ZingTruyen.Store

Sau Khong Luong Duoc Yoomin Ver


Mẫn Doãn Kì vươn ra năm ngón tay vuốt ve bắp đùi Phác Chí Mẫn, chôn mặt tại nơi riêng tư của nam nhân mà quấy nhiễu, trong hơi thở ngoại trừ hương rượu còn có chất dẫn dụ nồng nặc của Phác Chí Mẫn, xen lẫn nhau ngọt ngào mê hoặc. Anh dùng mũi cọ vào đáy chậu*, dùng miệng trêu đùa nếp uốn phía sau.

* Nơi tiếp giáp giữa hậu môn và đản đản

Liếʍ huyệt thực xấu hổ nhưng Phác Chí Mẫn không thể không thừa nhận quá trình thật sự rất thoải mái. Hắn phối hợp tách ra hai chân, hô hấp dồn dập, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà. Hắn suy nghĩ: Sau nay có thể lưu lại một cái mạng cho tiểu súc sinh. Đem chân tay đều chém đứt, chỉ cần để lại đầu lưỡi linh hoạt kia là tốt rồi...

Đầu tiên, Mẫn Doãn Kì đem huyệt khẩu căng chặt liếʍ đến ướt mềm, dùng tất cả kiên nhẫn liếʍ tốt nếp uốn, đem nó liếʍ đến dãn ra.

Dù sao vẫn không nằm trong thời kỳ phát tình, hậu nguyệt Phác Chí Mẫn vẫn giống Alpha khô khốc, đóng chặt, cần dùng nhiều thời gian hơn để mở rộng.

Anh dùng đầu lưỡi chầm chậm đâm vào bên trong thịt mềm, mãi đến khi đâm ra một cái lỗ nhỏ, mới luồn vào một ngón tay, tiếp tục khai thác.

Ngón tay dính rượu vang có chút lạnh, đâm cho mông Phác Chí Mẫn run lên, nguyên bản âm thanh rất có định lực lại bắt đầu run rẩy, không cao không thấp mắng một câu "Thao".

Phản ứng của Phác Chí Mẫn khiến Mẫn Doãn Kì rất hài lòng, anh càng liếʍ càng hưng phấn, phun ra chất lỏng bên trong lỗ nhỏ của Phác Chí Mẫn, vừa móc vừa liếʍ, gập lại ngón tay thăm dò sâu vào bên trong, đâm chọc vách thịt trên tràng đạo nhạy cảm. Chỉ sau chốc lát, huyệt động bị đâm cho chảy nước, tựa như có ý thức mà cắn chặt ngón tay Mẫn Doãn Kì không nhả, mυ"ŧ một cái lại cắn một cái, đặc biệt tham ăn.

"A..." Phác Chí Mẫn bị đâm đến thư thái, ngón chân cuộn lấy drap giường cọ loạn, xiềng xích trên mắt cá chân phát ra tiếng vang "lách cách", gia tăng thêm vài phần da^ʍ mỹ.

Mẫn Doãn Kì đem chân trái Phác Chí Mẫn dang rộng, trong lúc liếʍ mυ"ŧ cố ý phát ra âm thanh vang dội, "Chậc chậc" liếʍ láp không dứt. Ngón tay anh vuốt nhẹ nội bích mẫn cảm, đâm chọc liên tục, như ấn công tắc mà đùa bỡn huyệt tâm(Điểm G) Phác Chí Mẫn.

Nửa người dưới của Phác Chí Mẫn đều mềm nhũn, vừa xót vừa tê, không có một chút khí lực, tính khí cao cao đứng thẳng. Do kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hậu huyệt, lỗ tiểu bắt đầu phân ra vài giọt chất lỏng trong suốt, đọng trên qυყ đầυ, bộ dạng dục cầu bất mãn.

.

"Tiểu súc sinh, mẹ kiếp đừng chỉ lo lộng mặt sau !" Phác Chí Mẫn xấu hổ, giận dữ gầm nhẹ.

Phía trước hắn đều sắp nghẹn chết nhưng hắn không thể dùng chính tay mình sờ, bởi vì hắn là Phác Chí Mẫn, xưa nay không có đạo lý tự mình hầu hạ bản thân.

"Vuốt phía trước cho ta!" Phác Chí Mẫn khóe mắt đỏ bừng, mặt đầy nộ khí.

