Shortfic Wonha Dieu Em Uoc A Thing I Wish By Matchitow Full
- Chị ấy ngủ chưa vậy?
Yuna ló đầu ra ngoài cửa.
- Làm sao tụi em biết được?!
SinB và Yewon cũng thập thò ở phòng đối diện.
Đột nhiên có tiếng 'cạch' phát ra từ cánh cửa của phòng chính giữa, Jung Eunbi nuốt nước bọt, cả bọn nhìn nhau rồi cẩn thận lùi ra sau. Cửa phòng vừa đóng lại thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
- Dọa chết em rồi Jung Yerin.
SinB vừa nhăn nhó vừa vùng vẫy, con bé còn chẳng dám nói lớn tiếng. Yerin rón rén bước ra, khoảng ba bước chân thì cười tủm tỉm
- Chị ấy ngủ rồi, ngủ say lắm.
- Thế mình ăn được chưa? - Yewon sốt ruột lên tiếng.
- Xong hết rồi, qua đây!
Như chỉ chờ Yuna ra hiệu, cả bọn lập tức phóng qua phòng Yuna và Eunbi. Jung Eunbi trước khi đóng cửa phòng vẫn nán lại nhìn về phía phòng chị, cả ngày hôm nay chị không rời khỏi phòng nửa bước, cơm chị cũng chẳng ăn, không biết có chuyện gì xảy đến với chị nữa.
- Eunbi, em làm gì mà ngẩn người ra vậy?
Eunbi nghe Yerin gọi thì giật mình đóng cửa lại, em bấm chốt rồi chạy về phía giường mình, kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc vali to tướng. Em mở khóa, bên trong toàn là đồ ăn vặt. Cả bọn trông thấy đồ ăn thì như được giải thoát, đó là đống đồ ăn mà lần nào mọi người cũng đưa cho em giữ hộ, khi muốn ăn thì sẽ kéo cả đám qua ăn hệt lúc này. Và tất nhiên là phải giấu Kim Sojung, vì nếu để chị phát hiện cả bọn ăn khuya, chị sẽ cáu lên rồi giáo huấn một trận cho ra trò.
Nhưng rồi chuyện gì đến sẽ đến, khi đang ăn giữa chừng thì có tiếng gõ cửa. Cả năm người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều đang ở đây, thế thì người bên ngoài chắc chắn là Kim Sojung. SinB ngửa mặt lên trần nhà, trông con bé đau khổ tột độ, Yuna sau khi cất đống đồ ăn vặt vào lại vali thì nhanh chóng trèo lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ. Yerin lóng ngóng, nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy nơi nào thích hợp để trốn hơn nhà vệ sinh, liền kéo tay SinB và Yewon đi một mạch vào trong đấy. Chị em tốt của Jung Eunbi đang gián tiếp nói với em rằng hiện tại chỉ còn mỗi em, em không mở cửa thì sẽ chẳng còn ai mở cửa cả. Đèn phòng vẫn sáng dù hiện tại đã rất khuya, cửa phòng hôm nay đột nhiên lại khoá trong khi mọi ngày thì không, Sojung chị tối hôm nay nếu không vào được căn phòng này, chắc chắn cả bọn ngày mai sẽ không đứa nào được yên thân.
Jung Eunbi mím môi, em đành bước ra cửa, cửa vừa mở em đã trông thấy gương mặt lạnh lùng của chị. Kim Sojung nhíu mày nhìn em, Eunbi em không phải kiểu người giỏi nói dối, em căn bản là không thể nói dối hay che giấu được điều gì ra hồn, đó là lí do em luôn bị các thành viên phàn nàn về cái tật cẩu thả trong ăn nói. Eunbi cúi mặt xuống đất, rồi lại ngẩng mặt lên, ánh nhìn của Kim Sojung vẫn như thế, ánh nhìn dò xét của chị không mảy may rời khỏi người em. Chị đột nhiên xoay người bước đi khiến em ngỡ ngàng đứng đó trông theo bóng lưng của chị, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau chị đã quay trở lại, trên tay cầm sáu lon nước trái cây, chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa phòng em bước vào.
Jung Eunbi hốt hoảng
- Chị...sao giờ này chị chưa ngủ...mà còn qua đây?
Kim Sojung thở dài đặt sáu lon nước lên sàn rồi ngồi bệt xuống đất
- Thế tại sao ba cái đứa kia giờ này chưa ngủ mà còn qua đây?
