Sau Khi The Than Dang Co Doi Voi Ta To Tinh
Chẳng biết vì lí do gì, thời điểm Ân Ngọc Ly mấy lần thử đem kim châm đâm vào da thịt Thẩm Đình Tuyết, tay y lại khó giải thích được bất chợt run lên.Phải biết chuyện này, chỉ cần sai một ly, không đâm trúng ngược lại có thể làm Thẩm Đình Tuyết kinh động.Ân Ngọc Ly: ...Y hoài nghi, sâu thẳm trong tiềm thức mình mềm lòng với Thẩm Đình Tuyết, mà sự hoài nghi này lại vừa lúc để lửa giận y bành trướng——y từ trước đến giờ không phải là loại người lòng dạ mềm yếu.Có lẽ là do mất máu quá nhiều, ngón tay y vô lực đi.Như thể tìm được cho mình một cái lí do chính đáng, thần sắc Ân Ngọc Ly có phần vơi bớt giận dữ, yên lặng thu tay về.Cũng ngay tại lúc này, bên ngoài tẩm điện truyền đến một trận tiếng bước chân trầm thấp.Mi tâm Ân Ngọc Ly nhảy một cái, lập tức vươn mình nằm trở lại, nhắm mắt giả vờ ngủ.Chờ tiếng bước chân ngày càng gần, Ân Ngọc mặc dù không còn giống trước kia nhưng cũng đoán được người tới là Lâm Vân Tư.Thái Thượng Tông, tiếng bước chân của các vị chưởng giả Ân Ngọc Ly đã nhìn thấu.Lâm Vân Tư nện bước nhẹ nhàng vững vàng, lại thường mang theo một chút cảm giác che giấu sự nôn nóng của mình.Lê Văn Hạc nện bước trầm ổn ngạo mạn, lặng yên không một tiếng động.Bước chân Cung Quyện cùng Lê Văn Hạc có chút tương tự, nhưng Cung Quyện tu chính là thuần dương công pháp, quanh thân uy thế dĩ nhiên là so với Lê Văn Hạc cường thế hơn, này cũng dẫn đến nện bước của Cung Quyện nhiều hơn một chút cường thế tráng kiện ý tứ hàm xúc.Về phần Thẩm Đình Tuyết.Thẩm Đình Tuyết đương nhiên quanh năm ngồi xe lăn, chính hắn cũng không đi một lần quá nhiều bước, đương nhiên càng dễ dàng nhận biết hơn.Ân Ngọc Ly nhắm hai mắt, mạn bất kinh tâm* nghĩ đến ưu điểm cùng khuyết điểm của mấy vị chưởng giả trong Thái Thượng Tông, vừa tiến vào tẩm điện, Lâm Vân Tư trước chạy nhanh đến chỗ ghế lăn Thẩm Đình Tuyết.*không đặt trong lòng, không để ýLâm Vân Tư từ xa liền thấy được Thẩm Đình Tuyết đang dựa xe lăn mà ngủ, cho nên lúc đến gần, không tự giác được mà thả nhẹ bước chân.Lâm Vân Tư lúc này đi tới gần Thẩm Đình Tuyết, trầm thấp hô hai tiếng sư tôn.Thẩm Đình Tuyết vẫn không tỉnh.Trước sau hắn đều không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy dần dần, Lâm Vân Tư nguyên bản ôn hòa thuận theo, ánh mắt lại chợt thay đổi đến mức nóng bỏng.Chỉ thấy ánh mắt Lâm Vân Tư nóng rực mà nhìn Thẩm Đình Tuyết trong chốc lát, sau đó đến gần, sắc mặt thành kính, không khác gì đối xử với một món đồ trân bảo dễ vỡ, tiểu tâm dực dực đem Thẩm Đình Tuyết từ trên xe lăn ôm lên.Sau đó bước chân Lâm Vân Tư nhẹ nhàng chậm chạp ôm Thẩm Đình Tuyết xoay người đến phía trong giường.Xuyên thấu nhìn qua khe cửa bị che khuất một nửa, thấy được cảnh này, trên khuôn mặt không chút cảm xúc, đồng tử đột nhiên co rụt lại, nửa ngày, trong con ngươi y truyền ra một nụ cười lạnh lùng.