ZingTruyen.Store

Seulrene Xe Dap Cover

Thời gian cứ trôi đi nhanh như thế, thanh xuân a, chớp mắt một cái liền qua đi.

"Này, sắp đến lễ tình nhân rồi, cậu có muốn tặng quà cho ai không?" Một buổi sáng nọ, Joohyun đứng sau tôi nói.

Không có. Tôi nghĩ một chút cũng không trả lời nàng, tôi nổi danh kẻ không quan tâm đến mấy thứ náo nhiệt, lễ tình nhân ư? Đối với tôi cũng không khác gì ngày cá tháng tư cả.

Tôi chỉ biết, ha ha cười. Nàng đột nhiên vui vẻ lên.

"Aii aii aii, cậu có ý gì đây", gân xanh trên trán tôi nổi lên, tôi không thích phiền phức, nếu muốn còn sợ tìm không thấy sao?

"Mình có nói cái gì sao? Cậu giấu đầu hở đuôi." Nàng không ngừng vui cười.

Hừ, trên trán tôi gân xanh nổi lên cũng sắp nổ tung luôn rồi, cậu được lắm? "Cậu thì thế nào?"

"Mình hả? Đang chuẩn bị quà." Nàng nói.

"À~" tôi đáp, âm thầm buồn bực vì không thể nói móc nàng. Tôi đã sớm nghĩ đến, nàng là hoa khôi của trường a, muốn thứ gì là có thứ đó. Bất quá từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy qua nàng quen bạn trai, sao đột nhiên lại có? Là ai? Lúc nào? Tôi cố gắng suy nghĩ tìm tòi đối tượng nghi vấn.

"Bài hát cậu đang nghe hay lắm sao?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Thì bài gì mà gió gió gì đó, bây giờ còn nghe không? Mấy hôm nay đều nghe bài đó sao?"

"Mình thích~ mình mê luôn rồi~ thế nào, không được à?"

"Mình cũng muốn nghe." Nàng nói xong đột nhiên sờ sờ tai phải tôi .

Nhột! Cổ của tôi rất mẫn cảm a, nàng lại sờ như vậy, tôi lập tức nghiêng người né tránh.

Sau đó, cả hai liền ngã.

Nhưng lại ngã vào chiếc xe đạp đang muốn vượt qua chúng tôi, ba người lập tức ngã nằm một đống. Bất chấp đau đớn, đứng dậy xem nàng có bị thương hay không, hoa khôi đó nha, không may bởi vì ngồi xe của tôi mà rụng mất một cọng tóc, thì cái đám nam sinh "trẩu tre" kia sẽ làm thịt tôi mất.

Đang muốn tiến lên đỡ nàng, một giọng nói nhẹ nhàng bay tới:"Là bạn? Thực xin lỗi, có đè trúng mấy bạn không?" Sau đó một đôi tay mạnh mẽ lại vô cùng dịu dàng đỡ giáo hoa đứng lên.

"Không có việc gì, là bọn tôi đụng bạn, thực xin lỗi." Lập tức một thân nổi da gà, lỗ tai tôi không phải có vấn đề chứ, giọng của nàng sao lại đột nhiên trở nên "dịu dàng" như vậy Sau này, tôi mới phát hiện, ngoại trừ ở trước mặt tôi, thì ở trước mặt những người khác nàng đều đặc biệt "con gái" như thế. Cho nên, nổi da gà không phải tôi, mà là những người khác mới đúng.

"Thì ra bạn cũng đi xe đạp đến trường sao."

"À, bạn tôi tiện đường nên chở tôi."

Tôi nhíu mày, bọn họ quen biết sao.

"Còn bạn học này? Bạn không sao chứ?" Hướng về phía tôi nói.

Tôi ngẩng đầu một cái, kinh ngạc thở mạnh,chẳng phải anh chàng đẹp trai mà cô bạn kia nói đến sao. Tôi kinh hô.

"Tôi không sao." Vẫn là thực rụt rè mở miệng.

"Ai nha chân của cậu!" Joohyun đứng ở bên cạnh bỗng nhiên khẩn trương nắm lấy cổ tay của tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, giật mình thấy vết máu ước chừng hơn hai mươi cm. A a a. Tôi dường như muốn ngất xỉu luôn.

