Sau Khi The Than Dang Co Doi Voi Ta To Tinh
Nghe được câu hỏi của Thẩm Đình Tuyết, Ân Ngọc Ly cười nhạt, nâng tay đem tiểu chim loan đang lộn xộn trong lòng bàn tay mở ra: "Tên tiểu tử này nháo muốn tìm tiên tôn, ta đành dẫn nó đến."
Tiểu chim loan: "Thu thu thu!"
Kêu xong, nó liền giẫy giụa cái thân thể nhỏ nhắn bụ bẫm nhào vào lòng Thẩm Đình Tuyết.
Thẩm Đình Tuyết mỉm cười, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng của sự ôn nhu, cúi đầu dùng ngón tay xoa xoa đầu tiểu chim loan lông xù cùng cái bụng tròn.
Tiểu chim loan nhất thời được xoa đến thoải mái ngoan ngoan ở trong lòng bàn tay Thẩm Đình Tuyết ngửa bụng, đôi chân chim nhỏ nhắn chổng lên trời, mặc Thẩm Đình Tuyết xoa nắn.
Ân Ngọc Ly chăm chú nhìn tình cảnh này, khoe môi vẫn là ý cười nhàn nhạt nhưng trong mắt ý cười lại không đạt tới.
Thẩm Đình Tuyết đùa tiểu chim loan một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Ngọc Ly, ngữ khí thập phần bình thản nói: "Vừa vặn ngươi nếu đã đến, ta cũng không cần tìm ngươi. Một hồi ngươi tới ngọn núi phía trước, đi viện đệ tử thay ta lĩnh ít thứ trở về. Ta đem danh sách cho ngươi."
Ân Ngọc Ly không nghĩ đến Thẩm Đình Tuyết đột nhiên sai y đi đến ngọn núi khác lấy đồ, ánh mắt lóe lên, sau đó y đáp: "Tiên tôn sai phái."
Thẩm Đình Tuyết lúc này lấy ra một tấm danh sách cùng một lệnh bài đệ tử cao cấp bằng ngọc đưa cho Ân Ngọc Ly.
Quy củ Thái Thượng tông, phía trước núi cùng phía sau núi trọng địa tách ra, nhất định phải có lệnh bài đệ tử cao cấp mới được thông hành, bằng không đi vào phía trước cũng không vào được phía sau núi, tiến vào phía sau núi cũng không ra được bên ngoài.
Ân Ngọc Ly đương nhiên biết quy củ này, cho nên lúc này y nhìn thấy danh sách cùng lệnh bài đệ tử cấp cao, đồng tử không tự chủ hơi rụt lại——Thẩm Đình Tuyết lại dám đem lệnh bài cho y, không sợ y nhân cơ hội này đào tẩu?
Bất quá, rất nhanh chóng Ân Ngọc Ly đem tâm tình dị dạng thu lại, cụp mắt xuống.
Tiếp nhận danh sách cùng lệnh bài, Ân Ngọc Ly cũng không có nhìn lệnh bài mà trước tiên nhìn lướt qua danh sách, trên giấy chữ viết thanh tuyển*, mà viết đều là những dược vật sơ cấp thập phần vụn vặt cùng linh tài, cũng không có gì đặc biệt.
*từ này mình tra tìm không ra nghĩa, nhưng mình nghĩ chắc chữ viết thanh thoát, đẹp.
Lông mày Ân Ngọc Ly khẽ nhíu, trong lòng hoài nghi Thẩm Đình Tuyết là đang thăm dò y, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ lặng im đem danh sách kiểm một lần, cung kính nói: "Vãn bối trước tiên đưa tiên tôn về lại phòng, sau đi lấy những thứ này."
Thẩm Đình Tuyết lông mi dài khẽ run, trầm mặc một chốc rồi cũng đáp: "Cũng được."
Này một chốc trầm mặc của Thẩm Đình Tuyết rơi vào trong mắt Ân Ngọc Ly, mặt không thay đổi, trong lòng đã có phán đoán.
Đẩy ghế lăn, Ân Ngọc Ly đem Thẩm Đình Tuyết đuổi vể nơi ở, liền cầm danh sách đi lấy đồ.
