ZingTruyen.Store

[ SHK ] Họp Đồng Hôn Nhân

Chương 8

wachuchu77

Sau buổi tiệc, Nhật Hoàng biết rõ Khang đã bị tổn thương, và sự tổn thương đó có thể dẫn đến sự phản kháng. Sự im lặng và phục tùng của Khang khiến Hoàng cảm thấy khó chịu và thiếu tin tưởng.

​Hoàng yêu cầu thư ký điều tra kỹ lưỡng về Khang, đặc biệt là các mối quan hệ xã hội của Khang trước và sau khi kết hôn. Hoàng không tìm thấy gì, điều này càng làm hắn nghi ngờ.

​Hoàng lắp đặt thêm camera an ninh tại các lối đi và khu vực chung của dinh thự (dưới danh nghĩa "bảo vệ tài sản"). Khang cảm nhận được mình bị giám sát 24/7.


​Sự kiểm soát không chỉ dừng lại ở không gian vật lý, mà còn len lỏi vào cuộc sống cá nhân của Khang.

​ Hoàng yêu cầu Khang sử dụng một chiếc điện thoại mới do Hoàng cung cấp (đã được cài đặt phần mềm giám sát). Hoàng lạnh lùng nói: "Để bảo mật thông tin gia tộc. Nếu có ai đó liên hệ với cậu mà tôi không biết, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm."

​Khang bị hạn chế việc ra ngoài. Mỗi lần Khang ra khỏi nhà, Khang phải thông báo chi tiết về lịch trình cho thư ký của Hoàng.

Hoàng thường xuyên thay đổi lịch hẹn của Khang để đảm bảo Khang luôn sẵn có trong tầm kiểm soát của hắn.

​Lần này nội tâm Khang vừa cười lại chua xót: " Anh không muốn tôi bỏ đi, hay anh sợ tôi sẽ mang đi bí mật của anh? Dù là gì, xiềng xích này đang siết chặt. Nhưng điều đáng sợ là, tôi thấy điều này... là một dạng của sự quan tâm, của sự chiếm hữu. "


​Hoàng bắt đầu sử dụng ngôn từ để thử thách Khang.

​ Hoàng có thể cố ý kể một câu chuyện về cách hắn đã "xử lý" một đối tác kinh doanh phản bội, sau đó quay sang nhìn Khang với ánh mắt sắc lạnh, ngụ ý rằng Khang cũng không ngoại lệ.

​ Hoàng cấm Khang liên lạc với gia đình . Hắn nói: "Họ không cần cậu. Họ chỉ cần tiền của tôi để cứu vớt cái tập đoàn nhỏ bé đó. Cậu chỉ cần tập trung vào trách nhiệm của mình ở đây. " Điều này khiến Khang cảm thấy càng cô lập và phụ thuộc vào Hoàng.


​Hoàng bắt đầu cố ý quay về dùng bữa tối, nhưng không phải để bầu bạn, mà để giám sát và ngược đãi cảm xúc.

​Hoàng yêu cầu Khang ngồi cùng bàn, nhưng không được phép nói chuyện nếu Hoàng không hỏi. Khang phải ăn trong im lặng, dưới ánh mắt dò xét của Hoàng.

​Một lần, Hoàng có thể lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm ngay tại bàn ăn, nói chuyện thân mật về kế hoạch cho cuối tuần, trong khi Khang phải ngồi đó lắng nghe.

Khang nuốt trôi miếng cơm nghẹn đắng mặc dù bàn ăn bao la sơn hào hải vị, cảm nhận được sự kiểm soát ngột ngạt từ Hoàng. Em biết, Hoàng đã trở thành nhà tù không thể thoát ra.

Sau sự kiểm soát ngột ngạt, Hoàng bắt đầu nhận thấy một điều kỳ lạ: Khang chịu đựng quá tốt.

Sự phục tùng này không phải của một người bị ép buộc, mà là của một người đang mong muốn làm hài lòng. Hoàng, với sự nhạy bén của kẻ săn mồi, bắt đầu nghi ngờ Khang đã nảy sinh tình cảm.

​Hoàng quyết định thử Khang. Hắn gọi Khang vào phòng làm việc dưới danh nghĩa công việc, nhưng lại giữ Khang ở lại lâu hơn mức cần thiết, chỉ để quan sát phản ứng của Khang.

​Khang thấy Hoàng gần gũi như vậy, lòng em lại dấy lên sự bối rối và khao khát. Em cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.


​Trong buổi làm việc đó, Hoàng vô tình hay cố ý lật mở cuốn Nhật Ký của Khang mà em sơ ý để quên. Hoàng không đọc hết, nhưng đủ để thấy một vài dòng cảm xúc mãnh liệt.

​ Hoàng ngước nhìn Khang, ánh mắt sắc bén và khinh miệt. Hắn không nói về Hợp đồng hay công việc, mà nói về cảm xúc:

​"Đình Khang, cậu nên biết một điều. Sự lãng mạn rẻ tiền, những thứ tình yêu đơn phương vớ vẩn, chỉ có trong phim ảnh. Ở thế giới của tôi, đó là điểm yếu chí mạng."

​ Khang tái mặt. Em hiểu Hoàng đang nói về mình. Hoàng tiếp tục, giọng đầy châm biếm:

​"Cậu có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng nếu trái tim cậu bắt đầu lung lay vì những ảo tưởng ngốc nghếch, thì cậu còn thua cả Lâm. Lâm biết mình muốn gì và không bao giờ tự huyễn hoặc bản thân."


​Hoàng không dừng lại ở sự công kích. Hắn dùng chính tình yêu của Khang để sỉ nhục em.

​Hoàng ném cho Khang một chiếc thẻ tín dụng mới, không giới hạn. "Dùng đi. Mua thứ gì đó cho bản thân. Có lẽ tiền bạc có thể bù đắp cho những thiếu thốn về cảm xúc của cậu."

​Khang cố gắng lắp bắp: "Tôi... tôi không cần tiền của anh." Hoàng ngắt lời: "Cậu cần. Cậu cần một thứ gì đó để bám víu, vì rõ ràng, cậu đã quá yếu đuối. Và điều đó khiến cậu trở nên thật đáng thương.."


​Lời nói "đáng thương" của Hoàng đã đánh trúng Khang đau đớn nhất. Khang không sợ sự tàn nhẫn, nhưng em sợ sự khinh miệt. Sự khinh miệt này xác nhận rằng, tình yêu của em không những vô vọng, mà còn là một trò hề trong mắt Hoàng.

​ Khang muốn chạy trốn, muốn hét lên, nhưng em không thể. Em yêu Hoàng, và nỗi đau này càng làm em cảm thấy mình thuộc về Hoàng.

​Khang bước đi trong vô thức. Em ném chiếc thẻ tín dụng xuống gầm giường, sau đó gục xuống, run rẩy. Em nhận ra, sự tàn nhẫn của Hoàng là không có giới hạn, và thứ tình cảm em dành cho Hoàng đang tự hủy hoại em mỗi ngày.


Khang chìm sâu vào sự tuyệt vọng. Tinh thần của em đang bị Hoàng nghiền nát từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store