ZingTruyen.Store

Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta bạo Hồng

Chương 36-2

jen150527

Edit jen
Beta miriam

Thậm chí có người còn hét lên, hy vọng Lâm Yên Nhiên sẽ đàn một bài khác.

"Ôi chúa ơi, sao anh ấy có tuyệt vời đến như vậy? Tôi vô cùng yêu thích màn trình diễn này."

Bạn gái của Harlow đã nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Cô ấy giơ cao tay và dành cho Lâm Yên Nhiên một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất.

"Tôi cũng rất thích!"

Harlow cũng nhịn không được mà dùng sức vỗ tay.

Đây là màn biểu diễn đàn tranh hoàn hảo nhất mà anh ta từng xem, không gì sánh được!!!

Lúc này, anh ta đã quên mất vị cầm sư trước đó, trong mắt trong lòng trong đầu toàn bộ đều là hình bóng vị cầm sư này.

Nhìn vị cầm sư trên sân khấu rời đi, Harlow nhanh chóng cất máy ảnh đi.

Anh ta rất may mắn vì đủ thông minh để bật máy ảnh và ghi lại màn trình diễn của vị cầm sư này, sau này có thể sẽ xem đi xem lại rất lâu!

"Em cầm giúp anh, anh sẽ quay lại ngay."

Sau khi cẩn thận đưa máy ảnh cho bạn gái, Harlow lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút trong khi chạy.

Anh ta là một nhà văn, vì công việc nên anh ta thường ghi lại một số cảm hứng nè luôn mang theo giấy bút bên mình.

Harlow, lúc này đang ở chế độ fanboy hoàn toàn, đã đuổi theo Lâm Yên Nhiên vào hậu trường.

"Xin chào... Vị cầm sư lãng mạn và đẹp trai này."

Harlow đứng trước mặt Lâm Yên Nhiên, ánh mắt tràn đầy háo hức và mong đợi.

Lâm Yên Nhiên bối rối nhìn đối phương, nhưng vẫn lễ phép cười, "Xin chào."

Vừa rồi vị trí của anh ta tương đối xa, hơn nữa ánh mắt luôn dõi theo tay của đối phương, cho nên không để ý đến gương mặt của Lâm Yên tử, chỉ thấy anh ăn mặc rất có tiên khí.

Bây giờ có thể tiếp xúc trực tiếp với Lâm Yên Nhiên ở khoảng cách gần như vậy, Harlow càng bị mê hoặc hơn sau khi nhìn thấy ngũ quan ưu việt của đối phương.

Không giấu được sự phấn khích, anh ta giải thích lý do đến gặp Lâm Yên Nhiên.

Anh ta dành khoảng ba phút để thổi rắm cầu vồng trước mặt Lâm Yên Nhiên.

Sau khi chắc chắn rằng những lời mình dùng có thể bày tỏ tình yêu của mình với Lâm Yên Nhiên, Harlow cuối cùng cũng đưa cây bút và tờ giấy trong tay cho Lâm Yên Nhiên.

"Anh có thể ký tên cho tôi được không?"

Lâm Yên Nhiên, người vốn đang làm việc bán thời gian để hoàn thành một chương trình, bối rối nhìn đối phương.

"Ký tên sao?"

Đây là lần đầu tiên anh gặp được người xin chữ ký, hơn nữa còn là một người nước ngoài.

Nói thật, Lâm Yên Nhiên hơi ngạc nhiên.

Harlow cho rằng Lâm Yên Nhiên không hiểu mục đích đến của mình nên tiếp tục giải thích, "Đúng vậy, thật là không dám giấu giếm, vừa rồi, tôi rất ấn tượng với kỹ năng chơi đàn tranh của anh, và bị nó mê hoặc sâu sắc.Tôi là fans anh, anh có thể ký tên cho tôi không?"

Lâm Yên Nhiên vừa mới nghe vô số câu rắm cầu vồng của đối phương.

Đột nhiên được một người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy khen ngợi trước mặt một cách thái quá, anh cảm thấy có chút xấu hổ.

"Được."

Lâm Yên Nhiên rũ mắt, để lộ cổ tay thon dài trắng nõn trong ống tay áo, sau đó viết tên mình lên cuốn sổ tay của Harlow.

Mặc dù Harlow yêu thích văn hóa Trung Quốc hiện tại cũng đang học chữ Hán, nhưng anh ta bất quá chỉ biết được một số chữ Hán đơn giản, không nhận ra tên của Lâm Yên Nhiên.