Thẩm Đình Tuyết ngồi trước điện, nhìn chăm chú dáng người thon dài dần dần biến mắt trong làn sương núi, không khỏi hơi nhấp môi.
Tiểu chim loan lúc này không biết xảy ra chuyện gì, nó vẫn ở trong lòng bàn tay Thẩm Đình Tuyết hứng thú nhảy loạn xạ, thỉnh thoảng tiến vào vạt áo cùng ống tay áo, ở bên trong đỉnh ra một cái túi lớn.
Ngay sau đó, ngón tay thon dài duỗi ra, lẳng lặng vuốt ve đầu của tiểu chim loan.
Tiểu chim loan từ trong tay áo chui ra, nghiêm đầu, đôi mắt đậu xanh đen bóng có một tia nghi hoặc nhìn Thẩm Đình Tuyết: "Thu?"
Ánh mắt hắn khẽ đảo, bỗng nhiên thấp giọng hỏi tiểu chim loan: "Ngươi nói xem, hắn có thể hay không đi loạn?"
Tiểu chim loan: "Thu thu thu?!"
Thẩm Đình Tuyết nói xong câu đó, ngậm miệng không nói nữa, chỉ là động tác vuốt ve tiểu chim loan càng nhẹ nhàng hơn.
Mà tiểu chim loan tựa hồ hiểu được ý tứ của Thẩm Đình Tuyết, lúc này trong lòng ngực hắn sốt ruột mà nhảy tán loạn cả lên.
Tiểu chim loan bắt đầu gấp, Thẩm Đình Tuyết trái lại rất bình tĩnh.
Hắn đưa ra quyết định này thì đã đắn đo suy nghĩ rất lâu.
Vô luận Ân Ngọc Ly lựa chọn như thế nào, hắn đều sẽ không hối hận.
Lần giao dịch đó của Thái Thượng Tông cùng Trần Quốc người biết không nhiều, ngọn núi phía trước đều là đệ tử nội môn bình thường cùng đệ tử ngoại môn căn bản không thể biết được Ân Ngọc Ly, chớ nói chi đến thân phận của hắn.
Mà Ân Ngọc Ly bên ngoài liền là hạc giữa bầy gà, thân mang một luồng phong lưu lười biếng quý khí. Cho nên khi Ân Ngọc Ly cầm lệnh bài cao cấp một mình xuất hiện trước mặt đám đệ tử, những đệ tử kia toàn bộ đều đem hắn lầm thanh tân đệ tử của Lâm Vân Tư hoặc Lê Văn Hạc, cực kỳ cung kính.
Ân Ngọc Ly đem danh sách đưa cho quản sự, liền quay người đi tới một bên lẳng lặng đứng đợi.
Vừa lúc có một đệ tử ngoại môn đi vào, cả hai liền va phải nhau.
Hai người đụng thẳng, đệ tử ngoại môn nhìn đến khí độ cùng quần áo của Ân Ngọc Ly, nhất thời phản ứng lại liền vội vàng xin lỗi.
Ân Ngọc Ly tiện tay đỡ đệ tử ngoại môn kia đứng dậy: "Vô sự, ta cũng chỉ là chân chạy thay Thẩm trưởng lão, không cần đối ta khách khí như vậy."
Vừa nghe đến Ân Ngọc Ly thay Thẩm Đình Tuyết làm việc, đông đảo các đệ tự thần sắc ngược lại là càng cẩn thận từng li từng tí.
Bên này danh sách các đồ vật đều lấy xong, Ân Ngọc Ly tinh tế đối chiếu kiểm tra lại thêm một lần nữa, liền cầm đồ vật chuẩn bị rời đi.
Lúc này nhìn thấy Ân Ngọc Ly đã xong chuẩn bị rời đi, liền có không ít đệ tử ân cần mà tiến tới muốn đưa cho Ân Ngọc Ly một chút lễ vật, hoặc cùng y bắt chuyện, thậm chí còn có người muốn mời một bữa cơm.
Dù sao bên trong tông môn, địa vị nghiêm ngặt, mà đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn khác biệt chinh là một trời một vực, đệ tử nội môn phổ thông cùng đệ tử nội môn cao cấp lại có sự khác biệt lớn hơn nữa, chớ nói chi là có thể được trực tiếp ra vào ở ngọn núi chỉ có đệ tử tinh anh, những cái đó cơ bản đều là ưu đãi của thủ tịch tương lai.
