Chương 19
Sáng hôm sau, Khang thức dậy với cơ thể ê ẩm nhưng tâm hồn lại được xoa dịu bởi sự nồng nhiệt của Huy. Em cố gắng che giấu những dấu vết tình yêu bằng chiếc áo cổ cao.Khi Khang đang chuẩn bị bữa sáng, Hoàng đã xuất hiện. Hắn lén lút tiếp cận Khang từ phía sau. Khang giật mình quay lại."Hoàng làm gì đó?"Hoàng cười hồn nhiên. "Hoàng muốn ôm Anh Khang!"Hắn lao tới ôm Khang, nhưng hành động của hắn lại rất có chủ đích. Tay hắn không vòng qua eo, mà vươn lên nắm lấy cổ áo của Khang.Trong tích tắc Khang không kịp phản ứng, Hoàng kéo mạnh cổ áo Khang xuống, để lộ ra vết hằn tím đỏ đậm nét ở hõm cổ và vai.Hoàng nhìn chằm chằm. Ánh mắt hắn, chỉ trong một giây, hoàn toàn là Nhật Hoàng cũ. Đôi mắt ấy không có sự ngây thơ, chỉ có sự phẫn nộ, cuồng nộ và sở hữu. Hắn ghi nhớ rõ ràng dấu vết đó, như một bằng chứng về sự "phản bội" của Khang.
Ngay sau đó, như một công tắc được bật, Hoàng lại trở về với vẻ mặt hoảng hốt.
"Ôi! Anh Khang bị đau hả? Cái này bự hơn lần trước nữa! Anh Hai đánh Khang hả?" Hoàng nói, giọng run rẩy, nước mắt đã chực trào.Khang cảm thấy như bị điện giật. Anh hoảng loạn đẩy Hoàng ra. "Không, không phải. Anh bị ngã thôi.""Hoàng thấy rồi!" Hoàng khóc lớn. "Cái này là của Anh Hai! Anh Hai làm đau Khang! Hoàng sẽ mách bà nội!"Tiếng khóc lớn thu hút Huy chạy vào. Anh thấy Khang mặt đỏ bừng, cổ áo xộc xệch, và Hoàng đang khóc nức nở.
"Chuyện gì vậy?" Huy cau mày, nhìn Khang với ánh mắt dò hỏi."Không có gì, anh Huy. Hoàng chỉ... nghịch thôi."Huy trấn an em trai, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn Khang, vừa có sự chiếm hữu vừa có sự cảnh báo. Hoàng đã thấy. Màn kịch của họ đang bị đe dọa.Khi Khang đang dọn dẹp, Hoàng đi theo anh. Khang nghĩ hắn vẫn đang khóc, nhưng Khang thấy Hoàng đột nhiên ngưng tiếng khóc, ghé sát vào tai anh.
"Vết đó đẹp lắm Khang. Nhưng lần sau, nó phải là của Hoàng."Hoàng thì thầm bằng một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, và sắc sảo - giọng nói thật của Nhật Hoàng, không phải giọng trẻ con.Khang đứng khựng lại, da gà nổi khắp người. Khi Khang quay phắt lại, Hoàng đã chạy đi, vừa chạy vừa cười khúc khích như một đứa trẻ đã trêu chọc thành công.Khang biết chắc chắn: Nhật Hoàng đã hoàn toàn trở lại. Hắn đang sử dụng vỏ bọc ngây thơ để theo dõi và lên kế hoạch.Bữa tối tại nhà Nguyễn Huy thường là khoảng thời gian Khang cảm thấy dễ chịu nhất, khi cả ba cùng ngồi ăn và nói chuyện chủ yếu là nghe Hoàng luyên thuyên.Nếu quay trở về 4 ngày trước thì giờ đây Hoàng sẽ cầm chén cơm ngồi líu lo: " Hoàng.. Hoàng ăn giỏi lát anh hai có mua máy bay hông..? " đầu hắn nghiêng nhẹ ngây ngô." Được Hoàng phải ăn thì anh mua còn không ăn bụng Hoàng sẽ có dòi " Nghe đến đây Hoàng vạch bụng ra, tuy trí nhớ không còn bình thường nhưng đủ thấy cơ hắn săn chắc thế nào: " Bụng...bụng Hoàng hông có dòi "" Vậy