Shinai Dung Bo Lo
Cơn mưa đêm nay như thể xé tan tâm hồn của Haibara, mưa càng đổ xuống thì trong lòng càng đau, những hạt mưa vô tình như nhắc cho cô rằng người ấy sẽ chẳng bao giờ là của cô, tất cả chỉ là nhất thời.Ông trời cũng như nhìn thấy sự lạc lõng, tổn thương của cô nên càng mưa nhiều hơn, mưa vô tâm làm cô nhớ đến anh, làm cô thấy thật cô đơn, làm cô khóc giữa bầu trời đêm giông bão này, cô thấy thật xót xa cho mình.Haibara hiện đang ở công viên, cô ngồi thất thần nhìn vào một hướng nào đấy vô định, nước mắt rơi hoà cùng giọt mưa ướt đẫm làn mi. Ký ức dần ùa về trong tâm trí, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, suy ngẫm về những gì vừa xảy ra.Cảm thấy rất mệt mỏi với cuộc sống này, Haibara co người lại, úp mặt vào gối mà khóc lớn, cô bày tỏ hết sự đau đớn, tủi thân, và những điều buồn bã của cô đều dồn hết vào mà khóc.Cơn mưa cứ triền miên không ngừng rơi, cuốn theo những nỗi buồn của cô đi, và thậm trí cũng cuốn theo người ấy đi mất.Cô muốn một lần được giải tỏa hết, và đây chính là cơ hội để cô làm điều đó, tuy đây là việc cô không hề muốn nó xảy ra, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải chấp nhận.Đến cuối cùng biết trách ai đây, không trách người cũng chẳng trách ta, vì người ở bên cạnh người mà người yêu, còn ta chỉ là vì đau lòng vì người mà ta thương.Có trách thì trách cuộc đời này chẳng dịu dàng với cô một chút, để cô dễ thở hơn cũng như cảm thấy ấm áp hơn bởi ánh sáng gửi đến từ mặt trời, còn đây cô chỉ nhận được sự cô đơn được đưa từ giông bão.Và nếu có trách thì hãy trách cơn mưa này, vì mưa làm cô nhớ, làm cô đau, làm cô khóc đến nát cỏi lòng.Nhưng....vì mưa, cô mới mở lòng mà khóc, cũng chỉ có mưa làm cô yếu đuối hơn bao giờ hết. Nên vì mưa.....sự việc hiện tại mới được trôi qua một cách êm ái, êm ái đến mức chỉ có một mình cô biết.
Haibara giành một khoảng thời gian không quá dài ở công viên, rồi cô cũng từ từ bước về nhà, cây dù thì đã nằm yên vị trên ghế đá công viên, không đá động tới nữa. Cô chầm chậm dầm mưa ra về, hiện tại cũng đã gần nữa đêm, một mình cô cứ thế mà đi, cô chẳng còn quan tâm gì nữa, bởi hiện tại ngoài một tâm trí mệt mỏi, cô còn một trái tim đau đớn, còn gì để mất nữa đâu.Đến trước sân liền thấy Shinichi đứng dựa vào tường chờ đợi, sự lo lắng được hiện rõ lên khuôn mặt ấy, cô chẳng mảy may quan tâm, cứ như không có anh ở đấy mà bước vào.Shinichi sau khi đuổi theo cô mà không thấy thì đã chạy về đây mà chờ đợi, tuy thời gian không quá lâu nhưng anh vừa lo vừa sợ, không biết giữ đêm thanh vắng còn bị cơn mưa vây lấy này, thì cô đang nơi đâu. Anh cũng muốn chạy đi tìm cô nhưng lại sợ khi chạy đi tìm cô lại về nên là đành đứng ở đấy.
Shinichi chạy nhanh ra khi thấy bóng dáng cô ở ngoài sân, anh chạy ra xem cô làm sao nhưng chỉ thấy một đôi mắt sưng húp cùng với một gương mặt bơ phờ trắng bệch."Em đã đi đâu vậy? Tại sao tôi đuổi theo phía sau lại không thấy? Em có thấy là trời mưa rất lớn không? Em không màng nguy hiểm à?" - Shinichi."..."Sau một tràng câu hỏi đấy của anh cô vẫn im lặng, nó lại khiến cảm xúc của anh càng dâng cao hơn, không biết cảm xúc đấy là tức giận hay là lo sợ?"Này, em có nghe tôi nói không? Trả lời tôi đi" - Shinichi."..."