"Cái đó......" Harlow có chút xấu hổ, "Anh có thể cho tôi biết cách phát âm hai từ này không?"

"Yên Nhiên." Lâm Yên Nhiên dạy Harlow một lần bằng tiếng Trung.

Sau đó, anh cảm thấy có chút không ổn, lại dùng cả tiếng Trung và tiếng Pháp, "Tên tôi là Yên Nhiên.
Harlow đọc cái tên đó một cách nhẹ nhàng.

Tuy rằng không hiểu có nghĩa là gì, nhưng anh ta lại cảm thấy hai chữ này đặc biệt dễ nghe.

*

Để duy trì sự huyền bí của nhà hàng, buổi biểu diễn báu vật của nhà hàng chỉ chơi ba bài.

Vì vậy sau khi biểu diễn xong, Lâm Yên Nhiên đi theo ông chủ nhận tiền lương.

Ông chủ rất hài lòng với màn biểu diễn hôm nay, đưa ra cho anh một cái giá rất hậu hĩnh.

Một bài hát là 500 nhân dân tệ, ba bài sẽ nhận được tổng cộng 1500 nhân dân tệ.

Mà Cao Tử Tài cũng vì dính hào quang của Lâm Yên Nhiên, chỉ đón khách một buổi chiều đã nhận được tiền thù lao 200 NDT.

Trước khi Lâm Yên Nhiên rời đi, ông chủ kỳ thật có lặng lẽ đi tìm anh và đưa ra lương tháng mười vạn muốn giữ anh lại.

"Tất cả các vị khách hôm nay đều bị mê hoặc bởi kỹ năng đánh đàn tranh của cậu. Cậu thật sự không muốn cân nhắc việc ở lại làm việc với chúng tôi sao?"

Sở dĩ ông chủ dám nói như vậy là vì ông cảm thấy Lâm Yên Nhiên và Cao Tử Tài là những người nổi tiếng nhỏ trên mạng hoặc là những người viết blog.

Xét cho cùng, nhà hàng của ông quá độc đáo đến mức thường có rất nhiều người nổi tiếng trên internet và các blogger như hai người bọn họ đến chỗ ông mang theo người và máy quay để quay chụp. Gặp nhiều nên đã trở nên chai sạn.

Kỳ thật, trước đó ông chủ đã cân nhắc xem Lâm Yên Nhiên có phải là ngôi sao hay không vì vẻ ngoài của anh.

Nhưng vì khoảng cách thông tin giữa nước ngoài và Trung Quốc, đi tìm những người phổ biến gần đây lại không có người nào giống anh nên đã gạt bỏ suy nghĩ này qua một bên.

"Nếu cậu là blogger video, tôi nghĩ tiền lương hàng tháng của tôi sẽ nhiều hơn hẳn tiền cậu kiếm được từ làm video. Hơn nữa, lương hàng tháng của chúng tôi sẽ tiếp tục tăng, khách ở đây sẽ thưởng cho cậu. Mỗi ngày cậu làm việc nhiều nhất hai buổi là buổi trưa và buổi tối, rất hời."

Ông chủ thật sự cảm thấy rất tiếc, khi Lâm Yên Nhiên chuẩn bị rời đi, ông vẫn đang cố gắng thuyết phục anh.

Cao Tử Tài, hôm nay lại lần nữa được nằm không cũng thắng, đột nhiên vui vẻ khi thấy ông chủ cao quý lãnh diễm còn vô cùng bắt bẻ khi gặp vào buổi sáng, hiện tại lại ăn nói khép nép tới giữ chân Lâm Yên Nhiên lại.

Cậu ta đứng giữa ông chủ và Lâm Yên Nhiên, chỉ vào máy quay, "Xin lỗi, anh ấy chỉ đến ghi hình một chương trình với tư cách là khách mời, ngày mai sẽ về nước."

Ông chủ khiếp sợ, "Thật sự là người nổi tiếng sao?"

Là mình không tìm tòi đúng không? hay là thẩm mỹ trong nước bây giờ quá kém? Một nghệ sĩ xuất sắc như vậy còn không nổi tiếng?

Cao Tử Tài gật đầu, "Hôm nay cảm ơn ông chủ!"

