Shortfic Vmin Rose With Thorn
-Có thể cùng tôi hẹn hò không?Kim Taehyung, cậu hot boy nổi tiếng của trường trung học Ylvis thế mà cũng có ngày đi tỏ tình với người khác, lại chẳng phải một người nổi trội hay tuyệt đẹp gì cho cam, mà là cậu mọt sách Park Jimin lớp bên cạnh.Jimin tròn mắt, tay cầm chồng sách khoa học che đi hai má đỏ ửng, miệng mím chặt muốn nói gì đó lại không cách nào phun ra. Taehyung mang bộ dạng ân cần đến cạnh, dịu dàng mỉm cười, hắn biết rõ bản thân có ngoại hình ưu tú đến mức độ nào và tận dụng lợi thế trời cho này một cách triệt để.-Tôi không hối thúc cậu ngay, chỉ là hãy cho tôi câu trả lời sớm nhất, được không?Với cái gương mặt nai tơ đẹp chết tiệt kia, ai có thể từ chối chứ? Jimin rụt rè gật đầu rồi nhanh chóng tìm cách chạy đi, cậu shock như vậy cũng phải thôi, ngay cả bản thân Taehyung cũng không nghĩ tới hắn có thể nói những lời buồn nôn tới vậy.Jimin vừa khuất bóng, mặt Taehyung lập tức tối sầm, chân đi thật nhanh vào trong lớp để tránh bị mấy đứa bao đồng xung quanh vây lấy hỏi rằng có phải hắn mất trí rồi không? Cũng có thể cho là như vậy đi, Taehyung cũng nghĩ hắn không bình thường nữa rồi.-A, mấy thằng chó chết tiệt!Câu chuyện chàng hotboy TaeTae của Ylvis vẫn còn là chủ đề bàn tán trên mọi diễn đàn của trường, ngay cả trên đường về nhà, Taehyung cũng bị mấy đứa bạn của mình hùa vào trêu mấy câu đùa nhảm.-Ủ uôi, nhất bạn rồi, vậy mà chê con người ta lúc mới vào năm học, giờ lại thành ra đi tỏ tình giữa sân trường.Hoseok ôm bụng cười ná thở, tay lướt điện thoại thấy chủ đề đều là mấy cô fan girl nửa mùa của thằng bạn thân than khóc vì chuyện ngày hôm nay.-Ỏ, được hẳn một cục mochi trắng trẻo làm đối tượng, anh Kim Taehyung đây xin nêu cảm nghĩ???Jungkook lại đổ thêm dầu vào lửa, bá vai bá cổ cười hề hề, còn dí sát mặt vào Taehyung như một loại nhạo báng. Hắn bị chọc đến mức đầu cũng muốn bốc khói, Taehyung khó chịu đập bốp một phát vào má Jeon Jungkook rồi đẩy Jung Hoseok đứng cạnh ra đường cái, khiến ô tô và các phương tiện khác tuýt còi liên tục.-Mẹ kiếp, chính chúng mày bày trò còn giở được cái giọng đấy????Jungkook thấy Taehyung nổi điên liền thôi cà chớn, tủi thân xoa xoa mặt rồi nhìn Hoseok đang nhịn cười bên cạnh. Taehyung đỡ trán, sao lúc đầu lại chấp nhận vụ cá cược dở hơi đó chứ?Yoongi đi bên cạnh, là người trầm ổn nhất trong cả bọn, anh không nhìn Taehyung, mắt vẫn chuyên chú vào quyển sách trên tay.-Jimin không hề tệ.Taehyung càng nghe, máu trong người càng sôi.-Anh nói thì dễ lắm, hyung có phải là người chịu trận đâu!Yoongi nheo mày, tạm rời khỏi quyển sách trên tay, ánh mắt còn có thể khoét được cả lỗ trên người Taehyung phỏng trừng.-Có chơi có chịu.Taehyung cắn răng, tay siết thành quyền. Mặc dù có hơi lỗ mãng khi to tiếng với tiền bối nhưng Yoongi nói ra vấn đề khó chịu dễ như trở bàn tay, thân là nam sinh điển trai có tiếng thế nào lại hạ mình đi thổ lộ với một cậu mọt sách không chút đặc biệt?-Này này, cũng đâu đến mức đâu!Hoseok thấy tình hình căng thẳng, cố gắng đứng giữa tách Taehyung và Yoongi sang hai bên. Quả thật Jungkook cũng thấy lời nói của Taehyung cũng có chút quá quắt, đứng trên lập trường người ngoài cuộc mà nói, Taehyung như vậy không phải là đang xúc phạm tới đối phương sao?-Jiminssi cũng làm gì đến nỗi, tao thấy mặt rất được nha, da lại trắng mịn nữa !Taehyung khinh bỉ cười, đẩy mạnh Jungkook sang một bên.-Nếu mày thấy tốt như vậy, sao không tự đi mà hẹn hò với cậu ta?Jungkook hơi sững người, mím môi, dường như cũng không có cách phản bác. Taehyung thấy thế càng khinh ra mặt, hắn hậm hực rồi rời đi, mặc kệ cả ánh nhìn sắc lẻm của Yoongi đặt trên người mình. Đến mức độ này là quá đủ rồi!...Jimin cặm cụi ngồi ở thư viện của trường, cặp kính dày cộm trên mắt và quyển sách dày cộp mấy nghìn trang về lịch sử và sự phát triển của công nghệ, một chủ đề ngao ngán khiến học sinh chỉ muốn đốt quách sách vở và ném bừa phứa chúng đi. Thư viện vốn ít người lui tới, chỉ có một vài học sinh qua lại tìm tài liệu nhưng đều sẽ đi cùng bạn hoặc ai đó, riêng Jimin lại một mình một chỗ, vùi mặt vào quyển sách quá cỡ, dày gấp đôi da mặt mình. Jimin mặc dù đã học năm hai nhưng việc kết bạn với cậu mà nói vẫn là một vấn đề, ngay cả việc đồng phục chỉnh tề theo khuôn khổ, tóc mái lòa xòa có chút lôi thôi, đầu luôn cắm xuống đất đi để không phải nói chuyện hay chạm mặt bất cứ ai. Jimin khóa mình trong đồng phục và quy tắc, cứng ngắc và quá nghiêm túc đến mức thầy cô giáo cũng cảm thấy áp lực, bạn học đồng trang lứa đương nhiên cũng sẽ không tìm đến người như vậy để kết giao.Điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên, khiến Jimin đang dở dang với những trang sách nói về phát minh đầu tiên của con người. Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ một số lạ, Jimin nhíu mày nhìn nội dung.'Tối nay có thể đến nhà tôi không?''Ai ở đầu kia vậy?'Jimin nghi hoặc chờ đợi hồi âm, số của cậu chỉ có người nhà biết, người ngoài không thể lấy được, có phải nhầm rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store