Trong phòng y tế ở trường học.

"Thuốc đỏ, bôi đi!" Cô y tế tùy tiện đem chai thuốc đặt trên bàn, liền đi ra khỏi phòng.

Xem thái độ phục vụ kìa.

Tôi bất mãn nhìn cô y tế rời đi, nàng không nói gì, dìu tôi đến trên ghế, vội vàng cúi đầu giúp tôi bôi thuốc.

"Còn nói không có việc gì, lúc đó thấy người ta đẹp trai nên nhìn đến ngây người, hạnh phúc quá nên gây tê vết thương luôn rồi." Vừa giúp tôi bôi thuốc nàng vừa lải nhải.

"Có đâu, lúc đó thật sự một chút cũng không đau." Tôi liếc mắt, lại hỏi: "Nam sinh đó cùng lớp với cậu hả?"

"Ừ."

"Hèn chi các cậu quen biết", tôi gật gật đầu, sau đó lại ngây ngô cười, "Nhưng mà đúng là đẹp trai ghê ha ha."

Chân đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, tôi hít sâu một hơi, mưu sát!!!

"Đây là giáo huấn nho nhỏ cho cái tội mê trai." Nàng nói xong, lại ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương của tôi.

Cái đồ biến thái này!!!! Trên trán tôi nổi hết cả gân xanh.

Trong lớp có một vài người nhiều chuyện thấy tôi cùng hoa khôi cả ngày đi cùng nhau, nói: "Sao cậu có thể chơi chung với cậu ta, một người cao ngạo như vậy."

Cậu ta? Cao ngạo? Có sao? Tôi một bên tùy ý ứng phó thăm dò của những người đó, một bên lại nghĩ người chúng tôi nói đến chắc không phải là cùng một người chứ? Về sau tôi mới phát hiện, nàng ở trước mặt mọi người thực cao ngạo. Ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, cằm nâng cao, mỉm cười không hề lộ răng, nói chuyện không vượt quá năm chữ, như một băng sơn nữ nhân (cô gái lạnh lùng). Trách không được đám nam sinh kia muốn theo đuổi cũng không có cách nào, một người như vậy, đến gần cũng bị đông chết, chỉ có thể ở xa xa nhìn.

Nhưng tại sao tôi lại không bị đông chết vậy ta, có đôi khi tôi sẽ nghĩ như vậy, cuối cùng lại đột nhiên tỉnh ngộ, này nha, tôi là con gái mà, đông lạnh cái gì chứ.

Giờ ra chơi, có người kêu tên của tôi, nói:"Có người tìm cậu kìa Seulgi."

Tôi mới vừa ra khỏi phòng học, liền nhìn thấy Joohyun với vẻ mặt gấp rút đứng ở cửa.

"Lại đây mượn sách hả, muốn mượn Ngữ Văn hay Toán Học hay Tiếng Anh hay Lịch Sử hay là Hóa Học a?" Tôi đối với việc này sớm thành thói quen.

"Tiếng Anh!" Nàng chắp tay trước ngực nói.

"Hơ, ngại quá, vừa cho người khác mượn rồi."

"Cái gì?! Nhưng mà bây giờ mình muốn dùng!!"

"Vậy mượn người khác đi." Tôi nhắc nhở nàng.

"Mình mặc kệ, mình muốn mượn cậu."

"Đã nói sách của mình cho người khác mượn rồi!"

"Vậy cậu giúp mình đòi sách của cậu về đi."

"Cho em xin, vừa cho mượn làm sao đòi lại được a."

"Người đó là ai, mình đi đòi."

"Không được, nếu không mình giúp cậu mượn một quyển khác?"

"Mình đã nói chỉ muốn mượn cậu!"

"Mình cũng đã nói sách của mình cho người khác mượn a."

"Đi đòi lại!"

"Mình vừa cho mượn mà......"

"Vậy cậu nói cho mình biết người đó là ai mình đi đòi!"

"Cậu......"

Cuộc nói chuyện của chúng tôi đã muốn thành cái vòng tuần hoàn.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải nói ra tên lớp của người đó, như thế nàng mới vừa lòng rời đi.

