Sci Vu 21 Hung Thu Dem Nguoc
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Lý Lâm Lâm và Tương Nam đến nhà Vương Mỹ Vân, xem bức tranh kia. Từ sớm, thông tin đã bị Chu Bình để lộ ra, cũng kích động hot search truyền thông khiến vụ việc bị chú ý nhiều mặt. Nhưng tin tức cũng chỉ giới hạn trong chuyện xấu hổ đó, cảnh sát còn chưa tiết lộ tin tức Vương Mỹ Vân bị tình nghi thuê người sát nhân gì cả, nhưng một ít phóng viên truyền thông có kinh nghiệm đã nhận ra tia khác thường, cảm thấy lần này có thể không chỉ đơn giản như vậy. Trên mạng có rất nhiều người thảo luận, nói SCI sở dĩ xuất hiện ở khách sạn Tứ Quý, là để truy tra án giết người. Căn cứ theo lệ thường, SCI cơ bản đều bắt toàn sát thủ liên hoàn hoặc phần tử nguy hiểm, nhưng cảnh sát rất nhanh rút lui khỏi hiện trường, sau đó Tiễn Phú rời đi một mình, mà Vương Mỹ Vân vẫn không xuất hiện, có thể đã bị cảnh sát mang đi rồi. Rất nhiều người đoán Vương Mỹ Vân chắc là có liên quan đến vụ án giết người, có người tin tức linh thông đã tra được người bị giết trong khách sạn là một vị thám tử tư, còn là người chuyên điều tra ngoại tình nổi tiếng nữa. Lần này, cơn sóng này vừa qua, đầu sóng khác lại tới, dư luận sôi trào. Làn sóng buổi sáng thì dân mạng cùng nhau hóng chuyện, làn sóng buổi chiều thì dân mạng lại cùng nhau làm thám tử. Khỏi phải nói, trong phần đông các tin tức vô dụng, ngẫu nhiên vẫn sẽ có một ít thứ hữu dụng. Triển Chiêu ngồi trên xe, lật xem dân mạng thảo luận bàn về minh tinh và bài post trên các trang mạng xã hội lớn, trong đó có một vài tin từ fan của Vương Mỹ Vân, khiến Triển Chiêu chú ý. Có mấy fan vẫn luôn chú ý Vương Mỹ Vân nói, Vương Mỹ Vân gần đây thật sự có cảm giác không bình thường lắm. Rõ ràng nhất chính là, gu thẩm mỹ của cô ta được nâng cao hơn nhiều, đột nhiên như thể biết phối đồ hơn nhiều. Triển Chiêu hỏi Lý Lâm Lâm ngồi ghế sau, “Trước kia Vương Mỹ Vân có bị phê bình gu thẩm mỹ có vấn đề chưa?” Lý Lâm Lâm gật đầu, nói, “Có, trước đó cũng nói rồi, chị họ có hơi lười, chị ấy dự sự kiện trang phục toàn bộ dựa vào stylist, cũng coi như tạm được. Nhưng khi mua quần áo chỉ biết lùng hàng hiệu, không quá am hiểu phối đồ. Không giống nhóm Trần Gia Di, dù bình thường cũng sẽ mặc đồ rất có cá tính. . . . . . Đây cũng là một loại thiên phú, có những người bẩm sinh đã biết phối đồ, có những người dù mua đồ hiệu đắt đỏ đến đâu nhưng mặc lên cũng quê mùa. Chị họ chính là thuộc kiểu người sau, cho nên trước kia thường xuyên bị khinh bỉ mù phối đồ, thường bị tai nạn lộ hàng các kiểu, chị ấy thường bị mấy bài báo kiểu này làm cho tức giận, nhưng thời gian gần đây những bình luận đó đã bớt đi không ít.” Triển Chiêu tò mò, “Thay đổi như thế nào?” Lý Lâm Lâm lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không nói rõ được, cô sau khi hết làm trợ lý đều bận rộn, ít chú ý chị họ hơn. Triển Chiêu không biết vì sao có chút để ý điểm này, liền gọi điện thoại cho Trần Gia Di hỏi. Giai Di nói, có thể là vì cô ta gần đây có hơi tùy ý, có mấy lần thấy cô ta để mặt mộc không makeup. Triển Chiêu không hiểu, “Có hơi tùy ý?” “Ý là cô ta trước kia ra ngoài đều tốn một hai giờ makeup chọn đồ, hiện tại chỉ tốn nửa giờ.” Gia Di trả lời. Triển Chiêu tò mò, “Thời gian chuẩn bị ít đi thì tốt hơn sao?” “Makeup không phải cứ càng nhiều