Hiện tại Ân Ngọc Ly trong mắt đệ tử bình thường chính là đệ tử tinh anh cấp cao, bọn họ dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này kéo quan hệ để mà leo lên.
Nhìn đôi mắt của những đệ tử này giống như là thấy một viên thượng phẩm linh thạch, Ân Ngọc Ly cũng tự nhiên hiểu được bọn họ đây là muốn cái gì, trong lòng xẹt qua mấy phần giễu cợt, bề ngoài lại bình tĩnh khách khí cười nhạt: "Ngày khác nói sau đi, ta còn muốn đi về trước phục mệnh Thẩm trưởng lão, cáo từ."
Liền như vậy, Ân Ngọc Ly rời đi trong ánh mắt tiếc hận của đám đệ tử, ly khai nơi quản sự.
Đi tới chỗ giao giới ở phía trước núi cùng phía sau, Ân Ngọc Ly lấy ra lệnh bài đệ tử cao cấp đặt tại bên trong khe cửa chính giữa cửa đá.
Chốc lát sau, cửa đá nặng nề dịch chuyển, kèn kẹt mở ra.
Ân Ngọc Ly thu hồi lệnh bài, lắc mình tiến nhập sau núi.
Cửa đá ở phía sau hắn lần nữa đóng lại.
Không ít đệ tử lén lúc theo tới nhìn thấy cảnh này, Ân Ngọc Ly bình tĩnh ngược lại khiến đám đệ tử này chắc chắn hơn về suy nghĩ Ân Ngọc Ly là một trong những đệ tử tinh anh được bồi dưỡng sau này, cảm thấy tốt nhất nên cùng y giữ mối quan hệ tốt mới được.
Cửa đá triệt để đóng lại.
Các đệ tử nhìn trộm một hồi, nhìn không thấy cái gì nữa thì phẫn nộ rời đi.
Nhưng bọn họ lại không biết ngay lúc cửa đá đóng lại Ân Ngọc Ly không đi liền mà là đứng lại trước cửa đá, ngửa đầu lẳng lặng nhìn đỉnh đầu khe đá, lộ ra một chút biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
Chỉ chốc lát sau, xác định toàn bộ đám đệ tử nhìn lén đều đi xa, bốn phía cũng không có sinh vật lạ gì tồn tại, khóe môi Ân Ngọc Ly khẽ câu lên, lật bàn tay, trong lòng bàn tay bất thình lình xuất hiện một khối ngọc bài truyền tin phổ thông.
Mỗi môn phái, đệ tử ngoại môn đều dùng loại ngọc bài phổ thông này để truyền tin.
Bởi vì mỗi tư chất của đệ tử ngoại môn tương đối chênh lệch, mà mỗi năm đều tiến hành sát hạch, nếu như không qua được sát hạch hằng năm, liền không có tư cách tiến vào nội môn, như vậy thì phải rời khỏi tông môn, truyền tin ngọc bài mà họ sử dụng đều là loại phổ thông thấy nhiều nhất trên thị trường, sẽ không chứa những kí hiệu đặc thù của tông môn.
Có người có lẽ sẽ cảm thấy được, những đệ tử tông môn này nếu tiết lộ chuyện cơ mật của tông môn thì làm sao bây giờ? Kia dùng loại ngọc bài truyền tin phổ thông này phải chăng cũng không tìm được người truyền tin.
Mà trên kia đã nhắc tới, đệ tử ngoại môn tư chất đều thuộc tầm trung, không có gì mới lạ, tu vi cũng thấp kém, càng không có tư cách ra vào những nơi trọng yếu cùng cấm địa trong tông môn, tự nhiên cũng không biết được bí mật gì để tiết lộ.
Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ trong tay Ân Ngọc Ly có một cái ngọc bài truyền tin.
Ngón tay thon dài của Ân Ngọc Ly ma sát với ngọc bài truyền vào đó một ít linh lực tinh tế dò xét một phen, xác định ngọc bài truyền tin này không có bất kỳ vấn đề lạ nào, chỉ là một khối truyền tin ngọc bài bình thường, không có bất kỳ cấm chế hay linh thức của tu sĩ khác, y liền chậm rãi siết chặt nó.