Jung Eunbi nuốt nước bọt, bị lộ rồi, chị biết tất cả rồi. Em bĩu môi ngồi xuống cạnh chị, Yuna trên giường cũng gãi đầu ngồi lên, Yerin, SinB và Yewon thì đem khuôn mặt tội nghiệp trở ra từ nhà vệ sinh. Tất cả ngồi quây quần bên nhau, Kim Sojung bắt đầu cất tiếng
- Mấy đứa muốn ăn đến vậy sao?
Cả bọn đồng loạt gật đầu một cái thật mạnh. Chị hơi bất ngờ khi trông thấy phản ứng đó nên có chút ngập ngừng
- Thế thì...sau này thỉnh thoảng ăn cũng được...nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.
Chị vừa dứt lời thì...
- Phải vậy chứ! - Yuna lập tức lôi vali ra.
- Kim Sojung số 1! - Yewon giơ ngón tay cái lên.
Yerin và em thì thở phào nhẹ nhõm, em còn tưởng sẽ bị chị mắng cho một trận. Ai nấy đều lo vui mừng, duy chỉ mỗi SinB là thắc mắc
- Nhưng sao chị biết được vậy?
Sojung chị lắc đầu, đưa một lon nước trái cây đến tay Eunbi rồi nói
- Tại vì mấy đứa lộ liễu quá.
- Bọn em lộ liễu ư? - SinB tròn mắt.
Kim Sojung sau khi đưa nước trái cây cho mọi người, chị với tay sang mở lon nước cho em
- Thứ nhất, Yuna sẽ không ló đầu ra khỏi chăn mà ngủ.
Yuna nghe xong vừa mím môi vừa day day thái dương. Sojung chị lại nói tiếp
- Thứ hai, mấy đứa quên rằng trong nhà vệ sinh có gương sao?
Rồi cả bọn như được khai sáng, SinB bấy giờ đã hiểu vì sao chị biết được có hẳn ba người trốn trong nhà vệ sinh.
- Thứ ba...
Cứ tưởng rằng đã xong, nhưng khi mọi người bắt đầu ăn uống thì Sojung cất tiếng khiến ai nấy đều dừng lại nhìn chị. Sojung bất ngờ quay sang em, bàn tay chị chạm vào mặt em, ngón tay cái của chị dừng lại ngay khoé môi em
- Bằng chứng thứ ba quả là rõ ràng nhất.
Được rồi, em đích thực là người không có thiên phú nói dối, em chẳng bao giờ làm nên chuyện gì, trái lại còn phá hoại. Sojung cười, chị khẽ lau đi vụn bánh trên môi em.
Tim em bỗng nảy lên một nhịp. Đã bao lâu rồi em chưa được nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười rạng rỡ hệt như vầng thái dương, nụ cười khiến lòng em cảm thấy ấm áp, nụ cười khiến em chợt nhận ra cuộc đời cũng có lúc thật bình yên. Eunbi nhìn chị không chớp mắt, sau những gì em làm, em cứ ngỡ chị quyết định sẽ tránh em. Chị sẽ chỉ xuất hiện khi em thật sự cần, còn không, có lẽ cũng như hôm nay, chị sẽ tự nhốt mình trong phòng chứ chẳng thèm bước ra ngoài nửa bước. Khỉ thật! Nụ cười đó lại khiến tim em loạn nhịp, em cứ nghĩ rằng tình cảm đơn phương mà em dành cho chị đã chấm dứt, cho dù chưa chấm dứt thì cũng đã vơi đi phần nào. Nhưng không, nó chẳng những không vơi đi mà còn dồn dập và mãnh liệt hơn trước.
Hai má em ửng hồng, em vẫn chưa hết cảm xúc với chị, em vẫn dành cho chị một tình cảm rất đặc biệt, đặc biệt hơn tất cả các thành viên khác.
- Tụi em cũng có định giấu chị đâu! Vì lần trước chị phát hiện em ăn vặt rồi tự nhiên mắng em xối xả, thì làm sao bây giờ tụi em dám nói cho chị nữa Mà chị cũng thiên vị quá rồi đó, Eunbi lớn ăn thì chị cho còn Eunbi nhỏ ăn thì chị mắng! Cùng một cái tên mà hai số phận...
SinB oan ức nói, con bé vừa nói vừa bốc miếng bánh bỏ vào miệng. Yewon bên cạnh liền đẩy vai con bé
- Lúc đó quản lí đang ở kế bên, chị ấy không cho cậu ăn là đúng rồi.
