ZingTruyen.Store

[SCI] S.C.I mê án tập (phần 2) (8-13)

Chương 22: Manh mối

Uuyennnn

Trương Hoa kể xong lại lên cơn kích động tinh thần, vậy nên đành phải để Trương Kiến Khải đưa cậu ta về. Hai cha con vừa ra tới cửa, chợt nghe Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt nói, "Hai cha con ông tạm thời đừng ra khỏi biên giới. Chuyện hồi đó dù đã qua bảy năm... nhưng hành vi của hai người cũng tính là phạm tội."

Trương Kiến Khải khựng lại, vội vã gật đầu rồi ủ rũ dẫn Trương Hoa đi mất.

Hai người đi khỏi, Triển Chiêu thở ra một hơi dài, duỗi người trên sofa, xoa bóp cơ cổ đau nhức, "Chà, không nghĩ sự tình lại trở nên phức tạp như thế."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, tay xoay xoay chiếc máy ghi âm trên bàn, gọi Tưởng Bình vào, nói, "Copy một bản ra, đưa cho cục trưởng Bao nghe xem sao."

Tưởng Bình gật đầu làm theo, Bạch Ngọc Đường tựa vào sofa ngẩn người, bỗng thấy một đám lố nhố ngoài cửa, liền vẫy tay, "Vào cả đi."

Tất cả tiến vào phòng, mỗi người tìm một chỗ trên ghế hay bàn xung quanh ngồi xuống.

"Mọi người thấy sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mọi người nhìn nhau, Công Tôn cau mày, "Ngu xuẩn."

Bạch Ngọc Đường bật cười, "Ý tôi là vụ án, không phải nói người."

Tất cả bật cười, không khí nặng nề nhờ thế giảm bớt phần nào.

"Vụ án hiện giờ có thể đánh giá là phức tạp, nhưng cũng có thể nói là đã lộ một phần lên khỏi mặt nước." Triển Chiêu nói, "Chúng ta vẫn chưa làm rõ được ngọn nguồn của vụ án này, nhưng cái câu lạc bộ và trò chơi kia có thể là manh mối quan trọng nhất của vụ án này."

"Tính tới thời điểm này, chúng ta mới chỉ thấy duy nhất điểm đáng ngờ nhất và manh mối của vụ án." Bạch Ngọc Đường thở dài, "Nghe nhiều chuyện như vậy rồi, có ai có kết luận gì cứ nêu ra để chúng ta tổng kết lại xem sao."

Vừa lúc Tưởng Bình trở lại, báo với Bạch Ngọc Đường, "Sếp, cục trưởng nhận bản ghi âm, nhưng không nghe, chỉ bảo em kể lại, em kể tóm tắt vài câu, xong Cụ lớn chỉ phán một câu."

"Câu gì?" Tất cả đội mở to mắt trông Tưởng Bình.

Tưởng Bình cười gượng, "Cụ nghe xong chỉ bảo, 'đây lại là cái thứ biến thái gì rồi, các cậu phá án trong vòng nửa tháng cho tôi, nếu không tất cả...'"

Tất cả gật đầu đồng thanh, "Đi cọ WC".

Tưởng Bình nhún vai, cầm bản tốc ký vào ghi chép, cả đội bắt đầu cuộc họp.

"Em có chỗ nghĩ không thông." Bạch Trì nói, "Nếu hung thủ năm đó có thể giết bốn người, vì sao không giết cả Hác Mạt? Tại sao lại cố tình làm giả cái chết cho anh ta, rồi cuối cùng để cho Trương Hoa không biết gì vô tình thiêu cháy anh ta?"

"Có thâm thù?" Triệu Hổ hỏi.

"Hoặc là... ngay từ đầu kẻ đó đã muốn dàn xếp kết quả này." Triển Chiêu lên tiếng.

"Đúng thế." Công Tôn cũng gật đầu, "Dựa theo ảnh chụp trên báo cáo khám nghiệm tử thi, bốn người kia chỉ bị bôi chất dẫn cháy ở trên mặt, nhưng Hác Mạt thì cả cơ thể đều có chất dẫn cháy... Có thể thấy hung thủ cố ý cho anh ta chết cháy toàn thân."

