chap 5 : hạnh phúc và nỗi đau ~
Mùa Đông lại đến. Tuyết phủ trắng 1 vùng trời ở đâu bên ngoài cũng 1 màu trắng xóa. Hôm nay Jung chạy chiếc xe đạp mình đã mới mua ngày hôm qua cùng Min kèm theo 1 lới hứa mỗi ngày sẽ chở Min đi học trên chiếc xe này.
- Chào mọi người con đi học đây
Jung đạp thật nhanh chiếc xe đạp và nói cùng mẹ của JiYeon. Còn ba cô, cô không thèm nhìn lấy 1 cái !!! JiYeon bõ thìa xuống và đi học.
- Mẹ chở con đi học nhé. Hôm nay trời lạnh lắm đi học bằng xe buýt không tiện đâu
- Không cần đâu mẹ à. Con muốn đi bộ dưới tuyết nữa Hihi
- Con thật là. EunJung cũng vậy nữa trời này mà lại đạp xe đạp đi học, mẹ đòi chở nhưng con bé không chịu bảo có hẹn với bạn
- Vâng, thôi chào mẹ con đi học
- Uhm. Tạm biệt con.
- Vâng chào mẹ
Jiyeon mở cửa bước ra ngoài, cô đóng cửa lại, cô bước đi bỗng bước chân cô ngưng lại........................Mùa Đông năm nay khác rồi !!! .....................
Mùa Đông năm nay không có dấu chân của ai đó in sâu dưới tuyết trắng kia............... Mùa Đông năm nay chỉ có 2 dấu chân trên con đường ............. Mùa Đông năm nay rất lạnh ................ 1 Mùa Đông khó chịu ................. !!!
Bước tiếp đi trên con đường trắng xóa, khẽ nhìn lại chỉ mỗi 2 dấu chân của mình. Còn nhớ mùa đông năm nào có đến 4 dấu chân, in sâu trên con đường này. Ai đó khẽ khó chịu mỗi khi tuyết rơi dính vào mình, ai đó khẽ cười vì tính trẻ con đó. Giờ tất cả là kí ức hay phải gọi là kỉ niệm đẹp ?! ............... Jiyeon bước tiếp đi.
Chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường người đạp rất vội vã chạy thật nhanh đến 1 ngôi nhà. Dừng xe lại trước ngôi nhà nơi có 1 người đang đứng đó.
- Xin lỗi cậu chờ lâu không ?! Phù Phù
- Hihi mình mới ra thôi chúng ta đi nhanh nào sắp trễ giờ học rồi
- Uhm --- Jung nghoảnh đầu nhìn lại phía sau. 1 phản xạ rất quen thuộc với Jung
- Có gì hả Jung
- Không. Mình quên............. hình như mình.............. để quên gì đó ở nhà rồi
- Sao cậu lẩm cẩm thế ?!
- Mình chở cậu về nhà lấy rồi đi học nhé
- Uhm cũng được miễn sao được ôm cậu lâu hơn thì Ok hết
- Thật là sao đầu óc cậu tăm tối thế nhỉ
- Thế đầu óc cậu chong sáng ư
Jung đạp thật nhanh chiếc xe đạp.
*-* Trời lanh ... có ấm không ?! Không đi ... có lạc đường không *-*
Jung đạp thật nhanh trong đầu không ngừng nghĩ ra những câu hỏi và câu trả lời vớ vẩn
*-* Hôm nay lần đầu tiên JiYeon đi học 1 mình nên có đứa ngốc nào đó sợ ai đó không đi theo mình thì không biết có bị lạc đường không .................!!!
Hôm nay trời rất lạnh đứa ngốc nào đó sợ ai đó hôm đó mắc mưa hôm nay phải chịu lạnh thì không biết có bị xỉu giữa đường không ..................!!! *-*
Jung đạp đến trước cửa nhà dừng xe lại thở phào nhẹ nhõm.
- Sao vậy câu không khỏe đâu à
- Không. Mình chợt nhớ hồi nãy có đem theo rồi
- Cậu quên cái gì vậy?!
- À ... ừm .... À ... ừm ... cây bút ... à không ... tập ... là điện thoại
- Quên luôn cái đã quên à cậu thật là.
- Chúng ta đi học thôi.
