Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta bạo Hồng
Chương 41 - Giúp tôi đi
Edit:Jen
Beta:miriam
________________________________________Cố Tư Nghiệp dừng lại trước mặt Lâm Yên Nhiên và bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.“Mắt cậu đã đỡ hơn chưa?”Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên chú ý tới thuốc nhỏ mắt trên tay hắn. Khi chị Ming giúp anh trang điểm, Cố Tư Nghiệp đứng sau lưng anh có lẽ khoảng vài giây rồi đi ra ngoài xem lại quy trình.Anh không ngờ chỉ trong vài giây, đối phương sẽ nhận ra mắt anh có vấn đề còn chu đáo mang thuốc nhỏ mắt cho anh."Còn ổn." Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, liền nghe Cố Tư Nghiệp nói: "Còn đỏ hơn nữa."Lâm Yên Nhiên chớp mắt vài lần, đôi mắt có cảm giác khô hơn trước một chút."Có lẽ gần đây tôi không được nghỉ ngơi nhiều."Gần đây quả thực anh quá bận rộn, mặc dù không đến mức làm việc điên cuồng và nghỉ ngơi không có quy luật như lúc còn ở Day Night Entertainment. Tuy nhiên, anh phải lo lắng đến từng chi tiết trong những thông báo dồn dập cũng như vũ đạo trên sân khấu của công hai, quả thực cơ thể anh luôn phải chịu một gánh nặng tương đối cao."Chú ý nghỉ ngơi."Cố Tư Nghiệp nói xong, giúp Lâm Yên Nhiên mở thuốc nhỏ mắt ra: "Thuốc nhỏ mắt này có tác dụng giảm mệt mỏi tốt, cậu có thể dùng thử."Bây giờ mắt anh đã đạt đến trạng thái rất khó chịu, thực sự cần thuốc nhỏ mắt để giảm bớt mệt mỏi.Hiện tại Cố Tư Nghiệp đã ân cần giúp anh mua thuốc nhỏ mắt như vậy, Lâm Yên Nhiên cũng không khách khí, chỉ gật đầu rồi đưa tay nhận lấy.Tuy nhiên, khi anh vừa giơ tay lên, người đàn ông trước mặt đã nhỏ giọng nói với anh: "Tôi giúp cậu." Việc tự mình nhỏ thuốc vào mắt không hề dễ dàng nên Lâm Yên Nhiên ngồi ngay bên cạnh Kiều Dã. Cố Tư Nghiệp cúi xuống và nhẹ nhàng đỡ mí mắt của Lâm Yên Nhiên bằng những ngón tay trái.Sau khi nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt nhanh chóng và nhẹ nhàng lên nhãn cầu khô ở cả hai bên, anh cảm thấy dễ chịu hơn ngay lập tức."Nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong vài giây."Giọng nói của Cố Tư Nghiệp vang lên phía trên, Lâm Yên Nhiên lập tức nhắm mắt lại.Khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, những giọt thuốc nhỏ mắt dư thừa trộn lẫn với nước mắt trượt xuống khóe mắt Lâm Yên Nhiên, trong phút chốc để lại hai vệt nước trong như pha lê.Kiều Diệp lập tức rút ra hai tờ khăn giấy, muốn đưa cho Lâm Yên Nhiên để anh lau.Nhưng y lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt lấy khăn giấy từ tay y, cúi đầu trực tiếp lau hai vết nước cho Lâm Yên Nhiên. "Cảm ơn." Cố Tư Nghiệp nói với Kiều Diệp.Kiều Diệp rút tay lại nhưng không nói gì.Y cụp mắt xuống, mở lại bài hát vừa tạm dừng rồi đeo tai nghe vào.Kể từ khi Cố Tư Nghiệp đến, y dường như chỉ là người ngoài cuộc. Y không thể tham gia vào sự tương tác giữa hai người họ.Trong phòng trang điểm, hầu hết các thực tập sinh cũng là người ngoài cuộc chỉ có một ý nghĩ khi nhìn thấy Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ thuốc vào mắt.Mối quan hệ giữa thầy Cố và huấn luyện viên của bọn họ thực tốt! !Ngoại trừ Hạ Tinh Tinh.Cậu ta từ thời tiểu học đã bắt đầu đu thần tượng, hơn nữa là một người thích học hỏi, ngón tay sớm đã cào tường đến run lẩy bẩy bởi vì sự đụng chạm dễ thương này. Thầy Cố giúp thần tượng nhỏ thuốc nhỏ mắt!!Aaaa là sự tương tác thân mật! !