Nói xong, cậu ta lo lắng ông chủ lại tới khuyên Lâm Yên Nhiên ở lại đánh đàn, liền lôi kéo đối phương vội vàng rời đi.

Tổ tiết mục ước tính hai người họ sẽ không thể hoàn thành công việc bán thời gian ở nước ngoài, nên cũng không đặt ra các yêu cầu khác cho họ.

Vì thế sau khi cầm tiền lương trở về biệt thự, hai người phát hiện ra những vị khách khác vẫn chưa trở về.

Cao Tử Tài đến gần đạo diễn, qua camera điều khiển chính thấy bốn vị khách còn lâu lúc này vẫn đang làm việc chăm chỉ.

Diệp An bình luận viên trong bảo tàng nghệ thuật, đưa khách đi từng vòng, cổ họng bình luận viên bốc khói, bận đến mức không thể uống nổi một ngụm nước.

Phó An Kỳ, nhân viên dọn phân mèo thoạt nhìn nhẹ nhàng nhất, không chỉ phải xúc phân mèo, mà còn phải tắm rửa, mát xa cho chúng... Bận rộn đến choáng váng đầu óc.

Tào Chính Bằng, công việc quét dọn đường phố chính là ý trên mặt chữ.

Cao Tử Tài nhìn thoáng qua cũng cảm thấy hít thở không thông.

Mà nữ thần Tôn Nguyệt Đồng vẫn luôn sống trong nhung lụa, đã toát mồ hôi vì khuân vác...

Nhìn thấy hoàn cảnh khốn khổ của một số người khác, Cao Tử Tài cuối cùng cũng hiểu mình hạnh phúc đến mức nào.

Tuy nói đứng trong gió lạnh một buổi trưa, nhưng thật ra cũng chỉ nói một câu "hoan nghênh quý khách đã đến", rất đơn giản......

Nhưng nếu công việc khuân vác, không có cái nào là cho mình.

Cậu ta, một thanh niên chưa từng trải qua sự vùi dập của xã hội, chắc chắn sẽ suy sụp từ lâu.

Cao Tử Tài nhìn Lâm Yên Nhiên bên cạnh và lần đầu tiên thành thật thừa nhận rằng thật thơm*!

* [*] thật là thơm (từ gốc: 真香): là tiếng lóng thường được dùng nhiều ở giới trẻ Trung Quốc nhằm chỉ sự tự vả.Một từ thông dụng trên Internet, thường đề cập đến tình huống mà một người ban đầu quyết định không đi hoặc làm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chủ động làm điều ngược lại.

Khi tiếp xúc với người này, anh không hề khó chịu như cậu ta đã nghĩ.

Hơn nữa cậu ta cũng cố gắng thuyết phục bản thân hoàn toàn chấp nhận Lâm Yên Nhiên, và bắt đầu tự tẩy não mình.

Với tính cách này của Yên Nhiên, không nên là người hay đi chọc tức người khác.

Vì vậy, những tranh chấp trước đó giữa anh ta và thần tượng trước đó có lẽ là do hiểu lầm nào đó!

Về sau tìm cơ hội làm sáng tỏ là được!

Đến tối, khi bốn vị khách mời còn lại đi làm về thì việc ghi hình tập này cũng đã hoàn tất.

Mặc dù bị tổ chương trình lừa gạt, nhưng cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, một số người lại cảm thấy có chút không muốn rời đi.

"Nào, mọi người thêm Wechat của nhau đi."

Đề nghị của Tôn Nguyệt Đồng được mọi người nhất trí tán thành.

Sau khi mọi người thêm Wechat nhau, Cao Tử Tài, Diệp An và Phó An kỳ đều mở Weibo chủ động theo dõi Lâm Yên Nhiên.

Vì lý do lịch trình, Lâm Yên Nhiên mua vé sớm hơn những khách mời khác nên đã thu dọn hành lý và rời đi ngay trong đêm.

Mấy người trong biệt thự đều rất luyến tiếc nhìn Lâm Yên Nhiên kéo vali rời đi.

Phó An Kỳ ôm gối tựa vào trên ghế sopha có chút buồn bã, " Số tiếp theo anh Yên Nhiên thật sự không tới sao? Thật tiếc mà."

Hiện tại không có máy quay, các khách mời cũng dám nói nhiều hơn trước đó, Tào Chính Bằng nói thẳng ra suy nghĩ thật của mình, "Nếu cậu là thường trú thì tốt rồi..."