càng tốt, cái gì mà kem lót, kem nền, kem che khuyết điểm phải đánh từng lớp một, đều là người bán đồ makeup lừa dối cả thôi. Khi makeup nhất định phải kìm chế a, không phải chuyên nghiệp thì càng tô càng xấu!” Vừa nói, Trần Gia Di vừa tìm một vài ảnh gần đây của Vương Mỹ Vân mà Tương Bình sưu tập đến xem. “Ừm. . . . . . Không chỉ makeup đơn giản lại, gu phối đồ của cô ta thật sự tăng lên.” Trần Gia Di và Mã Hân vây quanh Tương Bình nghiên cứu cách phối đồ gần đây của Vương Mỹ Vân. So sánh với trước kia, ngay cả Tương Bình dốt đặc cán mai về mảng này cũng nói, “Ai nha, cảm giác là hai người hoàn toàn khác biệt.” “Đúng vậy!” Mã Hân cũng gật đầu, “Đột nhiên thông suốt sao?” “Kỳ quái a!” Trần Gia Di nói, “Đột nhiên biết phối màu kìa!” “Phối màu?” Triển Chiêu hỏi, “Trước kia không biết sao?” “Có những thứ là do bẩm sinh, ví dụ như có người bẩm sinh thích màu sáng, có người lại thích màu trầm.” Trần Gia Di có nghiên cứu về mặt này, “Cho dù là stylist, sở thích thường ngày cũng rất khó thay đổi.” “Nói cách khác, Vương Mỹ Vân từ thói quen sống đến sở thích cá nhân, đều đã chuyển biến, có phải không?” Triển Chiêu hỏi. “Đúng vậy!” Triển Chiêu nói Trần Gia Di chọn ra hai tấm ảnh chụp có sự đối lập rõ ràng chia sẻ cho mình. Chỉ chốc lát sau, ảnh chụp gửi tới máy tính bảng. Triển Chiêu nghiên cứu ảnh, tiếp tục đọc thảo luận trên mạng, rất nhanh lại chú ý tới một thứ. Có một vị nhân sĩ nặc danh bùng nổ, nói Vương Mỹ Vân có thể đã xảy ra chuyện, công ty quản lý của cô ta có vấn đề, còn liên hệ đến sự kiện Phương Tình ba năm trước, nói cô ấy căn bản không phải di cư, mà đã xảy ra chuyện các kiểu. . . . . . Ngay cả chuyện Tương Nam đột nhiên rời công ty để đầu nhập Bạch thị cũng bị lấy ra làm ví dụ chứng minh. Triển Chiêu lại hỏi Tương Nam, vì sao đột nhiên chuyển sang Bạch thị. Tương Nam trả lời cũng rất thú vị, nói trắng ra vì an toàn a! Vụ án Emilia vẫn khiến cô chịu ảnh hưởng không nhỏ, Bạch thị các mặt đều an toàn, hơn nữa lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, tìm SCI cũng tiện. “Vậy lúc Phương Tình gặp chuyện không may vẫn còn chung công ty với cô phải không?” Triển Chiêu hỏi Tương Nam, “Cô có tham gia lần bán hàng từ thiện đó không?” Tương Nam nói không tham gia, lúc ấy ở nước ngoài, để người đại diện đi thôi. “Bất quá.” Tương Nam vẫn là người khá giỏi quan sát, “Trước khi Phương Tình gặp chuyện không may, cũng có một thời gian rõ ràng không đúng lắm.” Triển Chiêu hỏi, “Cũng là gu thẩm mỹ tăng lên sao? Hay là giống Vương Mỹ Vân, tính cách thay đổi?” Tương Nam rất hứng thú hỏi Triển Chiêu, “Nè, anh không phải chuyên gia mặt này sao, anh giải đáp một vấn đề của tôi trước đã, vị giác của một người có đột nhiên thay đổi được không?” “Vị giác?” Triển Chiêu thật ra có chút bất ngờ, “Cụ thể?” “Tôi nhớ rõ một chuyện, tôi và Phương Tình cùng tham gia một buổi tiệc Giáng Sinh ở công ty, lúc ấy tất cả mọi người uống rượu trứng, Phương Tình nói cô ấy chịu không nổi nhất là vị trứng, cứ cảm thấy có mùi gì đó, cho nên cô ấy chưa bao giờ ăn trứng.” Triển Chiêu có chút hứng thú, “Sau đó thì sao?” “Sau đó thì trước khi cô ấy gặp chuyện không may không lâu, chúng tôi trùng hợp ở cùng một khách sạn, gặp lúc ăn điểm tâm, tôi phát hiện cô ấy đang ăn trứng, còn là kiểu trứng lòng đào chỉ chín ba bốn phần