Mẫn Doãn Kì hơi ngẩng đầu, vươn ra đầu lưỡi liếʍ dâʍ ɖị©ɧ trên khóe miệng, mới sủng nịnh nói:"Được được được, ngài muốn cái gì, tôi đều sẽ thỏa mãn." Nói xong, duỗi ra một tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ Phác Chí Mẫn, niết chặt qυყ đầυ, dùng kỹ xảo điêu luyện vuốt ve lên xuống.

Như vậy, trước sau Phác Chí Mẫn toàn bộ rơi vào trong tay Mẫn Doãn Kì.

Phương thức liếʍ mυ"ŧ của Mẫn Doãn Kì bắt đầu chuyển sang hung tàn, đôi môi chặt chẽ bao lấy huyệt động, dung sức hút ra ngoài, dường như muốn đem nội bích bên trong đều hút ra. Mặt khác, tốc độ vuốt ve côn ŧᏂịŧ trên tay càng lúc càng nhanh, thậm chí còn dùng ngón út gảy thịt mềm bên trong lỗ tiểu.
Nửa người trên của Phác Chí Mẫn không kiềm chế được phập phồng, giống như cá trắng mất nước, sợi tóc màu đen của Phác Chí Mẫn rơi tán loạn trên giường, trên l*иg ngực còn đọng lại chút rượu vang, biểu tình ẩn nhẫn, hầu kết chuyển động. Linh hồn trong thân thể sắp bị Bách Thần hút ra, cuống họng khô khốc tràn ra tiếng rên rĩ đứt quãng.

Thời điểm sắp đạt cao trào, trong đầu Tuấn Chung Quốc xuất hiện vài giây trống rỗng, phảng phất như thân thể chính mình đang ở trong thế giới vô thanh (không tiếng động).

"Cậu à, thoải mái sao?" Mẫn Doãn Kì leo lên, gặm cắn vành tai Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn dần dần từ dư vị cao trào tỉnh lại, cơ thể có chút mềm nhũn, hắn liếc thanh niên một cái, nói: "Cút ngay."

Mẫn Doãn Kì cũng không có cút, ngược lại dán ngày càng gần, bàn tay du tẩu trên người Phác Chí Mẫn, "Cậu thật vô tình, chính mình sảng khoái đã muốn đem tôi vứt đi sao?"
"Mi có thể tự vuốt ra." Phác Chí Mẫn nhíu mày nói.

"Không muốn." Mẫn Doãn Kì từ chối thẳng thừng, "Tôi muốn ngài giúp tôi, dùng hai chân này thế nào?"

Bàn tay trượt xuống bắp đùi săn chắc của Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn cau mày, đột nhiên sinh ra dự cảm không lành.

Quả nhiên như Phác Chí Mẫn dự đoán, Mẫn Doãn Kì đột nhiên dùng lực, đem Phác Chí Mẫn từ trên giường nâng lên. Quỳ ở sau lưng, đỡ lấy thắt lưng Phác Chí Mẫn.

"Cậu, khép chặt chân lại." Mẫn Doãn Kì xấu xa vỗ cái mông Phác Chí Mẫn.

" Con mẹ nó mi... " Phác Chí Mẫn quay đầu căm tức nhìn.

Mẫn Doãn Kì nhếch môi nở nụ cười, hàm răng trắng toát. Không chút khách khí, đem côn ŧᏂịŧ cương cứng nóng hổi cắm vào giữa hai đùi Phác Chí Mẫn, không chút do dự ma sát.

Loại trừu sáp này khác với thâm nhập hậu nguyệt, càng thêm ngượng ngùng da^ʍ mỹ. Tính khí thô dài của Mẫn Doãn Kì ma sát nơi đáy chậu tư mật của Phác Chí Mẫn, đầu khất to lớn đánh vào tinh hoàn của hắn, dần dần, côn ŧᏂịŧ vừa mềm xuống lại một lần nữa dựng thẳng.
Mẫn Doãn Kì ở phía sau đâm vô cùng kịch liệt, đôi mắt nhìn chằm chặp lưng Phác Chí Mẫn, tấm lưng Phác Chí Mẫn thon dài đẹp đẽ, đường nét cơ thịt rất mượt mà, ngay cả thắt lưng gợi cảm đều có. Mông thực vểnh, thịt không ít, mỗi lần va chạm đều sẽ hơi run động, lắc lư trước mặt khiến người ta hoa mắt tâm dương, hận không thể đem hắn gϊếŧ chết.