Về phần sách, nàng đương nhiên là đi đòi lại.

Tôi biết, xem năng lực của nàng, khẳng định, có thể đòi trở về.

Lại đến giờ ra chơi.

nữ sinh 1:"Hôm nay, ở sân bóng rổ mình nhìn thấy Jinyoung ! Siêu đẹp trai!"

nữ sinh 2:"Mình cũng thấy Mình cũng thấy!"

nữ sinh 3:"Mình còn lấy máy chụp được rồi nè! Các cậu xem!!"

Ngồi ở phía sau các nàng tôi nhíu mày, Anh chàng tên Jinyoung kia? Thật sự đẹp trai vậy sao? Lại nhớ đến nam sinh ngày đó, a, như vậy mới kêu đẹp trai, tên kia tính cái gì. Vì thế khóe miệng không tự giác vểnh lên.

Thực bất hạnh, động tác nhỏ này bị mấy bà tám kia nhìn thấy.

"Tôi nhìn thấy rồi! Cậu đang cười! Cậu cười khinh miệt! Đừng nhìn chung quanh nữa! Chính là nói cậu!!" Nàng ta nắm cổ áo tôi bắt đầu rít gào. Vì thế hai người kia cũng vây xung quanh.

Vì thể diện, tôi không phục mà phản bác:"Xời,cái tên kia thì tính cái gì, tôi đã thấy nam sinh so với tên Jinyoung gì đó còn đẹp trai hơn!" Trong lòng lại suy nghĩ, tuy rằng chưa thật sự gặp qua người mà vừa được nhắc đến, bất quá nam sinh kia thật sự rất tuấn tú.

"Làm sao có thể?! Là ai?" Cả ba người cùng phẫn nộ, nắm cổ họng của tôi.

"Không...... không biết tên, nhưng...... bộ dạng...... rất giống Ji Chang Wook." Tôi sắp bị bóp chết.

Ba người buông lỏng tay, ô hô cuối cùng cũng được cứu.

"Lớn lên giống Ji Chang Wook? Người cậu nói chính là Jinyoung rồi ?" cả ba người đứng đối mặt tôi làm ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng vậy đúng vậy, Jinyoung  lớn lên rất giống Ji Chang  Wook ." nữ sinh kia nói.

"Hả? Người tên Jinyoung lớn lên giống Ji Chang Wook?" Vẻ mặt tôi không tin.

"Cậu ngay Jinyoung trông như thế nào cũng không biết, vậy mà còn kêu gào?!"Ba nữ sinh bắt đầu tấn công.

Tôi hóa đá.

Ba người vây quanh đánh hội đồng.

Bạn nhỏ hoa khôi của tôi sao lại không nói cho tôi biết vậy, hại tôi bị đánh hội đồng. Chẳng lẽ nàng thật sự sợ hãi, một khi tôi cùng tên Jinyoung tiếp cận, sẽ đoạt lấy danh tiếng của nàng? Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng cảm thấy có lý lại càng đi ảo tưởng. Không được, hôm nào phải nói rõ ràng với nàng, cho tới bây giờ tôi không hề hứng thú gì với danh tiếng đó.

"Này, có người tìm cậu kìa." 

Chẳng lẽ lại là nàng tới tìm tôi mượn đồ? Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa. Hình như có người thấy tôi nhìn qua liền lập tức rụt đầu trở về, ách, khẳng định không phải nàng. Ai a? Lại lấp lấp ló ló như thế.

Tôi vừa đi ra cửa liền thấy, a, là cái anh gì đó lớp bên cạnh tôi cũng không nhớ tên nữa.

"Tìm em có việc gì?" Tôi hỏi.

"Này, này......" anh ta thế nhưng đỏ mặt.

"Nói đi." Tôi không quen nhất là nhìn con trai ngập ngừng.

"Cái này tặng em." Anh ta nhét gì đó vào tay tôi xong liền chuồn mất.

Thiệt là khó đỡ quá. Tôi nhỏ giọng than thở, cúi đầu nhìn. Hả? Hộp Dove Chocolate? Mặt trên hình như còn viết cái gì...... Chữ viết ngoáy, tôi để sát vào nhìn kỹ, ban đầu là tên của tôi, sau đó chính là...... Có thể làm bạn gái anh không?

