Shortfic H Hunhan Hunbaek Chanhan Yeu Anh La Loi Cua Em
" Luhan.... Luhan....ah..." Chanyeol hoảng hốt ôm cậu... miệng không ngừng kêu tên Cậu " Luhan...em làm sao vậy !! Tỉnh lại đi Luhan.. " chanyeol bế cậu chạy nhanh lên xe chạy đến bệnh viện gần nhất.." Bác sĩ mau cứu người.... "
" mau đưa cậu ấy vào đây!!! " Người bác Sĩ Có gương mặt phục hậu lên tiếng. Anh với khuôn mặt mặt lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu,nếu không phải anh nhìn thấy cậu ngồi một mình giữa một trời mưa mà không hề nhúc nhích, chắc chẵn là cậu đã gặp phải chuyện gì
cho nên mới như vậy.. anh nhất định phải tìm hiểu chuyện gì xảy ra với cậu.. "Điều tra cho tôi hôm nay Luhan đã đi đâu và gặp những ai... tối này phải Có kết quả cho tôi.. " Chưa kịp để đầu dây bên kia nói lời nào anh đã tắt điện thoại.sau 15' bác sĩ bước ra. " Bác sĩ cậu ấy thế nào rồi ạ. " " cậu ấy không sao đâu, chỉ bị cảm nhẹ do đừng dưới mưa quá lâu . nghỉ ngơi vài ngày là khỏi... cậu hãy chăm sóc Có người yêu mình cho tốt vào..bạn trai như vậy là không tốt đâu đó. " "Vâng!!! Cảm ơn bác sĩ " Ngồi cạnh Luhan trông cậu bây giờ như cái xác không hồn chỉ biết nằm im một chỗ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhẵn của cậu để chuyền chút hơi ấm cho cậu, Luhan thật mỏng manh như hạt pha Lê chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan biến. Luhan cảm nhận được một làn hơi ấm Nhỏ nhoi, từ bàn tay ai kia, cảm giác này thật dễ chịu nhưng không phải bàn tay ấm áp của người ấy, cậu ước một lần được người ây nắm tay, ôm cậu vào lòng như ngày xưa hắn thường làm với cậu. Còn bây giờ còn gì nữa đâu.. đi rồi hắn bỏ cậu đi mất rồi." Luhan... em đừng khóc.. Có chuyện gì nói anh nghe? " hức hức. ...không Có chuyện gì...... hết.... xin ...xin anh đừng hỏi nữa....." cậu vừa khóc vừa lắc đầu cậu không muốn nghĩ tới nữa,, cậu đau lắm. Có ai hiểu cậu ngay lúc này không. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu,, đau lòng khi thấy cậu khóc như vậy lần đầu tiên anh thấy Luhan khóc nhiều như vậy. .
.
.
.
.
.
.
.
.
