Shortfic Wonha Dieu Em Uoc A Thing I Wish By Matchitow Full
Jung Eunbi cuối cùng nhịn thở không được đã phải ló đầu ra khỏi chăn, nào ngờ nghe thấy tiếng nói của Yuna ở giường bên cạnh
- Cậu tại sao lại khóc nữa vậy?
Em bất ngờ quay sang, Yuna chẳng những biết em đang khóc, mà còn biết rằng em rất hay khóc nữa. Jung Eunbi thở dài, tâm trạng dở dở ương ương nếu cứ mãi xuất hiện vào những buổi tối muộn thế này, em chắc chắn sẽ không thể giấu bạn cùng phòng của mình được.
Eunbi gượng cười, em xoay hẳn người về phía Yuna
- Yuna, tớ vừa bị người thương từ chối tình cảm, phải làm sao đây?
Sắc vàng dịu nhẹ của đèn ngủ giúp em có thể trông thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của người đối diện, Yuna im lặng một lát rồi nói với em
- Chị Sojung làm thế là vì nghĩ cho tương lai của tụi mình thôi. Cậu không nhớ trước tụi mình còn có một nhóm nhạc khác trong công ti hay sao? Có hai thành viên trong nhóm yêu nhau, sau khi bị công ti phát hiện và bị fan phản đối quá gay gắt, họ phải tách ra hoạt động riêng, sự nghiệp cũng xuống dốc từ đó.
Em im lặng không nói, đơn giản bởi vì em chẳng biết nói gì lúc này. Tất cả mọi người giống như đều muốn khẳng định rằng tình cảm của em dành cho chị là sai, là không đúng lúc, riêng em cảm thấy những vấn đề liên quan đến cảm xúc không phải cứ muốn quản là có thể quản được. Muốn Eunbi em thôi nghĩ về chị, đây chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, em cũng cần có thời gian.
Đêm đó, Jung Eunbi cứ thế ngủ thiếp đi. Kí ức chợt ùa về trong giấc ngủ, em mơ thấy Sojung dắt tay em dưới ánh đèn sân khấu, em mơ thấy Sojung ôm em giữa buổi kí tặng trước bao ống kính, em mơ thấy nụ cười dịu dàng của chị dành cho em.
Kim Sojung vẫn đứng đó, chị đứng nguyên vị trí đó, vị trí cách em chỉ khoảng bốn bước chân. Chị như thiên sứ ánh lên vầng hào quang sáng lấp lánh trong mắt em, nó khiến em say đắm, nó khiến em cứ tham lam ngắm nhìn. Và thật ra em chỉ có thể chiêm ngưỡng vầng hào quang ấy từ xa mà thôi, bởi nếu em chạm vào, nó sẽ lập tức hóa thành hư không...
*
Jung Eunbi giật mình mở mắt, em thở hổn hển nhìn quanh. Mọi thứ vẫn thế, các nhân viên vẫn đang miệt mài dựng cảnh quay tiếp theo trong MV và các thành viên vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng chờ. Eunbi đảo mắt một vòng, em không trông thấy Sojung ở đâu cả, đương lúc định đứng dậy đi tìm chị thì em cảm nhận được một sức nặng đang ghì chặt chân mình. Em nhìn xuống bên dưới, Sojung đang gối đầu lên chân em, hai mắt chị nhắm nghiền, đôi môi đầy đặn của chị đặc biệt ửng hồng trong lúc ngủ. Kim Sojung chị khi ngủ vẫn đẹp rạng ngời không góc chết, ép em không động lòng với chị, chẳng phải có chút quá đáng hay sao?
Jung Eunbi em cảm thấy bụng mình bắt đầu cồn cào, nhưng chị đang tựa đầu lên chân em thế này, em thực sự không nỡ rời đi. Em quét mắt quanh phòng, ngoài em ra, các thành viên còn lại đều đang ngủ, em chẳng thể nhờ được ai. Bỗng Eunbi em sực nhớ lúc sáng có mang theo vài cái bánh quy, đúng lúc lắm, hiện tại em đang cần chúng cứu đói rồi.