Chỉ chốc lát sau, một đạo linh quang chui vào bên trong ngọc bài truyền tin, cứ như vậy tin tức lặng yên không tiến động mà truyền ra ngoài.
Làm xong tất cả, Ân Ngọc Ly cúi đầu, một tiếng xẹt, vạt áo của y xé ra một mảnh, bọc lại khối ngọc bài truyền tin, ngón tay y hơi động đem khối ngọc bài đã được bọc kín này giấu trong áo.
Ngọc bài man mát, cọ xát với da thịt xúc cảm có chút cứng rắn.
Ân Ngọc Ly lơ đễnh cười nhạt, y tiếp tục quay về, hướng đến tẩm điện của Thẩm Đình Tuyết mà đi.
Thời điểm Ân Ngọc Ly trở lại, Thẩm Đình Tuyết đang ngồi trong đình gần một cây ngô đồng, hắn ngồi ngắt cây ngô đồng đút cho tiểu chim loan.
Phiến lá cây ngô loang lổ, một chút ánh sáng vàng nhạt xuyên xuống, lấm tấm mà chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết, một chút mờ ảo, bạch y không vướng chút bụi trần, càng khiến Thẩm Đình Tuyết không khác nào "trích tiên" giáng thế.
Tiểu chim loan thì rất hưng phấn nhìn hai mâm ngọc phân biệt đồ ăn cùng thanh thủy được đổ đầy, nhảy tới nhảy lui, ăn một cái liền uống một cái, thập phần thích ý.
Thẩm Đình Tuyết một tay nâng quai hàm, khẽ nghiên đầu mỉm cười lẳng lặng nhìn tiểu chim loan nhảy tới nhảy lui vui vẻ, ánh sáng trong đôi mắt cười ấy so với ánh sáng kia còn muốn ôn hòa hơn đến mấy phần.
Thấy cảnh này, ánh mắt Ân Ngọc Ly khó giải thích được mà tối sầm lại, sau đó y chậm rãi đi tới.
"Tiên tôn, đồ vât ngài muốn ta đều đã lấy về."
Tiếng nói của Ân Ngọc Ly bất chợt vang lên, trong lòng Thẩm Đình Tuyết khẽ giật mình, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt tím bình tĩnh mà nhu hòa, mang theo ý cười của Ân Ngọc Ly.
Đón lấy, trước mặt Thẩm Đình Tuyết, Ân Ngọc Ly lấy từ đồ vật vừa lấy được bày ra trước mắt cấp cho Thẩm Đình Tuyết xem qua một lượt.
Quả nhiên là đều lấy đúng, không thiếu.
Thẩm Đình Tuyết nhìn Ân Ngọc Ly chuyên tâm đối chiếu danh sách, đem danh sách hắn tùy ý viết linh tài cùng dược vật từng loại từng loại đều lấy ra, thần sắc có chút phức tạp.
Hắn không nghĩ đến Ân Ngọc Ly thế mà không đi, hơn nữa còn nghiêm túc mà đem danh sách hắn viết lung tung đều đem trở về, không thừa không thiếu.
Lúc này, Ân Ngọc Ly kiểm kê xong danh sách vật phẩm, ngửa đầu cười nhìn Thẩm Đình Tuyết: "Đều đủ, tiên tôn người xem xem, có còn thiếu thứ gì——tiên tôn?"
Ánh mắt của Thẩm Đình Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Ân Ngọc Ly, trong lòng run lên, hắn rũ mi che dấu nghi hoặc ho khan một tiếng: "Không thiếu."
Ân Ngọc Ly thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí thập phần đơn thuần vô tội: "Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng ta cầm nhầm cái gì, làm tiên tôn mất hứng."
Thẩm Đình Tuyết nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: "Không có, ngươi làm rất khá, rất nghiêm túc."
Ân Ngọc Ly mặt mày vui vẻ, hiển nhiên đối với sự khích lệ của Thẩm Đình Tuyết hết sức cao hứng.