" Sehun anh đau lắm không? " Sehun đang ngồi trên sôfa ,
Trong phòng khách của hắn, Baekhyun lấy một một Sơ cứu ngồi trước mặt hắn ân cần giúp hắn bôi thuốc. " chỉ là vết thương ngoài da... em không phải lo lắng như vậy đâu " hắn ôn nhu cười với cậu thuật tay ôm cậu ngồi lên người hắn tư thế rất chi là ám nguội." Anh...chúng.. ta...dừng lại ở đây được không??? " bất chợt cậu lên tiếng hỏi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu chỉ cúi mặt xuống hai tay đan vào nhau.Như sợ hắn sẽ nổi điên lên vậy.. Cậu nghĩ không sai hắn nghe được câu đó Hắn lập tức mặt biến sắc giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn bình thường. " Em vừa nói cái gì?? Nói lại anh xem nào !" " em...em...chúng ta nên dừng lại ở đây đi.. em thật sự không muốn làm Luhan bị tổn thương thêm nữa anh à " " vậy còn anh thì sao!! Em nói như vậy không sợ làm anh bị tổn thương sao " nghĩa khí lạnh như băng làm cậu Có chút sợ hãi " Sehun em biết.. nhưng còn Luhan thì sao... nếu cậu ấy biết chắc sẽ hận em đến sẽ suốt đời mất
" Baekhyun hướng ánh mắt đầy nước nhìn hắn lòng rối như tơ hồng cậu sắp mất đi một người bạn thân. Vỗ nhẹ lên người yêu bé nhỏ của hắn âm thanh trở nên ôn nhu hơn " không sao đâu!! Anh nghĩ Luhan sẽ hiểu cho chúng ta mà "
( au: thiên Sư nhà anh︶︿︶) " nhưng..... " " không nhưng gì hết!! Tin anh được chứ " hắn dứt lời nhanh chóng chiếm chọn môi anh đào của cậu ,lúc đầu cậu hơi chống cự nhưng vì hắn hôn quá suất sắc cậu không cô cách nào cưỡng lại nụ hôn hắn mang lại. đang lúc cao trào thì bên ngoài vang lên một tiếng: " Bốp " Âm thanh rất lớn vang lên đó là một cái hộp khá to nép xuống đất, Luhan không kiêng nể gì mà làm vậy trước hai người kia bên trong là toàn những thứ mà Sehun tặng cho Luhan nào là điện thoại, đến nhưng chú nai bông con con ............tóm lại những thứ mà hắn tặng cậu Luhan mang đến trả cho hắn không thiếu một thứ gì Luhan khinh bỉ nhìn hai người kia đang ngẩn người ra.. nếu là người khác chắc sẽ không bình tĩnh được mà sẽ nhảy vào mà tát cho mấy bạt tai rồi, nhưng cậu không làm vậy cậu chỉ đứng đó một lời cũng không nói. Baekhyun đẩy Sehun ra lo lắng và sợ hãi nhìn Luhan, lần đầu tiên cậu thấy Luhan
nhìn cậu bằng ánh mắt đó, ánh mắt chữa đựng sự bi thương và thống khổ đến tột cùng không nói lên lời " Hanie ah... " một lúc sau Baekhyun mới thốt ra được " Hanie sao... cậu còn có tư cách gọi tôi bằng cái tên đó sao " Luhan Thống khổ nói ra Baekhyun biết cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ đã cướp đi người mình yêu và đặc biệt người đó lại chính người bạn thân nhất của mình lừa dối. " tớ biết dù nói như thế nào đi chăng nữa.... cũng chỉ là lời biện minh cho những việc mà tớ gây ra cho cậu... Hanie .... thật xin lỗi cậu.. xin lỗi cậu nhiều lắm " Baekhyun chỉ biết thốt lên từ xin lỗi ngoài từ đó ra cậu chẳng biết nói gì hơn " đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi như vậy!! ...
