Shortfic[KaiYuan ver]Tình Một Đêm[419]
CHAP 4
TRUYỆN EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ<MONG MỌI NGƯỜI ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA MIN
EDITOR:MIN[Yang Minji]
_______________Enjoy!!!><__________________
Hắn nghĩ về việc có nên đuổi ả gái trên giường mình đi, nhường lại bầu không khí có vẻ "trong lành" chào đón em hay cứ để thế cho thêm phần kịch tích. Bỗng chốc hắn lại thích như thế. Hắn muốn thử xem khuôn mặt em sẽ biến đổi như thế nào khi em bước vào căn phòng này và bắt gặp một cô gái khác đang ở cùng hắn. Cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn biết biểu hiện, cảm xúc của em lúc đó. Hắn thấy thích! Vậy thôi.
Hắn cười khoái trá nghĩ tới cảnh tượng đó. Hẳn là em sẽ nghệt mặt ra, hoặc đôi mắt sẽ ánh lên những tia lửa đầy tức tối. Cứ nghĩ tới cảnh ấy hắn lại thấy vui trong lòng. Hắn ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng còn để mặc cho ả gái đó nằm trên giường của mình hậm hụi. Trong lúc chờ em, hắn châm một điếu thuốc và bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ.
Tiếng chuông cửa vang lên. Hắn vẫn giữ phong thái thủng thẳng như mọi khi. Chẳng có gì phải vội khi mà em đã là người chủ động tìm đến hắn. Nhìn lại trên giường của mình, ả gái kia đang thiếp dần đi. Hắn lẳng lặng ra mở cửa. Em đấy! Em đang xuất hiện trước mắt hắn, không khác dáng vẻ mọi khi mà em thường "chiêu đãi" mọi người tại văn phòng làm việc là mấy. Mấy sợi tóc mất trật tự lòa xòa trên gương mặt làm em mềm mại và đẹp hơn thì phải. Nhưng có một chút gì đó tiều tụy.
Em bước vào phòng, có khựng lại đôi chút khi nhìn lên chiếc giường của hắn nhưng thần thái trên gương mặt em chẳng có gì thay đổi. Nó làm hắn bị hụt hẫng. Có cảm giác của sự tức tối nữa. Em quá bản lĩnh hay là đã quen với cảnh này. Hắn nói một câu chữa ngượng:
– "Cô ấy là bạn anh! Kiểu bạn mà... Em biết rồi đấy... Tại em đến gấp quá nên anh cũng không kịp nói gì".
Em im lặng, đưa mắt nhìn khắp căn phòng của hắn và dừng lại ở bức tranh về người thiếu nữ khỏa thân. Em khẽ mỉm cười: "Em hiểu".
Em bước tới chiếc ghế toan ngồi xuống thì ả gái ấy bất chợt tỉnh giấc. Hai người nhìn nhau, một bên đầy vẻ ngạc nhiên và giận dữ vì sự xuất hiện của kẻ kia, còn một bên là ánh mắt vô hồn, ngây thơ như thể sẵn sàng chào đón thêm một thành viên mới cho cuộc vui.
Ả ta chẳng ngại ngần, hằm hổ xông tới trước mặt em:
– "Cậu là ai?".
Em bình thản đáp :
– "Cô có phải chủ nhà không?"
Ả kia cũng vênh mặt lên đầy ghê gớm:
– "Tất nhiên là không nhưng tôi..."
– "Vậy thì đừng hỏi gì cả. Chúng ta giống nhau cả thôi. Phải không anh?"
Em ý vị nheo mắt về phía hắn, dồn sự phân giải về kẻ được gọi là chủ nhà. Hắn gật đầu. Ả ta cứng họng, gương mặt lộ rõ tức tối. Ả hằm hằm cầm túi đồ đạc bước ra khỏi nhà không quên đóng sầm cửa.
Chỉ còn mình hắn và em ở trong nhà. Lần này thật khó đối diện. Hôm ấy hắn có hơi men trong người và khung cảnh hoàn toàn khác khiến hắn có thể ôm em ngay tắp lự mà không ngượng ngùng. Nhưng lần này, hắn quá tỉnh, còn em thì đang ngồi ở một chiếc ghế cách xa giường ngủ. Làm thế nào nhỉ? Làm thế nào để hắn bước tới, ôm lấy em vào lòng cho thỏa những ngày qua mong đợi. Chưa bao giờ hắn thấy mình lại ngượng nghịu như vậy. Có cảm giác như hắn không còn là chính mình nữa. Hắn mất mọi bản năng mà trước nay hắn vốn dĩ tự hào về nó.
Bỗng em đứng dậy, chủ động tiến tới bên hắn, ôm hắn vào lòng. Lúc này, hắn có cảm giác nó giống như một thứ gì na ná tình yêu chứ không còn đơn thuần là nhục dục. Cái ôm của em sao mà ấm áp. Hơi ấm từ người em tỏa ra một thứ gì đó thật nhẹ nhàng, thánh thiện. Tất nhiên, họ vẫn kết thúc cuộc ôm ấp đó trên giường. Nhưng lần này bên em, hắn cứ có cảm giác gì đó rất khó định nghĩa. Hắn cứ thấy trào lên trong lòng một sự hậm hực. Hắn có cảm giác mình như là một kẻ đang nhận ban phát ái tình từ em. Em đến khi thích và ra đi khi đã chán chê. Khi hắn cần em nhất, em vẫn chẳng thèm đoái hoài đến hắn. Điều mà trước đây hắn thường làm với những cô gái khác.
– "Anh có rượu không?"
Em phá tan bầu không khí im lặng sau những phút giây cuồng nhiệt giữa hai người bằng một câu hỏi không thể táo bạo hơn.
– "Tất nhiên là có, em muốn loại nào?".
– "Gì cũng được"
Chao ôi, hắn thấy em sao mà mới mẻ. Hai người nâng cốc. Hắn nhâm nhi nhấp một ngụm nhỏ, nhìn lại thấy em ngửa cổ lên trời tu ực một cái: cạn ly! Em uống như thể đang nuốt một nỗi niềm u uất vào lòng. Gương mặt em ửng đỏ, không rõ vì em ngượng hay vì rượu nhưng nhìn em lúc này thật hấp dẫn. Hắn ôm ghì lấy em. Hắn thiếp đi vào giấc ngủ. Trong mơ, hắn thấy mình đang hôn em, ngọt lịm.
Hắn thấy đầu nặng trịch khi tỉnh dậy, quờ quạng tìm em và rồi giật bắn người khi thấy chiếc giường trống không, còn mình hắn trơ trọi. Hắn rảo mắt khắp nhà tìm em nhưng chẳng thấy. Trên bàn, một mấu giấy nhỏ được đặt ngay ngắn:
– "Em thấy anh ngủ ngon quá nên không gọi dậy. Em đi trước !"
Hắn vồ lấy điện thoại, bấm số gọi cho em. Không! Dứt khoát là không! Em không thể đi như thế được. Nhưng đầu bên kia chỉ vang lên một âm thanh vô vọng: Em tắt máy!
END CHAP 4
MINJI
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store