Nhìn nụ cười của Ân Ngọc Ly, Thẩm Đình Tuyết chần chừ chốc lát, lẳng lặng ngồi dậy nói: "Đem đồ vật thu lại, vào điện, ta có lời muốn nói với ngươi."
Ân Ngọc Ly nghe Thẩm Đình Tuyết nói vậy, mi tâm khẽ nhíu rất nhanh lại khôi phục, cung cung kính kính đáp : "Vâng."
Tẩm điện của Thẩm Đình Tuyết nằm ở chỗ râm mát, ánh nắng không trực tiếp chiếu thẳng tới cho nên tiểu chim loan rất không thích, đối diện với hai mâm ngọc cùng lựa chọn đi theo Thẩm Đình Tuyết, do dự một hồi, cuối cùng nó chọn ở lại, cũng không đi theo.
Trục bánh xe phát ra tiếng vang vọng ở bên trong tẩm điện to lớn, lộ ra một loại trống trải cùng mát mẻ.
Mặc dù hiện tại đã sắp đến hè, nhưng nơi ở của Thẩm Đình Tuyết cực kỳ mát mẻ, cũng là bởi vì ma mị độc trên người vẫn cần nhiệt độ thấp để áp chế.
"Dừng lại đi."
Chờ Ân Ngọc Ly đem Thẩm Đình Tuyết đẩy vào bên trong bức bình phong một khúc. Thẩm Đình Tuyết chậm rãi mở miệng.
Ân Ngọc Ly dừng.
Thẩm Đình Tuyết: "Ngươi tới, đứng trước mặt ta."
Ân Ngọc Ly nghe theo bước tới trước mặt hắn.
Thẩm Đình Tuyết lúc này lẳng lặng quan sát Ân Ngọc Ly trong chốc lát, nói: "Từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi tu luyện, đúng giờ mão rời giường, không được lười biếng."
Ân Ngọc Ly có chút ngoài ý muốn nhấc lên ánh mắt: "Nhưng tiên tôn——"
Thẩm Đình Tuyết: "Không quá lâu, kim châm trên người ngươi ta sẽ tìm cách lấy ra, ta trước tiên dạy ngươi một ít phép luyện thể...Ngươi quá gầy."
Ân Ngọc Ly lông mày khẽ rung, đôi con ngươi màu tím lấp lóe lên một chút ánh sáng, hồi lâu, giọng y có chút khàn. Ân Ngọc Ly thấp giọng đáp: "Đa tạ tiên tôn."
Nhìn thấy Ân Ngọc Ly không có từ chối hắn, trái lại khiến Thẩm Đình Tuyết trong lòng khẽ run, hắn nhấc ánh mắt lên nhìn Ân Ngọc Ly: "Ngươi...Ngươi nguyện ý để ta dạy ngươi?
Ân Ngọc Ly mím mím môi, hơi xấu hổ mà nở nụ cười, thần sắc thẳng thắng: "Ta hiện tại biết tiên tôn đều là vì muốn tốt cho ta, ta không muốn cự tuyệt."
Nghe Ân Ngọc Ly nói vậy, trái tim Thẩm Đình Tuyết có chút run, thật lâu không nói ra lời.
Ngược lại là Ân Ngọc Ly, ngay lúc Thẩm Đình Tuyết trầm mặc, bỗng nhiên ánh mắt hơi động, y tiến lên phía trước, nghiên người đến trước mặt Thẩm Đình Tuyết.
Ân Ngọc Ly tập kích bất ngờ, hơi lạnh mặc phát trút xuống, mùi hoa lan mềm mại, mùi hương nhè nhẹ phả vào mặt. Thẩm Đình Tuyết ngửi được cỗ mùi hương, trong lòng luồng khí khô nóng từng đè ép xuống lại một lần nữa dâng lên.
Thẩm Đình Tuyết cả người cứng ngắc, theo bản năng siết chặt tay vịn, muốn ngăn Ân Ngọc Ly không được tới gần.
Cố tình lúc này Ân Ngọc Ly nói: "Tiên tôn đừng nhúc nhích."
Ngữ khí ôn nhu, nghiêm túc không mang theo một tia cợt nhã.
Thẩm Đình Tuyết trong lòng ngờ vực, thần không biết quỷ không hay mà đem nuốt xuống bụng những lời muốn răn dạy Ân Ngọc Ly.
