Chương 12. Sự cố Xứ Sông
Thứ Ba, 9:33 tối.Nhiệm vụ: Bão Sa Mạc– Phần BốnĐịa điểm: Xứ Sông, Tổ hợp Quân sự Fu.
Shikamaru chuẩn bị. Anh đã sẵn sàng chiến đấu từ lúc bước vào phòng giám sát, từ lúc bò ra khỏi tòa nhà đang cháy với một mục đích mới. Anh sẽ ngăn cuộc chiến này, không chọn phe nào, chỉ bản thân mình thôi. Giữ cô lại chỉ là bước đầu. Dù cô tuyệt đỉnh trong việc chọc giận anh, anh vẫn nhớ: cô không bao giờ làm gì dễ dàng.Phiền phức thật, nhưng anh cần cô.“Bản năng sinh tồn.” Cô rít lên và bật dậy, dùng lực đạp mạnh bàn trước mặt, đồng thời đẩy toàn bộ trọng lượng về phía sau. Shikamaru khóa chặt, cánh tay vòng qua eo cô, không chịu buông ngay cả khi cả hai ngã xuống. Cú đập khiến lưng anh đau điếng, và trong khoảnh khắc ấy, cô vung chân qua đầu, lật người, trượt khỏi tay anh, đáp xuống sau lưng anh trong tư thế thủ thấp, tay giấu sau lưng.
---
Mọi thứ rất đơn giản.Chặng thứ tư ở khá gần.Sato Maasaki sẽ có mặt tại căn cứ quân sự ở Xứ Sông vào thứ Ba, và tất cả những gì cô phải làm là đảm bảo chiếc xe của hắn lao khỏi vách núi khi rời căn cứ, con đường trơn trượt và mất kiểm soát lúc hắn xuất phát.Đơn giản, không phân tâm.Ẩn mình giữa những ngọn núi cao của Xứ Sông, khuất khỏi mọi con mắt tò mò bởi những vách đá dựng đứng, là một tổ hợp quân sự gồm ba tòa nhà riêng biệt. Một tòa lớn dùng cho các cuộc họp chính thức, một kho chứa vũ khí công nghiệp của Fu, và một tòa dành cho giám sát, nơi cô đã lặng lẽ chiếm lấy, sự hiện diện của cô không bao giờ bị phát hiện. Trang phục của cô là bộ đồ đen bó sát tiêu chuẩn, dây đai vũ khí, áo chống đạn mỏng được làm từ chất liệu tốt nhất, và một chiếc mặt nạ che kín mọi thứ trừ ánh mắt xanh ngọc sắc lạnh. Một trang phục truyền thống của Suna, thứ cô chỉ dùng trong những nhiệm vụ mà bất kỳ ai trông thấy Chồn Nhỏ cũng sẽ chỉ nhìn thấy hình dáng thật của thần chết. Và cái chết chính là điều cuối cùng họ thấy.Temari ngả lưng vào ghế, vô thức kéo chiếc chùm tóc vàng thứ tư, chỉnh lại sau trận ẩu đả ngắn, ánh mắt dán vào những camera đặt dọc các con đường trong khu quân sự, chờ Sato kết thúc cuộc họp trong căn cứ. Hắn đã đến vài tiếng trước, kiểm tra tiến độ, xác định thời điểm tấn công thuận lợi nhất, và Tsunade sẽ ra lệnh bắt đầu khi mọi thứ sẵn sàng. Nhưng họ đã trở nên thận trọng: lính canh tăng gấp đôi, ai nấy đều cảnh giác. Dù vậy, thời gian cô sống cùng những kẻ tội phạm đạo đức giả đã dạy cô vài điều về cách che giấu danh tính, và cách im lặng. Hầu hết là thế.Một tiếng thở dài.Còn bao lâu nữa? Cô đã đợi Sato gần một tiếng và sự kiên nhẫn bắt đầu cạn dần, nhưng điều đó là cần thiết. Một cái chết bởi tai nạn dễ dàng là điều bắt buộc với cả bốn mục tiêu. Cô không thể để liên hệ cá nhân xen vào việc này; gia đình cô đã bị bỏ lại phía sau, cô cần phải một mình. Nhưng cơn thịnh nộ của cha cô không bao giờ phai khỏi dòng máu.Liếc sang hai gã lính canh nằm chết dựa vào tường, nghiêng vào nhau như đang ngủ nhưng đôi mắt vô hồn nói lên tất cả. Một tên là một mạng dễ dàng, vết cắt sạch nơi cổ, trước ngực sũng máu, mắt trống rỗng. Nhưng đồng bọn hắn thì khác. Hắn đã chiến đấu. Cô khẽ khịt mũi khó chịu; cô ghét mấy tên tép riu lại có sức phản kháng. Thật phiền phức. Mắt hắn bị móc ra và thanh đoản đao từng cắm ở lưng hắn giờ nằm sạch sẽ trên mép bàn. Những khẩu súng đã sẵn sàng bên cạnh cô nhưng chưa dùng đến vì tiếng nổ sẽ khiến lính gác mà cô đã lẻn qua chú ý.Không cần báo động. Chưa.Vụ ám sát Dai Shimaru vốn được dàn dựng để đổ tội cho Itachi, giữ chân đám gìn giữ hòa bình trong cuộc truy tìm vô ích, đồng thời giữ Sasuke, tên đặc vụ phản trắc, bận rộn. Hy vọng sự thật méo mó mà cô đã nhồi vào đầu Sasuke sau khi giữ hắn sống trái lệnh chủ nhân sẽ khiến hắn tin rằng chính người anh phản nghịch là hung thủ. Itachi chỉ đồng ý nhận tội vì thỏa thuận của họ, nhưng ngay cả hắn cũng không biết ý định thật của cô. Cô luôn có kế hoạch dự phòng. Nhưng thay vào đó, vụ việc biến thành một cơn đột quỵ từ một nỗ lực thất bại và một nhiệm vụ vô cớ không lời giải tại sao hắn được gửi tới Suna. Dù vậy, cô vẫn có linh cảm. Sự thất bại này buộc cô phải thận trọng hơn, vì dù nhìn ở góc độ nào thì nhiệm vụ đó cũng đã hỏng.Nhưng nó lại thu hút sự chú ý của mục tiêu thật sự của cô, kẻ đứng đầu con quái vật, Tsunade. Cái chết của đặc vụ chủ chốt của bà ta là sự phân tâm tuyệt vời, tạm thời có lợi cho cô.Haku Fu chỉ là vụ ngoại tình điển hình với người chồng lừa dối và người vợ tức giận; kỹ năng quyến rũ là phần duy nhất cô cần tham gia, biết rằng đám gìn giữ hòa bình sẽ che giấu sự dính líu của cô để xoa dịu dư luận. Kai Yoshito thì dễ dàng nhất; họ chỉ việc dùng điểm yếu tự nhiên của hắn để đối phó. Tuy nhiên, cô đã bị theo dõi bởi chính người của mình, bởi tay sai của con rắn. Sự chống đối của cô sẽ gây rắc rối nếu cô không cẩn thận. Ngay cả khi bị trói bằng sợi dây vô hình, cô vẫn phản kháng. Sự phản bội ấy là một phiền toái khó chịu trong kế hoạch của cô, và Itachi đã cảnh báo rằng dù cô ẩn mình, vẫn sẽ có người tìm ra.Một vài kẻ ở căn cứ chính cuối tuần vừa rồi đã tiết lộ cho Orochimaru những điều cô cố tình che giấu. Lý do cô kìm nén, lý do họ giờ đều chết. Một mũi tên trúng hai đích. Chúng muốn một vũ khí, và cô chỉ cho chúng thấy một phần nhỏ khả năng thật sự, nói dối gã, và gã đã phát hiện. Một cái tát nhẹ, một lính gìn giữ hòa bình chết, và ánh mắt chủ nhân giờ mù tịt trước hành động của cô. Nhưng gã biết cô sẽ vâng lời. Có quá nhiều thứ đang bị đe dọa.Một tiếng hắt hơi đầy khó chịu.Cô bắt đầu ngân nga một điệu nhạc quê hương, hòa mình vào giai điệu. Bài hát của múa, của sức mạnh và sự tôn thờ, một sự bình yên. Khi cô trở về với gia đình, với bốn cô gái của cô, với em trai cô, và với một sĩ quan Suna từng bị kết án tử từ rất lâu, cô đã báo cáo nhiệm vụ hoàn thành rồi thu mình lại, cảnh