i. mãi bên em như vậy
"anh đã từng nghĩ sẽ được mãi bên em như vậy."
|zh|
vạt nắng nhạt màu rơi trên mái tóc nâu của thiếu niên, tinh nghịch vờn qua từng lọn tóc mềm, rồi đến những đường nét mềm mại trên gương mặt đang say ngủ. những tạp âm ồn ào huyên náo trong phòng học cũng không đả động gì được đến anh.
nhìn người nhỏ hơn đang luôn miệng nói về ngày hôm nay của mình, nào là sáng nay cả nhà ăn gì, tiết toán áp lực như thế nào, bài vở của nhóc lớp mười một nhiều ra sao,... chương hạo không đáp lời, chỉ lẳng lặng ngồi nghe, lâu lâu lại chèn thêm một câu cảm thán. nhưng ánh mắt anh chẳng thể giữ hết nét cưng chiều, vô tư để nó tràn ngập khắp nơi, ngầm khẳng định rằng anh thích nghe những lời cậu nhóc nói đến ngần nào.anh cảm thấy giữa bản thân và sung hanbin là mối quan hệ chẳng thể nào gọi tên. chương hạo gọi sung hanbin là em trai, cậu liền nhăn mũi phản bác, anh chỉ hơn em có một tuổi thôi, lại chỉ cao bằng em (thật ra thì là cao hơn, nhưng mà xíu xiu thôi) chẳng mấy chốc em sẽ cao hơn anh ngay, vả lại bình thường em cũng bảo vệ anh mà, nên không được gọi là em trai đâu. thế là hai từ em trai đã bị sung hanbin vứt vào trong xó xỉnh.thế em có muốn làm bạn thân của anh không? chương hạo cố nhịn cười tiếp tục hỏi người kia. sung hanbin vừa nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy. nghĩ tới đám bạn lắm trò của mình, rồi lại nhìn sang chương hạo điềm đạm, đáng yêu bên cạnh, anh làm sao có thể giống bạn của cậu được cơ chứ, anh tốt hơn nhiều.nếu là thân nhất nhất trên đời thì may ra... sung hanbin ngượng ngùng lí nhí.vậy nên kết luận mối quan hệ này theo góc nhìn của cậu nhóc mười bảy tuổi thì chương hạo và sung hanbin là thân thiết nhất trên đời.nhưng đó chỉ là sung hanbin nghĩ vậy, còn với chương hạo...lần đầu tiên anh gặp được sung hanbin là năm bảy tuổi, lúc gia đình anh chuyển đến sống bên cạnh nhà của cậu nhóc này. ngày ấy, ấn tượng của anh với hanbin là cậu nhóc nhà bên mũm mĩm rất đáng yêu, đặc biệt rất thích bám theo sau đuôi anh. ngày ấy chương hạo tặng cho sung hanbin một viên kẹo để làm quen, thế là nhóc con liền coi anh là anh trai đáng mến, cả ngày bám dính lấy chương hạo. kẹo đào trong miệng thật ngọt ngào, nhưng nụ cười anh hàng xóm còn ngọt hơn. sung hanbin năm sáu tuổi đã nghĩ như vậy. mối quan hệ không tên của họ dần dần được hình thành theo cách ấy, mới đó mà đã qua rất nhiều năm rồi, thật may vì sung hanbin vẫn còn ở bên chương hạo.chương hạo từng nghĩ sẽ mãi bên cạnh sung hanbin như vậy. từng ngày vẫn sẽ êm đềm trôi qua, họ cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đọc sách, chơi game. đến một ngày, chương hạo chợt giật mình nhận ra sung hanbin nay đã sắp cao bằng mình, nhóc con bây giờ cũng không còn dáng vẻ non nớt, đáng yêu lúc trước mà thay vào đó là đường nét trưởng thành của thiếu niên mới lớn khiến không biết bao nhiêu nữ sinh phải cảm thán. và cũng ngay lúc ấy, anh nhận ra mình đối với sung hanbin nhen nhóm chút cảm xúc gì đó khác lạ mà chính anh - thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi cũng chẳng thể nào lí giải được. chương hạo không thích việc sung hanbin nhận được nhiều sự chú ý từ những người bạn khác giới, cũng không thích việc sung hanbin đối xử tốt quá mức với ai khác ngoài anh (và thật may là cậu nhóc đã không làm vậy). và chương hạo dần dần hiểu ra, không biết từ lúc nào, bản thân đã thích thầm sung hanbin - cậu em hàng xóm của mình mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store