Ân Ngọc Ly dư quang thoáng nhìn tình cảnh hiện tại, âm thầm nở nụ cười,tiếp đầu ngón tay y tại sau đầu Thẩm Đình Tuyết nhẹ nhàng phẩy một cái, bàn tay xoay chuyển, một mành lá ngô đồng lục sắc liền xuất hiện trước mặt Thẩm Đình Tuyết.
Ân Ngọc Ly đứng dậy, ôn nhu nói: "Trên tóc tiên tôn có lá cây."
(Editor: ủa tưởng anh hôn người ta TvT)
Ân Ngọc Ly đột nhiên đến gần, đột nhiên rời đi. Trái tim thẩm Đình Tuyết lúc này khó giải thích được mà đập có chút nhanh, hắn hoảng hốt chốc lát, thần sắc hơi bớt giận, nhấp môi một chút, lấy lại bình tĩnh nói: "Loại chuyện nhỏ này trực tiếp nói cho ta là được."
Ân Ngọc Ly nhìn thêm một chút mảnh hồng nhạt đang phủ dần dần trên tai hắn, y khẽ mỉm cười: "Hảo, đều nghe tiên tôn."
Thẩm Đình Tuyết cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nhàn nhạt gật đầu.
Hắn liếc mắt nhìn Ân Ngọc Ly, đang muốn nói Ân Ngọc Ly cùng hắn đến thư phòng để lấy một ít bí tịch tu luyện cho y, ánh mắt thoáng lướt qua vạt áo của Ân Ngọc Ly bị thứ gì đó làm rách.
Thẩm Đình Tuyết khẽ cau mày: "Quần áo ngươi tại sao rách?"
Ân Ngọc Ly nghe câu nói này của Thẩm Đình Tuyết, sắc mặt có chút tối tăm, sau đó viền mắt y đỏ lên, trước mặt Thẩm Đình Tuyết cúi đầu quỳ xuống.
"Thỉnh tiên tôn thứ tội." Ân Ngọc Ly trầm giọng nói.
Thẩm Đình Tuyết không nghĩ tới Ân Ngọc Ly lại đột nhiên phản ứng mạnh như thế, trong lúc nhất thời không biết ứng đối ra sao, chỉ có thể nói: "Ngươi phạm sai cái gì? Chậm rãi nói, không cần đụng cái là quỳ."
Kế tiếp phát sinh một một chút chuyện làm cho hắn khó giải thích được đỏ mặt tới mang tai.
Chỉ thấy Ân Ngọc Ly chậm rãi đứng dậy, lại kéo vạt áo ra.
Nhất thời, những quệt đỏ bị kim châm phong huyệt lưu lại trên xương quai xanh tinh xảo lại lần nữa xuất hiện đập thẳng vào mắt Thẩm Đình Tuyết, còn có da thịt trắng nõn như ngọc.
Đột nhiên thấy cảnh này, ngoại trừ đồng tình cùng thương tiếc. Trong lòng, cổ hỏa diễm vừa mới khó khăn đè nén không lâu lại bắt đầu nổi lên.
Thẩm Đình Tuyết:...
Ngay tại lúc này, Ân Ngọc Ly từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bài truyền tin được vạt áo bọc lấy.
Thẩm Đình Tuyết miễn cưỡng dời lực chú ý của y lên nó: "Đây là cái gì?"
Lông mi Ân Ngọc Ly rung động chốc lát, đôi mắt hoe hoe đỏ, giọng khàn khàn: "Là ngọc bài mẫu thân lúc trước lưu lại, bên trong ngọc bài có giọng của mẫu thân, lúc trước...lúc trước ta lén lút giấu ở bên kia đầm nước, vừa rồi tiên tôn sai ta đi làm việc, ta không nhịn được, liền lấy ngọc bài ra ngoài."
"Chuyện này không báo cáo trước cho tiên tôn, là ta sai, thỉnh tiên tôn trách phạt. Chỉ hy vọng tiên tôn không đem ngọc bài mẫu thân cho ta lấy đi."
Nói đoạn, Ân Ngọc Ly dập đầu xuống đất.