Hoàng phải ăn " Thế Nhưng tối nay, bầu không khí hoàn toàn khác.Hoàng ngồi giữa Khang và Huy. Hắn liên tục đòi Khang gắp thức ăn cho mình, mặc kệ Huy đã chuẩn bị sẵn sàng."Anh Khang gắp cho Hoàng đi! Anh Hai gắp không ngon bằng," Hoàng nũng nịu, tay cố tình khua khoắng để chạm vào tay Khang.Khang miễn cưỡng gắp cho hắn một miếng thịt. Hoàng đột nhiên nghiêng người, cố tình để miếng thịt rơi vào đĩa Khang, văng tung tóe cả nước sốt lên chiếc áo sơ mi trắng của Khang."Á! Hoàng xin lỗi! Hoàng lỡ tay!" Hoàng làm ra vẻ mặt hối lỗi đáng thương.Khang nhìn vết bẩn loang lổ trên áo, cảm thấy khó chịu. Em biết rõ có sự cố tình.Huy đặt đũa xuống, giọng nói lộ rõ sự bực bội: "Hoàng! Em đã lớn rồi, không thể để hậu đậu như thế mãi được! Xin lỗi Khang đi!"Hoàng cúi gằm mặt, giả vờ sợ hãi. "Hoàng xin lỗi Anh Khang. Hoàng không cố ý..."Khi Khang đang lau áo, anh thoáng thấy Hoàng nhếch mép với tốc độ cực nhanh, rồi ngay lập tức trở về vẻ mặt ăn năn. Cái nhếch mép đó mang đầy sự chiến thắng và khiêu khích, như thể hắn đang nói: "Tao đã thành công phá hỏng sự bình yên của mày rồi."
Sau sự cố đổ nước sốt, Huy cố gắng chiếm lại sự chú ý của Khang. Anh vòng tay qua lưng ghế Khang, nói chuyện nhẹ nhàng, cố tình lờ đi sự hiện diện của Hoàng.Hoàng lập tức trở nên cáu kỉnh. Hắn đạp chân dưới gầm bàn, sau đó bắt đầu kéo tay Huy, đòi anh ta kể chuyện cổ tích."Anh Hai kể chuyện công chúa đi! Hoàng muốn nghe!"Huy thở dài, kiên nhẫn: "Hoàng, anh đang nói chuyện với Khang. Lát nữa anh sẽ kể.""Không! Kể ngay cơ! Khang là của Hoàng! Anh Hai không được giành!" Hoàng la lớn.Câu nói "Khang là của Hoàng" lần nữa được thốt ra. Lần này, nó không phải là sự đòi hỏi của trẻ con. Ánh mắt Hoàng nhìn Khang chứa đựng sự chiếm hữu sắc bén của một người đàn ông, một cái nhìn mà Khang đã quá quen thuộc từ những ngày tháng bị trói buộc.Huy nhìn thẳng vào mắt em trai. Khoảnh khắc đó, cả hai anh em trao nhau một cái nhìn đầy ám hiệu ngầm - không còn là người lớn và trẻ con, mà là hai kẻ săn mồi đang đối đầu nhau.Khang ngồi ở giữa, run rẩy. Em nhận ra mình không phải là người được yêu thương, mà là trung tâm của một cuộc chiến ngầm.Sau bữa tối căng thẳng, Khang cảm thấy mình cần phải trấn an Huy, người đã cố gắng bảo vệ em. Khang đi theo Huy vào bếp khi anh ta đang rửa bát.Khang lặng lẽ vòng tay qua eo Huy, tựa đầu vào lưng anh. "Em xin lỗi Huy. Hoàng làm anh khó chịu rồi."Huy quay người lại, ôm chặt Khang. "Không sao đâu, Khang. Em không có lỗi. Hoàng chỉ là đang... khó kiểm soát thôi."Huy không muốn lãng phí cơ hội. Anh cúi xuống, dành cho Khang một nụ hôn sâu, nồng nàn. Đó là nụ hôn khẳng định chủ quyền, một nụ hôn kéo dài, đầu lưỡi quấn quýt và đầy khao khát. Khang, trong phút giây yếu lòng, đáp lại nhiệt tình. Anh nhắm mắt, cố gắng quên đi sự căng thẳng từ Hoàng.RẦM!Một âm thanh lớn và chói tai vang lên.
