Shortfic Khai Nguyen Ti Hoanh Nay Nhoc Toi Thich Cau Roi Day
-Pặc.....một cánh tay đưa ra cầm chắc tay tên to con kia, trước khi nắm đấm hắn kịp chạm mặt Nguyên.- Này , đang định làm gì vậy?- giọng người con trai vang lên.- Vương.....Vương.... Tuấn Khải....._ tên đó nhìn chàng trai lắp bắp...........*10 phút trước*- Này, mi phải cảm ơn ta đấy nhá. Có chỗ cho mi ở rồi. _ Khải đấm vào người Tỉ, khi Tỉ đang lim dim trên bãi cỏ.- Đau nha mi. Có nhất thiết phải đánh vậy không? _ Tỉ lườm.- Hehe có đấy. Haizzz. Nhưng cũng thật là.... bạn của tên nhóc phiền phức đó cũng muốn ở cùng. Aishh.... Tại sao chỗ ở yên tĩnh của ta lại trở nên như thế này... Thiên a~ ..... 0 Khải bất mãn ngửa mặt lên trời, than thở...- Hehe càng đông càng vui mà mi. – Tỉ nhìn tên bạn cười đểu.-Vui vui cái đầu nhà mi á. Giờ mi phải hậu tạ ta đi. Tại mi mà cuộc sống của ta bị đảo lộn hết.- Ok, “baby” – Tỉ nhìn Khải cười cười, nụ cười đểu giả- Baby nà, ta oánh chết mi bây giờ. – Khải đưa tay đấm vào người Tỉ- Haha ta đùa thôi, đùa thôi. Giờ đi Bar đi, quán cũ. _ Tỉ hào hứng.- Giờ sao mà ra trường, bảo vệ đóng cửa rồi còn đâu.- xời..... mi làm như giấu ta được ấy, tính mi, chẳng lẽ ta còn không biết. – Tỉ phẩy tay, cười nhạt.- rồi.... làm như hiểu rõ ta lắm ấy, đi theo ta. – Khải bất lực nhìn tên bạn. Thật đúng là bạn thân, cái gì cũng hiểu nhau.Và rồi hai anh chàng khoác vai nhau đi, khẽ huýt sáo....* 7 phút sau đó*Bar Day&Night-Ai dà..... cũng lâu lắm rồi ta mới đến đây. Cũng ba năm rồi nhỉ? – Tỉ vẫn khoác vai Khải, vui vẻ.- Thôi đi mi, mấy năm qua mi chạy từ đây qua Mĩ như cơm bữa, vậy mà còn bày đặt nói.- Khải lườm lườm- Hehe 2 năm trước đó thôi, chứ năm ngoái ta đâu dám chạy đi chạy lại như vậy nữa. _ Tỉ cười xuề xòa.Hai người bước vô, và ngay lập tức họ trở thành tâm điểm của quán Bar. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Cũng phải thôi, vì hai người rất hảo soái. KHải mặc nguyên bộ đồ màu đe n từ đầu đến chân, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ. Tỉ cũng mặc nguyên một cây đen, nhưng ánh mắt anh không lạnh lùng bằng Khải.-Hai người ấy thật đẹp quá đi. _ cô gái1- Ôi cái anh chàng lạnh lùng kia, ước gì anh ta để ý tôi, một lần thôi cũng được. Thật là hảo hảo soái. – cô gái 2- không, chàng trai bên kia mới thật hảo soái. Anh ơi hãy nhìn em này! ( đang ATSM hả bà cô =.=) – cô gái 3...Khải và Tỉ ngó lơ trước những ánh mắt đang nhìn mình mê dại. Bỗng đập vào mắt Khải là hình ảnh Nguyên đang bị xách cổ áo bởi tên Bạng Hổ- tên đại ca có tiếng ở đây. Và ngạc nhiên hơn là nắm đấm của hắn ta đang hướng tới khuôn mặt Nguyên. “Sao thằng nhóc đó lại ở đây vậy nhỉ? Lại còn làm gì đắc tội với hắn ta nữa. Hazzz. Thật không yên ổn với thằng nhóc này mà.” Nghĩ đoạn, anh bước tới. Bên cạnh anh, Tỉ cũng đang suy nghĩ mơ hồ khi nhìn thấy Hoành. “ Nhóc con, thú vị thật, tại sao cậu cũng ở đây nhỉ?” rồi cùng bước theo Khải.