báo họ tiếp tục ẩn náu, tiếp tục an toàn. Cô sẽ làm tất cả để không đánh mất sợi dây liên kết đó. Giữ bản thân bận rộn với nhiệm vụ hiện tại, mục tiêu thứ tư, đang ẩn trong tòa nhà đối diện. Tâm trí cô dịu lại trong giây lát.Cảm giác bị dõi theo khiến sống lưng cô lạnh toát, nhưng giọng hát không ngừng. Người đang dõi theo cô… Sao cô lại nhớ đến sự phân tâm của mình? Anh đã bảo chuyện đó chưa kết thúc. Từ khi nào cô bắt đầu nghi ngờ?Mắt cô nheo lại nhìn vào màn hình. Một tiếng rít nhẹ sau lưng, cánh cửa mở. Bàn tay trái của cô đã đặt lên súng, một bước chân, một hơi thở sâu, rồi cô xoay người, súng chĩa lên. Rồi cơ thể cô đông cứng.Một khẩu súng chĩa vào cô, nhưng đó không phải lý do khiến cô khựng lại.Cô quên mất những con quái vật vì chúng vừa nhường chỗ cho những bóng ma của quá khứ.Anh dường như còn sống, ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận ấy thật quen thuộc. Đôi mắt tối phía sau mặt nạ, mái tóc buộc lên, trông vẫn đáng yêu theo cách nào đó, đứng trước mặt cô, sẵn sàng và bực bội.Từ khi nào ảo giác của cô đã quay trở lại?“Tôi đã giết anh rồi.” Cô nhíu mày, vẫn ngồi im trên ghế nhưng đáp lại hình ảnh trước mặt bằng một câu đầy nghi vấn, một sự thật mà cô tin.“Chỉnh lại, là cô nghĩ cô đã giết tôi.” Giọng anh thấp, rung, nhưng sắc bén, như lần cuối anh nói chuyện với cô, chỉ để kiểm tra phản ứng của cô.“Không.” Cô lắc đầu và cười nhếch. “Tôi đã nhìn anh cháy, anh chết rồi.” Cô khẳng định cứng đầu, dù khoảnh khắc sau lại tự hỏi liệu có phải ảo giác không. Cô nhẹ bấm móng tay vào da, đau thật, không phải mơ. Nhưng cô vẫn không chắc. “Không…” Cô thầm thì. Tác dụng nhẹ của chất tiêm mấy ngày trước vẫn còn; những cơn ác mộng đã dịu đi nhưng chưa biến mất. Cô đã được dạy cách chống lại chúng, phần nào.“Tưởng tôi không nhận ra thuốc nổ của Deidara à? Chúng quá đặc trưng, và tháo gỡ chúng dễ như đồ chơi trẻ con.” Anh đáp lại, giọng có chút tự kiêu về hiểu biết của mình với tay chế tạo bom cũ của cô. “Ra ngoài thì hơi phiền thôi,” anh thêm, hừ nhẹ.Một nhịp dừng.Temari bật cười nhẹ, chân thật, đôi vai rung lên. Cả tiếng cười lẫn vẻ mặt đỏ gay bực bội của anh khiến cô càng buồn cười. Nếu đây là ảo giác, ít nhất nó cũng thú vị.“Tôi nóng lòng nói cho Deidara biết anh chê bom của anh ta là trò đùa đấy.” Cô ngả lưng, súng vẫn nhắm về phía anh, sự thích thú dần chuyển thành tò mò. “Anh ta tự hào về ‘nghệ thuật’ của mình lắm. Câu này chắc làm anh ta suy sụp mất.” Cô nghiêng đầu, mắt nheo lại, quan sát ảo ảnh của mình trừng cô, trong khi sự vui vẻ tan dần.“Vậy anh trở về từ cõi chết để làm gì? Lại định ngăn tôi sao?” Cô bật cười khinh miệt. “Nghiêm túc đấy Nara, bao giờ thì anh mới chịu hiểu đây? Tôi là kẻ mà anh không bao giờ kiểm soát được.”“Cô thực sự muốn nói về chuyện kiểm soát khi chính cô mới là người đang bị lợi dụng à?” Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, chỉ một giây, để ngăn bản thân nổi điên trước câu nói đó. Dù đã chết, người đàn ông này vẫn biết cách dùng ánh nhìn lạnh lùng ấy để bóc trần sự thật. Anh từng nguy hiểm, và cô đã giết anh vì lý do đó.“Vũ khí sinh ra là để dùng mà,” cô nói như một sự thật hiển nhiên, liếc lại màn hình vẫn không thay đổi một cách thản nhiên, hy vọng anh sẽ biến mất. Rồi quay lại với một nụ cười gượng, chỉ để thấy anh vẫn còn ở đó. “Và tôi là một trong những sản phẩm tốt nhất kể từ khi Sasori được tạo ra.”“Sasori không giống vũ khí chút nào, ngược lại thì đúng hơn.”Nội tâm cô đồng ý với lời đó. Một người đàn ông gục ngã, sống lặng lẽ và tránh rắc rối. Đó là những gì người anh họ của cô đã trở thành. Sự phản bội và việc gia tộc cũ tan rã đã lấy đi ý chí và tham vọng của hắn, tình yêu ngày xưa cũng biến mất. Cô tự nhắc mình rằng khi xong nhiệm vụ, cô vẫn phải hoàn thành phần việc dang dở. Một cuộc can thiệp cưỡng ép giữa hai người chăm sóc cô ngày xưa, như đã hứa với Deidara.“Lúc còn ở thời kỳ đỉnh cao, anh ta là cái bóng phía sau cha tôi, một người làm mọi thứ vì Lãnh Chúa, cũng giống như tôi vì Gaara.” Cô lầm bầm giải thích, quá khứ lại trỗi dậy, nơi những cơn ác mộng sinh sống.“Cả tôi và cô đều biết Gaara không phải là người mà cô đang nghe lệnh.” Câu đó khiến cô phát bực, như mồi châm vào lửa, khó chịu vì lời buộc tội.“Hidan nói đúng, anh đúng là kiểu si mê quá mức.” Cô đáp lại, cố ý đâm sâu để khiến anh nổi điên, thà chết chứ không chịu im lặng, dù đây chỉ là ảo giác trong đầu cô.“Có gì đó cực kỳ sai với cô nếu cô nghĩ bất cứ điều gì Hidan nói là đúng.” Anh buông một câu vô hồn, nên cô càng trêu chọc anh hơn, môi cong lên khi cô kiểm tra các camera im lặng.“Nhiều năm sang chấn cộng thêm vấn đề với cha, được khuếch đại bởi độc gây ảo giác của một con nhện to bằng ngón tay cái,” cô liếc lại anh, nhún vai, giọng mỉa mai, “tạo nên combo hoàn hảo cho một sát thủ vô pháp, anh không nghĩ thế sao?”“Cô đúng là điên thiệt.” Anh xác nhận, ánh mắt đầy thương hại.“Không điên bằng thiên tài tự xưng không thể tránh xa tôi kể cả sau khi tôi đã giết anh.” Cô bồi thêm, nụ cười càng rộng khi thấy vẻ bực dọc trên mặt anh. “Sao anh không bỏ cuộc luôn đi, đỡ phiền cả hai.” Cô phẩy tay, chẳng thèm bận tâm, tin chắc ảo giác đang trêu cô cho vui.“Cô thật sự muốn bắt tôi nổ súng sao?” Khoảnh khắc cuối cùng trước cú đánh, suýt chút nữa cô tin tất cả chỉ là mơ. Một sự méo mó tạm thời của thực tại.“Anh sẽ không—” nhưng anh đã bóp cò, viên đạn không âm thanh ghim thẳng vào áo chống đạn ngay trên tim cô. Tiếng nghẹn, hơi thở bị đánh bật khỏi lồng ngực, cơn sốc quét qua toàn thân, và cô chỉ nghĩ một điều. Nghiệp quật thật tàn nhẫn.Và cô biết: anh không phải ảo giác. Tất cả đều thật.“Lần sau tôi sẽ không nhắm vào tim đâu.” Anh không hề do dự, súng vẫn nâng, giọng cảnh báo bằng chính câu cô từng dùng với anh, nhưng mất hết sự mỉa mai.“Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa.” Cô đứng dậy, nghiến răng, ngực vẫn phập phồng, ánh lửa bùng cháy trong mắt. Không còn đông cứng, mà rực cháy.“Tôi cũng không muốn làm thế đâu,” anh thú nhận rồi kéo mặt nạ xuống, hừ nhẹ. “Nhưng cô chọc điên tôi khi cố thổi tung tôi.” Anh đáp lại, ánh mắt lạnh băng đối đầu cô không hề run sợ. Rồi anh nở một nụ cười nhỏ khi nhìn thấy ánh mắt cô, trước khi quay lại màn hình. “Đừng nhìn bây giờ, nhưng mục tiêu của cô đang rời khỏi đó.”Tên khốn.Mắt cô lập tức chuyển sang màn hình, và chỉ một giây quan sát là đủ để cô nhận ra Sato đã rời khỏi đại sảnh, bước vào xe. Khi cô tập trung hoàn toàn, cô hiểu anh vừa đánh lạc hướng cô, khiến sự thành công trở thành bất khả.Anh đã bắt chước chiêu của cô.“Đồ con—” Cô chỉ kịp quay đầu thì cánh tay cầm súng bị anh giữ chặt. Bản năng đầu tiên của cô là chiến đấu, tay định rút con dao nhỏ ở đùi nhưng chưa kịp. Nắm tay cô nắm lại trong vô thức khi anh ghì cả hai tay cô xuống hai bên và xoay cô lại. Súng rơi, dao vẫn chưa chạm tới, còn tiếng Sunian bị nghẹn bởi bàn tay anh đặt lên cổ cô.Anh xoay cô lại, cánh tay quấn lấy tay cô, giữ chặt cô vào mình, tay còn lại siết cổ cô. Bị ép sát giữa bàn và cơ thể anh phía sau, mọi nỗ lực chống cự của cô trở nên vô nghĩa. Áp lực nơi cổ khó chịu, nhưng không đến mức giết người. Anh yếu hơn cô nghĩ. Nhưng tư thế này… quá quen thuộc. Thêm đôi còng nữa thì chẳng khác gì cô đang quay về dinh thự ngày ấy, khoảnh khắc cô đã suýt gục ngã, suýt buông bỏ khi cô biết mình không được phép.Nhưng anh không nhúc nhích, chỉ giữ cô thật chặt, áp sát phía sau, mắt nhìn chằm vào camera trước mặt, để chắc rằng kế hoạch của anh diễn ra, để theo dõi nhiệm vụ của cô sụp đổ trước ánh mắt xanh đang cháy bừng của cô.“Cô sẽ nhìn Sato lái xe đi.”Cô giật mạnh, tức điên. Anh siết cổ cô chặt hơn, một lời cảnh cáo.“Thấy gì không?”Và rồi cô thấy người lái xe. Cô nhận ra mái tóc hình quả nấm đó từ hồ sơ.Người gìn giữ hòa bình.“Anh có biết anh vừa làm gì không?” Giọng cô nhỏ, thì thầm, nhưng nung đỏ, lồng ngực vẫn phập phồng.“Cứu một thằng khốn khỏi cái chết, tôi biết.” Anh đáp, siết chặt nhưng mắt vẫn không rời chiếc xe đang đi. Lee cầm lái, mọi nguy cơ bất ngờ đều được tính. Anh thở nhẹ và nói, giọng bình tĩnh, tay trên cổ cô cẩn trọng: “Nhưng đây không phải cách giải quyết.”“Đó là cách duy nhất.” Cô nghiến răng, cố quay đầu nhưng vô ích. Anh buộc cô phải nhìn nhiệm vụ của mình thất bại.“Nói tôi nghe, ai đang đe dọa Gaara? Ai đang điều khiển Suna?” Một yêu cầu bình tĩnh, đổi lại chỉ là sự phản kháng.“Cút đi.” Cô gầm nhỏ, ngang bướng, như thể mấy lời chất vấn này chẳng là gì. Cô từng chịu đựng tệ hơn.“Cô là người phụ nữ bướng bỉnh nhất mà tôi từng gặp.” Anh thở dài bực bội nhưng vẫn giữ giọng đều. “Sao cô không chịu hiểu là tôi muốn giúp? Cả hai ta đều không muốn chiến tranh.”“Tôi không cần anh giúp, Nara.” Cô đẩy ngược lại.“Suna cần đồng minh, không phải kẻ thù.”“Suna có đồng minh rồi.” Cô nghiêng đầu hết mức để trừng anh, muốn thiêu cháy anh bằng ánh nhìn, nhưng anh không thèm liếc lại. “Những đồng minh không chực chờ ngoài ranh giới để xông vào giết dân tôi.”“Bọn Âm Thanh.”Cô ngừng cử động. Cơ thể thả lỏng vô thức. Đầu óc cô trống rỗng một giây.Anh… đã đúng.“Tôi nghi khi nghe vài đặc vụ ở căn cứ nói tiếng Sunian nhưng khẩu âm hơi khác. Họ không phải dân bản xứ, đúng chứ?” Giọng anh trầm xuống, ngay sát tai cô, hài lòng vì đã đúng. Hài lòng vì sự im lặng của cô.“Sao anh nhận ra?” Cô thực sự ấn tượng.“Tôi rất thông minh nếu cô chưa nhận thấy. Biết mọi ngôn ngữ của các quốc gia từ năm mười tuổi. Giọng địa phương dễ nhận ra lắm.” Anh nói thêm, bình thản. “Cơ mà cả tôi cũng khó mà đoán được cô đến từ Suna. Cô nói tiếng Konohan như người bản địa.”“Wow, anh đúng là thiên tài. Xứng đáng có một ngôi sao vàng.” Cô chế giễu sắc lạnh, lời khen của anh vẫn vang lại đâu đó trong đầu. Cổ cô nghẹn khi anh lại siết, nhưng cô vẫn đâm tiếp, không sợ. “Tôi nói đúng mà, phải không?” Cô cố cười, nỗ lực hụt vì thiếu không khí nhưng cô cần kích đúng điểm yếu của anh. “Con chó nhỏ trung thành của Tsunade, thiên tài sáng chói của bà ta, bị che mắt và biến thành trò hề.” Cô kéo dài từng chữ trêu chọc, giọng nghẹn, cố thúc đẩy bản thân, chỉ cần một khoảnh khắc. “Anh là kẻ đi theo, một con cừu. Mà cừu thì không thắng được sói.”Cô nghĩ anh sẽ nổi điên, đủ để cô thoát. Nhưng anh không siết chặt.Anh lại… nới lỏng.“Cô nói đúng.” Anh thừa nhận, thở một hơi thật khẽ ngay sau tai cô. Cô nuốt khan trong sự lạ lùng, cảnh giác, rồi nhận ra bàn làm việc không còn tỳ vào người cô nữa. Anh kéo cô lùi lại, cẩn thận. “Nhưng bất cứ thứ gì cô sắp làm, đừng.” Anh nói, nhẹ, như lời van xin. Mắt cô khép lại một giây. “Tôi đã nghĩ trước mọi cách để cô có thể thoát. Tôi không muốn đánh nhau. Tôi chỉ muốn nói chuyện.”“Anh quên một điều mà hầu hết mọi người đều không nghĩ tới khi họ dồn ai đó vào đường cùng, Shikamaru.” Cô ngân nhẹ, hơi thở tự do trở lại, mắt mở ra, sắc bén, tập trung. Sự thật trong đầu cô đã hình thành.Hơi thở sâu. Cơ thể căng lại.“Là gì vậy, Temari?”Shikamaru chuẩn bị. Anh đã sẵn sàng chiến đấu từ lúc bước vào phòng giám sát, từ lúc bò ra khỏi tòa nhà đang cháy với một mục đích mới. Anh sẽ ngăn cuộc chiến này, không chọn phe nào, chỉ bản thân mình thôi. Giữ cô lại chỉ là bước đầu. Dù cô tuyệt đỉnh trong việc chọc giận anh, anh vẫn nhớ: cô không bao giờ làm gì dễ dàng.Phiền phức thật, nhưng anh cần cô.“Bản năng sinh tồn.” Cô rít lên và bật dậy, dùng lực đạp mạnh bàn trước mặt, đồng thời đẩy toàn bộ trọng lượng về phía sau. Shikamaru khóa chặt, cánh tay vòng qua eo cô, không chịu buông ngay cả khi cả hai ngã xuống. Cú đập khiến lưng anh đau điếng, và trong khoảnh khắc ấy, cô vung chân qua đầu, lật người, trượt khỏi tay anh, đáp xuống sau lưng anh trong tư thế thủ thấp, tay giấu sau lưng.