Ánh mắt thầy Cố nhìn thần tượng của mình vừa rồi, động tác nhẹ nhàng...AhAhhhAhhhhhhÀ à à à à àNhanh nhanh loại em đi, em lập tức thêm CP của Cố Tư Nghiệp X Yên Nhiên vào siêu thoại khi được nhận lại điện thoại!!!Cảnh Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ thuốc vào mắt có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau.Nhưng khi Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, một cảnh tượng tương tự đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Hình như một hôm anh đi chơi game về quên làm bài tập, tranh thủ lớp trưởng tự học buổi tối chưa đến, anh tranh thủ múa bút thành văn làm bài tập và chép bài tập vật lý.Kết quả là người bạn tốt của anh ngồi ngay cạnh, ném một chai thuốc nhỏ mắt cho anh.Nửa tiếng nữa lớp học sắp bắt đầu, anh còn bốn bài phải chép, trong đầu Lâm Yên Nhiên lúc này chỉ có bài tập vật lý, mắt anh dán chặt vào bài thi, không có thời gian để ý tới."Gì." Anh dùng bút trực tiếp đẩy chai thuốc nhỏ mắt chặn câu trả lời mà không hề nhấc mí mắt lên.Giọng nói lười biếng của đối phương truyền đến từ bên cạnh anh, “Mắt tôi khó chịu, giúp tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt.”Lâm Yên Nhiên bận rộn đến mức không có thời gian giúp người kia nhỏ thuốc nhỏ mắt."Tôi đang bận, cậu để Béo giúp đi.""Cậu ta mạnh tay.""Vậy kêu Lão Cao."“Tay cậu ta thô." "Cậu kêu..."Lâm Yên Nhiên chưa kịp nói xong, người kia đã cầm lấy cây bút của anh, tay kia nhét thuốc nhỏ mắt vào tay anh."Đừng gọi người khác nữa, tôi muốn cậu giúp tôi."“Tôi đang chép bài tập về nhà.”Lâm Yên Nhiên không thể tiếp tục làm bài tập về nhà và buộc phải ngẩng đầu nhìn đối phương.Kết quả phát hiện mắt đối phương rất đỏ."Sao mắt cậu lại giống mắt thỏ thế?""Đêm qua tôi thức khuya không ngủ được."Tiểu Béo tình cờ đi ngang qua nhét một cây xúc xích nướng vào miệng, thuận miệng nói: "Sao vậy anh Nghiệp? Đêm không ngủ được à, đang tương tư ai sao?" Đối phương cười không nói gì.Nhìn thấy vẻ mặt của người kia, Lâm Yên Nhiên cũng nói đùa: “Thật à?”Nhưng đối phương lại trực tiếp đưa tay xoa đầu Lâm Yên Nhiên, "Ừ, đang tương tư cậu." Nói xong, hắn kéo Lâm Yên Nhiên về phía mình: "Mau giúp tôi, khi nào xong tôi sẽ chép cho cậu hai đề."Lâm Yên Nhiên thấy vụ mua bán này rất có lời, nên cúi xuống giúp đối phương nhỏ thuốc. Sau khi nhỏ thuốc xong, anh thấy người đối diện cứ chớp mắt liên tục nên nói với người đó: “Nhắm mắt lại, thuốc nhỏ mắt bị cậu chớp cho lăn hết rồi."Hồi ức đến đây ngừng hẳn. Lâm Yên Nhiên mở mắt ra.Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt trên tay Cố Tư Nghiệp. Anh nhận thấy nhãn hiệu này giống hệt như những gì anh nhớ.Lâm Yên Nhiên ngước mắt lên và nhìn vào khuôn mặt của Cố Tư Nghiệp. Người trong trí nhớ của anh là anh Nghiệp sao? Sau khi nhỏ thuốc mắt, Lâm Yên Nhiên trò chuyện ngắn gọn với các thực tập sinh rồi cùng Cố Tư Nghiệp đi đến trước đài. Bởi vì vừa rồi cảnh tượng lóe lên, anh quay sang Cố Tư Nghiệp hỏi về nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt này."Bác sĩ khuyên dùng. Trước đây, khi tôi quá bận rộn công việc và không nghỉ ngơi đầy đủ, mắt tôi sẽ bị đỏ và khô. Ông ấy khuyên tôi nên sử dụng sản phẩm này."Sau khi nghe những lời này, Lâm Yên Nhiên