Chương 29: Lọ thuốc
Triển Chiêu đập tỉnh Triệu Tước, gọi chú ta đứng lên “làm việc” .Đi tới hành lang trước phòng thẩm vấn, Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Chú đã sớm phát hiện Tiễn Dụ có vấn đề?”Triệu Tước không hứng thú nhún vai, “Đại loại vậy.”Triển Chiêu nghi hoặc nhìn —— từ khi nào bắt đầu phát hiện vấn đề?“Lúc Tiểu Hắc trúng chiêu.”Một câu của Triệu Tước, lại khiến Triển Chiêu sửng sốt.Tuy rằng không phục, nhưng Triển Chiêu vẫn thừa nhận vụ này mình thua, có chút khó chịu nhìn Triệu Tước —— là ý gì?Triệu Tước nhìn thấy biểu cảm của Triển Chiêu, cười.“Kỳ thật phát hiện khi nào không quan trọng.” Triệu Tước hình như đang an ủi Triển Chiêu,”Bởi vì bất luận là phát hiện sớm hay muộn, không thể ngăn cản chuyện này xảy ra.”“Không thể ngăn cản?” Bạch Ngọc Đường đi lấy chai nước uống xuất hiện phía sau hai người.Triệu Tước chỉ chỉ phòng giam giữ Tiễn Dụ, “Ví dụ như, có một con hổ con. . . . . .”Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhướn mày, Triển Chiêu cũng không hiểu —— chú muốn nói ai?Triệu Tước nhìn trời, “Không cần mẫn cảm như vậy, tôi nói là hổ thật ấy.”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra hiệu —— tiếp tục!“Con hổ con từ khi mới ra sinh ra bị nuôi lẫn trong một đàn dê, toàn ăn thịt nhân tạo, vậy chờ nó trưởng thành, nó có biết mình là vua bách thú hay không?”Cách nói này của Triệu Tước, nhìn như không có gì liên quan đến câu “Không thể ngăn cản chuyện này xảy ra”, nhưng trên thực tế, thông minh như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, lập tức lĩnh hội thâm ý trong đó, đây đúng là đáp án rõ ràng nhất cho vấn đề kia.Con hổ cho dù không biết mình là hổ, cũng không thay đổi được sự thật nó chính là hổ. Chỉ cần có một cơ hội khiến nó hiểu được mình căn bản không phải dê, vậy đàn dê này, sẽ lập tức từ đồng loại biến thành thức ăn của nó.“Ý chú là, trước khi Tiễn Dụ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thì không biết năng lực của mình.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mãi đến khi bị nhốt vào rồi, hắn mới muốn làm rõ xem mình rốt cuộc là ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn?”“Vị trí nào trong chuỗi thức ăn a. . . . . .” Triệu Tước vừa nói thầm vừa gật đầu, hình như cảm thấy cách nói này vô cùng hay.“Hắn sau khi bị nhốt rồi mới phát hiện chỗ đặc biệt của mình, rồi bày ra hành động trốn thoát này?” Triển Chiêu hỏi.Triệu Tước gật gật đầu, “Ừ, cho dù không có Vương Mỹ Vân, cũng sẽ có Triệu Mỹ Vân Trầm Mỹ Vân, ngay cả Tiểu Hắc và hai vị người nhà có sức chiến đấu mạnh như vậy cũng trúng chiêu, chứng tỏ phần lớn mọi người đều sẽ trúng chiêu. Có điều những người trúng chiêu đó, không nhất định đều giống Vương Mỹ Vân mà thôi. Nhưng người trúng chiêu càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện nhân vật như Vương Mỹ Vân. Ngay cả Tiễn Phú hay Chu Bình cũng vậy, bất luận bọn họ có bao nhiêu tác dụng hay là mắt xích nào, thực tế bọn họ đều không quan trọng.”“Lời tuy rằng khó nghe, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tức là những người đó đều là Vương Mỹ Vân, đều là sự tồn tại tất nhiên, hơn nữa đều sẽ dẫn đến một kết quả sao?”Triệu Tước mỉm cười, khoác vai Triển Chiêu nói, “Cậu xem cậu xem, chú hổ nhà cậu vừa có năng lực đánh đấm lại thông minh kìa.”Triển Chiêu gật gật đầu đồng ý, tiếp tục phân tích, “Cho nên quan trọng nhất không phải những người bị bức tranh ảnh hưởng nên tham gia hành động vượt ngục lần này, mà là người không bị ảnh hưởng —— Tô Lập?”Triệu Tước cười cười, “Chỗ đặc biệt của hắn, chính là vì hắn bị mất trí nhớ! Đây là một đối tượng vô cùng đặc biệt.”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn chú ta —— như thế nào?“Bình thường người không có ký ức rất dễ khống chế!” Triệu Tước nói, “Hắn cái gì cũng không nhớ, vậy anh có nói với hắn cái gì hắn cũng sẽ tin, tựa như tờ giấy trắng ấy, đúng không?”