*trở lại với hiện tại*_ Vương Tuấn Khải , sao anh lại ở đây? – Nguyên ngạc nhiên, mở to đôi mắt tròn nhìn anh.-Nhóc con, im lặng đi đã. . – Khải nhìn Nguyên rồi quay qua nhìn tên Bạng Hổ đang sợ sệt kia, khi này tay hắn đã rời khỏi cổ áo Nguyên.- Khải, mày làm gì ở đây.? – tên đó run sợ hỏi- Đó là điều tao cần phải hỏi mày mới đúng. Không dưng lại làm chuyện ầm ĩ gì ở đây? Rồi lại còn định đánh một thằng nhóc thua mày , mày không thấy nhục hả?- Khải cười nhạt mỉa mai.- Đây là chuyện của tao,mày không cần quan tâm. Tránh ra một bên để tao giải quyết tên nhãi khốn kiếp đó. Tên Bạng Hổ bỗng lớn tiếng với Khải.- Ai nói chuyện này không liên quan đến tao? – Khải cười nhếch mép- Nó là người của tao, vậy được không?- ánh mắt Khải nhìn tên đó như thách thức.- Mày.....mày.... chết tiệt.......aisshh. Hôm nay là cái ngày quái quỉ gì vậy. Yahh.... – tên Bạng Hổ cứng họng, không nói được gì nữa, tức giận ra về, đạp đổ bàn ghế nơi đây, tiện tay hất mọi thứ trên quầy rượu xuống ,chửi thề vài câu.....- Này nhóc, sao lại ở đây, quá giờ vào trường rồi? – Khải nheo mắt nhinfNguyeen.- Tôi thích thế đấy, còn anh thì sao? Hội trưởng Hội học sinh mà cũng lén ra ngoài như thế này à? – Nguyên hỏi vặn lại.- Tôi... mà không biết cảm ơn tôi vì dã cứu nhóc à?- ai cần anh giúp chứ, đúng là rảnh quá không biết làm gì mà. Thật bực mình. Đáng lẽ ra tôi đã cho tên đó một trận rồi. Aishh tức quá đi. Hoành nhi, chúng ta về đi, đang vui mà có kẻ phá đám. – Nguyên nói một lèo, giận dữ.- Ơ... – Khải đứng đơ ra- Chào chị Sam, tụi em xin phép về, hẹn bữa sau gặp lại chị. _ Nguyên vội kéo Hoành đi, gặp chị Sam đang mang nước ra.- O này hai đứa, chưa uống nước mà.-Xin lỗi chị nhưng giờ tụi em có việc đi trước ạ. - Nguyên nhìn chị Sam với ánh mắt đầy hối lỗi.- Thôi cậu em, không cần trưng ra bộ mặt đó ra với chị đâu. Hai đứa có việc thì đi trước đi. Nhớ quay lại chơi với chị nha. Tạm biệt , -Chị Sam vui vẻ tiện hai đứa ra đến tận cửa, vẫy tay.- Tạm biệt chị . – Hai cậu nhóc vẫy tay chào rồi leo lên mô tô phóng vụt đi.....Trong Bar-Này cậu nhóc đó là ai thế?- Tỉ huých tay Khải, khi này anh vẫn còn đơ ra vì mấy lời nói của Nguyên.- Này....ta đang nới chuyện với mi đấy, có nghe ta hỏi gì không hả?? – Tỉ đưa tay hươ hươ trước mặt Khải, ghé sát tai anh hét ầm lên.- Ơ....à, là cái thằng nhóc nhiều chuyện ta kể với mi đó. Haizzz, thật là....- Khải giật mình rồi lại đưa tay vò mái tóc kia. “Thật kì lạ, rõ ràng mình là người cứu nhóc ấy mà, ôi thật không hiểu nổi.”