"Mọi việc....thật ra, không phải như em thấy đâu...." - Shinichi nhỏ giọng, định sẽ giải thích vấn đề khi ấy với cô, nhưng.....
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe" - Haibara lạnh như băng mà nói, xong liền bước đến mở cửa. Nhưng trước khi đóng hẳn cửa lại, cô đã nói một câu khiến anh đơ người, đứng chết lặng một chỗ."Đừng giải thích những điều đấy với tôi. Từ nay về sau, anh và tôi tốt nhất hãy cứ như lúc trước........" - Haibara.".......một Kudo Shinichi, một Haibara Ai, và họ không quen biết nhau" - Haibara nói hết câu liền đóng chặt cửa lại, để anh đứng dưới mưa nhìn cô khuất dần sau cánh cửa.
Shinichi dầm mưa một lúc rồi cũng quay vào nhà, cơ thể ướt đẫm cùng gương mặt bần thần. Anh lau người bằng khăn ấm rồi leo lên giường, nằm trằn trọc suy nghĩ.Haibara phía bên kia cũng thế, cả hai nằm trên giường của mình, trằn trọc khó ngủ, và suy nghĩ về một sự việc. Cùng hoạt động, cùng suy nghĩ, cùng một không gian tĩnh mịch giữa màn đêm, nhưng tiếc rằng điều họ suy nghĩ chính là tự dày vò chính họ......và họ tự thất vọng trong chính suy nghĩ của mình.
Vậy thì rốt cuộc tại sao lại có sự việc này, Shinichi thật sự nói dối Haibara để gặp Ran? Anh không muốn cô biết? Hay là có một lí do nào khác?
Nếu vậy thì hãy quay về buổi chiều ngày hôm ấy, lúc mà Haibara gọi điện cho anh thông báo về việc cô sẽ ra nước ngoài dự sự kiện.
Shinichi đang cặm cụi chuẩn bị một số thì điện thoại vang lên, anh bất ngờ khi đấy là mẹ mình, bởi lâu rồi bà không gọi cho anh.
"Alo mẹ, có chuyện gì sao?" - Shinichi.
"Phải có chuyện gì mẹ mới được gọi con sao, bé Shin?" - Yukiko.
"À..ờ...không phải, chỉ là con biết mẹ sẽ không gọi khi không có việc gì, không lẽ ba lại nhậu say rồi sao? - Shinichi đoán đại một trong những lí do mẹ anh hay gọi nhất.
"Không phải không phải, chỉ là mẹ về có công việc một chút liền đi, nhưng trước khi đi mẹ đã đặt một quán ăn rồi, nghe nói quán đấy rất ngon, con đến đấy nhé con trai" - Yukiko.
Hiện tại anh còn đang bận nên có chút ậm ừ, ngập ngừng một lúc chưa biết nên làm sao."Ờ thì....hiện tại con đang bận xử lý hồ sơ một chút, có thể là con sẽ không...." - Shinichi chưa nói hết câu liền bị mẹ xem vào.
"Ta đã có hẹn với bạn ta rồi, nếu con không đến thì ta sẽ mất mặt lắm đấy, nên hẹn con 7 giờ tối tại quán ăn nhé, Bé Shin" - Yukiko nói hết câu liền tắt máy.Shinichi bị mẹ tắt máy giữa chừng thì không biết làm sao, anh quyết định đặt điện thoại sang một bên mà đi pha cho mình một ít cà phê để tỉnh táo. Thế là anh cũng chẳng biết về sự hiện diện của đoạn tin nhắn từ cô gửi đến.
Khoảng 1 tiếng sau, khi những tệp hồ sơ đã dần ổn hơn, anh mới nhấc điện thoại để kiểm tra thêm một số thứ nữa thì đã thấy tin nhắn từ Haibara. Anh lập tức trả lời, vốn dĩ khi ấy anh định sang hẳn nhà bác tiến sĩ luôn nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn có thời gian rảnh, đã vậy tối nay anh còn phải đến nơi hẹn với mẹ, thế là anh nhắn với cô rằng mình đang giải quyết hồ sơ. Vì dù sao anh cũng chỉ ghé cho có mặt rồi cũng sẽ quay về nhà nhằm hoàn thành công việc của mình.