Tôi không có phúc nhận lời xin lỗi từ cậu cả... " lời nói ra dễ nhận thấy đó là nói mỉm mai, thể hiện sự chán ghét " Luhan em không được nói như vậy với Baekhyun! Tất cả là lỗi của anh!! Là anh đã gây cho em nhiều tổn thương đến như vậy , do anh không tốt ... anh thật sự yêu Em ấy.. tình yêu không thể ép buộc.. em biết điều đó mà " Những lời thốt ra là hàng nhát dao đâm thẳng vào trái tim cậu,, cậu không ngờ Hắn Có thể vì Baekhyun mà không đắn đo suy nghĩ khiến cậu như vậy mà không sợ cậu bị tổn thương sao, rốc cuộc trong lòng hắn cậu không là gì sao. hóa ra từ trước đến nay là cậu tự đa tình. Cứ chạy theo những thứ không thuộc về mình. " haha.... các người thật sự rất buồn cười... đừng nói với tôi những lời ghê tởm như vậy chứ... người có lỗi là tôi mới phải.. do tôi ngu ngốc mới tin vào lời nói của các người, chính vì tôi ngu nên mới bị người bạn thân nhất đâm sau lưng đau như vậy..các người sẽ chẳng bao giờ biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào... " Luhan nói một hơi cậu sắp không thể thở nổi nữa. " Xin lỗi... Hanie.. tớ rất yêu Sehun ..tớ " " cậu Im Đi.. cậu đúng là đồ chơ chén.. không có lương tâm... cậu " Luhan không kiểm soát được mình mà nói nặng lời.. câu chưa dứt liền bị Sehun cho một cái tát rất mạnh lên má cậu: " Chát " Bàn tay năm ngón in hẳn lên gương mặt xanh xao của cậu
.Luhan hơi bất ngờ vì hắn dám đánh cậu.. tay ôm lấy má phải bị anh tát.. Hắn bây giờ như một người khác vậy.. hơi thở dồn dập .. ánh mắt căm phẫn nhìn Luhan ,,hắn không cho phép bất kì ai đụng đến Baekhyun ngay cả cậu hắn cũng không cho phép.. cậu Có thể mắng hắn hay đánh hắn Có thể được nhưng tuyệt đối không được đụng vào em ấy. Luhan kiềm chế không cho mình rơi nước mắt trước hắn một lần nào nữa. " Anh thật tàn nhẫn Oh Sehun.. Tôi Sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay anh đã tặng cho tới những thứ gì ...Tất cả những thứ anh tặng tôi bây giờ tôi trả lại anh hết không bỏ xót một thứ gì!!! Kể cả tình yêu tôi giành cho anh trong suốt thời gian qua... hôm nay XIAO LUHAN tôi cũng sẽ trả lại anh.. kể từ giây phút này giữa ba người chúng ta sẽ không còn cô bất cứ quan hệ gì với nhau nữa..... như vậy hai người vui rồi chứ " Luhan mạnh mẽ nói từng câu từng chữ để khẳng định.. dù không có họ cậu vẫn sẽ sống tốt... Có khi còn sống tốt hơn là đằng khác. Sehun thấy trên mặt cậu in dấu nguyên năm ngón tay, do hắn tạo ra.. bất chợt hắn thấy hối hận dường như hắn lại làm cậu đau nữa rồi.. nhìn những món đồ mà hắn tặng cậu nằm ngang trên đất.. lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
" Xin lỗi... anh không cố ý đánh em... những thứ anh tặng em anh không hề muốn đòi lại.. hãy coi như anh và em không có duyên với nhau. " Luhan cười nhạt, hẳn là anh muốn cậu mau biến khỏi tầm mắt hắn càng nhanh càng tốt thì phải: " chắc anh nói đúng... thời gian qua xin lỗi vì đã khiến anh mệt mỏi khó chịu như vậy .. anh đừng lo tôi sẽ không bao giờ làm phiền hai người nữa đâu.. còn những thứ này anh muốn làm gì thì làm.. Tôi đi đây.. " dứt lời Luhan quay bước đi.. " Hanie.... Hanie... ah.." Baekhyun gọi tên cậu những Luhan vẫn bước đi không hề quay đầu lại dù chỉ một lần. Baekhyun khóc nức nở ôm lấy Sehun.." Xin lỗi... Xin lỗi.... đừng tha thứ cho mình " .
.
.
.
.
.
.
.
Trong một căn phòng rộng thênh thang màu chủ đạo là Xám pha chút làm xanh cũng đủ biết căn phòng này giá trị đến cỡ nào.. người đàn ông ngồi trên ghế hướng phía cửa sổ ánh mắt xa xôi nhìn ra ngoài. " cốc cốc " " vào đi " Người thanh niên trẻ tuổi bước vào trên tay cầm một tờ giấy. " Thưa !! Đây là thứ ngài cần .." Chanyeol nhận lấy từ người kìa rồi ra hiệu cho ra ngoài
Một mình anh trong phòng nhìn lên thông tin mà anh nhận lấy.... Oh Sehun tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết. Au bí ý tưởng quá. Đừng bơ ta nhoa... ai bóc đk tem chap này.. đây chap sau ta tag..