- Hehe cậu nhóc đấy thú vị á mi. – Tỉ vừa nói vừa cười, nhìn Khải với khuôn mặt đểu đểu.- Này ánh mắt đó là sao? Mi đang nghĩ cái gì vậy hả?- Khải quay sang gắt Tỉ.- Hê Hê gì đâu. Thôi đến đây rồi, uống gì đây?- Tỉ đưa tay choàng qua vai thằng bạn.- Tự dưng hết hứng rồi mi. Ta về trước đây. – Khải khẽ hất tay Tỉ xuống, lặng lẽ ra ngoài.- Ấy đi thì đợi ta đi cùng với, coi như bữa nay chưa có gì đi, bữa sau ta đãi.- Tỉ lại chạy theo Khải, heo thói quen đưa tay lên khoác vai anh.Và thế là hai người con trai đẹp tự thiên thần ấy bước ra khỏi quán Bar trước sự nuối tiếc của bao nhiêu người con gái...*8h30p*- Này Nguyên nhi, đi đâu bây giờ._ Hoành đi xe sát Nguyên, hỏi.- Tớ muốn đến nơi nào đó thật yên tĩnh.... _ánh mắt của Nguyên hướng về phía trước, đầy suy tư.- Yên tĩnh..... à còn nhớ cánh đồng hoa không. Nơi đấy có vẻ được á.- OK. let’s go!!Và hai chiếc mô tô lại tiếp tục phóng đi...Hai người đã đến đến cánh đồng hoa bồ công anh, nơi quen thuộc của hai đứa trước đây. Ban đêm, nơi đây thật đẹp. Những chú đom đóm bay lượn nhẹ nhàng trên không trung làm cho cảnh vật thêm huyền ảo, thơ mộng. Dựng hai chiếc mô tô ngay đấy, hai cậu nhóc chạy vội đến triền cỏ ở đó. Nguyên chụm hai tay lại, hét lớn:- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA...........- Này Nguyên nhi, cậu làm sao vậy? _ Hoành cười, vỗ vai cậu bạn- Aida.... tớ thật sự tức mà, đáng lẽ cái tên kia tớ xử lí được mà, để hắn ta hết hống hách đi.... AAAAAAA thật bực mình.- Cậu đang tức nam thần a~~? _ Hoành ngây ngô hỏi.- Lại nam thần này, cậu cái gì cũng chỉ biết nam thần thôi a~~- Nguyên kí đầu Hoành, quay đi, vẻ mặt giận dỗi vô cùng đáng yêu.- Ấy quên mất, hihi Nguyen Nguyên à, đừng giận nữa mà. Chắc nam thần chỉ sợ cậu bị thương thôi mà. .- Hoành đưa ánh mắt cún con nhìn Nguyên, tay lại ôm lấy khuỷu tay Nguyên- Cả cậu cũng không nghĩ tớ giải quyết được tên to con ấy ha?- Nguyên quay qua trừng mắt nhìn Hoành.- Hihihi cậu biết tớ không nghĩ như vậy mà. Thôi đến đây rồi thì vui vẻ đi nào, lâu lắm rồi chúng ta mới ở cùng nhau như thế này mà. _ Hoành nhìn qua Nguyên cười tươi.- Ờ... đợi tớ một chút.- Nguyên quay qua cười nói với Hoành rồi lại chạy ra cách đó không xa: “VƯƠNG TUẤN KHẢI, TÔI GHÉT ANHHHH. AAAAAAAA......”. Hoành chỉ biết nhìn cậu bạn mình, lắc đầu cười.