- Nhưng...nhưng...
Yuna rướn người sang cốc đầu SinB một phát rõ kêu
- Aigoo...đã không biết nghĩ cho chị lớn còn oán trách này!
SinB ôm đầu rên rỉ, con bé quay sang nhõng nhẽo với Yerin đang ôm bụng cười nắc nẻ bên cạnh.
Jung Eunbi em dù không có tâm trạng cũng phải phì cười. GFriend là một nhóm rất tuyệt vời, chuyện đúng đắn nhất mà em làm từ trước đến nay chính là debut trong GFriend. Bởi tình cảm mà mọi người trong nhóm dành cho nhau rất chân thành, nên em càng phải trân trọng. Bởi tất cả khoảnh khắc mà em trải qua cùng mọi người đều đáng quý, nên em càng phải khắc ghi. Tất cả là vì nhóm, vì tương lai, vì sự nghiệp, em lại càng phải bỏ chuyện tình đơn phương thầm lặng của bản thân qua một bên. Eunbi em không thể để các thành viên vì em mà phải chịu cảnh sự nghiệp xuống dốc, em cũng chẳng muốn phải dọn ra ở riêng hay hoạt động riêng, bởi nếu như thế thì cô đơn biết bao. Mỗi lần cần sự giúp đỡ cũng chẳng biết phải nhờ ai, mỗi lúc đột ngột đổ bệnh cũng chẳng biết ai sẽ là người chăm sóc mình, vì những lẽ đó, em không nghĩ bản thân sẽ chịu đựng được nếu bị công ti ép dọn ra ở riêng.
Eunbi vô thức nhìn sang Sojung, bỗng bắt gặp ánh mắt của chị đang nhìn em, em lại vội vã quay đi và vờ như mình chưa trông thấy gì. Trớ trêu thật, lần nào em cũng bị chị bắt gặp như thế này, để rồi lúng túng, để rồi chẳng biết phải đón nhận ánh nhìn chăm chú của chị hay bối rối quay mặt đi. Sojung chị tất nhiên sẽ thấy hết tất cả mọi phản ứng của em, từ cái cắn môi, cái đảo mắt, cái cúi mặt đến cái quay đầu. Eunbi em cam đoan rằng chị đã thấy hết tất cả, chỉ là chị cũng học theo em, vờ như không thấy, không biết và không nghe.
Đêm đó em lại ra ban công, số lần em đứng ngoài ban công đã thưa hơn rồi. Mỗi lần bước ra ngoài này, lòng em cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, việc thưởng thức sự yên tĩnh của bầu trời đêm đầy sao khiến em tịnh tâm, để em có thể cẩn thận dọn sạch đi những u ám của cả một ngày. Không hôm nào em không suy nghĩ về những việc mình làm, em là một người không mấy tự tin, mỗi việc em làm, về sau em đều suy nghĩ cẩn thận lại xem em đã làm đúng hay sai, xem em có khiến người khác tổn thương hay không.
Về điểm này, người khác thì em không dám khẳng định, nhưng với Sojung, em chắc chắn em đã làm chị tổn thương rất nhiều lần. Eunbi em thoạt đầu quyết tâm muốn né tránh sự quan tâm của chị, chị rõ ràng đã nhận ra, bằng chứng là sau những lần bị em làm cho hụt hẫng, chị đã cố gắng tiếp xúc với em ít nhất có thể. Chị hẳn rất cố gắng để không gieo cho em thêm một tia hi vọng nào dù là nhỏ nhất, nhưng có lẽ vấn đề không phải ở chỗ chị, mà là ở chỗ em. Chị cố gắng phối hợp với em đến như vậy, em lại không sao tiếp tục mục tiêu to lớn mà chính em đã tự đặt ra, chỉ vì cái suy nghĩ cố chấp của em, cái đoạn tình đơn phương ngang bướng của em nhất quyết không chịu rời đi. Nó nhất quyết ở lại để dày vò em, khiến em đau khổ, khiến em tuyệt vọng, khiến em bao giờ cũng phải tự trả lời cho mình câu hỏi về việc nên đi hay nên ở.