Diệp An và Cao Tử Tài cũng gật đầu.

Lâm Yên Nhiên mỉm cười với bọn họ, "Không sao đâu, tương lai còn gặp lại."

Tôn Nguyệt Đồng đề nghị, "Sau này cậu có thể đến đây với tư cách là khách mời ha."

Sau khi nghe Tôn Nguyệt Đồng nói, mấy khách mời nghiêng người nhìn về phía đạo diễn Trương Sơn Phong.

Trương Sơn Phong bị nhìn đến da đầu tê dại, lập tức hiểu chuyện làm một động tác OK.

"Có thể có thể, yên tâm yên tâm."

Sau khi Lâm Yên Nhiên rời đi, Cao Tử Tài vô tình nhìn thấy Diệp An bên cạnh.

"Nhiệt miệng của cậu đã biến mất? Nhanh như vậy sao?"

Diệp An lắc lắc trà hoa cúc trong bình giữ nhiệt, "Nghe nói trà hoa cúc hạ hỏa, sao buổi sáng cậu không uống?"

Cao Tử Tài nghĩ đến ly trà mà buổi sáng Lâm Yên Nhiên pha riêng cho mình, ngay lập tức hối hận.

Nếu buổi sáng cậu ta ngoan ngoãn uống thì bây giờ miệng có khi đã hết đau!

Một lần nữa, Cao Tử Tài lại vội vàng hỏi Diệp An, "Còn nữa không? Cho tôi một ít!"

Diệp An xòe tay nói, "Không có, chỉ có ở chỗ Yên Nhiên."

Cao Tử Tài:...

*

Chuyến bay của Lâm Yên Nhiên mất hơn mười tiếng.

Mặc dù việc ghi hình trong hai ngày này không khó như《 Đối kháng toàn năng 》, nhưng nhìn chung nó thực ra cũng không hề dễ dàng.

Đặc biệt là hôm qua anh vẽ nhiều tranh như vậy, hôm nay lại chơi đàn tranh liên tục, nên cổ tay và cánh tay phải của anh kỳ thật có chút đau nhức.

Lâm Yên Nhiên có chút mệt mỏi, vốn muốn xoa bóp tay phải, kết quả vừa nhắm mắt lại xoa xoa vài phút, liền ngủ quên.

Một giấc này anh ngủ thật êm, khi tỉnh dậy lần nữa thủ máy bay sắp hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, Lâm Yên Nhiên mở điện thoại thì phát hiện có vài người bạn mới quen đã gửi tin nhắn cho anh.

Sau khi trả lời từng người một, Lâm Yên Nhiên thấy tin nhắn ở phía dưới là của Cố Tư Nghiệp.

Cố Tư Nghiệp: Ngay mai bay lúc mấy giờ?

Cố Tư Nghiệp: Tình cờ tôi đang ở sân bay, cậu có muốn về cùng nhau không?

Ngoài hai tin nhắn này ra, trước đó đối phương còn gửi cho anh vài tin nhắn.

Nhưng bởi vì mấy ngày nay điện thoại của anh bị tổ chương trình tịch thu và tắt nguồn, nên anh không có cách nào liên lạc với người khác cũng không thấy được tin nhắn của người khác.

Hơn nữa hôm qua anh đi vội nên Cố Tư Nghiệp nói muốn đến đón mình, anh cũng không biết.

Lâu như vậy không trả lời có chút mất lịch sự, sau khi nhìn thấy những tin nhắn WeChat này, anh vội vàng gọi cho đối phương.

"Yên Nhiên."

Điện thoại áo vào tai, giọng nói trầm thấm của người đàn ông vang lên.

"Anh Cố."

Khi bắt đầu nói, Lâm Yên Nhiên mới nhận ra giọng mình hơi khàn vì lâu không nói chuyện và vừa mới tỉnh giấc không lâu.

Cố Tư Nghiệp ở đầu dây bên kia nghe thấy, lập tức hỏi anh, "Bị cảm sao?"

"Chắc là không." Lâm Yên Nhiên kéo hành lý bước ra ngoài, đem đề tài đưa về nơi mình muốn nói, "Trước đó tôi ngủ quên nên không thấy tin nhắn WeChat anh gửi. Hiện tại tôi đã xuống máy bay không cần đến đón tôi đâu, tôi bắt xe trở về là được rồi."