"Hắn muốn dàn dựng tình huống giống như bốn người kia đốt chết Hác Mạt." Lạc Thiên gật đầu hiểu ý, "Nhưng là vì cái gì mới được? Việc gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân."

Triển Chiêu cũng gật đầu.

"Lạc Thiên, anh và Bạch Trì, Mã Hán, Triệu Hổ đi thăm dò xem câu lạc bô kia có còn hoạt động hay không." Bạch Ngọc Đường nói, "Chúng ta phải tìm ra kẻ mang số 1 kia, xem hắn là ai."

Lạc Thiên gật đầu nhận lệnh.

"Sếp, vì sao chú Câm hôm xảy ra vụ cháy đó lại không trực?" Vương Triều hỏi, "Điểm này rất khả nghi, còn nữa, Hác Mạt khi bị thiêu toàn thân vì sao lại không kêu? Trương Hoa và Diệp Linh vì sao đột nhiên hóa điên?"

"Đúng." Công Tôn cũng đồng tình, "Điểm ấy tôi cũng nghĩ mãi không ra, cảm giác hối hận của Trương Hoa quá mạnh mẽ, nếu câu chuyện xảy ra đúng như cậu ta kể thì cậu ta phải vô tội mới đúng. Cho dù cậu ta mới là người châm đuốc thiêu sống Hác Mạt, đó cũng phải lỗi của cậu ta, mà hoàn toàn là do hung thủ gây nên."

Triển Chiêu gật đầu, "Hơn nữa, Diệp Linh mắc chứng sợ đàn ông vô cùng nghiêm trọng, cảm giác hối hận cũng đâu có thể gây ra hậu quả này được? Nói cô ta mắc chứng sợ lửa còn có thể hiểu được, nhưng nếu là sợ đàn ông... Chứng bệnh đột phát loại này bao giờ cũng có nguyên nhân, chắc chắn không thể chỉ vì một vụ hỏa hoạn."

"Miêu Nhi, bằng không chúng ta đi gặp trực tiếp Diệp Linh đi." Bạch Ngọc Đường nói, "Nếu cô ta không bị cưỡng bức, vậy tức là việc cô ta phát điên không rõ ràng, chúng ta có lý do để điều tra.

Triển Chiêu gật đầu, "Được, lát nữa tôi sẽ liên lạc với Mạt Lị, nhờ cô ấy đặt lịch cho chúng ta gặp Diệp Linh."

"Đúng rồi, còn Kiều Vĩ Minh nữa." Tưởng Bình nói, "Nói đi nói lại, kẻ đáng nghi nhất chính là hắn."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Vương Triều và Trương Long, "Hai người đi theo dõi Kiều Vĩ Minh vài ngày xem sao, chú ý hắn có qua lại với người nào khác không nhé."

Hai người gật đầu.

"Công Tôn... Anh nghiên cứu báo cáo khám nghiệm tử thi lại lần nữa xem." Bạch Ngọc Đường nói với Công Tôn, "Còn cả tư liệu của Lưu Mai, Ngô Tiền Lương, mấy người gặp tai nạn chết trước đó nữa, xem có mạnh mối gì không."

Công Tôn gật đầu, cầm tài liệu đi mất.

"Tôi và Miêu Nhi sẽ đi gặp Diệp Linh trước, sau đó sẽ tới chỗ Lưu Phương." Bạch Ngọc Đường đứng lên nói, "Cả đội chia nhau hành động."

Mọi người nhận lệnh, ai đi làm việc nấy.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu từ ghế sofa đứng dậy, "Miêu Nhi, mệt không?"

Triển Chiêu vừa ngáp vừa lắc đầu, "Không mệt... Cậu thì sao, mới ngủ có hai tiếng đồng hồ."

Bạch Ngọc Đường cười, "Thế là được rồi, uống thêm tí café là ổn."

"Như thế không tốt cho sức khỏe đâu." Triển Chiêu vừa nói vừa đứng lên nhận gọi điện thoại. Bạch Trì không biết từ đâu chạy tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường một cốc cà phê đặc chế, loại cà phê hòa tan gấp ba lần cafféine.