*-* 1 Đứa Ngốc nào đó thấy những dấu chân nho nhỏ in dưới mặt tuyết trắng thì cảm thấy nhẹ nhõm khi những dấu chân ấy bước rất đều trước trên những con đường quen thuộc.............. Nhưng Ngốc lại buồn vì hôm nay lần đầu tiên nhìn lại phía sau ..............Hụt hẫng ......... Pha lẫn sự trống vắng .......... Mặc dù .........!!!
Đạp thật nhanh chiếc xe đạp nhìn về phía trước nơi có 1 ai đó đang đợi xe buýt ............. Chạy chậm lại ........... Thật chậm .......... Chiếc xe buýt tới........... ai đó lên xe ............... chiếc xe buýt lăn bánh chạy .............. Đạp thật nhanh ............. Cố gắng đạp thật nhanh .............. Vừa đạp vừa nhìn 1 cái gì đó hoặc ai đó ?! ............ Chiếc xe buýt mất hút ............. Gục đầu xuống đạp bình thường lại .........................
- Gì vậy Jung sao cậu đạp xe kì thế lúc quá nhanh lúc lại quá chậm
- Vì tớ phải chở người nào đó nên mất sức ấy mà.
- Cậu muốn chết à tớ ôm lắm đấy
- Uhm. Hihi bám chắt nhé tớ sẽ tăng tốc đó
- Ok
Chiếc xe đạp lăn bánh nhanh hơn cũng đồng thời 1 chiếc xe hơi ở phía sau chạy nhanh 1 chút ........................ !!! 1 người ngồi trên xe buýt ngắm về 1 nơi nào đó rất xa, xa ...... xa lắm ................... 2 Người cùng ngồi 1 chiếc xe đạp vui vẻ nhưng 2 người với 2 suy nghĩ khác nhau !!! 1 người lại ngồi trên 1 chiếc xe sang trọng nhưng lại ủ rủ nhìn vào chiếc xe đạp, nói 9 xác hơn nhìn vào người ngồi phía sau đang cười tươi vui vẻ trông có vẻ rất hạnh phúc ................ Người đó nhìn thấy mà thầm chúc phúc .................... !!!
1 nụ cười đầy nguy hiểm ................ Khi người ngồi phía sau xe đạp để ý chiếc xe đang chạy theo xe của mình ........................... 1 tiếng thở dài và ôm lấy Jung và khẽ liếc nhẹ về chiếc xe đằng sau ................... !!!
Tại Lớp học :
HyoMin khoác tay EunJung vào lớp trước sữ ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Họ không để ý những người xung quanh mà họ cứ ngồi nói chuyện luyên thuyên với nhau. Quá bất ngờ khi thấy EunJung thay đổi như vậy mọi người không ngừng bàn tán. JiYeon bước vào lớp kế đó là Sunny.
Mọi người lại bàn tán xôn xao hơn nữa. EunJung rất thân thiết với HyoMin luôn luôn nói chuyện với HyoMin, nói rất nhiều là đằng khác. Sunny thì cố gắng chờ đến khi nào HyoMin và EunJung tách ra được 1 chút là cô cứ nắm lấy cơ hội mà nói chuyện cùng HyoMin.......................
Những lúc ra chơi HyoMin chạy ngay đến chỗ EunJung ngồi nói chuyện bỏ lại Sún 1 mình. Nói chuyện với HyoMin mà EunJung cứ nhìn sang chỗ Jiyeon .........Từ khi chuyện EunJung thân thiết với HyoMin các bạn nam trong lớp và ngoài lớp cứ kéo đến ùn ùn như 1 tổ ong quây lấy 1 bông hoa vậy và Jiyeon là bông hoa đang được nói đến
JiYeon cũng vui vẻ tiếp chuyện 1 cô bé rất dễ thương và hoạt bát như JiYeon có bao nhiêu người phải chết mê chết mệt. Không giống như lúc trước cứ tỏ ra lạnh lùng, tuy cô tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn có rất nhiều người yêu mến.