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.“Ngược lại cũng vậy.” Triệu Tước tiếp tục nói, “Tờ giấy này bất luận anh có vẽ tranh đẹp hay hoàn mỹ cỡ nào, ngày hôm sau vẫn sẽ khôi phục thành tờ giấy trắng như cũ!”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hợp lý —— khống chế Tô Lập dễ thật, nhưng làm sao cam đoan Tô Lập vẫn sẽ luôn bị khống chế chứ? Căn cứ theo cách nói của mấy người y tá, nhóm mất trí nhớ vì để xổng Tô Lập, mà trở thành một mắt xích khá quan trọng trong cả kế hoạch vượt ngục, vậy Tiễn Dụ thông qua phương thức gì để khống chế Tô Lập đây?“Tình huống này, với con người thì có vẻ là chuyện mới mẻ, nhưng nếu là với động vật, cũng chỉ bình thường .” Triệu Tước tiếp tục gợi ý.Câu này Bạch Ngọc Đường lại không hiểu, quay sang nhìn Triển Chiêu.Nhưng hiển nhiên Triển Chiêu là chuyên nghiệp mặt này rồi, lập tức hiểu được ý của Triệu Tước, “Đúng vậy. . . . . . Trí nhớ của chó mèo cũng thật ngắn ngủi, của chó còn đặc biệt ngắn, nhưng chúng lại có thể nhớ rõ chủ nhân của mình suốt đời!”Triệu Tước mỉm cười, đứa bé thông minh khi dạy nó sẽ rất có cảm giác thành tựu.“Có một người có thể khống chế Tô Lập, hắn có ‘chủ nhân’.” Triển Chiêu nói.“Có thể là Tôn Tây đã lẩn trốn kia không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.“Có thể.” Triển Chiêu gật đầu.Triệu Tước bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, đứa nhỏ thông minh khi ngớ ngẩn cũng rất đáng yêu.Nghĩ đến đây, Triệu Tước cảm thấy mình có hơi tiêu chuẩn kép. . . . . . Hình như hai nhóc này bất luận là thông minh hay ngốc nghếch thì mình đều thấy rất đáng yêu. . . . . .Triển Chiêu híp mắt nhìn —— không đúng chỗ nào?Triệu Tước nói, “Các cậu đã quên một chút mấu chốt.”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau—— một chút mấu chốt?“Ai giới thiệu Tô Lập cho Vương Mỹ Vân?”“A!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ tới —— Mark Phàm!“Trong những người này, chỉ có Tô Lập là không thể khống chế, những người khác đều có thể.” Triệu Tước không nhanh không chậm nói.“Tôn Tây cũng có thể khống chế. . . . . . Hắn thay Tiễn Dụ giám sát Tô Lập và Mark Phàm, bảo đảm hết thảy đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn.” Triển Chiêu phân tích, “Sau khi hoàn thành kế hoạch thì diệt trừ Mark Phàm, vậy Tô Lập sẽ trở thành sự tồn tại hoàn toàn không thể khống chế.”“Cho nên Tô Lập mới có ký ức về chú sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Bởi vì hắn đi theo Mark Phàm, có thể tiếp xúc đến tư liệu về chú?”“Có lẽ được huấn luyện nhất định rồi, ” Triệu Tước thờ ơ nói, “Muốn huấn luyện chó đặc vụ, đều cần một người bắt chước kẻ xấu, không phải sao?”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại cân nhắc một chút, đều phát hiện có điểm không nghĩ ra, “Vậy Vương Mỹ Vân thì sao? Mark Phàm đã chết, là ai lệnh cho Tô Lập đi giết Vương Mỹ Vân chứ?”“Ha hả.” Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, “Đã nói tưởng tượng hắn thành con pet Mark Phàm nuôi rồi mà, chủ nhân chết thì pet sẽ thương tâm, nhưng nếu chủ nhân là bị hại chết thì sao?”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường “A” một tiếng, “Thay chủ nhân báo thù!”Nghĩ đến đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên đều nhìn Triệu Tước, “Cho nên mấy ngày nay chú cứ trêu chọc Hổ tử, nói cậu ấy là Husky các kiểu. . . . . . Là chú đang gợi ý cho bọn tôi hả?”Triệu Tước nhún vai, “Không a, chú bé Ngốc đúng đáng yêu luôn.”Nói xong, quơ quơ ngón tay, ý bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước đừng vào thẩm vấn, chờ lát nữa rồi tiếp xúc Tiễn Dụ.Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, liền đi theo Triệu Tước.Triệu Tước dẫn họ tới văn phòng, tìm sô pha ngồi xuống.Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, cũng ngồi xuống đối diện.Triệu Tước nhìn hai người.Hai người nhìn Triệu Tước.Triệu Tước một nghiêng đầu, “Làm gì vậy?”