Những đêm em dành thời gian chỉ để đứng ngoài ban công, bên cạnh sự nhẹ nhõm về tinh thần mà nó mang lại, còn có sự mệt mỏi khi nghĩ về tương lai. Eunbi em từng quyết định rằng sẽ chẳng ra đây nữa, bởi mỗi lần đứng tại nơi này, trong đầu em đều ánh lên hình bóng của chị, nhưng biết làm sao được khi chốn này là chốn duy nhất em có thể tự do thừa nhận với chính mình hàng loạt những sự thật.
Sự thật là, rời xa chị, em thực sự không muốn. Tỏ ra lạnh nhạt với chị, em hoàn toàn không đành lòng.
Bỗng có một chiếc chăn bông choàng qua thân Eunbi từ đằng sau. Tay giữ chặt lấy chiếc chăn ấy, em từ từ xoay người lại. Là Kim Sojung. Chị không biết đã đứng cạnh em tự bao giờ, là em mải suy nghĩ nên không để ý gì đến xung quanh, hay vì chị thực sự chẳng phát ra một tiếng động nào?
Tim em lúc này chẳng đập loạn như mọi lần, điều đó khiến em rất bất ngờ, em nghĩ rằng trái tim em đã bắt đầu quy phục lí trí, rằng trái tim em đã bắt đầu đi theo con đường 'chính đạo'. Cũng chính lúc này Eunbi nhận ra, tình cảm không phải là thứ mà ta muốn thì có thể chối bỏ. Cảm xúc không tự nhiên đến cũng chẳng tuỳ tiện đi, nó là một thứ gì đó rất thiêng liêng và diệu vợi, là một thứ không gì có thể ràng buộc, là một thứ khiến con người ta điên cuồng với chuỗi ngày vui buồn lẫn lộn, và là thứ không thể giải quyết triệt để bằng lời nói.
Muốn dở bỏ đoạn cảm xúc này với chị, em biết rằng mình không thể trốn chạy nữa, em phải đối mặt, phải cảm nhận. Nếu em bình tĩnh mà đối mặt, Sojung của em sẽ không buồn vì bị em xa lánh nữa. Nếu em lại vui vẻ như xưa, Sojung của em sẽ vì thế mà cười nhiều hơn. Nếu em ngoan, chỉ cần nếu em nghe lời chị buông bỏ đoạn tình cảm vô nghĩa này xuống, em sẽ có thể cùng chị ở dưới một mái nhà trong khoảng thời gian dài thật dài.
Jung Eunbi nhìn vào mắt chị, em cười, một nụ cười biến ánh mắt buồn của chị thành ánh mắt ngạc nhiên, rồi em cất tiếng
- Cảm ơn chị.
Sojung mím môi, chị nhìn xuống đất. Chị đang né tránh ánh nhìn của em, em biết điều đó bởi em cũng hệt như chị lúc bấy giờ mỗi khi chị nhìn chằm chằm vào mắt em. Jung Eunbi nhìn chị một lúc, Sojung của em vẫn đẹp quá, chị mới cắt mái cách đây không lâu, vậy mà em đã có cảm giác vô cùng quen thuộc với tóc mái của chị rồi. Em hít một hơi thật sâu rồi hỏi chị
- Chị muốn ngắm sao băng hả?
Kim Sojung không trả lời, chị cũng không nhìn em, hai bàn tay chị co chặt ép sát vào đùi. Có lẽ chị ra ban công vì chị cũng cần có không gian riêng như em để suy nghĩ nhiều việc, vậy nên em nghĩ, em sẽ vào trong để chị có thể yên tĩnh mà nghĩ ngợi.
- Em vào trước nhé?
- Eunbi.
Tiếng chị gọi khiến hai chân em không sao nhấc lên, em thoáng ngỡ ngàng nhìn chị, vì em thật sự không ngờ rằng chị sẽ gọi tên em.
- Dạ?
Kim Sojung bỗng nắm lấy cổ tay em, chị trông có hơi do dự, có thể chuyện chị định nói với em là một chuyện khiến chị thấy khó xử, cũng có thể chuyện chị định nói với em là một chuyện rất buồn. Eunbi không biết, nhưng có vẻ chị đã phải chịu đựng rất nhiều, em nghĩ thế bởi ngoài nét buồn phảng phất nơi đáy mắt chị em không thể phát hiện thêm điều gì khác.
Nhưng, Sojung đột nhiên ôm chầm lấy em, chị vùi mặt vào hõm vai em, chị hít một hơi thật sâu rồi thì thầm vào tai em, giọng chị buồn buồn
- Chị làm không được...