Người ngồi kế EunJung khẽ nhìn thấy EunJung cứ mãi chú tâm về Jiyeon cô khẽ mĩm cười. Cô nhìn lại con người đang ngồi tự kỉ kia. Cô đã tốn công bày ra bao nhiêu trò như vậy mà người ấy vẫn không động tĩnh. Chỉ âm thầm theo cô. Người đó và cô bên nhau suốt 9 năm rồi vậy mà người đó không hiểu cô tí nào
Đúng là hồi nhỏ cô thích EunJung nhưng sau 12 năm mọi chuyện đã thay đổi và cô chỉ xem Jung như 1 người bạn. Những lời hôm đó Min chỉ vô tình nghĩ về cái tình bạn ngày xưa mà nói như vậy. Nhưng cô cũng mượn Jung để khích cái người luôn luôn im lặng ấy nói ra những suy nghĩ của mình.............. nhưng hình như vô ích
*-* Haizzzzzz không lẽ trò chơi của mình không hữu hiệu với con người cạy miệng không nói lấy nữa lời nầy sao. Không lẽ mình bó tay sao.?! Jung à xin lỗi đành để cậu chịu khổ tí nhá. Mình cũng không muốn đâu nhưng hình như mình cũng đang giúp cậu nhận ra tình cảm thực sự ấy nhỉ. Hố Hố mình thật vĩ đại *-*
**** Au tả Mụ Ngố 9 xác nha mấy pồ Mụ ấy Ngố nhưng được cái toàn bày trò quậy phá ngu ngốc >.<" **** Vật vã với Mụ lày ngoài đời lẫn trong Fic
*-* Nhưng sao mình thấy cái cách này nó hơi bị thất bại ấy nhỡ. Sao tới giờ mà Sún chưa nói gì hết vậy cà. Không biết trò chơi này kéo dài trong bao lâu nữa đây. Haizzzzzzzz nhìu lần mình đã nói khéo vậy mà Sún vẫn tỉnh bơ. Mình mún điên quá. *-*
Sau nhìu ngày kết quả vẫn như vậy mà tình hình của EunJung và JiYeon càng tệ hơn HyoMin quyết định hẹn cả 3 người lên sân thượng kết thúc trò chơi ngu ngốc do tác giả và biên tập Min Ngố bày biện.
Được lời mời rất ư là Ngố của Mụ Ngố ai ấy cũng bất ngờ khi lên đến sân thượng chạm mặt toàn bộ diễn viên quan trọng trong tác phẩm điện ảnh nghê thuật của Ngố nhà ta
Ai nấy đều không hiểu chuyện gì thì Mụ Ngố lên tiếng
- Thật ra hôm nay hẹn mọi người lên đây là có chuyện mún tuyên bố. Tớ và EunJung chỉ là bạn nhá. Thật ra tớ chỉ mượn Jung để khích cái con người cạy miệng không nói nữa lời ấy nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng kế hoạch có chút gọi là thất bại nên mình đành dùng truyền hình trực tiếp để nói lên hết những gì đạo diễn đã phải chịu đựng các diễn viên trong thời gian qua. Và điều cuối cùng Tớ xin lỗi mọi người.
- Cậu ................................ sao lại thế ?!
- Cậu làm thế Unnie sẽ buồn lắm cậu biết không
- Cậu không cần phải lo đâu vì người Jung iu tác giả không phải tớ mà cũng không ai khác ngoài cậu. Tớ theo dõi lâu lém rồi, tớ nghi lắm nên quyết tâm theo dõi Jung để ý và quan tâm ai nhìu nhất, Nhưng mỗi khi quay theo Jung tớ chỉ nhìn thấy cậu thôi. Nói vậy thì 2 người nắm tình hình rồi há. Tớ xin hết.
- ................................................�� �........
- ................................................�� �........
- Cạy miệng không nói nữa câu à. Chuyến này cậu tha hồ mà nghe tớ nói nhé. Đi nào !!!
Để chữa ngượng cho tất cả Sún nắm tay Min kéo đi và không quên kèm thêm 1 câu nói
- Tất cả đừng manh động nhá sau 30 phút hãy mỡ cửa xuống nhá tớ và Min có đại sự phải làm trong ấy. À mà sau 30 phút mới mở cửa nhá.
Sún còn miễn phí luôn 1 nụ cười nguy hiểm chết .................................. Ngố !!!
Im lặng ....................
Im lặng ...........................
Im lặng ...................................
Khóa cửa nắm tay lại kéo Hyomin vào tường với vẻ mặt đầy nguy hiểm
- Cậu không cần nói nhiều nhưng những lời nói của cậu sẽ là bằng chứng tình yêu sau này của chúng ta. Bởi vậy tớ hỏi câu nào phải trả lời thành thật câu ấy nghe rõ chưa
Sún làm ra vẻ rất nghiêm trọng nói cùng Ngố. Quả không hổ danh là Ngố vậy mà cũng tưởng Sún giận nên không dám làm gì chỉ biết gật đầu lia lịa và có vẻ rụt rè. Làm Sún nhịn cười đến chết.
