ZingTruyen.Store

Shortfic Chuyen Do Vong Xuyen

Thời gian vốn không tồn tại ở nơi kẽ hở giữa hai thế giới này. Nhiều năm đã trôi qua, lão ông chèo thuyền vẫn là ông lão ngoài bảy mươi, còn thiếu niên vẫn chỉ là chàng trai mười bảy tuổi. Sự cô đơn và buồn tẻ len lỏi khắp nơi, như dòng nước liên tục xói mòn tâm trí, nhưng quyết tâm của anh, giống như bờ sông Vong Xuyên không có cỏ, vẫn kiên định như đá tảng.

Bên ngoài Vong Xuyên, thời gian vẫn trôi thật chậm rãi, giống như nước chảy hoa trôi.

"Này cậu trai trẻ, ngươi đã qua lại trên dòng sông Huyền Hà này bao lâu rồi?" Một ngày nọ, khi không có khách qua sông, lão ông hỏi thiếu niên.

"Khoảng ba, bốn mươi năm rồi." Anh bình thản trả lời.

"Quả thực vẫn muốn chờ sao?" Lão ông thở dài, "Nếu ngay từ đầu bước vào vòng luân hồi, có lẽ kiếp này của ngươi cũng đã có vợ con rồi! Người đó, thật sự không thể buông bỏ sao? Ta tuy dáng vẻ tàn tạ, nhưng sức lực thì vẫn còn nhiều, không thiếu người trợ thủ như ngươi, sao không sớm trở lại nhân gian, mà phải chịu khổ ở đây?"

Nhưng chàng trai trẻ lại kiên quyết đến lạ thường, bất kể lão ông nói gì, anh chỉ đáp một câu: "Cảm ơn lòng tốt của lão ông, ý ta đã quyết."

"Ôi, cứng đầu, cứng đầu!" Lão ông chỉ biết lắc đầu bỏ đi. Ông biết rằng, với sự kiên định như vậy, ông không thể khuyên nhủ được nữa.

Chớp mắt lại mấy chục năm trôi qua. Những người bạn cùng thời với anh cũng lần lượt đến bờ Vong Xuyên.

Những người già đó, thường sau khi nhìn kỹ chàng trai trẻ, mới chợt nhớ ra, từ trong ký ức tích tụ cả đời tìm ra cái tên của anh đã lâu không gọi, tìm ra những kỷ niệm đã phủ bụi, rồi hăng hái kể lại chuyện cũ. Khi ấy, lão ông sẽ nhấc mái chèo lên, để chàng trai trẻ và những người bạn già ngồi đối diện ở đầu thuyền mà trò chuyện, kể lại những chuyện xưa của họ, và cả "tương lai" mà sau khi chàng trai qua đời, anh chưa kịp chứng kiến.

Dường như những người bạn ở nhân gian đã trải qua một cuộc sống dài đằng đẵng, vụn vặt nhưng tươi đẹp.

Vào lúc gần tới giữa dòng sông, cuối cùng, thiếu niên mới như vô tình hỏi: "Tiểu thư Hinata, cô ấy thế nào rồi?"

"Tốt lắm! Em ấy trồng một vườn hoa lớn ở nhà, mỗi lần Kuzu đến đều hắt hơi dị ứng! À đúng rồi, Kuzu là con của Akamaru." Một ông lão tên là Kiba cười đáp.

"Hinata thường hay nhắc đến các con, cả hai đứa đều làm mẹ tự hào, rất hạnh phúc. Ngay cả Boruto, đứa nghịch ngợm nhất, cũng đã sớm trở thành sứ giả ngoại giao rồi." Một bà lão tên là Sakura cười nói.

"Neji cậu thật là... đến giờ vẫn còn giấu giếm sao?" Một bà lão tên là Tenten thở dài. "Không thành thật một chút nào, cậu không biết chúng tớ đã sớm nhận ra rồi sao?" 

Đến khi một ông lão với mái tóc trắng xen lẫn vài sợi tóc vàng đến, thiếu niên thậm chí nghiêm mặt hỏi. Rằng ông ta có đối xử tốt với nàng không, trông giống như một người anh bảo vệ em gái mình, khiến ông lão chỉ biết gật đầu liên tục. Cảnh tượng này khiến lão ông cười cả ngày.

...

Các bạn đồng niên lần lượt đến, cuối cùng, tính cả anh, trong số mười hai người đã có mười một người đến. Người tiếp theo, chắc chắn sẽ là cô ấy.

Thậm chí lão ông cũng có chút hồi hộp, nhưng chàng trai trẻ dường như không hề hay biết, vẫn bình thản chèo thuyền mỗi ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store