lên nức nở.
Ôm lấy cậu, bà nói:
"Tiểu Tuấn à, đừng khóc!"
Bà nói trong nước mắt. Chạy được một đoạn thì bà bị trúng đạn vào chân rồi ngã bệt xuống đất. Thanh Tuấn nhanh chóng đỡ lấy bà.
Hất tay cậu ra, bà nói:
"Tuấn à, con chạy đi. Phải chạy thật xa, để mặc mẹ, chạy đi con!"
Thanh Tuấn nghe câu nói ấy thì không nỡ bỏ đi. Bà quay lại thấy chúng sắp đuổi kịp liền kêu lớn:
"Tuấn à, mau chạy đi!"
Cậu lúc này chỉ biết nghe lời mẹ mà chạy hết sức. Biết mình yếu nên cậu nhanh chóng trốn vào một bụi cỏ um tùm, từ đây có thể quan sát được tình hình trong căn biệt thự. Nước mắt cậu rơi khi thấy mẹ mình bị hai người đàn ông giữ lấy và một nam nhân có vẻ còn nhỏ nhưng khuôn mặt tràn đầy sát khí đang hướng khẩu súng về phía mẹ cậu và...
*Đoàng*
Thanh Tuấn hốt hoảng ôm tai, mẹ cậu hiện tại đang nằm bất động dưới vũng máu loang lổ.
Có người từ bên trong chạy ra nói:
"Thưa cậu chủ, con trai của hai người họ lạc mất rồi!"
Hắn trừng mắt nhìn người đàn ông kia rồi...
*Đoàng*
Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên, người đàn ông vừa báo tin khi nãy đã chết ngay tại chỗ.
Chất giọng trầm khàn vang lên:
"Đồ ăn hại!"
Mọi người xung quanh khi thấy cái chết vừa rồi liền cúi đầu lo sợ. Hắn ta hướng mắt nhìn mọi người, cất tiếng:
"Thu dọn chỗ này!"
Sau đó hắn ta lạnh lùng bỏ ra xe rời đi.
Mấy nam nhân mặc đồ đen đổ xăng quanh căn biệt thự, và chỉ cần một chiếc bật lửa, ngôi biệt thự đầy tiếng cười nói hạnh phúc lúc nãy nhanh chóng biến thành tro bụi.
__________________________________________________________________________________
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự rộng lớn. Cánh cổng to sừng sững dần dần mở ra để hắn tiến vào.
Ở phòng khách, có một người đàn ông đang ngồi thư thái, nhâm nhi tách trà nóng.
Hắn từ bên ngoài bước vào, người đàn ông kia tươi cười nói:
"Con trai, mọi chuyện thế nào rồi?"
"Không giết được con trai họ!"
"Haha, không sao đâu! Con như vậy là đã tốt lắm rồi"
"Không có chuyện gì nữa, con lên phòng!"
"Ừm, con đi nghỉ đi!"
Hắn sau khi nghe câu nói kia thì lạnh lùng bước lên phòng.
__________________________________________________________________________________
Thanh Tuấn mệt mỏi lê bước chân trên đường, cậu giờ đây chẳng biết đi về đâu.
Nhà không còn, trời thì vẫn mưa. Thời tiết giá lạnh cùng cơn đói khiến cậu nhanh chong ngất đi ngay trên vệ đường.
Một người phụ nữ đi qua thấy vậy liền ra hiệu hai người đàn ông phía sau lại đỡ cậu và đưa về nhà.
Thanh Tuấn lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân đang nằm trong căn phòng lạ hoắc. Cậu thắc mắc nhìn xung quanh thì nhận ra có người phụ nữ đang ngồi ở sofa nhìn chằm chằm mình.
Cậu hoảng sợ nói:
"Cô...cô là ai?"
"Ta là người đã cứu ngươi!"
Cậu lo lắng nhìn người phụ nữ ấy. Người này có thật sự là người tốt?
Nhìn ánh mắt chất vấn đó của cậu, người phụ nữ nhanh chóng bước xuống ngồi cạnh giường hỏi:
"Không tin ta sao?"
"Cô thật sự là người tốt?"
"Ta không chắc!"
Người phụ nữ nói xong liền cười khiến cậu lo sợ.
"Vậy cô là người xấu!" Thanh Tuấn ngây thơ nói.
"Đừng nói nhiều nữa. Nghe ta hỏi đây. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
"Tôi tên Thanh Tuấn, 16 tuổi."
"Từ giờ ngươi sẽ được huấn luyện để trở thành một sát thủ! Ngươi không có quyền lựa chọn đâu!" Nói rồi cô ta đi ra khỏi phòng.
__________________________________________________________________________________
Vũ Đức Minh ngồi chễm chệ giữa phòng khách thể hiện sự quyền lực của mình. Bên cạnh là người hậu vệ thân cận. Người nọ cất tiếng:
"Lão đại à, ở cái tuổi 15 mà cậu Đức Thiện làm được như vậy đã là quá xuất sắc rồi. Nhưng tôi nghĩ cậu ấy cần huấn luyện thêm. Nếu bây giờ cậu ấy đã như vậy thì sau khi huấn luyện sẽ càng xuất sắc hơn. Lúc đó ông có thể yên tâm mà giao RV cho cậu ấy!"
Người đàn ông nghe xong cũng trầm ngâm suy nghĩ. Cũng đúng! RV sau này cần một người để thay ông tiếp quản và không ai khác đó chính là Đức Thiện-con trai ông.
Đức Thiện từ trên lầu bước xuống, ngồi vào ghế sofa, cất tiếng:
"Cha gọi con?"
"Ta muốn con được huấn luyện thêm để sau này thay ta quản lí RV. Vì vậy tuần sau con sẽ ra nước ngoài, gia nhập vào nhóm huấn luyện đặc biệt..."
Ông chưa nói hết thì hắn đã lên tiếng:
"Vâng, con biết rồi! Cha cứ sắp xếp đi!"
Nói rồi hắn đứng dậy bước lên phòng. Ông nhìn theo bóng dáng ấy mà cười thầm.
"Con trai ta phải thế chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store