- Cậu biên tập và diễn trò này khi nào. Nói
- Éc. Khi nào nhỉ cho tớ 2 phút mặc niệm nhé ................ A nhớ rồi hôm cậu bảo cậu sẽ đi xem mắt ấy
*-* Ngốc à, lúc ấy tớ chỉ nói chơi thôi mà Đúng là Ngốc hết chỗ nói. Haizzzzzzzzz
- Uhm. Vậy cậu yêu tớ khi nào hả. Nói trong vòng 3 giây. Nói
- Ộc ............ Ộc ............ Khi còn bé lúc tớ bệnh ấy cậu luôn bên cạnh chăm sóc ấy. Lại còn ngủ gục lên mình tớ làm hôm đó tớ thở không ra hơi nữa
- Uhm. Vậy cậu yêu tớ cậu sẽ nói như thế nào không có time suy nghĩ. Nói
- Ngố yêu Sún nhìu nhắm á. Đấy tớ sẽ nói vậy
- Haha haha haha chết mất tớ chết mất cậu làm tớ đau bụng quá Ngốc à !!!
1 Phút mặc niệm nhìn lại HyoMin thấy mình như tội phạm đứng trước tòa án ấy bảo gì khai ấy. Máu trong người dâng lên. Giơ tay đánh Sún. Sún nhanh tay chụp lại rồi thừa thế đẩy Min vào góc và bảo
- Trả lại cho cậu đó. Trong khoảng time qua cậu làm tớ uống nhiều thuốc tim lắm biết không hả. Tất cả tại cậu đó
- Cậu bị bênh tim hả. *-* Ức chế Mụ Ngố *-*
- Cậu thật là Haizzzzz cái tính Ngố nó ăn sâu và bám rễ trong cậu rồi
- Tại cậu đó chứ suốt 9 năm chẳng nói lấy nữa câu. Nói thích thôi cũng được đằng này im lặng mãi, tớ lớn rồi đâu có dư hơi mà đợi hoài thế
- Tớ chỉ sợ mà thôi không sợ nữa cậu mún tớ nói à vậy tớ sẽ nói nhé
- Sao mặt cậu gian thế. Thôi im lặng là Vàng đi
- Nói chuyện là kim cương mà.
- Tớ thích ........... ưm ............ưm
- Sún rất yêu Ngố. Nhìu lắm nhìu hơn Ngố tưởng đấy
- Sún à. Ngố xin lỗi
- Ngố là lẽ sống của Sún. Mất Ngố Sún như mất đi phương hướng của cuộc đời mình. Không còn lẽ sống thì sao mà Sún sống đây
- Sún à.
- Tớ yêu cậu ........................................
- Vậy tại sao cậu lại không nói ra sớm hơn chứ Ngốc
- Uhm mình ngốc thật, vì ngày xưa cậu đã bỏ tớ theo Jung 1 lần rồi tớ ám ảnh chuyện đó và tớ không thể mở lời được.
- Chuyện đó lien quan gì.
- Tớ sợ 1 ngày nào đó cậu gặp lại Jung rồi cũng sẽ như ngày xưa vì cậu bị như thế là vì Jung mà. Và tớ càng không muốn làm cậu khó xử
- Ngốc à. Tớ xin lỗi.
- Người xin lỗi phải là tớ ................
Mụ Sún và Mụ Ngố không biết đang chơi trò gì mà cứ khóa trái cửa làm Jung và Ji chẳng đi đâu được đành đứng ngoài sân thượng nhưng cả 2 còn e dè lắm. Mùa Đông tuyết lại rơi trời lạnh dần hơn. Nhưng 2 con người kia đang úm trong ấy nên chẳng thấy lạnh nên chẳng quan tâm lắm đến 2 người ở ngoài.
JiYeon đứng 1 nơi EunJung đứng 1 nơi cả 2 chỉ cách nhau khoảng 1 mét. Nhưng dường như là cả 1 trái đất vậy, chẳng ai nói với ai câu nào. Khoảng cách đã dần xuất hiện giữa 2 người. 1 khoảng cách của không gian lẫn thời gian.
Nhẹ nhàng bước đến ôm Jiyeon từ phía sau. Ôm thật chặt, siết chặt hơn khi cảm thấy JiYeon không thể cựa quậy.
- Trời ... trời ... trời ... lạnh... không mở cửa ... không vào được ... làm vậy sẽ giữ được .............................nhiệt cho cơ thể ............