Đến đây thì, chỉ cần có thể tìm được túi, cái bụng rỗng của em sẽ không còn biểu tình nữa. Vậy là em bắt đầu tìm, sau một hồi dáo dác nhìn quanh, em cũng đã tìm thấy cái túi xinh xắn của mình. Nó ở rìa bên kia của sofa, ngay cạnh đôi bàn chân của chị và khá xa vị trí em đang ngồi. Đôi chân dài như siêu mẫu của chị bấy giờ khiến em thấy chướng mắt vô cùng, bởi hiện tại em không sao với tay đến được chiếc túi, sau một hồi cố gắng em cũng đã chấp nhận sự thật rằng em không thể lấy nó một cách trực tiếp.
Jung Eunbi mím môi, em ngước nhìn chiếc tủ bên cạnh mình, thoáng chốc nhận ra cái cần câu Yewon đã sử dụng trong lúc ghi hình với em khi nãy. Eunbi liền lấy nó xuống, em sẽ dùng nó để câu cái túi của em. Eunbi gỡ chiếc tất màu vàng trên lưỡi câu ra để sang một bên, rồi với tay về hướng cái túi. Một, hai, ba. Cái túi bé nhỏ của em cuối cùng cũng ngoan ngoãn cắn câu rồi.
Em không sử dụng tay quay, bởi nó có thể phát ra tiếng động rất lớn, không những có thể đánh thức Sojung mà còn có thể đánh thức tất cả các thành viên đang ngủ ở phía bên kia phòng. Eunbi em chỉ nhẹ nhàng nâng cái túi của mình lên, nhẹ nhàng đưa nó đến trước mặt em, rồi nhẹ nhàng gỡ nó khỏi lưỡi câu. Sau một hồi vất vả, em cuối cùng cũng có thể lót dạ một chút. Bụng em bỗng kêu lên lần nữa, âm thanh lần này quả thực không nhỏ, nó đã khiến Sojung nhăn mày, khi hàng chân mày dãn ra thì chị trở mình, em thấy thế liền chỉnh lại chăn cho chị rồi mới an tâm vừa lướt điện thoại vừa ăn bánh quy.
Chẳng bao lâu sau khi bao tử Jung Eunbi ngừng biểu tình, em nghe tiếng gọi của anh quản lí từ bên ngoài
- Mấy đứa dậy đi, đến giờ quay tiếp rồi.
Em vội phủi tay, nâng đầu chị lên rồi đứng dậy, chị ngủ một khoảng thời gian lâu đến mức khiến hai chân em trở nên tê cứng. Eunbi em không muốn thừa nhận rằng chính bản thân đã để yên cho chị ngủ trên chân mình, em cũng không muốn khi mở mắt ra người đầu tiên chị nhìn thấy là em.
Nói đúng hơn thì...em sợ rằng mình sẽ rung động nếu vô tình bắt gặp ánh nhìn mê hoặc của chị.
Jung Eunbi đi một vòng quanh phòng để lay từng thành viên, duy chỉ có mỗi chị là em lướt qua, vì em biết cho dù em không gọi thì cũng sẽ có người khác gọi chị thay em.
Khoảng mười phút sau thì tất cả mọi người đều đã dậy, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng. Phần diễn của nhóm đã được quay xong từ hôm qua, ngày hôm nay toàn bộ đều dành cho phần vũ đạo. Mỗi khi quay MV, ngày quay vũ đạo luôn là ngày vắt cạn mọi sức lực trong em, bởi những bài hát chủ đề của nhóm đòi hỏi rất nhiều về thể lực. Lần này phải nói là lần đầu tiên mà em cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vũ đạo kì này thật sự không khó, em nhìn một lần là có thể thực hiện theo.
Kim Sojung đứng bên cạnh em như mọi lần, em vừa ngước lên liền bắt gặp chị đang cúi xuống. Lại là ánh mắt đó, là ánh mắt khiến tim em loạn nhịp, là ánh mắt khiến cả người em nóng ran và là ánh mắt khiến đôi má em ửng hồng. Eunbi em vô thức mím chặt môi khi chị bỗng giơ ngón tay cái lên trước mắt em, hàng chân mày chị nhăn lại, bàn tay chị khẽ chạm vào xương hàm của em, ngón tay cái của chị lướt qua khóe môi em một đoạn.