không thể giải thích được cảm giác của mình.Việc thuốc nhỏ mắt cùng nhãn hiệu dường như chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?Ngay lúc Lâm Yên Nhiên đang suy nghĩ về điều này thì người bên cạnh dừng lại, hỏi: "Mắt cậu đã đỡ hơn chưa?"Nói xong, đối phương hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh. “Không còn đỏ nữa.”Cố Tư Nghiệp cao hơn Lâm Yên Nhiên khoảng mười cm, vì vậy khi người đối diện nhìn vào mắt anh, tầm nhìn của anh chính xác ngang với xương quai xanh của đối phương.Hôm nay Ming tạo hình cho Cố Tư Nghiệp theo phong cách cool ngầu, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen không cài hai nút trên cùng, khuôn ngực lộ ra hình chữ V gợi cảm.Phía trên xương quai xanh tinh xảo có hai chiếc vòng cổ so le, được trang trí bằng hai hạt hình bầu dục màu đen và xám nhạt.Khi Cố Tư Nghiệp nghiêng người nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên, vì vậy khi hắn đứng dậy, các hạt ở chuỗi trên và dưới đã đan xen vào nhau."Anh Cố, dây chuyền của anh rối vào nhau rồi."Lâm Yên Nhiên ngay lập tức nhắc nhở sau khi nhìn thấy nó.Hôm nay đạo diễn đã chào hỏi qua, vì khán giả đến sớm nên một số cảnh hậu trường có thể bị cắt trước khi trận đấu chính thức bắt đầu.Mặc dù vòng cổ bị lộn xộn chỉ là một vấn đề nhỏ và không ảnh hưởng, nhưng đối với một người như Cố Tư Nghiệp, một người ở đỉnh cao và hầu như chưa bao giờ gặp sự cố chụp ảnh kể từ khi ra mắt, cũng như chưa bao giờ được chụp ảnh với tạo hình chưa hoàn hảo, Lâm Yên Nhiên vẫn cảm thấy tốt nhất là nên nói cho đối phương biết kịp thời.Cố Tư Nghiệp nghe xong, nhàn nhã ừ một tiếng, nhưng đứng yên không nhúc nhích.
Beta:miriam
________________________________________Cố Tư Nghiệp dừng lại trước mặt Lâm Yên Nhiên và bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.“Mắt cậu đã đỡ hơn chưa?”Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên chú ý tới thuốc nhỏ mắt trên tay hắn. Khi chị Ming giúp anh trang điểm, Cố Tư Nghiệp đứng sau lưng anh có lẽ khoảng vài giây rồi đi ra ngoài xem lại quy trình.Anh không ngờ chỉ trong vài giây, đối phương sẽ nhận ra mắt anh có vấn đề còn chu đáo mang thuốc nhỏ mắt cho anh."Còn ổn." Lâm Yên Nhiên vừa dứt lời, liền nghe Cố Tư Nghiệp nói: "Còn đỏ hơn nữa."Lâm Yên Nhiên chớp mắt vài lần, đôi mắt có cảm giác khô hơn trước một chút."Có lẽ gần đây tôi không được nghỉ ngơi nhiều."Gần đây quả thực anh quá bận rộn, mặc dù không đến mức làm việc điên cuồng và nghỉ ngơi không có quy luật như lúc còn ở Day Night Entertainment. Tuy nhiên, anh phải lo lắng đến từng chi tiết trong những thông báo dồn dập cũng như vũ đạo trên sân khấu của công hai, quả thực cơ thể anh luôn phải chịu một gánh nặng tương đối cao."Chú ý nghỉ ngơi."Cố Tư Nghiệp nói xong, giúp Lâm Yên Nhiên mở thuốc nhỏ mắt ra: "Thuốc nhỏ mắt này có tác dụng giảm mệt mỏi tốt, cậu có thể dùng thử."Bây giờ mắt anh đã đạt đến trạng thái rất khó chịu, thực sự cần thuốc nhỏ mắt để giảm bớt mệt mỏi.Hiện tại Cố Tư Nghiệp đã ân cần giúp anh mua thuốc nhỏ mắt như vậy, Lâm Yên Nhiên cũng không khách khí, chỉ gật đầu rồi đưa tay nhận lấy.Tuy nhiên, khi anh vừa giơ tay lên, người đàn ông trước mặt đã nhỏ giọng nói với anh: "Tôi giúp cậu." Việc tự mình nhỏ thuốc vào mắt không hề dễ dàng nên Lâm Yên Nhiên ngồi ngay bên cạnh Kiều