ZingTruyen.Store

[ SHK ] Họp Đồng Hôn Nhân

Chương 4

wachuchu77


Sau sự ngưỡng mộ nảy sinh, Khang càng chìm sâu vào sự quan sát và chờ đợi Hoàng.

Tuy nhiên, Hoàng vẫn giữ khoảng cách tàn nhẫn của mình. Khang bắt đầu có những biểu hiện của sự suy kiệt tinh thần: thiếu ngủ, bỏ bữa, và thường xuyên cảm thấy lạnh.

​Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo bất thường. Khang cố gắng hoàn thành một số công việc giấy tờ của Hoàng trong phòng khách phụ.

Em đã quá mải mê làm việc mà không để ý đến chiếc áo mỏng manh mình đang mặc.

​Nhật Hoàng trở về nhà muộn. Hắn đi thẳng qua sảnh chính và thấy Khang đang ngủ gật trên ghế sofa, bên cạnh là một chồng tài liệu cao ngất.


​ Hoàng tiến lại gần Khang. Sự lạnh lùng trên khuôn mặt hắn vẫn còn đó, nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn vô thức, mang tính phản xạ chứ không phải cảm xúc.

​Hoàng thấy Khang run rẩy vì lạnh, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác vest đắt tiền của mình, khoác lên vai Khang.

​ Khi khoác áo, tay Hoàng vô tình chạm vào gò má lạnh buốt của Khang. Hắn lập tức rụt tay lại, có vẻ khó chịu với sự mềm mại và lạnh giá đó. Hắn không đánh thức Khang, mà chỉ để lại chiếc áo, rồi nhanh chóng rời đi lên phòng.

​Nội tâm của Hoàng chợt réo lên: 'Cái lạnh này... thật phiền phức. Đừng để tôi phải dọn dẹp rắc rối nào nữa, Đình Khang. '


​Vài phút sau, Khang tỉnh giấc. Em thấy mình được bao bọc trong hơi ấm nặng nề, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, thuốc lá và một chút mùi nước hoa nam tính đặc trưng của Hoàng.

Em nhìn thấy chiếc áo vest của Hoàng trên vai mình.

​ Khang không hề biết về sự khó chịu của Hoàng. Em chỉ cảm nhận được hơi ấm và hành động quan tâm nhỏ bé đó. Nước mắt Khang bỗng chốc trào ra.

​ Khang ôm chặt chiếc áo vest, tự nhủ: "Anh ấy quan tâm đến tôi. Anh ấy không tàn nhẫn như tôi nghĩ. Anh ấy chỉ không biết cách thể hiện thôi." Khang đã biến hành động vô tình đó thành bằng chứng cho tình yêu và sự hy vọng của mình.


​Khoảnh khắc lầm lỡ này đã củng cố tình yêu đơn phương của Khang, đẩy em lún sâu hơn vào vũng lầy cảm xúc.

​ Ngày hôm sau, Khang giặt sạch chiếc áo vest, gấp nó cẩn thận và mang lên phòng Hoàng để trả. Khang cố gắng nói lời cảm ơn, nhưng giọng em nghẹn lại vì xúc động.

​Hoàng nhìn chiếc áo vest, sau đó nhìn Khang với ánh mắt khó hiểu, như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Hắn chỉ gật đầu lạnh lùng, không nói lời nào. Sự thờ ơ đó là lời phủ nhận thầm lặng cho mọi hy vọng của Khang, nhưng Khang đã quá si mê để nhận ra.
Có lẽ do quá mù quáng đến cả nội tâm Khang: " ​Không sao, Hoàng. Tôi sẽ kiên nhẫn. Tôi biết anh có thể dịu dàng. Tôi sẽ đợi đến khi anh chấp nhận tôi. "

​Khang tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, nỗi đau không chỉ đến từ sự ngược đãi mà còn từ chính hy vọng sai lầm.

Em sẵn sàng chịu đựng những đau khổ sắp tới, vì em tin rằng một ngày nào đó, sự dịu dàng của Hoàng sẽ trở lại, dành riêng cho em.

_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store