*
Người phụ nữ này và cái kiểu phải phản kháng của cô ta, anh suýt nữa rên lên vì phải dùng sức quá nhiều. Ngay sau đầu anh, anh vừa kịp nghiêng đi thì món vũ khí giáng xuống ngay cạnh, và ngay khoảnh khắc anh buộc phải tách khỏi cô, một con dao đã cắm phập xuống sàn cạnh mặt anh, ghim sâu bởi lực của cú ném.Mắt chạm mắt, khao khát phản công bùng lên.Khi anh vừa lăn được ra xa, con dao của cô đã bị giật khỏi sàn cùng một tiếng gầm. Cô bật dậy chạy về phía anh, và trận chiến thật sự bắt đầu, cả hai đối thủ đứng thẳng, sẵn sàng. Một khoảnh khắc được dành ra để anh rút hai lưỡi dao của mình, những vũ khí từng thuộc về người thầy quá cố. Hai chiếc dao chakra được rèn thủ công, truyền lại cho anh, một lời nhắc nhở cay đắng về thứ mà anh thực sự đang bảo vệ.Gió đối đầu Lửa.Giờ đến lượt anh tính toán, đọc được cách cô thật sự chiến đấu. Anh đã biết về Kumo, biết cô dễ dàng thắng các trận đấu một chọi một, đánh bẩn và vẫn mang giày cao gót, thậm chí xử được hai người trong không gian chật như thang máy. Nhưng trong một căn phòng trống, ít vật cản giữa cả hai, lại cần đến sự chính xác tuyệt đối.Shikamaru, trong thoáng chốc, chỉ muốn ngồi xuống để suy nghĩ, nhưng cô sẽ không cho phép. Cả hai đều không muốn dùng súng, đều không muốn báo động cho ai quanh đó, chuyện này thực sự đã trở nên phiền phức. Anh biết cô sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nhưng anh không đến để giết. Cô dùng sức mạnh cho từng đòn đánh, sức bền được tích lũy qua nhiều năm, linh hoạt, ra đòn chuẩn xác, nhưng lần nào cũng là đòn kết liễu, giận dữ, như thể anh đang cố né qua một bãi mìn mà bước đâu cũng trúng, nhưng anh thì giỏi.Cơ thể họ chuyển động quanh nhau, như thể vẫn còn đang nhảy trên sàn khiêu vũ trong dinh thự, đồng điệu và trôi chảy, nhưng lần này là để né tránh và không cho đối phương chạm vào mình.Asuma đã chắc chắn rằng anh sẽ trở thành một trong những người giỏi nhất. Khác hẳn cô, anh thích làm ít hơn nhưng đòn đánh thì không kém uy lực. Một cú có thể chặn được cú tấn công, di chuyển nhanh, né, xoay chuyển trọng lượng cơ thể cô quanh mình tốt nhất có thể, tận dụng chính cơn giận cô dành cho anh lúc trước để làm lợi cho bản thân.Thậm chí sự kiêu ngạo của anh còn gọi thẳng điều đó ra.“Khi nổi giận thì cô hay phạm sai lầm,” anh nói, đẩy cú đánh kế tiếp của cô lệch sang trái, giữ lưỡi dao cong khỏi mặt mình, tay phải bắt lấy cú đấm đang nhắm vào bụng anh và giữ cô lại một giây.“Tôi không phạm sai lầm!” cô hét lên, phun ra từng chữ, tức giận hơn nữa, nhất là khi anh còn chọc tức để lợi dụng.“Ghét phải nói với cô thế này, Công chúa à, nhưng cô có đấy,” anh cúi xuống vừa đủ để ánh mắt ngang với cô, bản thân cũng đầy oán khí, “cố giết tôi, sai lầm lớn.” Anh dùng chính lời nhắc về thất bại của cô để đẩy cô ra, tạo cho cả hai một khoảng cách, cho anh một cơ hội để thở, để rút con dao phóng đang cắm trên áo chống đạn ra, bỏ qua vết cắt đau rát. Phụ nữ Suna và đám dao của họ, anh suýt bật tiếng rên.“Tôi sẽ không cố ở lần này đâu,” cô thở dốc, nhìn sang bên trái, chỗ cô từng ngồi. Một nụ cười nhếch theo sau, khi cô chộp lấy lưỡi kiếm katana ngắn để hỗ trợ, vẫn giữ con dao phóng còn lại trong tay kia.“Chỉ vì cô có dao lớn hơn, không có nghĩa là nó hơn gì cả,” anh thủ thế, tay giơ lên phòng thủ.“Tôi lại nghĩ khác,” cô xoay lưỡi kiếm trong tay, chuyển qua các ngón để khiến anh đoán xem lúc nào cô sẽ ném nó. “Kích thước quan trọng chứ.” Cô mỉm cười, thoáng buồn cười trước vẻ khó chịu anh đang lườm mình khi nghe câu nói đầy ẩn ý. “Nghĩ nhanh lên.”Khi cô thả katana, sự chú ý của anh lập tức bị kéo theo lưỡi kiếm đang bay sượt qua mặt mình, cô đã lao đến trước khi anh kịp tránh, lách dưới tay anh và quét một cú vào chân, làm anh mất thăng bằng và ngã ngửa xuống sàn. Anh còn chưa kịp lấy lại hơi thì cô đã trèo lên người anh, và anh nhận ra quá muộn, cô vẫn còn dao, còn dao của anh thì đã rơi khỏi tay.Cái đôi chân chết tiệt đó, anh quên mất.“Cô với cái đôi chân này của cô là sao vậy hả?” anh rên lên, thở gấp, bị kẹt lại, một tay giữ đầu gối cô để giảm áp lực đang ghì lên hông, nhưng vẫn phải ép người xuống để cô không có điểm tựa mà di chuyển. “Có phải toàn bộ cơ thể cô đều là vũ khí không?” anh bật nói thành lời.“Muốn kiểm chứng không?” Cô dừng lại, nụ cười hiện lên, liếm môi trong lúc thở gấp, vừa gợi ý vừa tinh quái. Thế giằng co kéo dài khi cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, hơi thở dồn dập, đấu trí trong im lặng. Anh lại bị gợi nhớ đến cơn ác mộng trước đó, không phải lúc thích hợp để bị đè sát vào cô như vậy. Nếu ai đó bước vào, cái tư thế này hẳn sẽ bị hiểu lầm theo nghĩa rất khác.“Phụ nữ…” anh nhắm mắt lại, cố tránh nhìn ánh sáng chói đến mức như muốn làm anh mù, “cô có thể ngừng cố giết tôi một phút được không?” Anh liếc xuống cô, cố tránh những ý nghĩ không mong muốn đang làm rối trí mình.“Tôi quá sức với anh à?” giọng cô chế nhạo. Anh thề đó là trạng thái mặc định của cô.“Cô cần—” anh rên lên đầy căng thẳng khi áp lực lại siết vào hai bên hông, cắt ngang câu nói ngu ngốc của anh.“Tôi không cần làm gì ngoài giết anh cả,” cô quát lên, bướng bỉnh, tay siết chặt áo chống đạn của anh, cố kéo anh xuống.“Temari nghe tôi—” Anh chưa kịp nói xong thì cơ thể cả hai khựng lại khi đèn báo động đỏ trên bàn nhấp nháy, rồi tiếng còi hú vang lên bên ngoài tòa tháp.Hệ thống an ninh của căn cứ đã bị kích hoạt.Đó không hề nằm trong kế hoạch.“Chết tiệt…” anh lẩm bẩm, vẫn nằm yên khi cô buông anh ra.“Anh làm kích hoạt báo động rồi, đồ ngu!” cô rít lên, đổ lỗi cho anh. Anh liếc cô giận dữ, cắn lưỡi trước khi thở hắt ra, biết Lee chắc chắn không hành động một mình.“Chết tiệt, Ino…” anh than, kéo người ra khỏi cô, rời khỏi thế kẹt, tay vô thức đặt lên đầu gối cô vì bực bội, đầu óc chạy theo hướng mới. “Lần duy nhất tôi cần cô nghĩ giống tôi…” Anh quay nhìn cô, một cảnh tượng anh muốn vừa ghi nhớ vừa quên đi ngay lập tức. Cô đã thả anh ra, nằm phẳng xuống sàn để lấy hơi, môi hé mở, lồng ngực phập phồng khi cô nhìn trừng lên trần nhà, cố tìm kế hoạch mới.Tại sao cô lại phải là một phụ nữ hấp dẫn chứ?