!!!!

Tôi thế này có được xem là "được tỏ tình" không nhỉ? Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khác thường. Được tỏ tình dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng, nhưng người tỏ tình nếu đẹp trai một chút, tôi sẽ càng vui vẻ a.

Bình thường tôi đều ở nhà để xe chờ nàng, nhưng hôm nay liền phá lệ ~ tôi muốn cầm hộp Dove Chocolate này đi tìm Joohyun, sau đó đắc ý dào dạt cho nàng xem, tôi tuyệt đối không tầm thường! Tuyệt đối không phải người qua đường mờ nhạt! Thấy cái này cậu còn không nổi gân xanh, nghĩ như vậy, tôi từ từ đi đến lớp học của nàng.

Vừa định vào cửa, lại nhìn thấy một nam một nữ ở bên trong dướng như đang trò chuyện thực thân mật. Tên con trai kia nhìn quen quen, Hả?chẳng phải là cái tên mà mấy người kia nhắc đến sao! cũng chính là hot boy của trường. Tôi lập tức vọt đến cạnh cửa rình coi. Chỉ thấy anh chàng kia nói gì đó, nói đến xúc động còn cầm lấy tay bạn nữ đứng trước mặt hắn, bất quá bạn nữ kia lập tức lại hất tay giáo thảo ra. Ngay cả tay hot boy  mà cũng dám hất ra! Chậc chậc chậc, vụ này mà mấy bà tám kia nhìn thấy thì còn không tức chết~ bất quá bạn nữ này là ai a, sao mà bóng lưng kia nhìn quen quá vậy? Tôi điều chỉnh đủ loại góc độ để nhìn cho rõ, không để ý, bạn nữ kia xoay người một cái thấy được tôi.

Tôi hóa đá.

"Seulgi sao cậu lại lên đây?" Đúng vậy, bạn nữ kia chính là người tôi muốn tìm, người bạn hoa khôi của tôi. 

"Ha ha vừa mới đi lên vừa mới đi lên", tôi làm bộ như mới đến không lâu, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía tên kia, "Bạn cũng ở đây a.

"chào cậu, tên kia có hơi ngượng ngùng, nhìn tôi chào hỏi.

"Chúng ta đi thôi." Joohyun nhẹ nhàng kéo tay tôi đi.

"Chờ...chờ đã", tên nam sinh kia, lại nắm giữ tay nàng, "Chuyện vừa rồi mình nói với bạn......"

"Tôi đã nói rồi, không thể." Vẻ mặt nàng lạnh như băng, bỏ mặc tên kia thất vọng, kéo tôi đi xuống lầu.

Là chuyện gì vậy a tôi đã nói rồi, không thể?? Rốt cuộc vừa rồi nàng đang nói chuyện gì với tên nam sinh kia? Tôi không hiểu ra sao đã bị kéo đến nhà xe.

"Đây là cái gì?" Vừa đến nhà xe, nàng khôi phục lại bộ dáng bình thường, rất nhanh một phen đoạt chiến lợi phẩm trong tay tôi, sau đó kinh ngạc nhìn tôi reo lên: "Chocolate? Vừa rồi cậu đi lên là muốn đưa cái này cho mình sao?"

A? Toi rồi, lại bị hiểu lầm rồi a.

"Thật là đưa cho mình sao?!" Hình như nàng có hơi vui vẻ quá mức.

"Cái này, mình......" Nên trả lời nàng như thế nào đây, nhìn ánh mắt nàng chờ mong, nếu nói thật sẽ làm nàng vô cùng thất vọng, nói không chừng còn có thể đánh tôi.

"Ha ha ha ha." Tôi chỉ biết ngây ngô cười.

"Cám ơn!!" Dường như nàng thật sự rất vui vẻ, "Mình rất thích Seulgi a~!!" Nói xong còn ôm tôi.

"Ha ha ha ha." Vẫn là ngây ngô cười, cái gì tôi cũng chưa nói a ~ một bên tiếp tục ngây ngô cười một bên trong lòng lén lút rơi nước mắt, chẳng lẽ đây là nói dối với ý tốt trong truyền thuyết sao? 

