ZingTruyen.Store

Shortfic Junseob Coke Yeu Chuoi

Thấy YoSeob vẫn không có dấu hiệu buông LeeJoon ra, JunHyung bước nhanh đến tách cậu ra khỏi người hắn:

-Cậu ấy còn ở đây lâu lắm mới đi, em không cần phải ôm khư khư như thế đâu Seobie!

Đi sau lời nói là hành động kéo cậu về phía anh. Lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng hắn hiểu anh đang khẳng định cậu là của mình. Hắn nhếch môi “Cứ làm điều vô ích ấy đi JunHyung, không bao lâu nữa Seobie sẽ trở về với tôi thôi”.

-Hyungie nói thật sao?-rồi cậu tròn mắt nhìn hắn như thể đợi hắn trả lời.

-Lần này hyung về vì MB muốn mở chi nhánh ở Hàn. JH là công ty hàng đầu về lĩnh vực phần mềm tin học, hợp tác với JH quả thực không sai chút nào.

-Daebak. Vậy chúng ta sẽ có thể giống như trước đây rồi. Hyung còn nhớ ngày xưa…blah…blah…blah…

Cậu tiếp tục sự nghiệp “ôn lại kí ức tuổi thơ không hồi kết” của mình với hai vị thính giả duy nhất. Hắn chỉ nhìn cậu mỉm cười, nụ cười chỉ “dành riêng cho cậu”. JunHyung khẽ cau mày, Seobie của anh thực sự vô tư đến nỗi vô tâm. Đã bao nhiêu năm rồi mà suy nghĩ vẫn cứ đơn giản mãi. Nhìn ánh mắt hắn thế mà cậu không nhận ra, lại còn thêm thân mật với hắn nữa chứ. Seobie ngốc, Seobie đáng giận, tối nay về nhà cậu sẽ biết tay anh.

-Seobie à, em không mệt nhưng LeeJoon không chịu nổi đâu, hai tai cậu ấy sắp nhả khói rồi kia kìa.

YoSeob quay ngoắt lại lườm JunHyung. Lâu lắm rồi cậu mới được gặp hắn, bao nhiêu tâm sự chưa nói hết mà anh nói thế đấy. Nói vậy là bảo cậu nói nhiều chứ gì, tên “Bò bụng coke” này muốn gây trước mặt Joonie hyung à, được thôi…

-Anh…

-Được rồi Seobie, hyung còn ở lại đây mà. Em vẫn còn nhiều thời gian để gặp hyung lắm. Giờ thì em đói chưa, chúng ta đi ăn.

Nhắc đến ăn cái bụng “nhỏ” của cậu được dịp phản ứng. Hắn bật cười:

-Seobie muốn ăn gì hyung sẽ đãi, xem như tiệc mừng hyung trở về nhé.

-Yeah, yeah. Đi ăn, đi ăn, đi ăn thôi!!!!!!!!!

Trong phòng bỗng tràn ngập mùi “khét”. Chả là có một con người đang xịt khói vì ăn “bơ” quá nhiều. YoSeob khẽ lắc đầu bước đến chỗ anh đang ngồi “thưởng thứ bơ”:

-Hyungie còn không nhanh lên, Seobie đói lắm rồi này.

Cậu giật giật tay anh, môi cong lên hờn dỗi. Chiêu này xài cả trăm lần nhưng vẫn có tác dụng, có lần nào anh không trúng chiêu.

Không đi thì chỉ mình chịu thiệt, anh còn phải đi để ngăn lại sự vô tâm của cậu nữa chứ. Bất ngờ kéo cậu ngã vào lòng mình, JunHyung thì thầm vào tai cậu:

-Em đã quên hứa gì với hyung à? Dù đó là LeeJoon thì vẫn không có ngoại lệ nhé.

Kéo cậu đứng thẳng dậy, vòng tay qua chiếc eo nhỏ, anh thong thả bước ra cửa:

-Đi ăn thôi Lee.

YoSeob chẳng nói được gì. Hyungie ngốc nghếch của cậu đúng là trẻ con, đã biết tình cảm của cậu đâu còn thuộc về ai khác nữa mà ghen. Nhưng như thế thực sự rất ấm áp.

*************  ***************  *******************

Nhưng sự trở về của LeeJoon làm cuộc sống yên bình của JunSeob bị khuấy động.

Dạo gần đây anh và cậu rất hay gây nhau. Mà nguyên nhân chủ yếu đều liên quan đến hắn. Cậu một mực khẳng định LeeJoon đã biết rõ tình cảm cậu dành cho anh, biết hai người yêu nhau như thế làm sao lại yêu cậu được. Mà dù có thì cậu cũng đâu yêu hắn, dù sao cũng thân thiết với nhau từ nhỏ, làm sao có thể xa lạ, tỏ ra không quen nhau được. Thế nhưng anh lại không đồng ý với cậu, anh bắt cậu phải tránh xa hắn. Trực giác của người kinh doanh cho anh biết hắn không còn là LeeJoon của trước đây nữa. Quan trọng hơn hết đó là ánh mắt và sự quan tâm hắn dành cho cậu, hoàn toàn không chút nào giống như anh trai dành cho cậu en nhỏ. Tất cả hành động, cử chỉ đối với cậu của hắn đều giống anh, bởi anh nhận ra hắn rất yêu cậu. Ép cậu tránh xa hắn đúng là có hơi quá đáng, nhưng anh chỉ muốn bảo vệ cậu, bảo vệ tình yêu của cả hai, thế mà cậu mãi vẫn không chịu hiểu.