“Tuyệt lắm, con nhỏ tóc vàng phá hỏng hết rồi,” cô thở hắt ra, quay sang nhìn anh, mắt dừng lại một giây quá lâu. Khi anh kịp rời tay khỏi đầu gối cô, cô đã đưa chân lên, mũi giày đạp thẳng vào ngực anh, xô anh ngã ngửa với một tiếng rên đau. “Đây không phải kế hoạch!” cô gầm lên rồi bật dậy, đấm xuống sàn đầy tức giận.“Tưởng cô chuẩn bị cho mọi thứ rồi cơ mà?” anh mỉa mai, ngồi dậy xoa ngực, thở lại hơi. Anh nhìn cô đứng bật dậy, hoàn toàn quên cuộc đánh nhau trước đó, chạy thẳng tới bàn camera, lấy súng của mình, kiểm tra từng khẩu với đôi mắt nheo lại, hoàn toàn phớt lờ anh như thể họ chưa suýt giết nhau vài phút trước.“Tôi luôn luôn chuẩn bị,” cuối cùng cô đáp, bấm chốt thay đạn *rốp* đầy quyết đoán vào súng. “Điều này chỉ có nghĩa tôi phải làm bẩn tay một chút thôi.” Ánh nhìn sắc lạnh hướng về anh, kèm nụ cười không hề thân thiện “Và anh sẽ đi cùng tôi.”“Tuyệt, giờ thì tôi thật sự có thể chết tối nay luôn rồi.” Anh buông lời vô hồn, nhìn cô thu dọn sạch sẽ căn phòng, xóa mọi dấu vết của cô, chỉ chừa lại xác mấy tên bảo vệ cô đã hạ gục. “Để tôi đoán, đây là kế hoạch dự phòng? Một pha tẩu thoát hoành tráng trước khi họ bắt được cô?” Anh hỏi vào khoảng không, cất lại dao chakra vào bên hông, trước khi câu trả lời của cô giáng xuống.“Làm như tôi nói…” Cô bước đến, túm lấy áo chống đạn trước ngực anh, kéo giật anh về phía mình, buộc anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam sắc như lưỡi dao kia, “anh là của tôi.”“Chiếm hữu ghê nhỉ,” anh lầm bầm khó chịu khi cô gần như lôi anh đứng dậy nhưng vẫn giữ anh lại gần. Lửa giận từ trận đánh trước vẫn chưa hạ.“Không ai được giết anh ngoài tôi.” Cô dí tay vào ngực anh, ánh mắt khiến anh thấy khó chịu vô cùng, ánh mắt anh nhớ rất rõ. “Anh khiến chuyện này thành cá nhân rồi. Giờ đứng đó, trông xinh xắn, và đừng động đậy.” Một cú đẩy mạnh khiến anh đứng im một chỗ, và anh hiểu vì sao Hidan từng gọi cô là nỗi kinh hoàng. Anh không dám thử xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu trái lời.“Tối nay đúng là tôi sắp chết rồi,” anh than, đưa tay xuống lấy súng thì phát hiện nó biến mất và đang nằm trong tay cô. Anh chỉ thở dài, nhét tay vào túi. Anh thực sự cần tìm hiểu xem cô làm cách nào mà cứ cướp được súng của anh.“Tôi chắc chắn anh cũng không nên bị ai nhìn thấy ở một căn cứ quân sự tư nhân của Xứ Sông đâu,” cô liếc anh một cái, anh tự nguyền rủa mình vì đã quay đi, vô tình xác nhận điều cô nói. Cô hừ nhẹ, lắc đầu, “Ngoài ra thì tôi rất giỏi thoát khỏi tình huống tệ. Vì thế họ mới gọi tôi là Chồn Nhỏ, vì tôi biến mất trước khi ai đó biết tôi có mặt.” Tiếng hét cuối hành lang mỗi lúc một gần, cô thở dài khó chịu và tiến đến cửa, “Nghĩ về điều đó lần sau khi anh muốn còng tay tôi lại.”Anh mở miệng định phản bác, rồi lập tức ngậm lại, bị chặn bởi cái liếc đầy ẩn ý của cô. Cô kéo khẩu trang lên che nửa mặt, anh cũng vội vã làm theo, cố che gương mặt đỏ bừng khó chịu của mình.Dựa vào tường cạnh cửa, cô lắng nghe, đếm bước chân. Ánh mắt sắc bén liếc sang anh; anh nhìn lại, cố đoán cô định làm gì. Khi cánh cửa bật mở, cô cũng bật dậy, nâng súng.Một tên lính bước vào trước, giơ súng lên nhưng chưa kịp mở miệng.“Được rồi, đưa—” hắn nói bằng tiếng Sông, rồi im bặt khi viên đạn xuyên đầu. Tên thứ hai bị cửa đập thẳng vào người khi Temari đá mạnh, cô bước vòng ra sau và bắn thêm một phát, cả hai ngã xuống. Shikamaru chưa hề nhúc nhích.“Cố đừng để bị bắn, Nara,” cô ném súng lại cho anh rồi lao xuống hành lang. Anh nhăn mặt, biết chắc chuyện này sẽ rắc rối cỡ nào, nhưng vẫn đuổi theo người phụ nữ vừa hứa sẽ giết anh.Cô bước nhanh, đầy mục đích, một tay cầm súng, tay kia rút dao phóng. Tiếng hét mỗi lúc một lớn, và anh thầm ước có Ino để hướng dẫn anh như mọi khi. Giờ anh chỉ có thể theo sau một kẻ hỗn loạn mang hình hài con người.Bốn tên xấu số.Tên đầu tiên thấy cô liền giương súng, nhưng chưa kịp kêu. Với độ chính xác chết người, con dao phóng cắm thẳng vào mắt hắn. Ba tên phía sau há hốc miệng, tên trước ngã gục. Ba phát súng, ba cái xác khác, kết thúc.Cô bước ngang qua, cúi xuống lấy lại con dao từ hốc mắt của nạn nhân đầu tiên, điềm nhiên như không. Shikamaru cau mày khi đi ngang, vụ đó chắc chắn gây tổn thương nặng. Bốn người chết với hình ảnh cuối cùng là một cô gái tự tin bước đi như chủ nhân nơi này.Anh phải công nhận, anh không biết liệu ở cạnh cô khiến anh an toàn hơn hay nguy hiểm hơn.Tòa nhà ba tầng, nơi lưu băng ghi hình và tài liệu tối mật của quân đội tư nhân dưới trướng Tsunade. Họ rời khỏi phòng trên tầng ba, xuống tầng hai. Hai lính chặn đường bị cô hạ ngay lập tức, không thèm dừng bước.Đến góc hành lang, sáu người khác đang lao đến. Cô ép lưng vào tường, rút từ túi ra một vật nhỏ bằng kim loại, bom khói. Cô ném nó nhẹ nhàng như ném quả bóng. *Bụp*. Khói loang. Tiếng la hét. Cô xoay ra, bắn, rồi quay lại, chờ loạt đạn đáp trả. Sau đó cô tiến lên với súng một tay, tay còn lại cầm dao.Shikamaru vừa ló ra đã bị một tên lính choáng váng lao về phía mình. Anh phản ứng theo bản năng: chặn, khóa tay, siết cổ, giữ tên lính bất động.Anh thấy mái tóc vàng ló ra giữa làn khói, cô lướt qua hai tên lính còn lại như đang nhảy múa, né một phát bắn, tránh một cú chụp, khiến một tên vô tình bắn trúng đồng đội. Cô đá mạnh hắn vào tường rồi bắn kết liễu. Cô quay lại nhìn anh, súng vẫn giơ.“Tốt, anh giữ được một tên,” cô khen, hàm răng có thể thấy sau lớp mặt nạ, rồi bắn xuyên qua đầu tên lính anh đang giữ. Cơ thể vô lực rơi xuống. Anh đứng đơ tại chỗ, sốc, tức giận, và hơi hoảng khi phát súng chỉ lệch đầu anh vài centimet.“Ai dạy cô vậy?” anh càu nhàu.