SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU - MẠN TÂY [4] (900- 1100)
Chương 901.1: Không cần cảm ơn
Tin tức Doãn Mạt chết lan truyền nhanh chóng.
Vợ chồng nhà họ Doãn không dám tin, ôm đầu khóc lóc trong phòng.
Tiêu Diệp Huy đứng giữa phòng trà, nhìn Tiêu Hoằng Đào cúi đầu pha trà, cất giọng cứng rắn: "Rốt cuộc ba đã phái cô ấy đi làm nhiệm vụ gì?"
Tiêu Hoằng Đạo ngước mắt, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ là nhiệm vụ gì, chưa làm xong thì không cần trở về."
Tiêu Diệp Huy mím môi suýt thốt lên hai chữ "máu lạnh".
Tiêu Hoằng Đạo nhìn vẻ mặt bất mãn của anh ta, nâng ly trà đến bên môi thổi hơi nóng: "A Huy, con xốc nổi quá. Dù cô ta gặp chuyện thật, có chết thật đi nữa, cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi mà thôi. Huống hồ, chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi. Với sự hiểu biết của con về Lê Tiếu, cô ta có thể rắp tâm sát hại Lục tử các con sao?"
Tiêu Diệp Huy cụp mắt, cười nhạt: "Quả nhiên ba lại giấu con ra tay với cô ấy."
A Huy..." Tiêu Hoằng Đạo lắc đầu như thất vọng: "Nếu không phải con thiếu quyết đoán, sao ba phải xử lý cục diện rối rắm này? Con cho rằng làm Công tước mấy năm, lôi kéo được vài bộ trưởng là có thể vô lo vô nghĩ sao?"
Tiêu Diệp Huy nắm tay thành quyền, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoằng Đạo: "Vậy nên lần nào ba cũng ép con?"
Tiêu Hoằng Đạo ném ly sứ lên bàn trà, tiếng va chạm hệt như xung động khi thế giữa hai cha con: "Ba không ép con, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn con lêu lổng bên ngoài? Con sinh ra là người thừa kế gia tộc, gánh trách nhiệm của Childman mới là chuyện con cần làm."
"Ba." Tiêu Diệp Huy nhắm mắt, không muốn tiếp tục tranh chấp vô nghĩa, đổi để tài quay lại câu hỏi trước đó: "Rốt cuộc ba bảo Doãn Mạt đi làm gì?"
"Con không cần biết." Tiêu Hoằng Đạo thôi giận, cầm ly trà mới, thấp giọng nói: "Con phái mấy người hộ tống lão Doãn đến Nam Dương một chuyến, tốt nhất là mang cho được thi thể của Doàn Mạt về."
Tiêu Diệp Huy nhìn ông thật sâu rồi xoay người rời đi, sau lưng lại truyền đến lời dặn của Tiêu Hoằng Đạo: "Trang viên nhiều việc, một người đi là được, để bà Doãn ở nhà đi."
Trong phòng sách, Tiêu Diệp Huy sập cửa thật mạnh, đi đến cửa số châm điếu thuốc, khói mù lượn lờ làm mờ đi vẻ mặt mệt mỏi của anh ta.
Doãn Mạt chết rồi...
Anh ta không tin, nhưng lại không dám khẳng định cô ta chưa chết.
Lúc trước, Thương Thiếu Diễn có thể làm Doãn Mạt bị thương vì Lê Tiếu, nay giết luôn Doãn Mạt cũng không phải không thể.
Tiêu Diệp Huy hút mấy hơi, nét mặt nhanh chóng khôi phục bình thường.
Anh ta cầm điện thoại lên dặn dò: "Gửi đoạn camera trước khi Doãn Mạt gặp chuyện và đoạn đường tai nạn cho tôi."
Chưa đến mười phút, camera đoạn đường và thông báo nội bộ Sở giao thông phơi bày trước mắt Tiêu Diệp Huy.
Camera biểu hiện Doãn Mạt cùng ba người đàn ông cường tráng mang khẩu trang ra khỏi khách sạn rồi lên một chiếc xe con.
Dường như Doãn Mạt bị thương, bước đi rất chậm trông hơi lê lết.
Đổi hình ảnh, xe con dừng ở vạch chờ rẽ trái, xe chạy trên đường không quá đông, hướng rẽ trái cũng không có xe sau.
Khi đèn đỏ sắp chuyển đổi, một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái tới từ phía sau, lực trùng kích rất mạnh đụng ngã xe con.
Xe con lăn mấy vòng, chiếc xe kia lại tiếp tục đâm mạnh vào gầm xe con.
Người đi lại nhanh chóng tháo chạy, xe con cũng bốc cháy.
Tài xế có lòng muốn tiến đến dập lửa, nhưng ngay lúc đó lại phát nổ.
Ngọn lửa bén vào tấm bạt dùng để che chắn vành đai xanh, khói cuồn cuộn dày đặc che khuất bầu trời, cả camera cũng trở nên mơ hồ.
Đầu ngón tay Tiêu Diệp Huy khựng lại, ấn nút tạm dừng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store