[Seimei X Yorimitsu] Ngày Nọ Seimei Phát Hiện Ra Có Người Mất Trí Nhớ.
2.
Giờ Dần phải rời giường. Yorimitsu thực lười, quấn lấy Seimei không cho đi. Thân mật một hồi lâu sau hắn mới tỉnh hẳn, nhớ tới hành động làm nũng một khắc trước quả thực muốn hành hung Seimei, một đấm hủy thi diệt tích.
"Ôi, già rồi già rồi, đừng ngại."
"Đồ khốn, còn không nghĩ lại xem là chuyện tốt ai làm ra."
"Là ta làm, đại nhân Yorimitsu." Seimei cười hướng hắn chớp mắt.
"Hừ, thật có đảm lược sao, Abe no Seimei. "
"Sắp không kịp giờ rồi, lên xe trước đã!"
Đêm qua đào cỏ xong đương nhiên không có ngoan ngoãn ngủ, mà là đem sự tình ở trên cây tới làm hoàn chỉnh một lần, eo đau.
Khi ngồi trên xe, Yorimitsu nương theo ánh sáng mà nhìn khuôn mặt Seimei. Tên này từ lúc đó đến nay chưa hề già đi, tuy rằng y không nói rõ, hơn phân nửa hẳn là cùng dòng máu yêu hồ của y có liên quan.
***
Tới gần giờ Hợi, hai người đã đến thôn xóm ấy.
Chẳng bao lâu sau, trên con đường lớn duy nhất giữa thôn quả nhiên xuất hiện một thân hình đơn bạc mơ hồ của phụ nữ.
Đến gần mới phát hiện ra nàng cũng chẳng có mặt mũi hung tợn gì, tuy rằng sắc mặt xám trắng, hình bóng trong suốt, bên huyệt thái dương có cặp sừng quỷ, nhưng mái tóc lại được nàng búi lên một cách khéo léo, váy áo sạch sẽ mềm mại, theo bước chân mà nhẹ nhàng lướt qua cỏ dại ven đường.
Nữ tử dịu dàng đó đi về hướng của hai người đang đứng.
"Xin hỏi các vị đại nhân, có thấy hài tử của thiếp thân ở đâu không?"
Seimei cùng Yorimitsu liếc nhau, đáp: "Chưa từng thấy."
Nữ quỷ hành lễ, xoay người rời đi, thân ảnh sắp sửa chìm vào bóng tối.
"Xem ra chỉ là linh hồn một bà mẹ nhớ con, lưu tại Nhân giới quá lâu, bị oán khí quấy nhiễu mà biến thân thành quỷ. Nói vậy thì những thôn dân kia chịu chướng khí trên người nàng ảnh hưởng nên mới hôn mê bất tỉnh."
"Nếu chỉ là vậy, đoán chừng là phải đi tìm đứa con mà nàng ta nói," Minamoto no Yorimitsu nhìn bốn phía, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, "Chỉ là ta có dự cảm chẳng lành."
Seimei nghe vậy liền nhíu mày, đang muốn trả lời, nữ quỷ đằng xa kia bỗng gào lên thảm thiết, quỷ khí quấn thân, răng nanh mọc dài, xoay người giương nanh múa vuốt mà nhào tới.
Seimei thi triển thuật chú, không khí ngưng kết thành khiên ngăn chặn móng vuốt sắc bén của nàng, Yorimitsu ở bên cạnh chẳng nói hai lời, lập tức rút đao chém đứt đôi cổ tay nữ quỷ. Lệ quỷ phát ra tiếng rít, hóa thành làn khói đen chui vào khe núi sâu.
Biến cố vừa rồi làm hai người càng thêm nghi hoặc, không biết là nàng cảm thụ được Âm Dương sư có hơi thở khác với thường nhân, muốn chiếm lấy tiên cơ, hay là nàng ta vốn dĩ đã hung tàn như thế.
Nơi lệ quỷ biến mất vẫn còn sương đen vấn vít, thoạt nhìn giống như cố tình để lộ cho Seimei Yorimitsu hai người.
"Đây không giống trùng hợp chút nào." Seimei lắc đầu than nhỏ.
Minamoto no Yorimitsu tra đao vào vỏ, dẫn đầu hướng về nơi có sương đen đi tới.
***
“Thì ra là thế, ta hiểu đại khái rồi."
Seimei nhìn qua nơi người dân ở cùng đồng ruộng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Yorimitsu nhìn hắn một cái, chợt nhớ ra gì đó, nói thẳng: "Cách nơi này không xa là con đường phải đi qua khi ta lên thảo phạt Ooeyama, oán khí của nàng ta nặng tới vậy, chỉ sợ khi đó đã bị liên lụy."
Seimei gật đầu: "Có lẽ con của nàng ấy cũng táng mệnh tại đây."
Không bao lâu sau liền thấy được bãi mả, cỏ hoang mọc thành cụm, bia mộ bị nước mưa mài mòn quanh năm, chữ viết phân nửa đã không còn đọc được nữa.
Minamoto no Yorimitsu vuốt ve một bia mộ bị đổ, có chút kỳ quái: "Đại bộ phận bia mộ ở nơi này đều cũ cả, ít nhất cũng phải có mười năm. Như vậy ắt hẳn còn có ẩn tình gì khác." Hơn nữa nơi này tuy cách chiến trường rất gần, nhưng chẳng có dấu hiệu bị hư hoại, khó mà có liên quan đến cuộc thảo phạt vừa kết thúc kia được.