" mau đưa cậu ấy vào đây!!! " Người bác Sĩ Có gương mặt phục hậu lên tiếng. Anh với khuôn mặt mặt lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu,nếu không phải anh nhìn thấy cậu ngồi một mình giữa một trời mưa mà không hề nhúc nhích, chắc chẵn là cậu đã gặp phải chuyện gì
cho nên mới như vậy.. anh nhất định phải tìm hiểu chuyện gì xảy ra với cậu.. "Điều tra cho tôi hôm nay Luhan đã đi đâu và gặp những ai... tối này phải Có kết quả cho tôi.. " Chưa kịp để đầu dây bên kia nói lời nào anh đã tắt điện thoại.sau 15' bác sĩ bước ra. " Bác sĩ cậu ấy thế nào rồi ạ. " " cậu ấy không sao đâu, chỉ bị cảm nhẹ do đừng dưới mưa quá lâu . nghỉ ngơi vài ngày là khỏi... cậu hãy chăm sóc Có người yêu mình cho tốt vào..bạn trai như vậy là không tốt đâu đó. " "Vâng!!! Cảm ơn bác sĩ " Ngồi cạnh Luhan trông cậu bây giờ như cái xác không hồn chỉ biết nằm im một chỗ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhẵn của cậu để chuyền chút hơi ấm cho cậu, Luhan thật mỏng manh như hạt pha Lê chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan biến. Luhan cảm nhận được một làn hơi ấm Nhỏ nhoi, từ bàn tay ai kia, cảm giác này thật dễ chịu nhưng không phải bàn tay ấm áp của người ấy, cậu ước một lần được người ây nắm tay, ôm cậu vào lòng như ngày xưa hắn thường làm với cậu. Còn bây giờ còn gì nữa đâu.. đi rồi hắn bỏ cậu đi mất rồi." Luhan... em đừng khóc.. Có chuyện gì nói anh nghe? " hức hức. ...không Có chuyện gì...... hết.... xin ...xin anh đừng hỏi nữa....." cậu vừa khóc vừa lắc đầu cậu không muốn nghĩ tới nữa,, cậu đau lắm. Có ai hiểu cậu ngay lúc này không. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu,, đau lòng khi thấy cậu khóc như vậy lần đầu tiên anh thấy Luhan khóc nhiều như vậy. .
.
.
.
.
.
.
.
.
" Sehun anh đau lắm không? " Sehun đang ngồi trên sôfa ,
Trong phòng khách của hắn, Baekhyun lấy một một Sơ cứu ngồi trước mặt hắn ân cần giúp hắn bôi thuốc. " chỉ là vết thương ngoài da... em không phải lo lắng như vậy đâu " hắn ôn nhu cười với cậu thuật tay ôm cậu ngồi lên người hắn tư thế rất chi là ám nguội." Anh...chúng.. ta...dừng lại ở đây được không??? " bất chợt cậu lên tiếng hỏi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu chỉ cúi mặt xuống hai tay đan vào nhau.Như sợ hắn sẽ nổi điên lên vậy.. Cậu nghĩ không sai hắn nghe được câu đó Hắn lập tức mặt biến sắc giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn bình thường. " Em vừa nói cái gì?? Nói lại anh xem nào !" " em...em...chúng ta nên dừng lại ở đây đi.. em thật sự không muốn làm Luhan bị tổn thương thêm nữa anh à " " vậy còn anh thì sao!! Em nói như vậy không sợ làm anh bị tổn thương sao " nghĩa khí lạnh như băng làm cậu Có chút sợ hãi " Sehun em biết.. nhưng còn Luhan thì sao... nếu cậu ấy biết chắc sẽ hận em đến sẽ suốt đời mất