nữa chứ.” Tương Nam nói, “Tôi lúc ấy cũng không hỏi nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái dị, chuyện này luôn có chút ấn tượng.” “Có thể việc chưa bao giờ ăn trứng chỉ là cô ấy nói đại hay không?” Triển Chiêu hỏi. “Không phải nha.” Lý Lâm Lâm cũng xác nhận nói, “Chị Phương Tình thật sự không ăn trứng!” Bạch Ngọc Đường phụ trách lái xe không nói nghe cả một đường cảm thấy sự tình thật sự không đơn giản, tính cách, sở thích, phong cách phối đồ thậm chí thói quen ẩm thực lại đột nhiên thay đổi? Đừng nói là tất cả đều chỉ vì một bức tranh, vậy bức tranh kia quá thần thánh rồi đó? Vị trí biệt thự Vương Mỹ Vân ở khá hẻo lánh, hơn nữa quản lý tiểu khu khá nghiêm, bởi vậy chỉ có một vài phóng viên tại cổng lớn. Lý Lâm Lâm quen đường, chỉ cho Bạch Ngọc Đường lái xe tránh đám phóng viên, thuận lợi đi tới trước biệt thự. Mẹ của Vương Mỹ Vân đã chờ ở cửa. Mọi người xuống xe, sau khi đơn giản chào hỏi một chút, liền tiến vào nhà. Bà Vương thoạt nhìn khá là tiều tụy. Bởi vì trong điện thoại trước đó bà đã nói có chuyện muốn báo cho cảnh sát, Triển Chiêu liền hỏi bà muốn nói chuyện gì. Vương mẹ của nói, “Mỹ Vân trước đó tham gia một nhóm người rất kỳ quái.” “Nhóm người?” “Phải! Là một một nhóm người lấy danh nghĩa hoạ sĩ tác giả bức tranh kia thành lập, cần phải có một bức tranh của hoạ sĩ kia mới có tư cách trở thành thành viên nhóm. Mỹ Vân từ khi tham gia nhóm kia, bắt đầu thay đổi. . . . . .” Bà Vương nói các mối quan hệ của Vương Mỹ xảy ra vấn đề rất lớn, cắt đứt hết với bạn bè trước kia, còn thường lui tới với một vài “thành viên nhóm” kỳ quái, trước đó bà còn thấy một người đàn ông có nét cười quỷ dị vào trong nhà. “Nét cười quỷ dị. . . . . .” Triển Chiêu lấy di động ra, điểm mở ảnh chụp tên sát thủ bắt được ở khách sạn, hỏi bà Vương, “Có phải người này không?” “Chính là hắn!” Bà Vương gật đầu, nói Vương Mỹ Vân gọi hắn là, “Sứ giả.” “Sứ giả?” Bạch Ngọc Đường không hiểu được, là người họ “Sứ” tên “Giả” . . . . . . Hay là tên chức vị? Triển Chiêu lại hỏi chi tiết tin tức về nhóm người kia, nhưng bà Vương biết rất ít, Lý Lâm Lâm lại chưa nghe nói. Sau khi vào nhà, Triển Chiêu tất nhiên lập tức đi qua hướng bức tranh được treo trên tường phòng khách. Bạch Ngọc Đường cũng đi cùng anh, đứng trước bức tranh, ngẩng mặt “chiêm ngưỡng”. Không biết có phải bởi vì trước đó đã thấy hình ảnh, có chuẩn bị tâm lý nhất định hay không, hay vì ánh sáng hoặc nguyên nhân gì khác. . . . . . Bạch Ngọc Đường cảm thấy bức tranh này hình như không có “Quỷ dị” như khi mới thấy. Triển Chiêu hình như cũng có cảm giác “thất vọng”, nhíu mày, đi mấy bước xung quanh, hình như muốn đổi góc độ xem kỹ một chút. Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Triển Chiêu lấy ra máy tính bảng, điểm mở tấm ảnh chụp được chia sẻ từ di động của Lý Lâm Lâm, giơ lên so sánh với bức tranh trên tường. Bạch Ngọc Đường nhìn qua máy tính bảng, cũng không thể không nhíu mày —— vì sao xem hình từ máy tính bảng thì vẫn có cảm giác “Không thoải mái” và “Chán ghét” chứ? Triển Chiêu nhìn thật lâu sau, lắc đầu, lầm bầm nói, “Không đúng!” “Không đúng?