Khang và Huy giật mình buông nhau ra. Chiếc bình hoa thủy tinh lớn đặt trên bàn ăn đã bị đổ ập xuống sàn, nước và mảnh vỡ văng tung tóe.Hoàng đứng ở cửa bếp, tay còn lấm lem bột mì. Hắn đã giả vờ lẻn vào để lấy bánh. Hắn bắt đầu khóc òa lên, tiếng khóc lớn và đầy sợ hãi.
"Hoàng xin lỗi! Hoàng chỉ muốn lấy bánh thôi! Hoàng không cố ý!" Hoàng sợ hãi chạy đến núp sau lưng Huy.Huy thở dài, cố gắng kiềm chế cơn giận. Anh ta ôm Hoàng, an ủi. "Không sao, Hoàng. Để Anh Hai dọn."Khang nhìn vào đôi mắt Hoàng. Trong khoảnh khắc đối diện, Khang thấy sự giả tạo. Nước mắt chảy ra, nhưng ánh mắt hắn lại hoàn toàn khô ráo, thậm chí còn ánh lên sự hả hê.Hoàng đã thấy tất cả. Việc làm đổ bình hoa không phải là tai nạn, mà là sự can thiệp vào nụ hôn của họ.Khi Huy đang dọn dẹp mảnh vỡ, anh ta quay lưng lại với Hoàng. Hoàng vẫn đang ôm chân Huy, giả vờ run rẩy.Huy cúi xuống thì thầm vào tai Hoàng, bằng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy, không còn sự dịu dàng:"Hoàng, mày đang diễn kịch đúng không? Mày đừng nghĩ rằng tao không biết."" anh...anh hai nói gì với Hoàng dạ? "Hoàng cứng đờ người. Hắn vẫn giữ gương mặt mếu máo, nhưng trong tích tắc, ánh mắt hắn chuyển sang sự thử thách và kiêu ngạo của Nhật Hoàng cũ. Ánh mắt đó nhìn Huy, như thể đáp trả: "Phải, tao diễn đó. Mày làm gì được tao?"
Rồi, nhanh như chớp, ánh mắt hắn lại quay về với vẻ ngây thơ.Huy đã có được bằng chứng rõ ràng. Em trai hắn không mất trí nhớ, hắn đang sử dụng vỏ bọc này để kiểm soát tình hình. Cuộc đấu trí đã chuyển từ ngầm sang trực diện, dù Khang vẫn chưa hay biết.
Ngay sau đó, như một công tắc được bật, Hoàng lại trở về với vẻ mặt hoảng hốt.
"Ôi! Anh Khang bị đau hả? Cái này bự hơn lần trước nữa! Anh Hai đánh Khang hả?" Hoàng nói, giọng run rẩy, nước mắt đã chực trào.Khang cảm thấy như bị điện giật. Anh hoảng loạn đẩy Hoàng ra. "Không, không phải. Anh bị ngã thôi.""Hoàng thấy rồi!" Hoàng khóc lớn. "Cái này là của Anh Hai! Anh Hai làm đau Khang! Hoàng sẽ mách bà nội!"Tiếng khóc lớn thu hút Huy chạy vào. Anh thấy Khang mặt đỏ bừng, cổ áo xộc xệch, và Hoàng đang khóc nức nở.
"Chuyện gì vậy?" Huy cau mày, nhìn Khang với ánh mắt dò hỏi."Không có gì, anh Huy. Hoàng chỉ... nghịch thôi."Huy trấn an em trai, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn Khang, vừa có sự chiếm hữu vừa có sự cảnh báo. Hoàng đã thấy. Màn kịch của họ đang bị đe dọa.Khi Khang đang dọn dẹp, Hoàng đi theo anh. Khang nghĩ hắn vẫn đang khóc, nhưng Khang thấy Hoàng đột nhiên ngưng tiếng khóc, ghé sát vào tai anh.
