ZingTruyen.Store

Shadows Of Blood The Abyssal Saga

Lời nói của Arwen như những lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua sự nghi hoặc trong đầu tôi. Tôi nhìn viên ngọc lơ lửng trước mắt, nó tỏa ra một ánh sáng đen tối, sức mạnh của nó lan tỏa như một lời mời gọi đầy cám dỗ, độc hại nhưng không thể cưỡng lại. Tôi biết cô ấy đúng. Viên ngọc này không phải là cứu rỗi, nó chỉ mang lại sự hủy diệt. Nhưng khi tôi chuẩn bị đáp lời, một tiếng rít sắc lạnh vang lên từ phía xa, xé toạc bầu không khí ngột ngạt của tòa tháp.

Từ trên cao, một đàn quạ đen xuất hiện, bao phủ cả bầu trời như một bóng tối khổng lồ đang nuốt chửng lấy mọi thứ. Đôi cánh của chúng vỗ mạnh, âm thanh ấy giống như những tiếng gầm gừ khát máu. Từng con quạ bay vòng quanh chúng tôi, đôi mắt đỏ rực như lửa từ Abyss, tạo nên một cảnh tượng rùng rợn.

Tôi cảm nhận được sự hiện diện của hắn trước cả khi thấy hình bóng. Từ giữa đám quạ đen, một hình hài cao lớn dần xuất hiện. Zarkon, Kẻ Tận Diệt. Bóng dáng của hắn nhô lên từ màn đêm dày đặc, giáp đen tuyền của hắn như hòa vào bóng tối xung quanh, chỉ có đôi mắt rực lửa sáng lên như hai viên than đỏ đang thiêu đốt mọi thứ hắn nhìn.

“Các ngươi nghĩ mình có thể cướp lấy sức mạnh của viên ngọc sao?” Giọng hắn vang lên, trầm đục và đầy uy quyền, như tiếng gầm của một con thú hoang. “Sự tận diệt đã bắt đầu từ lâu, và ta sẽ là kẻ kết thúc nó.”

Tôi và Arwen đứng sững lại, nắm chặt vũ khí, mắt dán chặt vào kẻ thù trước mặt. Hắn không phải là một kẻ địch bình thường. Zarkon là huyền thoại sống, một chiến binh của Abyss, mang theo sức mạnh đủ để tiêu diệt cả đội quân. Những câu chuyện về hắn đã trở thành nỗi kinh hoàng cho bất kỳ ai dám đối đầu với hắn.

Không thể để hắn lấy viên ngọc, tôi lao thẳng vào Zarkon, cảm giác duy nhất trong đầu là phải ngăn hắn lại bằng mọi giá. Kiếm của tôi gặp kiếm của hắn trong một tiếng va chạm vang dội như sấm rền. Sức mạnh từ cú đánh khiến cơ thể tôi rung chuyển, nhưng tôi vẫn đứng vững. Arwen đứng từ xa, nhanh chóng giương cung, những mũi tên bay thẳng về phía Zarkon như mưa bão. Nhưng hắn chỉ đơn giản hất chúng đi bằng thanh kiếm của mình, không hề nao núng.

“Ngươi là kẻ ngu xuẩn nếu nghĩ có thể ngăn cản ta.” Zarkon cười khẩy, tiếng cười lạnh lùng như gió rít qua ngọn núi hoang tàn. “Tất cả các ngươi đều chỉ là con rối trong tay số phận.”

Tôi siết chặt kiếm, lao lên lần nữa, cố gắng tung ra đòn đánh mạnh nhất. Nhưng Zarkon di chuyển nhanh như chớp, thanh kiếm của hắn quét qua không gian với một tốc độ đáng sợ. Tôi chỉ kịp nâng kiếm đỡ, nhưng sức mạnh từ cú đánh khiến tôi bị hất văng ra xa. Tôi loạng choạng, máu tuôn ra từ vết chém trên vai, nhưng tôi không thể dừng lại. Arwen liên tục bắn tên, nhưng Zarkon dường như không hề bị ảnh hưởng.