- Những lúc không có người dẫn đường em suýt chút nữa đã bị lạc rồi đấy
- Những lúc không có người theo sau thấy trống vắng lắm.
- Những lúc thấy người đó đi bên cạnh Min em bùn và đau lắm
- Những lúc thấy ai đó bị quây lấy. Unnie chỉ muốn đến đập vào đầu tụi nó và nắm tay ai đó mà đi thôi
- Nhưng ai đó có yêu em không nhỉ
- Có Unnie yêu em và yêu rất nhiều. Unnie xin lỗi em trong thời gian qua Unnie đã phạm 1 sai lầm quá lớn.
- Sai lầm ấy là chìa khóa dẫn đến hạnh phúc Unnie nhỉ ?!
- Hôm nay Unnie sẽ dẫn em đến 1 nơi đảm bảo em rất thích
- Nơi nào em biết không ?! Hay là mộ của Mẹ Unnie
- Không chỗ này em chưa từng biết. Mộ mẹ Unnie em đã tới thăm bằng số lần Unnie đi thăm mẹ đấy. Vì lần nào đi em cũng lẽo đẽo theo sau mà
- Unnie .............. em chỉ lo Unnie làm điều dại dột thôi
- Ngốc à, Unnie biết em theo đó chứ nhưng Unnie cũng muốn em đến thăm mẹ mà, em biết không mỗi lần Unnie đứng nói chuyện thầm lặng với mẹ. Unnie đều nói về em và giới thiệu em với mẹ
- À thì ra là vậy. Vậy là Unnie thích em từ lâu rồi đúng không?!
- 10 điểm về chỗ. Kaka
- Unnie thật là ác mà T.T
2 bạn chẻ cứ ôm lấy nhau như keo ấy 1 tiếng sau tiếng cửa mở ra. Sún và Ngố bước ra tưởng đâu 2 xác ướp hồi sinh. 2 người như muốn đông thành đá nhưng rất may nhờ sưởi ấm thân nhiệt nên có phần nào ấm áp
- 2 cậu úm trong đó lâu thế làm bọn tớ mún chết cóng này
- Haizzzzzzzzzzz ở trong ấy nóng quá 2 bọn tớ ra đây hóng mát đó chứ
Lần đầu tiên Sún nói chuyện giỡn với EunJung. EunJung tức lên rượt đánh Sún. Ngố chạy theo đánh Jung. JiYeon chạy theo đánh Ngố. Cả 4 bạn chẻ như những đứa trẻ mới lên ba. Mà cũng phải họ vừa được hồi sinh mà. Ai cũng dường như ở trong địa ngục nhưng giờ lại đang trên thiên đàng tình yêu thì ai mà chẳng vui vẻ.
- Nhớ nhé chiều nay đi với Unnie đến chỗ Unnie nói nhé
- Ok
JiYeon vui lắm cuối cùng cô cũng kéo EunJung ra khỏi cái thế giới bị nguyền rủa ấy. Cô cười ttrong hạnh phúc say trong vị ngọt tình yêu. EunJung thì như sống lại với biết bao biến động quanh cuộc đời, và cô như đã lột xác thành 1 người mới. Cô đã chuẩn bị gì cho JiYeon ?!
1 Món quà mà có lẽ tiền nhiều đến đâu cũng không thể mua nổi. Chỉ có time mới mau nổi thôi. Vì món quà ấy người đó phải tích góp trong 9 năm mới có được. Lại còn mất nhiều công sức để con người bảo hộ kia không thể biết. Phải............. bò, trườn, lết khổ sở thế nào mới thoát khỏi tầm nhắm của người bảo hộ kia.................... để làm 1 món quà thật ý nghĩa đó .........................!!!
*-* Mẹ à............. Bây giờ bằng mọi thứ con sẽ bảo vệ JiYeon ............. Con sẽ không để em ấy bị tổn thương nữa dù chỉ là 1 chút thôi ................ Con yêu mẹ nhiều ................. con cũng yêu Jiyeon nhiều lắm ..................... Mẹ đang cười phải không ?! Mẹ có thấy không con đã vui trở lại rồi không, nhờ em ấy cả mẹ ạ *-*
Điều bất ngờ nào dành cho JiYeon và họ sẽ đi tới đâu khi mọi chuyện vẫn còn là 1 dấu chấm hỏi và dấu chấm than ?!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store