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— chú nói bọn tôi tới mà!Triệu Tước cạn lời, “Tôi nói hai cậu ngẫm lại rõ ràng rồi hãy đối phó người kia, hiện tại con bài trong tay hai cậu cũng không nhiều, ”Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đúng vậy —— chỉ cần Tiễn Dụ cứ giả ngây giả dại, một chút biện pháp đối phó cũng không có, hơn nữa hiện tại lật mặt Tiễn Dụ cũng không nhất định hữu dụng, bằng sự thông minh và năng lực của hắn, nhất định sẽ tiếp tục giả ngu, đồng thời càng thêm đề phòng.“Tiễn Dụ hơi khó giải quyết.” Bạch Ngọc Đường khá lo lắng, “Trước khi bị bắt vào bệnh viện tâm thần là một bệnh nhân vô hại, nhưng sau khi bị nhân viên nghiên cứu làm thí nghiệm gây sức ép, hiện tại thức tỉnh năng lực rồi, hơn nữa cảm giác còn không phải người lương thiện. . . . . . Cứ như vậy thả ra sẽ hậu hoạn vô cùng!”Triển Chiêu cũng hiểu vậy, hơn nữa đám người này có cảm giác có thể cấu kết thành một nhóm, vậy nguy hại còn lớn hơn nữa.“Vậy Mark Phàm là do Tiễn Dụ sai Tôn Tây giết chết sao?” Bạch Ngọc Đường quyết định vẫn nên đi từng bước một. Vụ án chính của họ, là trong vòng 14 ngày tìm được hung thủ giết Mark Phàm. Hiện tại xem ra, cái chết của Mark Phàm là phần quan trọng nhất trong kế hoạch trốn ngục của Tiễn Dụ, nói cách khác bất luận là ai động thủ giết Mark Phàm, chủ mưu chân chính, đều là Tiễn Dụ.Triển Chiêu cũng thấy có khả năng, “Nếu bỏ qua quá trình, trước tiên nói về kết luận. Chúng ta cuối cùng đã chứng minh được Tiễn Dụ chính là chủ mưu giết Mark Phàm, nhưng có liên quan gì đến Người chế thuốc?”Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Hiện tại kết quả đã rõ ràng, chủ mưu là Tiễn Dụ, vậy bản thân Tiễn Dụ có liên quan đến Người chế thuốc chăng? Hay quá trình hại chết Mark Phàm này, là gợi ý để tìm đến Người chế thuốc?”“Chúng ta phải tìm nơi ẩn thân của Người chế thuốc. . . . . .” Triển Chiêu nói tới đây, đột nhiên nghĩ ra cái gì, “A, chờ một chút. . . . . .”Nói xong, anh ngẩng đầu lên.Lúc này, trong văn phòng SCI bất tri bất giác tất cả thành viên đều đã tụ tập.Ra là tất cả mọi người đều yên lặng nghe bọn họ thảo luận vụ án, cũng không xen vào, vẫn luôn nghe.Hai tay Tương Bình đặt trên bàn phím cũng không động, quay đầu lại nghe hai người phân tích vụ án.Triển Chiêu rất nhanh đứng lên, chạy tới sau lưng Tương Bình, nói, “Đoạn video Người chế thuốc lưu lại cho chúng ta đâu? Mở lại video một lần cho tôi xem!”Tương Bình gật đầu, mở ra đoạn video.Triển Chiêu nói Tương Bình dừng ở cảnh Người chế thuốc uống thuốc.“Lọ thuốc!”Mọi người đồng thanh.Lọ thuốc mà Người chế thuốc uống kia, giống y hệt lọ của Mark Phàm và Vương Mỹ Vân. Chỉ là góc độ khác nhau, không biết có phải cố ý không, lúc Người chế thuốc lấy lọ thuốc, bàn tay đã che đi phần lớn lọ, nhưng lại để lộ ra một phần nhỏ. Mà xem viên thuốc hắn đổ ra uống, màu sắc hình dạng đều giống viên thuốc trong mấy lọ xuất hiện ở chỗ Mark Phàm và Vương Mỹ Vân.“Nếu Người chế thuốc và nhóm Mark Phàm là một phe, chắc chắn có qua lại lẫn nhau, lọ thuốc này của hắn, có thể có liên quan đến hai lọ thuốc xuất hiện trong bản án không?” Công Tôn phỏng đoán, “Mặt khác, nếu là cùng một loại thuốc, Người chế thuốc không lý gì lại uống loại thuốc này a.”Tất cả mọi người nhìn anh, “Không lý gì?”Công Tôn gật đầu, “Loại thuốc này chỉ dùng để cai nghiện, người nào nghiện thuốc thì uống thuốc này sẽ bỏ. Người chế thuốc có nói mình đã xuất hiện dấu hiệu lão hóa, sống không được đến hai tuần . . . . . . Hắn bị nghiện cái gì a?”Mọi người cũng cảm thấy Công Tôn nói có lý, Triển Chiêu hỏi, “Có thể vì loại thuốc đó có tác dụng giảm bớt lão hóa không?”Công Tôn vuốt cằm cân nhắc, “Là như thế sao? Cảm giác không có gì liên quan a. . . . . .”Nghĩ nghĩ, tất cả mọi người cùng quay đầu lại, muốn xem Triệu Tước có gợi ý gì không.Nhưng nhìn lại, Triệu Tước nằm ở trên sô pha, ôm gối ôm đã bắt đầu ngáy khò khò.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store