Dã. Cố Tư Nghiệp cúi xuống và nhẹ nhàng đỡ mí mắt của Lâm Yên Nhiên bằng những ngón tay trái.Sau khi nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt nhanh chóng và nhẹ nhàng lên nhãn cầu khô ở cả hai bên, anh cảm thấy dễ chịu hơn ngay lập tức."Nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong vài giây."Giọng nói của Cố Tư Nghiệp vang lên phía trên, Lâm Yên Nhiên lập tức nhắm mắt lại.Khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, những giọt thuốc nhỏ mắt dư thừa trộn lẫn với nước mắt trượt xuống khóe mắt Lâm Yên Nhiên, trong phút chốc để lại hai vệt nước trong như pha lê.Kiều Diệp lập tức rút ra hai tờ khăn giấy, muốn đưa cho Lâm Yên Nhiên để anh lau.Nhưng y lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt lấy khăn giấy từ tay y, cúi đầu trực tiếp lau hai vết nước cho Lâm Yên Nhiên. "Cảm ơn." Cố Tư Nghiệp nói với Kiều Diệp.Kiều Diệp rút tay lại nhưng không nói gì.Y cụp mắt xuống, mở lại bài hát vừa tạm dừng rồi đeo tai nghe vào.Kể từ khi Cố Tư Nghiệp đến, y dường như chỉ là người ngoài cuộc. Y không thể tham gia vào sự tương tác giữa hai người họ.Trong phòng trang điểm, hầu hết các thực tập sinh cũng là người ngoài cuộc chỉ có một ý nghĩ khi nhìn thấy Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ thuốc vào mắt.Mối quan hệ giữa thầy Cố và huấn luyện viên của bọn họ thực tốt! !Ngoại trừ Hạ Tinh Tinh.Cậu ta từ thời tiểu học đã bắt đầu đu thần tượng, hơn nữa là một người thích học hỏi, ngón tay sớm đã cào tường đến run lẩy bẩy bởi vì sự đụng chạm dễ thương này. Thầy Cố giúp thần tượng nhỏ thuốc nhỏ mắt!!Aaaa là sự tương tác thân mật! !Ánh mắt thầy Cố nhìn thần tượng của mình vừa rồi, động tác nhẹ nhàng...AhAhhhAhhhhhhÀ à à à à àNhanh nhanh loại em đi, em lập tức thêm CP của Cố Tư Nghiệp X Yên Nhiên vào siêu thoại khi được nhận lại điện thoại!!!Cảnh Cố Tư Nghiệp giúp Lâm Yên Nhiên nhỏ thuốc vào mắt có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau.Nhưng khi Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, một cảnh tượng tương tự đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Hình như một hôm anh đi chơi game về quên làm bài tập, tranh thủ lớp trưởng tự học buổi tối chưa đến, anh tranh thủ múa bút thành văn làm bài tập và chép bài tập vật lý.Kết quả là người bạn tốt của anh ngồi ngay cạnh, ném một chai thuốc nhỏ mắt cho anh.Nửa tiếng nữa lớp học sắp bắt đầu, anh còn bốn bài phải chép, trong đầu Lâm Yên Nhiên lúc này chỉ có bài tập vật lý, mắt anh dán chặt vào bài thi, không có thời gian để ý tới."Gì." Anh dùng bút trực tiếp đẩy chai thuốc nhỏ mắt chặn câu trả lời mà không hề nhấc mí mắt lên.Giọng nói lười biếng của đối phương truyền đến từ bên cạnh anh, “Mắt tôi khó chịu, giúp tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt.”Lâm Yên Nhiên bận rộn đến mức không có thời gian giúp người kia nhỏ thuốc nhỏ mắt."Tôi đang bận, cậu để Béo giúp đi.""Cậu ta mạnh tay.""Vậy kêu Lão Cao."“Tay cậu ta thô." "Cậu kêu..."Lâm Yên Nhiên chưa kịp nói xong, người kia đã cầm lấy cây bút của anh, tay kia nhét thuốc nhỏ mắt vào tay anh."Đừng gọi người khác nữa, tôi muốn cậu giúp tôi."“Tôi đang chép bài tập về nhà.”Lâm Yên Nhiên không thể tiếp tục làm bài tập về nhà và buộc phải ngẩng đầu nhìn đối phương.Kết quả phát hiện mắt đối phương rất đỏ."Sao mắt cậu lại giống mắt thỏ thế?""