Ở đâu đó, Khải bỗng dưng hắt xì, một dong suy nghĩ hiện lên “ Quái lạ, ai nhắc mình vậy nhỉ?”Nguyên lăng xăng chạy lại chỗ Hoành. Thả người ra sau, hai cậu nhóc nằm dài trên bãi cỏ. Bầu trời ban đêm cùng hàng vạn vì tinh tú lấp lánh trên trời cao. Hai cậu nhóc nằm đó, nhìn nhau cười, kể nhau nghe những chuyện đã xảy ra với mình trong hai năm qua. Có câu chuyện vui, cả hai cùng cười phá lên hồn nhiên. Chuyện buồn thì lại im lặng một lúc lâu. Cứ như thế, hai người tâm sự với nhau thật nhiều....9h30p*Tại phòng KTX 608*- Oa to thật nha, nơi này mà chỉ có hai gười ở thì phí lắm đấy Khải. – Tỉ ngạc nhiên trước phòng KTX, quả không sai với lời đồn.- Chuyện, phòng của ta mà lại. – Khải cười đắc ý.- phòng ngủ ở đâu thế nhỉ? – Tỉ ngó quanh- Kia kìa.- oa....rộng thật đấy.... Ơ nhưng mà sao lại có ba chiếc giường ở cùng một phòng vậy??- Tỉ ngơ ngác hỏi- Mi hỏi ta, ta hỏi ai? Mi phải hỏi cái người thiết kế ra căn phòng quái dị như thế này ấy. – Khải nhún vai, lắc đầu.- kệ, không sao. Như vậy càng ấm cúng. Hehe.-Tỉ cười nhăn răng.- Ấm cúng cái đầu mi ấy, rõ là phiền phức mà. Thôi ta đi nằm trước đây. Giường của mi đây nhá. - Khải chỉ tay ra chiếc giường cạnh của anh rồi nằm ngửa ra giường của mình.- Ok. Ê mà chút nữa cậu nhóc ấy, với bạn cậu ta nữa sẽ ở đâu vậy?- Ta mặc kệ hai đứa nhóc ấy. Hừ. - Nghĩ lại đến chuyện ở Bar Khải lại thấy bực mình- Hehe còn tức cái chuyện trong Bar à? , Khải của ta hôm nay bị làm sao ấy nhỉ? Có bao giờ mi bỏ qua cho ai dám lớn tiếng với mi đâu nhỉ? Hê hê - Tỉ lúc này đã nằm ra giường, quay qua nhìn Khải cười đầy thích thú.- Mi có im lặng hay không? Hay là muốn ra ngoài ngủ hả? - Khải cáu. Mà thật sự anh cũng không hiểu hôm nay anh làm sao. Cậu nhóc ấy, rõ ràng không quan trọng đối với anh, vậy mà trong lòng anh lại dấy lên nỗi lo sợ khi nhìn thấy cậu đang nguy hiểm. Thật sự anh chỉ muốn bảo vệ cho cậu nhóc. Nằm nghiêng qua một bên, Khải nhắm chặt mắt " Khải, mày điên thật rồi. Sao lại nghĩ như vậy chứ?"Khải với lấy điều khiển, tắt điện lớn đi. Bật đèn ngủ lên. Căn phòng chỉ còn lại chút ánh sáng mờ mờ.* 10h*- Này, nãy giờ hơn một tiếng rồi ấy nhỉ? - Hoành lên tiếng.- Ừm.... - Nguyên đang nhắm mắt, giường như đang suy nghĩ điều gì đó.- Này Nguyên Nguyên, nếu bây giờ về là tớ được ở cùng phòng KTX cậu đúng không? - Hoành nhìn Nguyên cười, ánh mắt đầy hi vọng.- Ừ nè. Nhưng mà có lẽ tớ với cậu phải ngủ chung giường đấy. - Nguyên khẽ thở dài.- Ế, tại sao lại vậy? Không phải phòng đó rộng lắm sao?- Ừ thì rộng đấy, nhưng có 3 cái giường ngủ thôi. Mà chắc chắn là "hắn ta" với bạn của hắn đã chiếm hai cái mất rôi.- À mà bạn của nam thần là ai thế, là người nãy tronh Bar đúng không nhỉ? Tớ chưa thấy rõ mặt anh ta nữa. - Hoành đưa tay chống cằm đầy suy tư.- Ai mà biết được nhỉ. - Nguyên thờ ơ.- Hehe vậy thôi kệ anh ta- Hoành nhìn Nguyên cười tit mắt. Và như sực nhớ ra được điều gì đó, ánh mắt Hoành sáng rực lên. - Ê vậy là tớ sẽ được ở cùng phòng với nam thần a~~ .... ôi hạnh phúc quá đi.