Bạch Ngọc Đường ngửi thấy mùi đã nhíu mày, "Cái này là thứ gì vậy, mùi còn gớm hơn thuốc Đông y nữa."

"Cái này rất hiệu quả đấy anh." Bạch Trì nói, "Hồi trước tới kỳ thi em toàn nước đến chân mới nhảy, toàn bộ là dựa vào thứ này cả đấy."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đưa tay vò đầu cậu em. Trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ đáng thương, ai như cái con mèo kia học hành, chả bao giờ biết ôn thi là gì, tôi ngủ chín giờ, sáng hôm sau chín giờ mới dậy; đi thi cũng tới muộn, thế mà lần nào cũng đứng nhất. Cả trường ai cũng hận tên đó nhất...

"Trì Trì, em chỉ số thông minh cao như vậy, thế mà vẫn cần ôn vội trước khi thi sao?" Triển Chiêu cũng giật mình.

Bạch Trì đỏ bừng mặt, "Em... Em ôn... thể dục..."

Mọi người câm nín.

Uống xong cà phê, Triển Chiêu cũng hẹn được Đổng Mạt Lị đúng mười hai giờ trưa gặp Diệp Linh. Còn dư dả thời gian, hai người quyết định trước về nhà tắm rửa, tranh thủ ngủ một giấc.

Người còn mệt lẽ ra không nên lái xe, nhưng Bạch Ngọc Đường không thể ngừng lo Triển Chiêu sẽ đâm nát cái xe mất, khả năng hỏng xe chết người chắc chắn cao hơn nhiều để anh không ngủ một tuần cầm lái, thế là túm cổ con mèo đang vô cùng phấn khích nhún nhảy trên ghế lái xe ném qua ghế phụ. Triển Chiêu không khỏi chun mũi bất mãn.

"Đúng rồi, Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra, quay sang hỏi Triển Chiêu, "Ngày trước thi thể dục với thi bắn cậu qua thế nào vậy?"

Triển Chiêu cười thần bí, "Tôi là thiên tài, đương nhiên qua môn có gì khó!"

Bạch Ngọc Đường nguýt dài, "Cậu lại đi thôi miên thầy giáo chứ gi?"

Triển Chiêu nhìn trời, không đáp.

.

Về tới nhà, Triển Chiêu chỉ phòng tắm, "Cậu tắm trước đi, xong rồi vào ngủ!"

"Miêu Nhi, mình cùng tắm đi!" Bạch Ngọc Đường lôi tuột Triển Chiêu về hướng phòng tắm.

"Đi tắm thì cùng nhau làm gì!" Triển Chiêu liếc anh chàng, mặt bất lực, "Cậu có tinh thần ghê nhỉ, mau đi tắm rồi ngủ đi!"

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, "Mèo, từ giờ tới mười hai giờ ấy mà, thực ra ngoài việc đi ngủ còn có thứ khác cũng có thể hồi phục sinh lực cho tôi nha."

"Cậu bệnh hả!" Triển Chiêu đạp Bạch Ngọc Đường vào phòng tắm, "Cẩn thận làm quá lao lực đấy!"

Bạch Ngọc Đường bị đạp, nhưng vẫn không buông Triển Chiêu, "Mèo... Đừng keo kiệt thế, chúng ta cũng đã lâu không làm mà..."

Triển Chiêu do dự một chút, ngẫm lại thấy cũng phải, đã lâu không làm... Lần cuối là ở hôn lễ của Công Tôn, cũng đã hơn nửa tháng rồi.

"Miêu Nhi... Nhịn quá là không tốt đâu." Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm, kéo Triển Chiêu vào phòng tắm rồi, mở cửa ngăn tắm kính, cởi áo khoác của Triển Chiêu, "Chúng ta bàn vụ án đi."

"Cậu muốn làm hay muốn tắm hay muốn bàn vụ án đây?" Triển Chiêu lườm.