Shinichi miệt mài cho đến giờ hẹn, anh chuẩn bị đến quán ăn được mẹ gửi địa chỉ qua, thong thả bước đến nhưng điều anh bất ngờ chính là Ran cũng ở đây, cùng với mẹ cô ấy.
Shinichi dù bất ngờ nhưng cũng phải gật đầu chào, tiếp đến vào chỗ ngồi được chừa sẵn từ trước - đối diện Ran.
Nói thật thì sau khi cả hai kết thúc mối quan hệ yêu đương với nhau thì đến nay anh mới gặp lại cô, hiện tại anh cũng rất bình thường, vì với anh nếu không yêu được thì làm bạn bình thường vẫn có thể chứ.
Nhưng Ran thì không nghĩ như thế, cô sau khi chia tay anh được tầm 1 tháng đã đến tìm anh, cô không muốn mất anh nên muốn quay lại tìm kiếm, đáng tiếc khi ấy anh đang ở ngôi nhà cũ, mà công việc cô rất bận nên không thể đến tìm anh trong suốt thời gian qua.
Cuộc hẹn này chính cô là người muốn đi theo bởi cô muốn gặp anh, muốn hàn gắn lại với anh, nhưng cô nào biết, trong lòng anh hiện tại đã chẳng còn cô, đã có hình bóng của một người khác, mà người trong lòng anh chính xác là người đã khiến anh chỉ cần nghĩ đến liền mỉm cười.
Hai người cũng chỉ ngồi nói vài câu như thông thường, bỗng nhiên Ran hỏi.
"Anh đã nghĩ đến chuyện tình cảm của mình chưa?" - Ran hỏi.Ý cô muốn nhắc đến chính là tình cảm giữa hai người, nhưng Shinichi thì không. Anh chợt mỉm cười khi nhắc đến về chuyện tình cảm này. Nó làm anh suy nghĩ về Haibara, những nụ cười, giọt nước mắt, và cả sự đáng yêu ấy liên tục chạy trong tâm trí anh.
Anh ngước nhìn Ran, mỉm cười với trả lời."Chuyện tình cảm sao? Anh giờ vẫn chưa xác định được tình cảm đó là gì, anh cần thêm một chút thời gian nữa" - Shinichi, vô thức môi anh cong lên nở một nụ cười, trong ánh mắt ngập tràn sự yêu thương, thậm chí là rất ôn nhu.Ran đang bất ngờ bởi ánh mắt đấy của anh, bởi vì ánh mắt đấy rất hiếm khi được nhìn thấy từ anh, và cô cũng rất mong đợi vì cô cứ tưởng người anh nói đến chính là mình.Ngoài trời mưa càng ngày càng nặng hạt, nụ cười dịu dàng đấy của anh bị cắt đứt bởi tiếng sấm lớn ở ngoài, nó khiến anh nhìn ra, nhưng ánh mắt lại dừng lại tại thân hình nhỏ nhắn kia, là người anh nghĩ đến nãy giờ.Thấy đôi mắt Haibara đã đỏ cả hết lên, ánh mắt thất vọng nhìn anh. Và số trong đầu anh bắt đầu nhảy thật nhanh, anh nhớ đến đã nói với cô rằng mình đang bận, thế mà lại ngồi ở đây ăn tối, đã vậy còn ngồi cùng với Ran.
Anh sợ rằng cô sẽ hiểu nhầm rằng mình nói dối cô, sợ cô sẽ đau lòng, vì anh biết cô rất ghét những người lừa dối mình. Mà anh còn chính là người mà cô tin tưởng nhất.Shinichi thấy không ổn nhanh chóng đứng lên chạy ra khỏi quán, anh cố gắng đuổi theo cô nhưng hoàn toàn đã mất dấu. Vậy là anh tiếp tục chạy thẳng về nhà bác tiến sĩ, nào có ngờ cô đã ngồi ôm gối khóc tại công viên đâu chứ.
Đêm nay cũng như bao đêm khác, nhưng tại sao lại nặng lòng đến thế?
__________END CHƯƠNG 14.
Khi mình rảnh thì mình sẽ ra chap, chứ không có lịch ra cố định đâu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store