Mỗi bước tiến của hắn là một sự đe dọa. Hắn không tấn công ngay lập tức, mà dường như đang chơi đùa với chúng tôi, tự tin rằng không ai có thể đánh bại hắn. Hắn biết rằng hắn đang chiếm ưu thế, và hắn tận hưởng điều đó.

Rồi một đòn tấn công nhanh như chớp của Zarkon đánh trúng tôi. Thanh kiếm của hắn xuyên qua áo giáp, để lại một vết thương sâu trên ngực. Cơn đau bùng lên như lửa cháy, khiến tôi gục ngã xuống đất. Máu chảy không ngừng, cơ thể tôi như đông cứng lại, mỗi nhịp thở đều trở nên khó khăn. Mắt tôi mờ dần, chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt của Arwen đang hét lên trong tuyệt vọng.

Zarkon tiến lại gần viên ngọc, bỏ lại tôi và Arwen trong đống đổ nát của tòa tháp. “Viên ngọc này thuộc về Abyss, và ta sẽ mang nó trở về, như đã định sẵn.”

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng toàn bộ cơ thể dường như không còn sức lực. Thanh kiếm của tôi rơi khỏi tay, và tôi chỉ còn biết nhìn theo Zarkon, kẻ đã lấy viên ngọc và biến mất vào màn đêm, bỏ lại chúng tôi giữa cơn ác mộng này.

( Từ lúc này câu chuyện sẽ
**Arwen**

Lucian nằm bất động trước mặt tôi, máu chảy ra từ những vết thương sâu hoắm. Tim tôi như thắt lại trong nỗi lo sợ. Zarkon đã biến mất, hắn đã lấy đi viên ngọc, và tôi biết rằng chúng tôi không thể đuổi theo hắn trong tình trạng này. Lucian cần được cứu ngay lập tức.

Tôi quỳ xuống bên cạnh anh, sử dụng mọi phép thuật chữa trị mà tôi biết, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, và sức mạnh hắc ám từ đòn đánh của Zarkon đã thấm sâu vào cơ thể Lucian. Phép thuật của tôi chỉ giúp ngăn máu chảy, nhưng không thể chữa lành hoàn toàn. Anh ấy vẫn còn sống, nhưng sự sống của anh chỉ còn đếm từng khoảnh khắc.

Nỗi tuyệt vọng dâng trào, tôi không biết phải làm gì. Nhưng rồi, một ký ức thoáng qua tâm trí – cây Everlore, cây cổ thụ thần thoại nằm sâu trong cung điện Caelum đổ nát. Truyền thuyết kể rằng nhựa cây của nó có khả năng chữa lành mọi vết thương, kể cả những vết thương bị nguyền rủa bởi ma thuật hắc ám. Đó là hy vọng duy nhất của chúng tôi.

Tôi phải đưa Lucian đến đó... nhưng liệu có đủ thời gian để cứu anh ấy không?

Tôi liền quay bên Lucian và nói:
“Lucian, anh phải cố gắng chờ đợi, được chứ?” Tôi thì thầm, tay siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh. “Tôi sẽ tìm nhựa của Everlore Tree để cứu anh. Tôi hứa.”

Không có thời gian để mất. Tôi buộc phải rời khỏi tòa tháp và bắt đầu cuộc hành trình vào rừng sâu, nơi Everlore Tree nằm ẩn mình. Nhưng hành trình này sẽ không dễ dàng. Những cạm bẫy của Abyss đã dàn sẵn, và tôi biết rằng việc tìm được cây cổ thụ thần thoại này sẽ là một thử thách lớn hơn bất cứ điều gì mà tôi đã từng đối mặt.

---

Trên hành trình tìm kiếm Everlore Tree, Arwen sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nguy hiểm, những sinh vật đến từ Abyss, và cả những cạm bẫy được dàn dựng bởi Zarkon. Liệu cô có thể tìm thấy cây cổ thụ thần thoại để cứu lấy Lucian và đánh bại thế lực bóng tối, hay Abyss sẽ chiếm lấy tất cả? Trận chiến chỉ mới bắt đầu, và số phận của họ đang treo lơ lửng trên sợi dây của sự sống và cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store