“Suna,” cô đáp gọn, đi thẳng qua dãy xác chết đến cầu thang. Anh lắc đầu, đuổi theo, không chịu thua.Anh vừa đứng cạnh cô thì cô đẩy anh ép vào tường khi cửa mở, ba tên lính bước vào. Một tên vừa thông báo “Chúng ttaôi có xác—" thì bị dao phóng vào ngực. Temari bật khỏi anh, bắn hai tên kia. Tên thứ ba, vẫn sống, nhìn dao trong ngực rồi ngước lên thấy cô, và chết ngay sau phát bắn lạnh lùng tiếp theo.“Giờ cô đang khoe khoang đó,” anh lầm bầm khi theo cô xuống.“Anh than cái gì thế?” cô hừ nhẹ, “giờ anh chỉ là cục tạ với tôi thôi.” Cô phẩy tay về phía anh rồi dừng trước cửa tầng một, cúi nhìn qua kính.“Tạ cơ à,” anh hừ lạnh, tựa tường “chúng ta đã có thể trèo lên mái rồi đi ra sau, tránh được hết mớ hỗn độn này.”“Thế thì có gì vui?” Cô nhướn mày. Anh thấy rõ nụ cười sau mặt nạ khi cô cúi thấp, mở cửa khẽ.“Tôi không thấy vui tí nào,” anh càu nhàu, cúi theo. Qua khe kệ, anh thấy sáu lính đang lục soát kho hàng, bốn người di chuyển, hai đứng canh.Anh đúng ra không nên nghi ngờ cô, nhất là sau những gì vừa thấy. Nhưng nhìn cô trong không gian mở như thế, anh liền cảnh giác tối đa. Cô chỉ tay ra hiệu anh nấp sau dãy kệ, nhưng cái nhìn giận dữ của anh nói rõ: anh không nghe đâu.Cô chỉ thở dài, lườm một cái rồi đi như bóng ma. Anh thậm chí còn không nghe tiếng bước chân. Cô biến mất khỏi tầm mắt. *Bộp.* Rồi *bộp* nữa. Anh đổi hướng đi, tiếng thứ ba vang lên. Anh khựng trước lối rẽ. Một tên lính đang đến gần. Anh đếm nhịp chân, sẵn sàng tấn công thì *bộp*. Máu loang. Cô hiện ra sau lưng hắn, lau lưỡi katana, liếc anh vô tội.“Anh chậm quá,” cô thì thầm rồi lướt qua.Anh chưa từng muốn cãi nhau đến vậy trong đời. Cảm giác bất lực phải đứng nhìn cô làm hết mọi thứ thật đáng giận. Hai tên lính đứng canh cửa vừa nói chuyện thì cả hai đồng thời gục xuống, dao phóng găm vào cổ.Xong rồi, hoặc anh nghĩ vậy.Cửa bật mở. Bốn tên nữa. Súng nổ. Temari áp lưng vào kệ cạnh anh, kiểm tra súng với tiếng chửi thầm.“Khỉ thật.” Cô giơ tay. Anh nhìn rồi nhăn mặt. “Anh không dùng thì đưa đây,” cô ra lệnh. Anh lườm đáp trả, bước vòng qua cô và xông ra.Không đời nào anh để cô làm anh lu mờ. Anh nhắm, tính toán, bóp cò. Bốn phát, bốn mục tiêu ngã xuống. Anh chưa kịp hạ súng thì cô đã áp sát phía sau anh.“Anh thấy khá hơn chưa?” Giọng cô ẩn sau lớp mặt nạ, châm chọc như thường lệ. “Cảm giác như một người đàn ông mạnh mẽ che chở cho tôi ấy?”Giọng mỉa mai, đúng là chế độ mặc định của cô."Cô thật sự thích chọc tức người khác lắm đúng không?" Anh trừng mắt nhìn lại, từ chối thể hiện thêm bất cứ sự khó chịu nào ngoài mức cần thiết, bởi một khi cô tìm được đúng điểm yếu thì sẽ không bao giờ chịu im."Không, chỉ mình anh thô." cô cong môi cười sau lớp mặt nạ khi bước lướt qua anh, khúc khích. "Tôi không thể kiềm được khi nó quá dễ dàng như vậy." cô ném cái lời trêu chọc lại phía sau. "Khiến tôi vui vì anh chưa chết đấy." Ánh mắt anh dõi theo bóng cô, một tiếng thở dài nặng nề, trong lòng thấy buồn cười, nhưng tuyệt đối không cho cô thỏa mãn."Đúng là người phụ nữ phiền phức." anh lẩm bẩm dưới hơi thở rồi đi theo cô ra cửa sau, nhìn sát bên ngoài tòa nhà khi họ thấy lối đi đã thông thoáng. Lối thoát chỉ ngay vòng rẽ kế bên, cổng chính, vô cùng gần.Khoảnh khắc anh đã lo sợ khi đầu tiên vạch ra kế hoạch cho đội mình đến Xứ Sông để chứng kiến Sato Maasaki trở về an toàn từ căn cứ. Kèm theo kế hoạch là cả nhóm, biết rõ Tsunade muốn trả thù riêng. Lý do, sự thật, tất cả nằm ở người phụ nữ trước mặt anh, kẻ đang bị truy lùng để giết."Lùi lại." Anh giữ cô ở sát bên mình, kéo cô áp sát vào anh, phớt lờ ánh nhìn khó chịu vì bị anh sai khiển, bị anh chạm vào. Quả đúng như anh đoán: đội của anh. Anh thấy Kakashi với Sai và Neji phía sau, từng người áp sát tường, tiến gần đến vị trí anh đang ẩn mình. Những gì anh quan sát đội mình từ xa vài ngày nay nói lên tất cả. Họ muốn cô chết, và anh chưa sẵn sàng cho bước đi đó, kết cục ván cờ không kết thúc bằng cái chết của cô.Sau lưng anh, Temari trừng mắt nhìn, chờ anh quyết định có lộ diện hay không. Nhưng anh vẫn đứng yên, bất động khi cả nhóm lướt qua và đi về phía khu nhà gác mà họ vừa rời khỏi vài phút trước."Đi ngay." Anh đã di chuyển khi cô còn chưa kịp hết bối rối, rẽ khỏi đội của mình, một mình và đi với cô. Nhưng vì sao?"Cái quái gì vừa xảy ra vậy?" Cô đuổi kịp phía lưng anh, chậm lại khi anh cũng thế, lính gác di chuyển khắp khu nhà từ mọi hướng, dễ dàng né tránh khi họ canh thời điểm chuyển từ thùng hàng sang những chiếc xe jeep quân sự đỗ bên cạnh."Không ai biết tôi còn sống." Anh nhìn lại cô, ánh nhìn tĩnh lặng, dò phản ứng của cô. "Ngoại trừ cô.""Vậy anh còn ở đây làm gì?" Cô hỏi, dù phần nào đã đoán được."À công chúa," cô nheo mắt khi nghe biệt danh, đấu tranh xem có nên phóng dao vào mặt anh không, "nếu đến giờ mà cô vẫn chưa đoán ra thì để tôi nói luôn. Cô đang mang cái bia sáng lấp lánh trên đầu vì đã ‘giết’ tôi, gửi tặng từ Tsunade đấy.""Tôi biết." Cô gắt nhẹ. Sự thật bị kéo ra khỏi mắt anh, cô quay đi, nhìn đường thoát và dẫn lối, vượt lên trước anh. "Đó chính là mục đích." Anh khựng lại sau lưng, đứng chết tại chỗ."Cả thời gian qua, cô muốn dụ bà ta ra mặt." Anh nhận ra và thở mạnh. Cô siết chặt ánh nhìn, nhưng không quay lại, càng bực khi anh nắm tay kéo cô quay lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nghĩ mình là ai vậy? "Cô có từng nghĩ sẽ ra sao khi chọc tức người phụ nữ đó không?""Còn anh có từng nghĩ đến chuyện chọc tức tôi sẽ dẫn đến cái gì chưa?" Cô bật lại, tiếng quát của lính phía sau khiến cô theo phản xạ kéo cả hai xuống sau thùng hàng. Hai tên lính chạy ngang qua hướng về phía tháp gác, ai đó hét rằng có kẻ xâm nhập bên trong cổng. "Tôi có nhiều thứ phải mất hơn anh đấy, Nara." Cô giật tay khỏi siết của anh, nhưng anh vẫn giữ chặt."Tôi đã ra khỏi nơi này một lần rồi." Anh lẩm bẩm, điềm nhiên, ánh mắt tĩnh lặng hướng vào nhiệm vụ. "Đi lối này.""Không đời nào." Cô giật mạnh lần nữa, nhưng anh đã đứng dậy và kéo theo cô đi mất."Vé duy nhất để cô rời khỏi đây, là đi theo tôi." Anh kéo cô vào giữa dãy thùng hàng, cô định phản đối, định đánh, trước khi dừng lại, khiến anh cũng dừng. Lối thoát của cô nằm phía bên kia khu nhà, một chiếc xe đã được chuẩn bị để chạy, nhưng đã bị phát hiện khi chuông báo động vang lên."Anh không…" cô rít lên, nhận ra."