Anh vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào, hiện tại anh vẫn phải tiếp tục bắt taxi khi đi ra ngoài.

Cố Tư Nghiệp ừ một tiếng, vài giây sau mới nói:""Tôi đang ở lối ra T2, cậu có thể trực tiếp ra."

?

Lâm Yên Nhiên có chút kinh ngạc, đã đến sân bay rồi sao?

Trùng hợp như vậy, là vừa xuống máy bay sao??

Biết Cố Tư Nghiệp đang đợi mình, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng đeo khẩu trang và khăn quàng cổ.

Cũng may hiện tại anh không có nhiều fan, cũng không có ai bán thì việc tin chuyến bay của anh nên anh không gặp bất kỳ fan nào ở sân bay.

Lâm Yên Nhiên dựa vào thông tin xe mà Cố Tư Nghiệp cho, trực tiếp tìm được xe đối phương.

Trong xe không có tài xế mà chỉ có Cố Tư Nghiệp đội mũ và đeo khẩu trang.

Hắn ra hiệu cho Lâm Yên Nhiên, ý bảo anh ngồi ghế phụ.

Hệ thống sưởi trên xe đang được bật, vì thế sau khi lên xe Lâm Yên Nhiên lập tức cởi khăn quàng cổ, sau đó cởi cái áo khoác dày cọp ra, "Anh Cố, anh cũng vừa xuống máy bay sao?"

Cố Tư Nghiệp gật đầu, "Ừ."

Sau đó lại thêm một câu, "Tiện đường."

"Anh Chung đâu?"

"Có việc đi trước."

Lâm Yên Nhiên thấy Cố Tư Nghiệp đã khởi động xe nên cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục cởi chiếc mũ vừa đội trên đầu xuống.

Hai người nói chuyện một hồi, khi đi ngang qua một cột đèn giao thông, Cố Tư Nghiệp dừng xe, nhàn nhã dựa vào tay lái, quay người lại đột nhiên hỏi Lâm Yên Nhiên.

"Mấy ngày nay có làm quen được người bạn tốt nào không?"

Đột nhiên chuyển chủ đề có chút kỳ quái, Lâm Yên Nhiên kinh ngạc gật đầu,"Có, những khách mời trong chương trình đều khá tốt."

Cố Tư Nghiệp cong môi cười, ừ một tiếng, rồi không hỏi những chủ đề liên quan để chương trình nữa.

Mặc dù Cố Tư Nghiệp nói mình đang trên đường đến, nhưng Lâm Yên Nhiên cảm thấy ngồi xe buýt cũng không có gì không tốt, sau khi trò chuyện ngắn gọn về tình hình hiện tại của mình, anh định mới đối phương đến dùng bữa ở nhà mình để cảm ơn.

Kết quả ngay khi anh định nói, Oánh Oánh lại gọi cho anh.

"Anh, cuối cùng cũng gọi điện cho anh được rồi!"

Lâm Yên Nhiên thấy vẻ lo lắng của Oánh Oánh, lập tức hỏi cô, "Sao vậy?"

"Anh đang nổi tiếng trên mạng!!!"

Lâm Yên Nhiên không hiểu, "Ý em là gì? Cái gì mà nổi tiếng trên mạng??"

Oánh Oánh khống chế giọng nói đang run rẩy vì kích động, hắng giọng trước khi nói.

Lần này, cô nói chậm lại, "Lúc trước anh chơi đàn tranh trên chương trình có phải không? Có người quay video anh chơi đàn tranh rồi đăng lên mạng. Không ngờ chỉ sau một đêm nó đã lan truyền khắp nơi, hiện tại lượng người xem đã sắp ba mươi triệu!"

Thời điểm Oánh Oánh nói chuyện, không khỏi dùng điện thoại khác để cập nhật thông tin.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã vượt quá ba mươi triệu!!!

Và nó đang nằm trên hot search của trang web!

Sau khi xem số lần phát lại, Oánh Oánh nhìn vào bản ghi chú, đếm những ghi chú dày đặc trên đó.

"Mấy nhà quảng cáo, chương trình và một số công ty quản lý hiện tại đang tìm anh! Anh, anh mau nhìn xem!"

Lâm Yên Nhiên cúp điện thoại của Oánh Oánh với một đầu dấu chấm hỏi.

Anh ghi hình chương trình rồi ngủ một giấc, sao lại đột nhiên nhảy ra 30 triệu lượt xem?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store