" Baekhyun hướng ánh mắt đầy nước nhìn hắn lòng rối như tơ hồng cậu sắp mất đi một người bạn thân. Vỗ nhẹ lên người yêu bé nhỏ của hắn âm thanh trở nên ôn nhu hơn " không sao đâu!! Anh nghĩ Luhan sẽ hiểu cho chúng ta mà "
( au: thiên Sư nhà anh︶︿︶) " nhưng..... " " không nhưng gì hết!! Tin anh được chứ " hắn dứt lời nhanh chóng chiếm chọn môi anh đào của cậu ,lúc đầu cậu hơi chống cự nhưng vì hắn hôn quá suất sắc cậu không cô cách nào cưỡng lại nụ hôn hắn mang lại. đang lúc cao trào thì bên ngoài vang lên một tiếng: " Bốp " Âm thanh rất lớn vang lên đó là một cái hộp khá to nép xuống đất, Luhan không kiêng nể gì mà làm vậy trước hai người kia bên trong là toàn những thứ mà Sehun tặng cho Luhan nào là điện thoại, đến nhưng chú nai bông con con ............tóm lại những thứ mà hắn tặng cậu Luhan mang đến trả cho hắn không thiếu một thứ gì Luhan khinh bỉ nhìn hai người kia đang ngẩn người ra.. nếu là người khác chắc sẽ không bình tĩnh được mà sẽ nhảy vào mà tát cho mấy bạt tai rồi, nhưng cậu không làm vậy cậu chỉ đứng đó một lời cũng không nói. Baekhyun đẩy Sehun ra lo lắng và sợ hãi nhìn Luhan, lần đầu tiên cậu thấy Luhan
nhìn cậu bằng ánh mắt đó, ánh mắt chữa đựng sự bi thương và thống khổ đến tột cùng không nói lên lời " Hanie ah... " một lúc sau Baekhyun mới thốt ra được " Hanie sao... cậu còn có tư cách gọi tôi bằng cái tên đó sao " Luhan Thống khổ nói ra Baekhyun biết cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ đã cướp đi người mình yêu và đặc biệt người đó lại chính người bạn thân nhất của mình lừa dối. " tớ biết dù nói như thế nào đi chăng nữa.... cũng chỉ là lời biện minh cho những việc mà tớ gây ra cho cậu... Hanie .... thật xin lỗi cậu.. xin lỗi cậu nhiều lắm " Baekhyun chỉ biết thốt lên từ xin lỗi ngoài từ đó ra cậu chẳng biết nói gì hơn " đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi như vậy!! ...
Tôi không có phúc nhận lời xin lỗi từ cậu cả... " lời nói ra dễ nhận thấy đó là nói mỉm mai, thể hiện sự chán ghét " Luhan em không được nói như vậy với Baekhyun! Tất cả là lỗi của anh!! Là anh đã gây cho em nhiều tổn thương đến như vậy , do anh không tốt ... anh thật sự yêu Em ấy.. tình yêu không thể ép buộc.. em biết điều đó mà " Những lời thốt ra là hàng nhát dao đâm thẳng vào trái tim cậu,, cậu không ngờ Hắn Có thể vì Baekhyun mà không đắn đo suy nghĩ khiến cậu như vậy mà không sợ cậu bị tổn thương sao, rốc cuộc trong lòng hắn cậu không là gì sao. hóa ra từ trước đến nay là cậu tự đa tình. Cứ chạy theo những thứ không thuộc về mình. " haha.... các người thật sự rất buồn cười... đừng nói với tôi những lời ghê tởm như vậy chứ... người có lỗi là tôi mới phải.. do tôi ngu ngốc mới tin vào lời nói của các người, chính vì tôi ngu nên mới bị người bạn thân nhất đâm sau lưng đau như vậy..các người sẽ chẳng bao giờ biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào... " Luhan nói một hơi cậu sắp không thể thở nổi nữa. " Xin lỗi... Hanie.. tớ rất yêu Sehun ..tớ " " cậu Im Đi.. cậu đúng là đồ chơ chén.. không có lương tâm... cậu " Luhan không kiểm soát được mình mà nói nặng lời.. câu chưa dứt liền bị Sehun cho một cái tát rất mạnh lên má cậu: " Chát " Bàn tay năm ngón in hẳn lên gương mặt xanh xao của cậu