"Ủa? Mặt trên hình như có chữ?" Nàng bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, sau đó nói.

Ê! Cái đó...... Không xong!!! Tôi lập tức thò tay đoạt lại.

Nàng vô cùng mạnh mẽ tránh được, sau đó lại vô cùng nhẹ nhàng chạy đến đèn đường xa xa nhìn xem. Thật cẩn thận đọc ra tên của tôi, tạm dừng vài giây, lại bắt đầu đọc, có thể làm...... bạn gái anh không?

Xem ra tôi nên trốn a.

Xoay người chuẩn bị đẩy xe đạp chuồn đi.

"Seulgi cậu dám lừa mình?" Phía sau truyền đến giọng nàng nghẹn ngào.

Nghẹn ngào — không xong, đùa hơi quá lố rồi.

Thân thể cứng ngắc đến bên người nàng, há mồm muốn giải thích.

"Cậu thế nhưng cố ý đem quà người khác tặng cậu mà đưa cho mình?!" Nàng đề cao âm lượng, "Trong lòng cậu rốt cuộc có mình hay không??!!" Sau đó hung hăng đem Dove Chocolate kia ném vào tôi.

Nàng run lên, dường như cũng giống như tôi, cũng không dám tin tưởng chính mình vừa mới làm cái gì.

Sau đó tôi giận dữ.

"Mình vốn không muốn đưa cậu!! Là tự cậu một phen đoạt lấy, còn vui vẻ như vậy, cậu muốn mình phải giải thích thế nào?!" Tay tôi đặt ở nơi bị nàng ném trúng, hướng nàng quát, cố ý?! Trong lòng có nàng hay không?! Rõ ràng là chính nàng bất chấp tất cả đoạt đi, còn vui vẻ như vậy, tôi biết giải thích như thế nào a!! Lại còn ném tôi, thực đau chết tôi.

"Cậu mắng mình?!" Nàng không thể tin được nói, "Cậu thế nhưng vì cái này mà mắng mình?!"

Ngữ khí nàng thê lương làm cho tâm của tôi mềm nhũn, vì thế liền lập tức thấp giọng giải thích:"Không có, mình không phải mắng cậu, mình......"

Nàng đột nhiên cười lạnh hai tiếng, lạnh đến tôi đều nhịn không được mà phát run, sau đó nàng nhìn cũng không thèm nhìn tôi, đi thẳng về phía cổng.

"Này", tôi ở phía sau vượt qua nàng:"Mình thật sự không phải cố ý mắng cậu, vừa rồi, mình...... Aii, thực xin lỗi."

Nàng không để ý đến tôi, chính là nghiêm mặt cao ngạo đi về phía trước, nàng lúc này, giống như khi sắm vai hoa khôi cao ngạo ở trước mặt người khác. Tôi không biết làm sao, không phải là mắng vài câu thôi sao, bình thường nàng còn cả ngày vì một ít việc nhỏ mà la hét tôi, tôi cũng không tức giận, tôi thật tốt, thật là đứa độ lượng a.

"Đừng giận được mình được không Joohyun? Mình sai lầm rồi được chưa?" Tôi bắt đầu mặt dày mày dạn.

"Vấn đề không phải là ai sai lầm rồi", nàng dừng lại, vẫn như cũ mặt cao ngạo giọng nói cũng lạnh lùng, "Căn bản là cậu không nhận ra được vấn đề phát sinh ở đâu, đúng không?"

Hả? Thấy tôi sững sờ tại chỗ, nàng lại bắt đầu lấy tư thái lạnh lùng đi về phía trước.

"Sao mình lại không biết, Mình biết vấn đề ở đâu" tôi vừa nói vừa đuổi theo, "Là vì mình không nói cho cậu biết đó là của người khác tặng mình, thực xin lỗi Joohyun a, là mình sai, mình nên nói cho cậu sớm một chút, cậu sẽ không đến nỗi khó chịu như vậy."

Nhưng dường như nàng đã bắt đầu quyết định chính thức không chú ý đến tôi, hoàn toàn không nghe lời tôi nói.