- Hoành lại chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt long lanh.- Xùy... lúc nào cậu cũng nam thần, một nam thần, hai cũng nam thần,.... cậu tránh xa tớ đi, ra với nam thần của cậu ấy. - Nguyên bĩu môi.- Hihihi làm sao tớ tránh cậu được nhỉ? Cậu là sao chổi sẽ đi theo tớ suốt đời mà. - Hoành vừa nói xong liền chạy vụt đi, tránh cú đánh của Nguyên.- Này đứng đấy. Ai là sao chổi hả? Cậu đứng lại đó, Lưu Chí Hoành. - Nguyên ngồi bật dậy, đuổi theo cậu bạn.Hai người rượt đuổi nhau, tiếng cười giòn tan vang lên , trong cái khubg cảnh buổi tối huyền ảo lúc này.Được một lúc, hai người dừng lại. Lúc này, Nguyên đã "ban tặng" cho Hoành vài cú đấm khiến cậu nhóc phải than trời.- Này muộn rồi, về thôi Nguyên.- Ok. Trời cũng lạnh rồi đấy.Và hai cậu nhóc lại bước lên mô tô, phóng đi trong màn đêm yên tĩnh.... Đến nay bờ tường vào trường, Nguyên ra hiệu cho Hoành dừng xe, nói cậu gọi người đến cất xe đi. Mọi việc diễn ra nhanh chóng. Lúc này chỉ còn Nguyên và Hoành, cùng tiếng lá cây xào xạc.- Tớ đã nói rồi, bây giờ làm sao vào trường được đây .- Hoành nhìn Nguyên, chán nản.- Hehe thì tớ có cách mà. Trèo tường thôi. - Nguyên nhún vai rồi cười.- Trèo tường á? - Hoành ngạc nhiên- Yes sir, Nguyên cười. - Không lẽ cậu không qua được.- Ai nói, nhìn tớ nhá. - Hoành nói, khuôn mặt ngẩng cao.Nói rồi cậu lấy đà nhảy tên tường, trèo qua. Cậu nhảy xuống, vẻ mặt đầy đắc ý- Chà, tài năng cậu vận không mai một nhỉ?- Hả?- Hoành giật mình, quay lại thì thấy Nguyên đang đứng cười.- Sao... sao cậu vào đây được vậy?- Hehe bạn thân của tớ. Tớ chưa nói xog mà cậu đã vội nhảy qua rồi, ở kia có đường đi mà. - Nguyên lém lỉnh nhìn Hoành, chỉ tay về phía bụi cây kia- aaaaa sao cậu dám lừa tớ hả Nguyên? Tớ sẽ oánh chết cậu. - Hoành nhăn mặt, hét lớn, đánh Nguyên- Hehe nói nhỏ thôi. Cậu có muốn bị bắt không hả? Mà dừng lại đi, cậu có muốn ngủ ngoài không? - Nguyên nhìn Hoanh cười ranh ma.- hihi bạn tốt của tớ, chúng ta về KTX đi. - Hoành hay đổi thái đô, quay qua nũng nịu Nguyên khiến cậu phải phì cười.- Rồi rồi,cậu bỏ tay tớ ra,cả ánh mắt đó nữa. Stop lại nhak.- Ok . Hihi.*KTX phòng 608*
Hai cậu nhóc rón rén bước đi dể không đánh thức giấc ngủ của hai người kia. Bỗng....- Này nhóc con, đi đâu giờ này mới về. - một giọng nói cất lên, là Khải.- A... tôi...đi đâu kệ tôi, không liên quan đến anh. Anh ngủ đi.....- Nguyên ấp úng.- Hihi nam thần a~~ chúc anh ngủ ngon, em là bạn của Nguyên Nguyên. Nó đang bị kích động nên mới vậy,mong anh thông cảm. - Hoành lên tiếng, và sau đó là hàng loạt tiếng động khác vang lên (Nguyên đánh Hoành a~~ ^^)
.......Không gian lại trở nên yên tĩnh.
.
.
.
Sáng hôm sau
.
.
.Tại căn phòng 608 của KTX.AAAAAAAAAAAAAAAAAA - một tiếng hét thất thanh vang lên .........
.
.
. End chapP/s1: Mọi người cho ý kiến vs a~~....