Ồ, có đấy." Anh quay lại, tay vẫn giữ chặt cô, sự giận dữ lóe lên trong mắt anh. "Tôi khiến lối thoát của cô trở thành lối thoát của tôi." Nếu ánh nhìn có thể giết người, anh đã chết. "Xem như trả nợ vì cô đã cố giết tôi." Anh thả cô ra và chui qua hàng rào đã chuẩn bị trước khi vào căn cứ, biết cô không còn lựa chọn nào khác ngoài phải theo. Dọc hàng rào xích, xuống con dốc, anh liếc nhìn những bước chân giậm mạnh đầy trẻ con của cô khi anh chỉ đường, ánh mắt rực lửa của cô lướt qua anh khi vượt lên trước."Lẽ ra tôi nên giết anh ngay từ lần đầu gặp." Cô lẩm bẩm bằng tiếng Sunian khi leo xuống dốc, vẫn càu nhàu, không còn dữ dội như trước nhưng vẫn… cháy phừng phừng."Có lẽ sẽ thông minh hơn thật." Anh gọi với theo, thử giới hạn, bất ngờ nở nụ cười dưới lớp mặt nạ khi cô quay đầu lại giơ ngón giữa và quát “Im đi!" trước khi anh bước theo. Đường đã thoát, lính gác đều bị lôi tới tháp và chiếc xe cô giấu bị phát hiện, màn cãi nhau ngắn vì chìa khóa xe của anh khiến cô càng khó chịu hơn. Nhưng cuối cùng cũng dịu, cả hai kéo mặt nạ xuống khi anh lái xe ra khỏi con dốc và Xứ Sông con đường dốc hoang vắng của River."Vậy đó là vụ đào tẩu vĩ đại của cô, giết sạch mọi thứ thấy được?" Anh phá tan sự im lặng khi những ánh đèn từ khu căn cứ lùi lại phía sau, chỉ còn trăng rọi đường."Nó gọi là phản kháng hoặc bỏ chạy, Nara." Cô hừ. "Và tôi thiên về phản kháng hơn là bỏ chạy như anh." Cô châm chọc, liếc sang khi anh bật ra một tiếng khịt mũi."Tôi thích cách tiếp cận ít bạo lực hơn, không ai cần phải chết." Anh chỉnh lại, nhìn sang để thấy cô chẳng mảy may ấn tượng."Người như anh không sống nổi ở Suna đâu." Cô phán lạnh băng rồi chầm chậm mỉm cười, thích thú khi anh đảo mắt, tay siết vô lăng mạnh hơn khi cô tiếp tục châm chọc cho vui, chống khuỷu ở bệ tỳ tay để nghiêng người về phía anh, như muốn tận mắt thấy phản ứng: "Anh sẽ chỉ mãi suy nghĩ thay vì hành động, và thế là chết ngay.""Làm sao cô sống được tới giờ với cái thái độ đó vậy?" Anh liếc sang, khoảng cách quá gần, quá không giới hạn, phiền phức đúng như anh đã nghĩ từ phòng an ninh. Một cơn ác mộng, anh tự nhắc mình."Điên loạn là truyền thống gia đình tôi." Cô nhún vai, dửng dưng. Sasori đã từng cảnh báo anh như thế. "Giữ bọn tôi sống qua nhiều thế hệ trên mảnh đất toàn cát với nắng.""Cô đúng là người phụ nữ điên nhất mà tôi từng gặp." Lời anh khiến cô bật cười ngắn, nhẹ và vui, đột ngột khiến anh thấy choáng. Từ ngữ đang muốn thoát ra khỏi miệng anh quay trở lại, nhưng anh từ chối nói ra, giữ mắt trên đường vì lý trí của chính mình.Đẹp."Rõ ràng anh chỉ gặp toàn mấy cô chán òm." Cô trêu tiếp."Ừ, mấy cô nàng chưa từng cố giết tôi." Anh đảo mắt, quyết định tập trung lái xe."Ý anh là những cô mà anh biết thôi." Cô nhún vai, tựa vào ghế, thở dài. "Anh dường như quên một điều, Nara: không ai được biết tôi tồn tại ngoài cơ quan của anh." Cô liếc sang sắc lạnh. "Đặc biệt là Gió, nên tôi không thể để lại dấu vết dẫn tới tôi hoặc Suna.""Tôi biết. Sen nói tôi nghe hết rồi." Thỏa thuận cô có với Itachi, sự tranh quyền cai trị Suna, sự thật về Asuma. Anh phải chọn sự thật nào cần nhất, câu hỏi nào khiến cô phải trả lời. "Ông ấy thật sự làm vậy sao?" Anh chuẩn bị cho cơn giận, né tránh, hoặc câu “im đi”, nhưng cô lại đáp lạnh và bình tĩnh."Dừng xe." Yêu cầu kèm ánh nhìn băng giá. Anh giảm tốc, nhưng chưa dừng hẳn."Temari—" Anh chưa kịp nói hết thì cô đã hành động."Tôi bảo dừng cái xe chết tiệt này lại!" Yêu cầu đi kèm họng súng dí vào đầu khiến anh thở ra, ép mình bình tĩnh, rồi từ từ tấp xe vào lề con đường tối. Tựa lưng vào ghế, chờ, tay vẫn nắm chặt vô lăng. Quyết định của cô được đánh dấu bởi tiếng gầm giận dữ khi cô hạ súng, mở cửa bước ra, bỏ anh lại. Bình tĩnh, anh nhắc mình, bước ra khỏi xe nhìn về phía sau, thấy cô đứng đó, quay lên nhìn bầu trời đen với ánh mắt trầm lặng."Ông ấy thực sự làm vậy sao?" Anh lặp lại, nói với lưng cô, từ chối rút lui. Anh không muốn, anh cần biết. "Asuma đã cố ý cứu hai người, ông ấy đã chống lại lệnh?"Sự thật nằm trong tay cô.*
"Anh muốn biết đến vậy sao?" cô gọi ngược lại, giọng cay đắng và hằn học. "Ông ta đã nguyền rủa chúng tôi bằng cách cứu mạng chúng tôi!" cô gắt lên, quay phắt lại nhìn anh, ánh nhìn khó chịu ấy lại xuất hiện. "Một kẻ quá yếu đuối để giết những đứa trẻ, đã đẩy chúng vào một cuộc sống địa ngục thay vì kết thúc nó." Cô lắc đầu, bật cười khinh bỉ rồi quay đi, nói với khu rừng tối đen, nhớ lại cái đêm cô rời khỏi quê nhà. "Tôi quay về nhà, bởi vì tôi cần phải về. Baki, vị tướng của chúng tôi, đã đến tìm chúng tôi và cho phép chúng tôi lựa chọn, và tôi quay về vì tôi cần phải ở Suna. Tôi cần trở thành thứ mà Sasori từng là — một cái bóng." Những lời cô đã nói trước đó, những cơn ác mộng cô vẫn còn, về bí mật và bóng tối. "Anh ta từng là cái bóng phía sau cha tôi, làm bất cứ điều gì cần thiết, dù vô đạo đức đến mức nào." Cô thở dài, và sau một lúc suy nghĩ, bắt đầu giải thích. "Để trở thành cái bóng phía sau Lãnh Chúa, một người phải trở thành hư vô, phải đánh mất nhân tính để phục vụ, mục đích duy nhất trong đời chỉ là trở thành thanh kiếm trong tay ông ta. Và Sasori đã trốn khỏi Suna vì điều đó, vì sự cân bằng bên trong anh ta đã bị phá vỡ, vì những mệnh lệnh tàn nhẫn mà cha tôi buộc anh ta làm, đã bẻ gãy anh ta." Cô hít một hơi rồi nhìn lại anh chậm rãi, một cơn bão đang dậy lên trong cô."Gaara," tên em trai cô được thốt lên nhẹ nhàng, đầy chăm chút, "là lý do tôi đi theo con đường của Sasori khi tôi quay về, để trở thành cái bóng giống như anh ấy." Cô lắc đầu chậm rãi. "Nhưng tôi quay về là để chống lại tất cả những gì cha tôi đang làm. Tôi cần trở thành một vũ khí dùng để chống