"Vết đó đẹp lắm Khang. Nhưng lần sau, nó phải là của Hoàng."Hoàng thì thầm bằng một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, và sắc sảo - giọng nói thật của Nhật Hoàng, không phải giọng trẻ con.Khang đứng khựng lại, da gà nổi khắp người. Khi Khang quay phắt lại, Hoàng đã chạy đi, vừa chạy vừa cười khúc khích như một đứa trẻ đã trêu chọc thành công.Khang biết chắc chắn: Nhật Hoàng đã hoàn toàn trở lại. Hắn đang sử dụng vỏ bọc ngây thơ để theo dõi và lên kế hoạch.Bữa tối tại nhà Nguyễn Huy thường là khoảng thời gian Khang cảm thấy dễ chịu nhất, khi cả ba cùng ngồi ăn và nói chuyện chủ yếu là nghe Hoàng luyên thuyên.Nếu quay trở về 4 ngày trước thì giờ đây Hoàng sẽ cầm chén cơm ngồi líu lo: " Hoàng.. Hoàng ăn giỏi lát anh hai có mua máy bay hông..? " đầu hắn nghiêng nhẹ ngây ngô." Được Hoàng phải ăn thì anh mua còn không ăn bụng Hoàng sẽ có dòi " Nghe đến đây Hoàng vạch bụng ra, tuy trí nhớ không còn bình thường nhưng đủ thấy cơ hắn săn chắc thế nào: " Bụng...bụng Hoàng hông có dòi "" Vậy Hoàng phải ăn " Thế Nhưng tối nay, bầu không khí hoàn toàn khác.Hoàng ngồi giữa Khang và Huy. Hắn liên tục đòi Khang gắp thức ăn cho mình, mặc kệ Huy đã chuẩn bị sẵn sàng."Anh Khang gắp cho Hoàng đi! Anh Hai gắp không ngon bằng," Hoàng nũng nịu, tay cố tình khua khoắng để chạm vào tay Khang.Khang miễn cưỡng gắp cho hắn một miếng thịt. Hoàng đột nhiên nghiêng người, cố tình để miếng thịt rơi vào đĩa Khang, văng tung tóe cả nước sốt lên chiếc áo sơ mi trắng của Khang."Á! Hoàng xin lỗi! Hoàng lỡ tay!" Hoàng làm ra vẻ mặt hối lỗi đáng thương.Khang nhìn vết bẩn loang lổ trên áo, cảm thấy khó chịu. Em biết rõ có sự cố tình.Huy đặt đũa xuống, giọng nói lộ rõ sự bực bội: "Hoàng! Em đã lớn rồi, không thể để hậu đậu như thế mãi được! Xin lỗi Khang đi!"Hoàng cúi gằm mặt, giả vờ sợ hãi. "Hoàng xin lỗi Anh Khang. Hoàng không cố ý..."Khi Khang đang lau áo, anh thoáng thấy Hoàng nhếch mép với tốc độ cực nhanh, rồi ngay lập tức trở về vẻ mặt ăn năn. Cái nhếch mép đó mang đầy sự chiến thắng và khiêu khích, như thể hắn đang nói: "Tao đã thành công phá hỏng sự bình yên của mày rồi."