P/s2: Mình chuẩn bị thi học kì nên có lẽ chap mới sẽ ngâm khá lâu. :(. Mong m.n vẫn chờ và ủng hộ fic. Xiexie ~~ <3
- Hoành lại chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt long lanh.- Xùy... lúc nào cậu cũng nam thần, một nam thần, hai cũng nam thần,.... cậu tránh xa tớ đi, ra với nam thần của cậu ấy. - Nguyên bĩu môi.- Hihihi làm sao tớ tránh cậu được nhỉ? Cậu là sao chổi sẽ đi theo tớ suốt đời mà. - Hoành vừa nói xong liền chạy vụt đi, tránh cú đánh của Nguyên.- Này đứng đấy. Ai là sao chổi hả? Cậu đứng lại đó, Lưu Chí Hoành. - Nguyên ngồi bật dậy, đuổi theo cậu bạn.Hai người rượt đuổi nhau, tiếng cười giòn tan vang lên , trong cái khubg cảnh buổi tối huyền ảo lúc này.Được một lúc, hai người dừng lại. Lúc này, Nguyên đã "ban tặng" cho Hoành vài cú đấm khiến cậu nhóc phải than trời.- Này muộn rồi, về thôi Nguyên.- Ok. Trời cũng lạnh rồi đấy.Và hai cậu nhóc lại bước lên mô tô, phóng đi trong màn đêm yên tĩnh.... Đến nay bờ tường vào trường, Nguyên ra hiệu cho Hoành dừng xe, nói cậu gọi người đến cất xe đi. Mọi việc diễn ra nhanh chóng. Lúc này chỉ còn Nguyên và Hoành, cùng tiếng lá cây xào xạc.- Tớ đã nói rồi, bây giờ làm sao vào trường được đây .- Hoành nhìn Nguyên, chán nản.- Hehe thì tớ có cách mà. Trèo tường thôi. - Nguyên nhún vai rồi cười.- Trèo tường á? - Hoành ngạc nhiên- Yes sir, Nguyên cười. - Không lẽ cậu không qua được.- Ai nói, nhìn tớ nhá. - Hoành nói, khuôn mặt ngẩng cao.Nói rồi cậu lấy đà nhảy tên tường, trèo qua. Cậu nhảy xuống, vẻ mặt đầy đắc ý- Chà, tài năng cậu vận không mai một nhỉ?- Hả?- Hoành giật mình, quay lại thì thấy Nguyên đang đứng cười.- Sao... sao cậu vào đây được vậy?- Hehe bạn thân của tớ. Tớ chưa nói xog mà cậu đã vội nhảy qua rồi, ở kia có đường đi mà. - Nguyên lém lỉnh nhìn Hoành, chỉ tay về phía bụi cây kia- aaaaa sao cậu dám lừa tớ hả Nguyên? Tớ sẽ oánh chết cậu. - Hoành nhăn mặt, hét lớn, đánh Nguyên- Hehe nói nhỏ thôi. Cậu có muốn bị bắt không hả? Mà dừng lại đi, cậu có muốn ngủ ngoài không? - Nguyên nhìn Hoanh cười ranh ma.- hihi bạn tốt của tớ, chúng ta về KTX đi. - Hoành hay đổi thái đô, quay qua nũng nịu Nguyên khiến cậu phải phì cười.- Rồi rồi,cậu bỏ tay tớ ra,cả ánh mắt đó nữa. Stop lại nhak.- Ok . Hihi.*KTX phòng 608*
Hai cậu nhóc rón rén bước đi dể không đánh thức giấc ngủ của hai người kia. Bỗng....- Này nhóc con, đi đâu giờ này mới về. - một giọng nói cất lên, là Khải.- A... tôi...đi đâu kệ tôi, không liên quan đến anh. Anh ngủ đi.....- Nguyên ấp úng.- Hihi nam thần a~~ chúc anh ngủ ngon, em là bạn của Nguyên Nguyên. Nó đang bị kích động nên mới vậy,mong anh thông cảm. - Hoành lên tiếng, và sau đó là hàng loạt tiếng động khác vang lên (Nguyên đánh Hoành a~~ ^^)
.......Không gian lại trở nên yên tĩnh.
.
.
.
Sáng hôm sau
.
.
.Tại căn phòng 608 của KTX.AAAAAAAAAAAAAAAAAA - một tiếng hét thất thanh vang lên .........
.
.
. End chapP/s1: Mọi người cho ý kiến vs a~~....
P/s2: Mình chuẩn bị thi học kì nên có lẽ chap mới sẽ ngâm khá lâu. :(. Mong m.n vẫn chờ và ủng hộ fic. Xiexie ~~ <3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store