lại ông ta, chứ không phải để ông ta sử dụng. Tôi đã kiềm chế cha mình miễn là ông ta còn ở trong biên giới Suna, nhưng khi ông ta nói về chiến tranh với các quốc gia khác thì tôi không còn lựa chọn.""Cô khi đó chỉ là một đứa trẻ," anh gần như thì thầm, đôi mày nhíu lại khi nhìn cô, thấy được vết nứt trong lớp vỏ lạnh lùng."Chính vì thế tôi cần phải mạnh hơn ông ta," cô đáp, chắc nịch, giọng cất cao để lấn át anh."Cô cần được bảo vệ," anh đáp lại, giọng nâng lên bằng với cô."Bởi ai? Xứ Lửa à?" Temari bật lại, cắt ngang anh, nhắc đến những kẻ đã phản bội họ. "Quốc gia của anh đã cố giết chúng tôi, vì họ đã thất bại trong việc ngăn ông ta mười lăm năm trước. Thay vì giúp đỡ, họ đổ hết lỗi lên người khác như những kẻ hèn nhát, và tạo ra vết rạn lớn nhất trong sự cân bằng mà thế giới từng có!" Cô lùi lại, lấy một hơi thở, ngực phập phồng và nở một nụ cười cay đắng khi nhắm mắt lại. "Sự sụp đổ của một quốc gia vĩ đại, chỉ vì một người phụ nữ." Một tiếng cười rỗng vang lên, mắt cô mở ra, còn anh thì mở to mắt vì sợ bỏ lỡ một chữ nào. "Và khi tôi giết ông ta năm ngoái, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm vì triều đại của ông ta đã kết thúc, tôi lại nguyền rủa Xứ Gió thêm một lần nữa khi để Suna rơi vào tay kẻ khác. Gaara không còn lựa chọn sau khi các cuộc nổi loạn bắt đầu, và cách duy nhất để sửa chữa là nhận thỏa thuận với Xứ Âm Thanh, để họ tiếp quản Suna và giúp chúng tôi chống lại các quốc gia khác." Cô ngập ngừng, nghiến chặt hàm, rồi nói nhỏ hơn, hối hận. "Tôi đã ký một thỏa thuận ích kỷ với quỷ dữ, để bảo vệ thứ thuộc về tôi, để bảo vệ Suna và Gaara, để bảo vệ sự cân bằng của Xứ Gió."Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, hít sâu để lấy bình tĩnh. Anh để cô yên trong khoảnh khắc đó."Asuma, ông ấy từng dạy tôi một điều khi tôi đến để giết ông ấy năm năm trước," cô nói cái tên nhẹ nhàng, dịu dàng như khi nhắc đến em trai mình. Shikamaru vô thức nắm lấy chiếc bật lửa trong túi, ngón tay không còn run nữa. "Ông ấy là một trong những lý do tôi luôn tránh xa quốc gia của anh." Cô nhìn lên bầu trời đêm, anh lại thấy vết nứt trong vẻ ngoài mạnh mẽ. Anh thấy ngực cô phập phồng khi cô quay lại nhìn anh, ngọn lửa rực sau ánh mắt, cùng cái giếng sâu của một giọt nước mắt. "Ông ấy đã tha cho tôi và em trai tôi, và để trả ơn, tôi đã tha cho Xứ Lửa, giữ mình và Kankurou ẩn đi vì ông ấy, vì tôi biết ông ấy sẽ giúp bảo vệ sự cân bằng của các quốc gia giống như tôi đang cố làm trong bóng tối." Giọng cô cao dần theo từng chữ, giận bản thân. "Đó là lý do tôi kiềm chế bây giờ, vì Asuma. Vì đã từng có lúc tôi sẵn sàng giết một người đàn ông quá yếu đuối để giết trẻ con!" Tiếng hét của cô vang dội trong khu rừng tối, khiến mọi âm thanh im bặt khi cô gần như gào vào mặt anh."Tôi dừng lại, bởi vì tôi nhận ra lòng trung thành với quá khứ của mình đã bắt đầu khiến tôi mù quáng!" Cô hít mạnh, cơ thể run lên vì giận, cố bình tĩnh để nói nốt. "Và tôi từ chối trở nên mất nhân tính vì ông ta." Cô lắc đầu, quay đi, đưa tay lên mặt. Anh biết lý do, nhưng không bóc trần. Khi cô quay lại, thở dài, như đang cân nhắc điều gì đó. "Tôi rất tiếc khi nghe ông ấy qua đời." Giọng cô chân thành khi nói lời chia buồn. "Ông ấy là một trong những lý do tôi muốn gặp anh, để tự mình thấy xem anh có học được gì từ ông ấy không. Để xem anh thật sự lãnh đạo, hay chỉ đi theo người từng sẵn sàng phá hủy những gì ít ỏi còn lại của Xứ Gió.""Chúng ta là sự thay đổi, và chúng ta bảo vệ ý chí của người dân, không phải kẻ đứng trên họ." Asuma từng nói với anh như vậy.Mặt trời biến mất khi cô cất lời tiếp theo, giọng vỡ vụn, mắt nhìn xuống đất như thể nó có thể giúp cô."Nhưng bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phục tùng kẻ đang kiểm soát Suna." Một lời giải thích bình thản, mắt vẫn cúi xuống, như được nhắc nhở vì sao cô đứng đây. "Tôi phải bảo vệ thứ thuộc về mình, vì ngày tôi mất tất cả, tôi sẽ không còn là con người nữa. Và hắn biết điều đó.""Temari," anh gọi nhỏ, dịu dàng, cô vẫn chưa quay lại nhìn anh. "Đó là ai?" Anh hỏi khi bước đến gần, tiến về phía mặt trời, cố đưa ánh sáng trở lại."Là… bạn cũ của bà ta. Gã đó muốn bà ta bị áp giải về cho hắn." Sự thật nằm trong lời cô nói. Anh chậm lại, sự cảnh giác khiến anh dừng cách cô đúng một bước. "Lùi lại, nếu không tôi sẽ giết anh," cô đe dọa, vừa nhận ra anh đã đến gần."Sao cô không làm luôn đi?" anh thách thức, liều lĩnh tiến thêm bước cuối, chỉ dừng lại khi cô giơ súng lên."Bởi vì…" cô áp nòng súng lên bụng anh. Ở khoảng cách này, nó sẽ xuyên qua cả áo giáp, nhưng anh chẳng còn biết sợ. Một thứ khác đã bắt đầu khi họ nhìn nhau, đôi mắt xanh viền đỏ phản chiếu sự yếu đuối bị lộ ra, vỡ vụn khi cô nói. "Tôi cần Tsunade hơn là cần anh." Anh vẫn bình tĩnh, đứng yên, im lặng khi cô đẩy anh lùi lại bằng súng, lấy lại khoảng cách cần thiết để điều khiển giọng nói. "Đó là cách duy nhất để tôi thoát khỏi chuyện này, mang về cho hắn thứ hắn muốn và giết con thú đó, nếu không hắn sẽ hủy diệt Xứ Gió.""Đuổi theo Tsunade sẽ không có kết cục tốt," anh cảnh báo, giọng đều, như một lời cầu xin cô dừng lại. Nhưng có vẻ cô chẳng nghe thấy."Tôi luôn có kế hoạch dự phòng, Shikamaru." Cô hạ súng khi đã đứng cạnh cửa xe, và giơ tay bên kia lên.Keng.Chết tiệt, lại nữa.Anh nhìn chằm chằm vào cô, chẳng buồn nhìn chiếc bật lửa cô vừa bật. Ngọn lửa bùng lên, nhưng ánh lửa trong mắt cô thì biến mất. Chúng trống rỗng và lạnh lẽo, bị sự thật bóp nghẹt."Tôi hy vọng anh cũng có kế hoạch," cô nói nhỏ, giọng như tiếng vọng còn sót lại khi anh nhìn cô lái xe đi. Anh thở dài, đầu óc chẳng chịu chậm lại, nhìn xuống con dốc, nơi lối thoát của anh ẩn dưới bụi rậm, chiếc xe thứ hai giấu trong đám cỏ. Sự thật mới này chẳng mang lại chút an ủi nào. Anh cần phải thay đổi suy nghĩ của cô. Anh cần cả hai người họ dừng lại, trước khi quá muộn.Vì Asuma.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store