Kết quả là tần suất gây nhau ngày càng nhiều.

Cậu hậm hực bước ra khỏi cổng trường. Chiều nay anh không qua rước cậu. Chỉ tại trưa nay cùng anh đi ăn, cậu vô tình bảo sẽ gọi LeeJoon đi cùng, anh chỉ lạnh lùng bảo “Anh là người yêu của em hay cậu ấy vậy Seobie. Lần cuối cùng chúng ta đi ăn riêng với nhau cách đây bao lâu rồi em biết không?”. Cậu có thể nhận lỗi vì đã không nghĩ đến việc đó, nhưng cậu không chấp nhận cách anh hỏi anh hay LeeJoon là người cậu yêu. Hỏi như thế chẳng khác nào anh bảo cậu đang bắt cá hai tay. Thế là gây nhau, thế là giận dỗi.

Anh có bảo vệ sĩ đến đón cậu, nhưng vừa thấy họ cậu đã trốn lẩn vào đám bạn để thoát thân. Cậu cần anh chứ có cần đám vệ sĩ ấy đâu, lúc nào cũng ép buộc cậu theo ý anh, đã thế hôm nay cậu sẽ nổi loạn một ngày cho anh biết. Đang thẫn thờ suy nghĩ nên đi đâu thì tiếng còi xe phía sau làm cậu giật mình:

-Seobie, Jun đâu sao em lại đi bộ thế?

Là LeeJoon. Cậu cười gượng với anh mà chẳng nói gì. Chỉ chờ có thế, hắn kéo cậu vào xe rồi rồ ga. Chiếc xe mất hút trên con đường, chỉ còn lại bụi đường bay tung tóe.

************  *************  ****************

YoSeob cả người chẳng còn chút sức lực mặc cho hắn dìu ra xe. Từ chiều đến giờ hắn và cậu đi ăn, đi chơi, đi ngắm hoàng hôn và cả đi uống nữa. Nhìn cậu buồn hắn bảo co thể uống một chút để không phải suy nghĩ tới chuyện không vui. Cậu vì phần buồn, lại them phần giận JunHyung nên ngây thơ đồng ý. Cậu không biết rằng bi kịch của đời mình bắt đầu từ đêm định mệnh này.

Hắn đưa cậu về biệt thự của mình. Cuối cùng thì kế hoạch cũng tiến triển đúng như hắn tính toán. Nhưng có điều hắn vẫn suy nghĩ mãi. Chiếm đoạt được cậu hẳn sẽ là cách trả thù JunHyung cay độc nhất, vậy còn cậu? Cậu yêu JunHyung như thế nếu biết mình không còn trong sạch nữa liệu cậu có đau khổ quá mà nghĩ quẫn. Hắn cũng sợ cậu sẽ hận hắn, sẽ vì thế mà không chấp nhận hắn. Một phần lương tâm trong hắn cảm tội lỗi, nhưng bản tính con người vốn tham lam, những gì mình không có thì thà phá bỏ tan nát chứ không thể để người khác có được.

Đặt cậu nằm xuống giường thật nhẹ nhàng, hắn ngồi bên cạnh ngắm cậu. Từng đường nét trên gương mặt cậu thật hoàn hảo. Đôi mắt này, chiếc mũi này, cặp má phúng phính này, và cả đôi môi hồng đang cong lên nữa. Tất cả như thôi miên hắn, quyến rũ hắn mãnh liệt. Nhẹ nhàng cuối xuống, hắn hôn lên đôi mắt cậu, nụ hôn đi dần xuống mũi, và dừng lại thật lâu ở môi. Mùi whisky hòa cùng vị của môi cậu tạo thành chất dẫn dụ mê người. Hắn không còn khống chế được mình nữa, hắn muốn cậu, cậu phải là của hắn. Hắn hôn dần xuống chiếc cổ trắng thanh mảnh, tay cởi bỏ từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi đáng thương. Chiếc sơ mi bị vất xuống sàn một cách mạnh bạo, từng đường nét hiện ra trước mắt hắn, hắn cuối thấp dần, thấp dần…Không có dấu hiệu dừng lại.

“Ầm! Ầm! Ầm!”. Tiếng sét chói tay bên ngoài cũng không ngăn cản được hắn.

Bên ngoài mưa bắt đầu lớn dần, sấm chớp vẫn nổ liên tục. Cơn mưa báo hiệu những gì đau khổ, sóng gió, tối tăm nhất đến với anh và cậu.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store