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh. Phía sau Tương Nam và Lý Lâm Lâm cũng không hiểu, mẹ của Vương Mỹ Vân hình như lại không kinh ngạc. “Đây không phải bức tranh đó!” Triển Chiêu chỉ chỉ bức tranh trên tường, lại chỉ vào ảnh chụp trên máy tính bảng, “Không giống với ảnh chụp!” Tương Nam và Lý Lâm Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn mẹ của Vương Mỹ Vân. Bà Vương tự nhủ một câu, “Quả nhiên. . . . . .” “Quả nhiên?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi —— là ý gì? “Tôi vừa rồi có mở cửa đi vào một lần.” Bà Vương nói, “Lúc ấy tôi cũng thấy bức tranh này không giống bức thường thấy, hơn nữa. . . . . .” Bà Vương vừa nói, vừa chỉ vào sô pha trong phòng khách, “Cứ cảm thấy vị trí sô pha không đúng lắm, giống như bị xê dịch rồi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn kỹ tấm thảm, đúng vậy, vết hằn của sô pha trên thảm không trùng nhau. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau—— tức là đã có người vào, hoán đổi bức tranh rồi? Vậy vì sao còn muốn xê dịch sô pha? Bạch Ngọc Đường đẩy sô pha ra, nhấc thảm phía dưới lên. . . . . . Chỉ thấy trên sàn nhà gỗ phía dưới thảm, có tích hợp một cái tủ sắt. Lý Lâm Lâm và bà Vương đều kinh ngạc, hiển nhiên hai người cũng không biết dưới sô pha từ khi nào có giấu tủ sắt. Nhìn kích thước thì tủ sắt này hẳn là đặc chế, cần mật mã để mở. . . . . . Triển Chiêu hỏi hai người có biết mật mã hay không. Lý Lâm Lâm nói Vương Mỹ Vân vẫn luôn chỉ dùng một mật mã, không biết đúng không. Triển Chiêu nói cô nói thử. Lý Lâm Lâm báo sau số mật mã, kết quả không đúng. Bạch Ngọc Đường nhìnTriển Chiêu, Triển Chiêu nghĩ nghĩ, thêm một số 0 sau sáu số mật mã, lại ấn mở, vẫn không đúng. Rồi Triển Chiêu thêm vào hai chữ số 0, kết quả vẫn không đúng. Khi tất cả mọi người đang nhíu mày, Triển Chiêu bình tĩnh thêm ba chữ số 0, kết quả truyền đến một loạt âm thanh điện tử, màn hình biểu hiện —— mở khóa thành công. Tương Nam lại kinh ngạc, lần này ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Triển Chiêu —— sao cậu biết cô ta sẽ thêm số 0? Triển Chiêu nhún vai —— tính cách, gu thẩm mỹ hay vị giác có thể thay đổi, nhưng có một thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi —— chỉ số thông minh! Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, cũng không truy cứu Triển Chiêu làm thế nào đoán được, kéo mở cửa két sắt. Tủ sắt rất hẹp, không gian có thể cất đồ hẳn không nhiều, phỏng chừng chỉ cất được văn kiện quan trọng các kiểu. . . . . . Nhưng sau khi mở ra, bên trong trống không, không có gì hết. Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— xem ra thật sự có cất thứ gì đó, nhưng bị lấy đi rồi. Triển Chiêu ”Chậc” một tiếng, đứng lên, hỏi bà Vương, “Vương Mỹ Vân còn treo tranh trong phòng nào nữa?” Bà Vương dẫn đường cho anh. Triển Chiêu nhìn một vòng, phòng ngủ, phòng nghỉ, thư phòng. . . . . . Vương Mỹ Vân còn treo tranh của “Dây hoa J” trong ba phòng khác nữa. Xem xong hết, Triển Chiêu tiếc nuối thở dài, “Hẳn là không phải tranh thật, có thể vốn đã là tranh giả, cũng có thể thật sự bị đánh tráo rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng thấy khi xem mấy bức tranh này, hoàn toàn không có cảm giác quỷ dị kinh khủng như khi xem bức tranh trong ảnh chụp. Lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang lên. Nhận cuộc gọi, truyền đến giọng hối hả của Tương Bình, “Sếp! Đã xảy ra chuyện, mau mở TV!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store