Bạch Ngọc Đường mếu mặt, vặn vòi sen nước nóng, "Tắm rửa là dùng vòi sen, bàn vụ án là dùng miệng, mà làm là dùng chỗ này..." Vừa nói, tay vừa với sang tranh thủ, miệng cười cười, "Cũng không ảnh hưởng gì mà."

Triển Chiêu bất đắc dĩ xoa nhẹ bàn tay Bạch Ngọc Đường, rồi xoay mặt sang chỗ khác cởi toàn bộ quần áo, tới bên bồn tắm lớn xả nước, chỉ ngăn tắm vòi sen cho Bạch Ngọc Đường, "Xem ra cách tốt nhất là tắm riêng đi!"

Bạch Ngọc Đường nhìn bồn tắm, cười với Triển Chiêu, "Miêu Nhi... Cậu rủ tôi làm ở bồn tắm sao? Ý tưởng hay đó chứ."

Triển Chiêu xả thêm nước, đưa tay thử độ ấm, giọng bất mãn, "Không phải xuyên tạc ý của tôi... Á!" Nói chưa dứt lời, đã bị con chuột trắng bế bổng lên, nhào vào bồn tắm.

"Nước còn chưa đầy!" Triển Chiêu cáu kỉnh, Bạch Ngọc Đường dù sao cũng đã nhảy vào, chỉ ôm anh cười, "Chờ mình làm xong là nó cũng đầy ấy mà, đỡ phí thời gian."

"Tôi phản đối!" Triển Chiêu thấy địch đã áp sát, liền la lên, "Sau đó tôi sẽ phản kháng!"

Bạch Ngọc Đường cười, hôn anh, "Phản đối không có hiệu quả, mà phản kháng ấy hả, tôi thích phản kháng, đó gọi là tình thú!"

"Chuột chết, càng ngày càng không biết xấu hổ là gì!" Triển Chiêu nổi giận, cong vuốt tấn công Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường một tay nắm cổ tay Triển Chiêu ép lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn môi, tay kia bắt đầu sờ soạng không đàng hoàng.

"Ưm... Chuột chết, không được sờ lung tung."

"Miêu Nhi, cậu bao giờ thì béo cái bụng thêm tí thịt cho mềm mềm hử?"

"Còn mơ đi! Tôi không bao giờ béo!"

"Cậu bình thường ăn một đống thế, hết ăn lại ăn, đồ đi vào rồi đi đâu mất rồi hử?"

"Đó gọi là trao đổi chất!"

"Mèo chết này!"

"A... nhẹ chút!"

"He he, hơi nóng vội quá."

"Đồ chuột chết!"

"Đẩy tới luôn nha?"

"Không được nói mấy thứ kỳ quái như thế! A!"

"Miêu Nhi... Cảm giác thật tuyệt!"

"Điên hả! ... A, chậm một chút!"

"Được, để tôi đẩy nhanh tốc độ."

"Không phải... A... tôi bảo... chậm!"

"Được, để tôi nhanh chút nữa."

"A!"

"Miêu Nhi... Khi chúng mình làm, cậu mà kêu meo meo vài tiếng, nghĩ xem có thú vị hơn không?"

"Cậu chết đi, đồ biến thái!"

"Còn sức đá tôi nữa hả?"

"Đạp chết cậu!"

"Được!"

"Ưm... A, nhẹ một chút!"

"Càng mạnh hơn!"

.

Một tiếng sau, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu mặt đỏ bừng vì ngượng nhưng lưng eo hông mông đều rã rời đi ra, nhìn đồng hồ mới chỉ tới chín giờ, hai người lên giường, nhắm mắt ngủ.

Mười một giờ rưỡi, hai người bị tiếng đồng hồ báo thức dựng dậy. Bạch Ngọc Đường thần thanh khí sảng mặc quần áo, nhìn Triển Chiêu hầm hừ ngồi trên giường hờn dỗi, bật cười, "Miêu Nhi, sắc mặt cậu cũng khá tốt rồi đấy. Đã bảo chuyện ấy là đại bổ, làm thường xuyên rất có ích cho cơ thể và tinh thần mà... Á há há há..."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store