"Lão tao hóa." Trời sinh nên để một mình anh thao!

Biểu tình Mẫn Doãn Kì trở nên hung tợn, gân xanh trên cổ toàn bộ nổi lên, có chút khủng bố. Hai tay anh bóp chặt cánh mông Phác Chí Mẫn, một bên va chạm, một bên dùng sức nhào nặn, xoa nắn đến phủ đầy dấu tay màu đỏ cũng không có dừng lại, tiếp tục tàn phá bừa bãi, càng lúc càng thô bạo.

"Ưʍ... " Âm thanh rên rĩ của Phác Chí Mẫn chế không được thoát ra. Đùi trong bị ma sát nóng rát, mang chút đau đớn làm cho hắn càng thêm hưng phấn. Mười ngón tay bấu chặt drap giường, thắt lưng hơi hạ xuống, đem đường cong căng mượt của cái mông hiện ra rõ ràng.
Tư thế khuyển giao này khiến cho hắn cảm giác được mình như kỹ nữ làm loại giao dịch đặc biệt kia, còn bị chính cháu ngoại thao thành kỹ nữ, quả thực dâʍ ɭσạи đến khó coi.

Phác Chí Mẫn đỏ mắt, gầm nhẹ: " Mẫn Doãn Kì, con mẹ nó ngươi nhanh một chút bắn ra! Bằng không ta lập tức cắt dươиɠ ѵậŧ của ngươi xuống."

"Ngài đang nói dối." Mẫn Doãn Kì dùng đại lực tách ra phiến mông nam nhân, dùng háng mình đập vào cái mông Phác Chí Mẫn, đâm đến vang lên phạch phạch, "Ngài sẽ không làm như vậy. Nếu như cắt mất dươиɠ ѵậŧ của tôi, tính phúc nửa đời sau của ngài cũng sẽ không còn."

"Trên thế giới này, ngoại trừ tôi, không ai có thể thỏa mãn ngài."

"Bởi vì tôi là Alpha của ngài!"

Rống ra câu cuối cùng, Mẫn Doãn Kì tiến nhập hình thức đâm chọc, xương hông rắn chắc đem mông thịt vểnh cao đập đến biến dạng. Mỗi lần tiến công, phần lông cong lên gãi mạnh vào huyệt khẩu Phác Chí Mẫn, làm hắn có chút khao khát lại không nói ra được.
"Cậu...Cậu à..."

Mẫn Doãn Kì một tiếng lại một tiếng kêu lên, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở quan hệ cấm kỵ của hai người, âm thanh cực kỳ dâʍ đãиɠ.

"Mẹ nó !" Phác Chí Mẫn không muốn thừa nhận hắn bị Mẫn Doãn Kì gọi đến hưng phấn, trực tràng bắt đầu ngứa, không cam lòng mà cắn răng đấm giường.

Rất nhanh, Mẫn Doãn Kì đạt tới bùng nổ. Anh bấu chặt cái mông Phác Chí Mẫn, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bắn trước huyệt khẩu hồng phấn, dính nhớp một mảng. Sau đó hài lòng nằm sấp trên lưng Phác Chí Mẫn, ổn định hô hấp.

...

"Cút xuống." Phác Chí Mẫn có chút thở gấp nhưng vẫn nhăn mặt ra lệnh.

Mẫn Doãn Kì ôm lấy bải vai Phác Chí Mẫn, Như hút thuốc phiện mà hít thật sâu chất dẫn dụ tuyệt vời của Phác Chí Mẫn, mới mở miệng: "Để tôi ôm một chút, chỉ một chút thôi, cầu ngài." Nói xong, hai cái đùi cũng dán sát lại, không để ý nguyện vọng của Phác Chí Mẫn đem người thân mật ôm chặt vào lòng.
Kỳ thực hiện tại, Phác Chí Mẫn hoàn toàn có thể đem Mẫn Doãn Kì đạp xuống, thế nhưng hắn không làm. Hắn vẫn không nhúc nhích, tùy ý thanh niên ôm, mặt không chút cảm xúc.

Sáng ngày thứ hai, sắc mặt Phác Chí Mẫn vô cùng tệ, có lẽ bị bệnh. Mẫn Doãn Kì sờ trán, mới phát hiện là phát sốt.

Theo lý mà nói, cơ thể Alpha năng lực mạnh mẽ hoàn thiện, bình thường rất ít khi sẽ sinh bệnh. Cho nên Phác Chí Mẫn đột nhiên phát sốt, đem Mẫn Doãn Kì dọa không nhẹ, lập tức đem Trịnh Hạo Thạc gọi đến biệt thự.