Thẩm Đình Tuyết ngạc nhiên đến mức choáng váng.
Hắn vạn lần không nghĩ đến, Ân Ngọc Ly đem chuyện như vậy ở trước mặt hắn thẳng thắng.
Ngay cả Lâm Vân Tư khi còn bé, trốn ở dưới núi ăn vụn gà nướng bị phát hiện, cũng sẽ chống chế đùa giỡn kiếm cớ.
Ân Ngọc Ly ngược lại là... thẳng thắng ngoài dự đoán của hắn.
Nghĩ đến Ân Ngọc Ly vì bảo vệ di vật của mẫu thân, trốn đông nấp tay, dáng dấp nhọc lòng, tốn tâm tư như vậy, một chút chua xót trong lòng Thẩm Đình Tuyết dâng lên.
Một lúc lâu, Thẩm Đình Tuyết trầm thấp thở dài, liền đưa tay ra, có chút cố hết sức đem Ân Ngọc Ly kéo đứng dậy.
Viền mắt Ân Ngọc Ly hồng hồng, cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Đình Tuyết, phảng phất là do y thật sự làm hỏng việc, trong lòng cực kỳ hổ thẹn.
Chờ Ân Ngọc Ly đứng vững, ánh mắt Thẩm Đình Tuyết lại lơ đãng rớt lên xương quai xanh trắng nõn.
Bên tai Thẩm Đình Tuyết nóng lên, bất động thanh sắc rút tay về: "Chuyện này ngươi không làm sai, Thái Thượng tông cũng sẽ không muốn di vật của mẫu thân ngươi, ngươi trước tiên mặc y phục lại đàng hoàng."
Đuôi mắt Ân Ngọc Ly cong cong, lúc này mới nhẹ nhàng nắm vạt áo kéo lại, thấp giọng nói: "Tạ ơn tiên tôn."
Hắn hiện tại đã xác định, vô luận y nói hay làm cái gì, Thẩm Đình Tuyết đều sẽ tin tưởng y.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Đình Tuyết quả nhiên nói được làm được, thật sự bắt đầu chỉ dạy Ân Ngọc Ly tu luyện.
Bởi vì Thẩm Đình Tuyết dễ lừa quá mức, trong lòng Ân Ngọc Ly đã sinh ra vài phần ngạo mạn, mấy ngày nay y cũng đã không còn cung kính như trước.
Mà Thẩm Đình Tuyết luôn luôn không thích lễ tiết, cho nên thấy Ân Ngọc Ly như vậy, chỉ là cảm thấy Ân Ngọc Ly đối với hắn thân cận hơn, trong lòng trái lại mềm mại mấy phần, càng không có ý tứ chỉ trích y.
Ân Ngọc Ly dần dần không kiêng nể gì nữa, liền càn rỡ hơn, thậm chí thỉnh thoảng có chút ác ý mà trêu chọc Thẩm Đình Tuyết.
Cố tình Thẩm Đình Tuyết chỉ muốn thay Ân Ngọc Ly điều dưỡng thân thể, thái độ của hắn từ đầu đến cuối đều cực kỳ ôn hòa, mặc dù đôi khi bị Ân Ngọc Ly trêu chọc đến khuôn mặt ửng hồng, nhưng vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa công chính.
Ân Ngọc Ly:...
Ngày hôm đó, hai người ngồi đối diện nhau.
Ân Ngọc Ly đưa mắt nhìn Thẩm Đình Tuyết chốc lát, lại cúi đầu thay hắn nghiên túc chỉnh lý ngọc giản, ngón tay nhẹ nhàng ma xát ngọc giản trong lòng bàn tay, trong lòng tuông ra một cảm giác không thích nhàn nhạt.
Sau đó, Ân Ngọc Ly liền mỉm cười, hướng Thẩm Đình Tuyết hỏi một vấn đề có chút xảo quyệt, thậm chí mơ hồ mang theo vài phần ác ý.
Y hỏi: "Tiên tôn nói chính là tu vô tình đạo, vì sao có thể một thân một mình đối mặt với ta như vậy?"
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
88 cái tiểu hồng bao~
Ân Ngọc Ly: Mị lực của ta lớn như vậy, ngươi tại sao không thích ta.
Editor: chê
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store