Lúc này, Seimei dừng bước. Bốn phía tối tăm tĩnh mịch, một tiếng động cũng chẳng có. Yorimitsu chợt nhìn thấy dị tượng. Cách đó mấy trượng, bùn đất bị mưa rửa trôi, lộ ra quan tài mục nát. Một bóng quỷ đang ngồi trên bia đá nghiêng ngả, đưa lưng về hướng này.
Lúc đầu hắn tưởng là nữ quỷ đã biến mất lúc trước, nhưng oán khí ngày càng nặng, thậm chí ngưng tụ thành ngọn lửa đỏ dậm, bập bùng xung quanh, hắn mới nhận ra được đây là con lệ quỷ khác, chỉ e là nó dụ dỗ hai người đi tới đây.
"Hóa ra là đại nhân Abe no Seimei ," Lệ quỷ hướng y hành lễ, vừa chuyển hướng sang Yorimitsu đã hung tợn hẳn lên, lộ ra bộ mặt hung ác, "Còn tên Âm Dương sư bên cạnh, mạng của hắn ta đành phải thu rồi!"
Yorimitsu không rõ bản thân đã đắc tội đối phương vào lúc nào, lời chưa dứt lệ quỷ đã vọt tới trước mặt hắn, mùi hôi tanh tưởi xộc thẳng vào khoang mũi, hắn phản ứng cực nhanh, rút đao chém một nhát, mượn lực lui ra sau tạo thành khoảng cách.
"Oan hồn dã quỷ nhỏ bé cũng dám ở trước mặt ta giương oai!"
Minamoto no Yorimitsu tỏ vẻ khinh thường, ác quỷ vốn chẳng có bao nhiêu lí trí tức khắc bị chọc giận đến mức bốc hơi. Nó phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc muốn xông tới, một đạo phù chú phá không dán lên trán nó, toàn thân bị lam quang bảo phủ, ác quỷ nháy mắt bị trói chặt tại chỗ, không thể động đây.
Yorimitsu nhìn Seimei đi tới, nói với ác quỷ: "Ta có ân oán gì với ngươi?"
"Âm Dương sư của nhà Minamoto, các ngươi giả dạng một bộ đắc đạo trang nghiêm, sau lưng làm cái trò gì chẳng nhẽ ngươi không tự mình biết rõ sao?!"
Yorimitsu cười lạnh: "Ta còn tưởng cái gì, ra là bè lũ của Shuten Douji."
Ác quỷ nghe vậy liền trầm mặc, lúc mở miệng ra lại là than thở khóc lóc: "Gia tộc Minamoto ở kinh thành, bành trướng quân đội nói thảo phạt cái gì yêu quái quỷ vương, ta không quan tâm, nhưng các ngươi vậy mà lại đánh mất lương tâm xuống tay với đồng bào của chính mình!"
Nó giống như nghĩ tới hồi ức đau thương nào đó, vậy mà lại phá vỡ được thuật chú của Seimei.
"Các ngươi dùng sinh hồn của nhân loại luyện chế thành binh khí để sử dụng, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Yorimitsu không chút dao động, phương pháp chế luyện sinh hồn thành binh khí hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, càng không cần nói tới thi triển ra lực chiến chân chính. Hắn tuy rằng cường ngạnh, nhưng mà vẫn còn suy tính ít nhiều.
Hắn đón đỡ đòn tấn công loạn xạ không theo tiết tấu của đối phương, vừa muốn tùy tình huống mà đem nó bắt lại. Điều hắn không ngờ là Seimei bỗng nhiên ra tay, một tia sét bổ thẳng xuống dưới, quỷ khí tán đi, một hồn phách của thiếu niên bình thường xuất hiện giữa không trung.
"...... Mẫu thân đáng thương của ta cũng bị ngươi liên lụy, chỉ vì lo lắng cho ta, lại bị yêu khí của ta nhiễm bẩn, biến thành nửa người nửa quỷ. Gia tộc Minamoto, các ngươi tính trả lại như thế nào…."
Seimei trấn án linh hồn ấy, khiến nó buông chấp niệm, hồn phách thăng thiên, linh hồn của mẫu thân của thiếu niên cũng theo đó mà được giải thoát. Minamoto no Yorimitsu nhìn động tác vừa thành thục vừa có chút hấp tấp của Seimei, không rõ cái gì khiến y phải gấp gáp như vậy, ngay cả việc còn ẩn tình nào khác cũng chẳng hỏi nhiều.
Chỉ có điều thoạt nhìn thì hết thảy đều viên mãn. Lúc lệ quỷ phát cuồng nói năng lộn xộn, Yorimitsu nghe thấy trăm ngàn sơ hở, chắc hẳn là bị oán khí lúc gia tộc Minamoto thảo phạt yêu quái ảnh hưởng dẫn tới ký ức hỗn loạn. Nó thậm chí còn không biết người trước mắt chính là Minamoto no Yorimitsu, lại chỉ dựa vào gia huy đã bị khơi dậy thù hận của chúng yêu, lợi dụng người mẹ đáng thương của người khác ý đồ hướng hắn báo thù.
Cũng may mọi việc xong xuôi, nhiều lời vô ích, ngày hôm sau hai người liền lên xe hồi kinh.
Có chuyện gì đó đang diễn ra, mà Yorimitsu lại hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store