- Em ăn ở nhà thì được, ăn ở đây quản lí mà phát hiện sẽ mắng em đấy!
Chị cười với em, vẫn vẹn nguyên một nụ cười ấm áp, chị sợ rằng em sẽ bị mắng nếu để quản lí phát hiện ra em ăn đồ ngọt. Tim em đập mạnh, rõ ràng từng nhịp, thình thịch thình thịch, và đang ngày một dữ dội hơn.
Với tư cách là một nhóm trưởng, Kim Sojung chị luôn chăm lo cho các thành viên trong nhóm của mình, bằng những cái ôm, những cái hôn, thậm chí là những cái quan tâm nhỏ nhặt. Nhưng em, Jung Eunbi, lại bị chính những thứ đó làm cho rung động, em rung động bởi những hành động rất đỗi bình thường của một nhóm trưởng như chị dành cho các thành viên. Em biết rằng mình không được phép có cảm xúc như thế này với thành viên cùng nhóm, nhưng em làm sao cản được, em làm sao có thể bảo mình ngừng yêu khi bao giờ chị cũng dịu dàng với em, luôn ở bên cạnh bảo vệ em, quan tâm em, lo lắng cho em từng chút. Tồn tại một người như vậy ở bên cạnh, em sao có thể ép bản thân không được nảy sinh tình cảm dù chỉ một chút?
Em lùi người ra sau, tự dặn lòng phải né tránh sự quan tâm của chị. Bàn tay chị chợt khựng lại trên không trung, gương mặt chị thoáng có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã được thay thế bởi nụ cười hiền dịu. Chị lại giữ thắt lưng em, mỉm cười vui vẻ chụp ảnh nhóm hệt như chưa có chuyện gì xảy ra...
Sau khi buổi quay kết thúc thì đã là nửa đêm, mọi người ai nấy đều muốn nhanh chóng trở về nhà để kịp đánh một giấc trước khi Mặt Trời ló dạng. Nhưng riêng Jung Eunbi, dù là ngày hay đêm, với em cũng không khác nhau là mấy. Em bước ra ban công, nhắm chặt hai mắt rồi ngửa mặt lên trời.
Đêm nay, có lẽ sẽ là đêm cuối cùng Jung Eunbi đứng tại nơi này chờ sao băng lướt qua. Em nghĩ đã đến lúc bản thân nên buông đoạn tình cảm không đi đến đâu này xuống và tập trung vào sự nghiệp như lời chị căn dặn. Dù bây giờ chưa thể loại bỏ hoàn toàn hình bóng của chị trong tâm trí, Eunbi em cũng tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng quên đi. Em sẽ không để tâm đến những hành động quan tâm nhỏ nhặt hay những cái ôm của chị nữa, em sẽ phớt lờ, sẽ né tránh bằng mọi giá để chúng không thể ảnh hưởng đến em.
Jung Eunbi cắn môi, để nghĩ ra được những điều trên, trái tim em đã chết dần đi mỗi ngày. Em day dứt, em đau khổ, em đắn đo không biết liệu mình đang làm đúng hay sai, em chỉ biết rằng chừng nào em còn được chị quan tâm, thì chừng đó em chưa thể loại đi được hình bóng của chị. Em không làm khác được, em thương chị, thương hơn tất cả mọi thứ em có, sẽ rất khó để quên đi một người mà bản thân vô cùng yêu thương, nhưng em hứa rằng sẽ cố gắng làm điều đó, bởi nếu có tiếp tục mọi chuyện cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Em sẽ vô tình làm cho chị khó xử, em sẽ bị người người chỉ trích vì sự nghiệp chưa đi đến đâu mà đã nảy sinh tình cảm, nhẹ thì công ti cho tách ra ở riêng và hoạt động riêng, nặng thì phải rời khỏi nhóm. Suy đi tính lại, em vẫn cảm thấy quyết định buông bỏ là một quyết định đúng đắn.
Một cơn gió lạnh đột ngột lướt qua, khẽ thốc vào mặt Eunbi khiến hai má em ửng hồng.
Đêm nay, sao băng lại lướt qua, và em lại ước...
Em ước gì chị không phải là Sowon.
-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store