.Luhan hơi bất ngờ vì hắn dám đánh cậu.. tay ôm lấy má phải bị anh tát.. Hắn bây giờ như một người khác vậy.. hơi thở dồn dập .. ánh mắt căm phẫn nhìn Luhan ,,hắn không cho phép bất kì ai đụng đến Baekhyun ngay cả cậu hắn cũng không cho phép.. cậu Có thể mắng hắn hay đánh hắn Có thể được nhưng tuyệt đối không được đụng vào em ấy. Luhan kiềm chế không cho mình rơi nước mắt trước hắn một lần nào nữa. " Anh thật tàn nhẫn Oh Sehun.. Tôi Sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay anh đã tặng cho tới những thứ gì ...Tất cả những thứ anh tặng tôi bây giờ tôi trả lại anh hết không bỏ xót một thứ gì!!! Kể cả tình yêu tôi giành cho anh trong suốt thời gian qua... hôm nay XIAO LUHAN tôi cũng sẽ trả lại anh.. kể từ giây phút này giữa ba người chúng ta sẽ không còn cô bất cứ quan hệ gì với nhau nữa..... như vậy hai người vui rồi chứ " Luhan mạnh mẽ nói từng câu từng chữ để khẳng định.. dù không có họ cậu vẫn sẽ sống tốt... Có khi còn sống tốt hơn là đằng khác. Sehun thấy trên mặt cậu in dấu nguyên năm ngón tay, do hắn tạo ra.. bất chợt hắn thấy hối hận dường như hắn lại làm cậu đau nữa rồi.. nhìn những món đồ mà hắn tặng cậu nằm ngang trên đất.. lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
" Xin lỗi... anh không cố ý đánh em... những thứ anh tặng em anh không hề muốn đòi lại.. hãy coi như anh và em không có duyên với nhau. " Luhan cười nhạt, hẳn là anh muốn cậu mau biến khỏi tầm mắt hắn càng nhanh càng tốt thì phải: " chắc anh nói đúng... thời gian qua xin lỗi vì đã khiến anh mệt mỏi khó chịu như vậy .. anh đừng lo tôi sẽ không bao giờ làm phiền hai người nữa đâu.. còn những thứ này anh muốn làm gì thì làm.. Tôi đi đây.. " dứt lời Luhan quay bước đi.. " Hanie.... Hanie... ah.." Baekhyun gọi tên cậu những Luhan vẫn bước đi không hề quay đầu lại dù chỉ một lần. Baekhyun khóc nức nở ôm lấy Sehun.." Xin lỗi... Xin lỗi.... đừng tha thứ cho mình " .
.
.
.
.
.
.
.
Trong một căn phòng rộng thênh thang màu chủ đạo là Xám pha chút làm xanh cũng đủ biết căn phòng này giá trị đến cỡ nào.. người đàn ông ngồi trên ghế hướng phía cửa sổ ánh mắt xa xôi nhìn ra ngoài. " cốc cốc " " vào đi " Người thanh niên trẻ tuổi bước vào trên tay cầm một tờ giấy. " Thưa !! Đây là thứ ngài cần .." Chanyeol nhận lấy từ người kìa rồi ra hiệu cho ra ngoài
Một mình anh trong phòng nhìn lên thông tin mà anh nhận lấy.... Oh Sehun tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết. Au bí ý tưởng quá. Đừng bơ ta nhoa... ai bóc đk tem chap này.. đây chap sau ta tag..
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store