Trịnh Hạo Thạc sốt ruột, hoảng loạn chạy tới, cho rằng Phác Chí Mẫn bị Mẫn Doãn Kì gϊếŧ chết, kết quả vào cửa mới biết, chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi. Để một thiên tài y học xem loại bệnh trẻ con này, thực sự là... Aizz!

Trịnh Hạo Thạc ngồi ở bên giường thở dài. Mẫn Doãn Kì cho rằng thân thể Phác Chí Mẫn thật sự xảy ra chuyện, một phát túm lấy cổ áo Trịnh Hạo Thạc, trừng mắt hỏi: "Làm sao vậy? Cậu tôi sao rồi?"
Nội tâm Trịnh Hạo Thạc [cao giai mộng bức] a! Gã vỗ bả vai cương cứng của Mẫn Doãn Kì, nói: "Cậu đừng kích động, không có việc gì, chính là phát sốt cảm nhẹ mà thôi." Gã dừng một chút, lén lút nháy mắt với Mẫn Doãn Kì, Mẫn Doãn Kì nhỏ giọng nói: "Cậu hiểu, là tâm hoả a..."

Xác định không có bệnh nặng, Mẫn Doãn Kì Mẫn Doãn Kì lúc này mới yên tâm, buông Trịnh Hạo Thạc ra, cúi người vuốt nhẹ mái tóc Phác Chí Mẫn.

Nói thật, khí tràng của Phác Chí Mẫn mạnh mẽ như vậy, Mẫn Doãn Kì cũng dám hạ miệng ăn, đổi thành kẻ khác chỉ sợ là tè ra quần rồi. Muốn hay không nói hai người đều là biếи ŧɦái đây, chậc chậc...

Trịnh Hạo Thạc một bên phun tào, một bên lấy ra bình thuốc nhỏ tinh xảo, sau đó nói với Mẫn Doãn Kì: "Cậu trước tiên chuẩn bị chút điểm tâm thanh đạm cho Phác tiên sinh đi, ăn xong đem thuốc uống, vài ngày sau sẽ khỏe lại. Mặt khác... " Trịnh Hạo Thạc cẩn thận dò xét sắc mặt Mẫn Doãn Kì, do dự nói:"Cũng đừng để Phác tiên sinh suốt ngày chịu đựng ở trong phòng, thỉnh thoảng ra ngoài dạo vài vòng, thay đổi tâm tình một chút cũng không tệ. "
Mẫn Doãn Kì nâng mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc, trầm thấp "Ừ" một tiếng, tiếp theo xoay người ra cửa dặn dò bữa sáng.

Trong phòng lúc này, chỉ còn lại hai người Trịnh Hạo Thạc và Phác Chí Mẫn, không gian an tĩnh đến đáng sợ.

Trịnh Hạo Thạc không biết nên đi hay ở đây chờ Mẫn Doãn Kì trở lại, chung quy đây là lần đầu tiên gã đứng chung dưới một mái nhà với Phác Chí Mẫn trong truyền thuyết, trong lòng nôn nao. Đặc biệt là bị vây trong l*иg sắt lớn, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, thầm nghĩ: Cậu và cháu trai, khẩu vị thật sự quá nặng a...

Qua vài phút, Phác Chí Mẫn vẫn luôn an tĩnh nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thạc, băng lãnh mở miệng: "Ngươi là Trịnh Hạo Thạc?"

Tóc gáy Trịnh Hạo Thạc đều dựng cả lên, trả lời nơm nớp lo sợ: "Đúng vậy, Phác tiên sinh, tôi là Trịnh Hạo Thạc."
"Cho nên, ngươi chính là kẻ vẫn luôn giúp Mẫn Doãn Kì chế ra thuốc ức chế cùng thuốc hướng dẫn."

"Khụ... "

Mẹ kiếp! Thế này rất xấu hổ... Sau lưng Trịnh Hạo Thạc đều là mồ hôi lạnh.

Sau vài giây, Phác Chí Mẫn mới chậm rãi mở miệng:"Không sai, là một nhân tài." Nói xong liền nhắm mắt lại.

"A... Cảm tạ Phác tiên sinh khích lệ."

Cằm Trịnh Hạo Thạc run lên, khóc không ra nước mắt: Gã muốn về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store