Eunbi sững người khi nghe chị nói, em không hiểu chị đang muốn nói đến chuyện gì, nhưng em quyết định không hỏi, vì em không muốn cứa vào nỗi đau của chị. Sojung của em vốn mạnh mẽ là thế, vậy mà hôm nay lại gục mặt vào hõm vai em thế này, thì em nghĩ chị đã phải gánh chịu rất nhiều tổn thương.
Jung Eunbi thở dài, tay em vỗ nhè nhẹ lên lưng chị
- Không sao, dù là chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ ổn thôi mà.
Kim Sojung lắc đầu nguầy nguậy, chị nấc lên
- Không...không được, có cố gắng bao nhiêu cũng không được...
Em xoa lưng chị, chắc chị đang cảm thấy khó chịu lắm, vì chị khóc mất rồi. Trước giờ em rất hiếm khi thấy chị khóc, chị hầu như chẳng bao giờ khóc trước mặt em. Thấy chị bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, em liền trấn an
- Không sao, chị mạnh mẽ lắm mà, sẽ được thôi, rồi chị...
- Giả vờ không quan tâm đến em...Jung Eunbi, chị làm không được!
Chị gào lên, tiếng gào của chị khiến em như chết lặng. Những gì em nghĩ đều là đúng, chị tổn thương vì em là đúng, chị cố tình phớt lờ em là đúng, chị khó chịu không kém gì em cũng là đúng. Không chỉ riêng em có cảm giác ấy, thì ra không chỉ riêng em.
Jung Eunbi cắn môi, nước mắt lại dâng đầy khoé mi, em dụi mặt vào cổ chị, em ôm chị thật chặt. Kim Sojung của em, ngày hôm nay đã chính thức thừa nhận với em rằng chị rất khó chịu rồi.
Eunbi em nhìn lên bầu trời, khoảnh khắc em dù biết là vô ích vẫn muốn điên cuồng lao đến, Kim Sojung đã từ chối em. Khoảnh khắc em nghĩ rằng bản thân chẳng còn sự lựa chọn nào khác, là ngõ cụt, là rời bỏ, là nên quay đầu, chị lại bạo gan vượt qua rào cản của bản thân để níu lấy tay em.
Sojung lùi ra sau, em vội lau đi nước mắt trên mặt chị. Chị thở hồng hộc, sau khi đã dần lấy lại bình tĩnh thì nâng mặt em, lòng bàn tay chị ấm đến mức khiến em muốn tham lam giữ lấy, em muốn giữ đôi tay này cho riêng mình, em muốn giữ cho nó chỉ có thể thuộc về mình em mà thôi.
Chị thả một nụ hôn xuống trán em, đôi môi chị dừng lại nơi đó một lúc rồi rời đi. Sojung của em đang mỉm cười nhìn em, chị véo nhẹ má em rồi cất giọng dịu dàng
- Mình đừng làm đối phương đau lòng nữa, nhé?
Em giống như chỉ chờ mỗi câu nói này của chị, em gật đầu lia lịa, như thể nếu bỏ sót một phút giây nào, tất cả sẽ lập tức tan biến vào bầu trời đêm, sẽ chỉ còn là giấc mơ, sẽ chỉ còn là những tưởng tượng mờ ảo vô thực. Nước mắt em lại rơi, em chạm vào mặt chị. Hai má chị bấy giờ đã lạnh tanh bởi nước mắt và gió, nhưng nó vẫn rất ấm áp đối với em.
Gió khẽ lùa vào từng lọn tóc đen óng ánh của chị, gió như mở một buổi tiệc mừng nho nhỏ dành cho cả chị và em. Eunbi cười, nhưng trong lòng chua xót, em không muốn nhìn thấy chị khóc như thế này chút nào, vì một khi chị khóc, có nghĩa là chị đã phải chịu đựng rất nhiều, có nghĩa là chị giờ đã không còn đủ sức để chịu đựng thêm nữa.
Tại sao những chuyện này lại xảy đến với em và chị? Chúng ta vốn chỉ là những con người hết sức bình thường, nhưng sao phải chịu cảnh này kia chứ? Em không muốn trở thành gánh nặng của mọi người, nhưng em cũng không muốn mất chị. Em phải làm gì khi cả chị lẫn em đều không để tiến cũng chẳng thể lui? Rồi mình sẽ như thế nào? Sẽ còn phải dằn vặt đến bao giờ đây?
Những chuyện như thế này vốn sẽ không xảy ra, sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu như...
Nếu như chị không phải là Sowon.
-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store