Đêm qua tôi thức khuya không ngủ được."Tiểu Béo tình cờ đi ngang qua nhét một cây xúc xích nướng vào miệng, thuận miệng nói: "Sao vậy anh Nghiệp? Đêm không ngủ được à, đang tương tư ai sao?" Đối phương cười không nói gì.Nhìn thấy vẻ mặt của người kia, Lâm Yên Nhiên cũng nói đùa: “Thật à?”Nhưng đối phương lại trực tiếp đưa tay xoa đầu Lâm Yên Nhiên, "Ừ, đang tương tư cậu." Nói xong, hắn kéo Lâm Yên Nhiên về phía mình: "Mau giúp tôi, khi nào xong tôi sẽ chép cho cậu hai đề."Lâm Yên Nhiên thấy vụ mua bán này rất có lời, nên cúi xuống giúp đối phương nhỏ thuốc. Sau khi nhỏ thuốc xong, anh thấy người đối diện cứ chớp mắt liên tục nên nói với người đó: “Nhắm mắt lại, thuốc nhỏ mắt bị cậu chớp cho lăn hết rồi."Hồi ức đến đây ngừng hẳn. Lâm Yên Nhiên mở mắt ra.Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt trên tay Cố Tư Nghiệp. Anh nhận thấy nhãn hiệu này giống hệt như những gì anh nhớ.Lâm Yên Nhiên ngước mắt lên và nhìn vào khuôn mặt của Cố Tư Nghiệp. Người trong trí nhớ của anh là anh Nghiệp sao? Sau khi nhỏ thuốc mắt, Lâm Yên Nhiên trò chuyện ngắn gọn với các thực tập sinh rồi cùng Cố Tư Nghiệp đi đến trước đài. Bởi vì vừa rồi cảnh tượng lóe lên, anh quay sang Cố Tư Nghiệp hỏi về nhãn hiệu thuốc nhỏ mắt này."Bác sĩ khuyên dùng. Trước đây, khi tôi quá bận rộn công việc và không nghỉ ngơi đầy đủ, mắt tôi sẽ bị đỏ và khô. Ông ấy khuyên tôi nên sử dụng sản phẩm này."Sau khi nghe những lời này, Lâm Yên Nhiên không thể giải thích được cảm giác của mình.Việc thuốc nhỏ mắt cùng nhãn hiệu dường như chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?Ngay lúc Lâm Yên Nhiên đang suy nghĩ về điều này thì người bên cạnh dừng lại, hỏi: "Mắt cậu đã đỡ hơn chưa?"Nói xong, đối phương hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh. “Không còn đỏ nữa.”Cố Tư Nghiệp cao hơn Lâm Yên Nhiên khoảng mười cm, vì vậy khi người đối diện nhìn vào mắt anh, tầm nhìn của anh chính xác ngang với xương quai xanh của đối phương.Hôm nay Ming tạo hình cho Cố Tư Nghiệp theo phong cách cool ngầu, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen không cài hai nút trên cùng, khuôn ngực lộ ra hình chữ V gợi cảm.Phía trên xương quai xanh tinh xảo có hai chiếc vòng cổ so le, được trang trí bằng hai hạt hình bầu dục màu đen và xám nhạt.Khi Cố Tư Nghiệp nghiêng người nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên, vì vậy khi hắn đứng dậy, các hạt ở chuỗi trên và dưới đã đan xen vào nhau."Anh Cố, dây chuyền của anh rối vào nhau rồi."Lâm Yên Nhiên ngay lập tức nhắc nhở sau khi nhìn thấy nó.Hôm nay đạo diễn đã chào hỏi qua, vì khán giả đến sớm nên một số cảnh hậu trường có thể bị cắt trước khi trận đấu chính thức bắt đầu.Mặc dù vòng cổ bị lộn xộn chỉ là một vấn đề nhỏ và không ảnh hưởng, nhưng đối với một người như Cố Tư Nghiệp, một người ở đỉnh cao và hầu như chưa bao giờ gặp sự cố chụp ảnh kể từ khi ra mắt, cũng như chưa bao giờ được chụp ảnh với tạo hình chưa hoàn hảo, Lâm Yên Nhiên vẫn cảm thấy tốt nhất là nên nói cho đối phương biết kịp thời.Cố Tư Nghiệp nghe xong, nhàn nhã ừ một tiếng, nhưng đứng yên không nhúc nhích.
Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Lâm Yên Nhiên, hơi mím môi, cười nói: "Cậu giúp tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store