Trời đã muốn tối, tôi không dám để nàng trở về một mình, lại không thể khuyên nàng lên xe, vì thế đành ngoan ngoãn dắt xe đạp đi theo nàng.

"Không phải là một món quà thôi sao?", tôi bắt đầu phát huy bản tính lải nhải di truyền từ mẹ, ở phía sau nàng thì thào tự nói, "Còn tức giận như vậy? Mình đã xin lỗi cậu còn không chịu, huống hồ có tên nam sinh kia yêu thương nhung nhớ còn muốn quà của mình để làm chi? Thật sự là......"

"Cậu nói cái gì?" Nàng đột nhiên dừng lại.

Hơ? Tôi sửng sốt, Vậy mà nàng cũng nghe thấy sao.

"Cậu vừa mới nói cái gì??" Nàng hỏi lại.

"Không có nói cái gì a." Đánh chết tôi cũng không nhận.

"Cậu nói có nam sinh yêu thương nhung nhớ?" Giọng nói của nàng lại lạnh như băng, hừ, cậu nghe được còn hỏi lại sao?

Nghe được ngữ khí nàng khinh thường như vậy, tôi cực kì khó chịu nói, "Hôm nay mình đã thấy, trong phòng hắn nói chuyện còn nắm tay cậu......"

"Cậu nghe lén bọn tôi nói chuyện?!"

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ không phải nghe lén a, cái đó là rình coi, huống hồ các cậu nói cái gì tôi cũng không nghe được, nhưng đến miệng liền biến thành, "Ừ! Mình nghe lén đó rồi sao? Còn không chịu nói cho mình biết người kia chính là Hot boy gì gì đó, hiện tại hắn đối với cậu yêu thương nhung nhớ cậu còn không vừa lòng, hứ, Ánh mắt của ngài thật đúng là cao a, hoặc là nói cậu đang muốn ra vẻ kiêu căng phải không?!"

Vừa nói ra miệng tôi liền hối hận, trời ạ, tôi đã nói gì vậy?! Hơn nữa giọng điệu còn châm chọc khiêu khích như vậy, quả thực chính là xúc phạm nàng! Từ lúc nhìn thấy hành động của hai người bọn họ ở trong phòng, tâm tình của tôi thật khác lạ, thái độ nói chuyện cũng kì cục. Nói nhảm nói nhảm đều là nói nhảm, trăm ngàn lần đừng coi là thật a.

Bốp!!!!

Một cái tát thật mạnh.

Tôi bất chấp toàn tâm đau, kinh ngạc nhìn về phía nàng, chỉ thấy trong đôi mắt kia đã tràn đầy nước mắt.

"Mình đã nhìn lầm cậu rồi Seulgi." Nàng nói ra từng chữ một, vẻ mặt tuyệt tình.

Giọng điệu thực thê lương, làm cho tôi cũng muốn vì nàng mà rơi nước mắt, đúng vậy, vì nàng mà không phải vì tôi, bởi vì những lời này quả thật là hơi quá đáng, ngay cả tôi cũng khó có thể nhận.

Sau khi nàng xoay người rời đi, tôi sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó vẫn theo sau nàng như cũ, lại cố ý kéo dài khoảng cách. Tôi không dám giải thích, cũng không dám nói gì, tôi cảm thấy lúc này nói gì đi nữa đều là phí công, giải thích thêm cũng chỉ tổ xúc phạm nàng. Tôi chỉ có thể chậm rãi đi theo nàng, như là kẻ theo dõi biến thái. Nhìn nàng bình an trở về nhà, tâm của tôi trống rỗng, tiếp tục chậm rãi bước những bước nặng nề về nhà. Tôi không dám chạy xe, tôi sợ một khi rời đi quá nhanh, cũng giống như phải rời khỏi nàng.

Đêm đó, tôi thật không ngờ, kỳ thật nội tâm nàng đau so với tôi tưởng tượng còn muốn nhiều còn muốn sâu, hơn nữa chuyện khiến nàng thống khổ cùng chuyện tôi nghĩ lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nhưng tôi, cái tên đáng giận khởi xướng ra chuyện này lại hồn nhiên không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store