Sau sự cố đổ nước sốt, Huy cố gắng chiếm lại sự chú ý của Khang. Anh vòng tay qua lưng ghế Khang, nói chuyện nhẹ nhàng, cố tình lờ đi sự hiện diện của Hoàng.Hoàng lập tức trở nên cáu kỉnh. Hắn đạp chân dưới gầm bàn, sau đó bắt đầu kéo tay Huy, đòi anh ta kể chuyện cổ tích."Anh Hai kể chuyện công chúa đi! Hoàng muốn nghe!"Huy thở dài, kiên nhẫn: "Hoàng, anh đang nói chuyện với Khang. Lát nữa anh sẽ kể.""Không! Kể ngay cơ! Khang là của Hoàng! Anh Hai không được giành!" Hoàng la lớn.Câu nói "Khang là của Hoàng" lần nữa được thốt ra. Lần này, nó không phải là sự đòi hỏi của trẻ con. Ánh mắt Hoàng nhìn Khang chứa đựng sự chiếm hữu sắc bén của một người đàn ông, một cái nhìn mà Khang đã quá quen thuộc từ những ngày tháng bị trói buộc.Huy nhìn thẳng vào mắt em trai. Khoảnh khắc đó, cả hai anh em trao nhau một cái nhìn đầy ám hiệu ngầm - không còn là người lớn và trẻ con, mà là hai kẻ săn mồi đang đối đầu nhau.Khang ngồi ở giữa, run rẩy. Em nhận ra mình không phải là người được yêu thương, mà là trung tâm của một cuộc chiến ngầm.Sau bữa tối căng thẳng, Khang cảm thấy mình cần phải trấn an Huy, người đã cố gắng bảo vệ em. Khang đi theo Huy vào bếp khi anh ta đang rửa bát.Khang lặng lẽ vòng tay qua eo Huy, tựa đầu vào lưng anh. "Em xin lỗi Huy. Hoàng làm anh khó chịu rồi."Huy quay người lại, ôm chặt Khang. "Không sao đâu, Khang. Em không có lỗi. Hoàng chỉ là đang... khó kiểm soát thôi."Huy không muốn lãng phí cơ hội. Anh cúi xuống, dành cho Khang một nụ hôn sâu, nồng nàn. Đó là nụ hôn khẳng định chủ quyền, một nụ hôn kéo dài, đầu lưỡi quấn quýt và đầy khao khát. Khang, trong phút giây yếu lòng, đáp lại nhiệt tình. Anh nhắm mắt, cố gắng quên đi sự căng thẳng từ Hoàng.RẦM!Một âm thanh lớn và chói tai vang lên.
Khang và Huy giật mình buông nhau ra. Chiếc bình hoa thủy tinh lớn đặt trên bàn ăn đã bị đổ ập xuống sàn, nước và mảnh vỡ văng tung tóe.Hoàng đứng ở cửa bếp, tay còn lấm lem bột mì. Hắn đã giả vờ lẻn vào để lấy bánh. Hắn bắt đầu khóc òa lên, tiếng khóc lớn và đầy sợ hãi.
"Hoàng xin lỗi! Hoàng chỉ muốn lấy bánh thôi! Hoàng không cố ý!" Hoàng sợ hãi chạy đến núp sau lưng Huy.Huy thở dài, cố gắng kiềm chế cơn giận. Anh ta ôm Hoàng, an ủi. "Không sao, Hoàng. Để Anh Hai dọn."Khang nhìn vào đôi mắt Hoàng. Trong khoảnh khắc đối diện, Khang thấy sự giả tạo. Nước mắt chảy ra, nhưng ánh mắt hắn lại hoàn toàn khô ráo, thậm chí còn ánh lên sự hả hê.Hoàng đã thấy tất cả. Việc làm đổ bình hoa không phải là tai nạn, mà là sự can thiệp vào nụ hôn của họ.Khi Huy đang dọn dẹp mảnh vỡ, anh ta quay lưng lại với Hoàng. Hoàng vẫn đang ôm chân Huy, giả vờ run rẩy.Huy cúi xuống thì thầm vào tai Hoàng, bằng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy, không còn sự dịu dàng:"Hoàng, mày đang diễn kịch đúng không? Mày đừng nghĩ rằng tao không biết."" anh...anh hai nói gì với Hoàng dạ? "Hoàng cứng đờ người. Hắn vẫn giữ gương mặt mếu máo, nhưng trong tích tắc, ánh mắt hắn chuyển sang sự thử thách và kiêu ngạo của Nhật Hoàng cũ. Ánh mắt đó nhìn Huy, như thể đáp trả: "Phải, tao diễn đó. Mày làm gì được tao?"
Rồi, nhanh như chớp, ánh mắt hắn lại quay về với vẻ ngây thơ.Huy đã có được bằng chứng rõ ràng. Em trai hắn không mất trí nhớ, hắn đang sử dụng vỏ bọc này để kiểm soát tình hình. Cuộc đấu trí đã chuyển từ ngầm sang trực diện, dù Khang vẫn chưa hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store