Shortfic In Every Breath
[13.09.2019]Nắng ấm rọi vào căn phòng nồng đậm mùi người. Là cái mùi của sự sống chứ chẳng còn là một căn phòng lạnh lẽo toàn quần áo cũ vứt bừa bãi, cũng chẳng phải gian nhà ngập tràn mùi khói thuốc hăng hắc khó chịu. Nực cười, Hyojin đã từng sống với những điều ấy hàng năm trời không nề hà, thế mà mới vài trăm ngày thôi đã khiến cô biết sợ. Sợ cái gì? Hyojin tự hỏi.Có phải như cái cách Solji ghét khói thuốc? Chị nói nó chẳng bổ béo gì. Không, thật sự cô không sợ thuốc vì điều ấy, cô thừa biết nó gây ra mấy căn bệnh ung thư khó ở, nhưng chị càng cấm cô càng hút. Dĩ nhiên là lén lút. Nỗi sợ hãi bị phát hiện lại là một sự thích thú ngấm ngầm.Hay là vì Yubin từng càm ràm đồ đạc vứt bừa bãi trên quầy bar khiến cô ta không tìm ra được cái zippo con cưng. Họ Kim nói 'Cứ bừa bãi thế đi, tới ngày chết sình trong đống hổ lốn đó chả ai tìm được cô.'Cũng không phải. Chết là điều gì đó không hề nằm trong vốn từ vựng của Hyojin. Ai mà chẳng phải chết.Cái điều đáng sợ nhất quãng thời gian ấy hóa ra lại là sự cô độc. Không có một Solji mở toang từng cánh cửa lùa đi mùi ám khói. Không có một họ Kim lải nhải bên tai một cách khó chịu bài học của sự gọn gàng. Càng không có một ông bác hiền hòa soạn sẵn bữa cơm nóng hổi bên bàn ăn. Và sự nhộn nhịp góc bar nhỏ Brooklyn là một điều chỉ còn đâu đó trong trí nhớ.Sự cô đơn của Hyojin như đàn kiến chạy trên da trần, ngứa ngáy bức rứt mà đưa tay cào cấu đuổi đi lại thấy đau....Đã bao nhiêu ngày rồi mới lại là cảm giác này. Mở mắt ra có một người cạnh bên trao cho hơi ấm vòng tay, người mà cô suýt đã gắn bó cả cuộc đời. Thời gian thật sự là một vòng lặp tàn khốc. Cũng chính những điều này nhiều năm về trước là ước mơ của cô, cũng chính nó đem đến cho cô cảm giác của sự tồn tại, và cũng chính nó khiến cô càng thêm chìm đắm vào những suy nghĩ vẩn vơ. Đây là Seoul, nơi cô sinh ra, nơi cô lớn lên trong sự bao bọc của gia đình, nơi cho cô một cuộc sống tương lai triển vọng, và nơi khởi nguồn của những điều mơ mộng nhất. Cuộc đời vậy mà cũng học cách tàn nhẫn như thời gian. Đi một vòng thật lớn để quay về chốn cũ, mà cảm xúc chẳng còn vẹn nguyên.Từ Brooklyn chạy trốn đi thật xa để không nhớ lại nơi ấy. Từ Seoul lại phải vất vả chôn vùi sâu hồi ức cũ.Chi bằng cứ nhắm mắt. ***"Chào buổi sáng." Từ lúc nào Junghwa đã tỉnh giấc, nhẹ nhàng rướn người hôn lên môi cô. Một thói quen ngày trước. Hyojin tự nhủ, có lẽ cô nên học làm quen với những điều từng quen. "Em dậy sớm thế." Cô ngáp dài, tiện tay kéo Junghwa vào lồng ngực. Xem ra cô thích nghi không tệ. Nói cho cùng, những thứ gọi là thói quen cũng như kiến thức lâu ngày không đụng đến, chỉ cần bạn muốn thì nó sẵn sàng khởi động bất cứ lúc nào. "Em đói." Nàng bẽn lẽn đáp, lén lút hít hà một chút hương vị đối phương. "Muốn ăn gì?" Cô vẫn nhắm tịt mắt, không trách cô được, cả đêm qua lẫn sáng sớm nay cô bị chìm đắm quá đà vào những thứ cảm xúc nhiễu loạn, mãi mới chợp mắt được thì lại bị đánh thức. Mà thức dậy lúc này cũng không hẳn là quá tệ. Cũng là một cách trốn tránh hợp pháp.Thời gian khi còn là sinh viên Jin đã và đang loay hoay học cách sống tự lập. Khi hai người dọn vào ở chung, việc bếp núc được nhường lại cho Junghwa, phải nói Hope đã rèn nên một đầu bếp thực thụ. Tiếp đến là nhiều năm trời hưởng thụ tay nghề siêu đẳng của cha con Hàn kiều nơi đất Mỹ. Việc làm bếp đã là điều thuộc về dĩ vãng, thành thật mà nói Hyojin của bây giờ tự tin với việc pha một ly cocktail hay một ly rượu hoàn hảo hơn. Cô đắn đo giữa tỷ lệ đường và muối, bơ hay dầu ăn thì tốt, hành hay ít rau mùi, một ít rau củ hay sandwich nhỉ? Khi cô cứ đau đầu vì những thứ nguyên liệu con con thì Junghwa lại mỉm cười rạng rỡ. Hạnh phúc của nàng chỉ đơn giản thôi, nơi nào có Jin nơi đó là thiên đường.Jin tiếp tục bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng, Junghwa lướt đầu ngón tay mở một bài hát nhẹ nhàng chào đón ngày mới.
There goes my heart beating
Cause you are the reason
I'm losing my sleep
Please come back now
There goes my head shaking
And you are the reason
My heart keeps bleeding
I need you now
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store