Ân Ngọc Ly vốn không muốn quản Lâm Vân Tư cùng Thẩm Đình Tuyết gian díu với nhau, nhưng lại chẳng biết vì sao, y nằm trên giường nhỏ một hồi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được lẳng lặng ngẩng đầu lên, hướng đến gian trong nhìn tới.Cách một bức bình phong, Ân Ngọc Ly chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ cảnh tượng trong phòng.Thẩm Đình Tuyết đang nằm ở trên giường, Lâm Vân Tư ngồi bên mép giường, rũ mắt chăm chú nhìn Thẩm Đình Tuyết.Mặc dù là Ân Ngọc Ly không nhìn thấy nhưng y có thể đoán được biểu tình trên mặt Lâm Vân Tư giờ khắc này, vì thế y nở một nụ cười cực kỳ trào phúng.Thì ra tới nơi này, cũng không có việc gì lớn.Lúc sau, Lâm Vân Tư nhìn Thẩm Đình Tuyết chốc lát, ánh mắt khẽ động rồi lặng yên xoay người ly khai.Ân Ngọc Ly khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt, luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.Bất quá rất nhanh, y liền biết không đúng chỗ nào.Bởi vì Lâm vân Tư không đi quá lâu, lúc này quay lại không đi tay không mà là bưng một cái chậu ngọc chứa đầy nước, trên cánh tay có một cái khăn trắng như tuyết vắt ngang.Giờ khắc này, biểu cảm hoàn toàn mơ hồ cất giấu một tia vui mừng nhàn nhạt của Lâm Vân Tư đều bị Ân Ngọc Ly bắt lấy.Ân Ngọc Ly nhìn thấy tình cảnh này, chân mày cau lại, mạn bất kinh tâm nghĩ: Lâm Vân Tư này đầu óc không tốt sao, chuyện như vậy chỉ cần dùng thuật pháp tẩy rửa liền có thể giải quyết, hà tất như thế phí công phí sức.Rất nhanh y thấy được Lâm Vân Tư dùng cái khăn trắng như tuyết đã được nhúng qua nước kia, nắm chặt đôi tay như ngọc tinh tế thon dài kia, từng chút từng chút chậm rãi lau chùi từng ngón tay , mi tâm Ân Ngọc Ly co quắp một chút.Bỗng nhiên liền hiểu được điều gì.Ánh mắt Ân Ngọc Ly có chút không rõ.Y từ lúc đầu đã cảm thấy trong mấy người lừa gạt ở đây, Thẩm Đình Tuyết, là lừa gạt hắn tốt nhất, có thể thu lợi lớn nhất về mình, cũng vì cái này mà đắc ý.Cũng chẳng biết tại sao, nhìn đến hành động Lâm Vân Tư đối với Thẩm Đình Tuyết lộ ra nóng bỏng, ánh mắt không hề che giấu, y lại bỗng nhiên hận Thẩm Đình Tuyết quá ngu.Thế mà lại không nhìn Lâm Vân Tư là loại người lòng muôn dạ thú.Một chút cũng không phát hiện, giờ khắc này trong con ngươi màu tím vốn lười biếng thản thơi mơ hồ tràn ra một tia giận dữ.Mà lúc này, Ân Ngọc Ly vẫn còn có thể ẩn nhẫn.Mãi đến tận—— Lâm Vân Tư sau khi lau xong tay cho Thẩm Đình Tuyết, lại cúi người thoát đi giày của hắn.Giày trắng thêu hoa văn mây xanh bị Lâm Vân Tư từ từ tháo ra, thả một bên giường, tiếp đó ngón tay Lâm Vân Tư chậm rãi kéo ra, tất trắng theo động tác liền nhanh chóng tuột xuống.Da dẻ Thẩm Đình Tuyết trắng như bạch ngọc, mạch máu xanh như ẩn như hiện dưới làn da như ngọc mơ hồ có thể nhìn thấy.Đã hơn 100 năm hắn đã không còn đi lại nhiều, cho nên làn da ở chân dĩ nhiên so với tay càng là nhẵn nhụi trắng noãn. Lúc này, Lâm Vân tư chậm rãi nhẹ nhàng cầm ngay mắt cá chân nhỏ gầy của Thẩm Đình Tuyết, hô hấp thậm chí có chút trì trệ.Ân Ngọc Ly ở xa xa nhìn đến tình cảnh này: ...Ngay tại cái khăn kia sắp đụng đến mắt cá chân Thẩm Đình Tuyết, một tiếng ầm ầm vang lên.Lâm Vân Tư: !!!Thẩm Đình Tuyết bị đánh thức, Lâm Vân Tư càng là chột dạ, vội vã buông chân Thẩm Đình Tuyết ra, đứng dậy lạnh lùng nói: "Ai?!"Nửa ngày, tiếng nói từ gian ngoài của Ân Ngọc Ly truyền vào trong, trọng giọng nói còn mang theo một chút đau khổ, trầm thấp, mang theo một tia áy náy: "Xin lỗi tiên tôn, là ta không cẩn thận từ trên giường nhỏ lăn xuống."Lâm Vân Tư:...Ngay lập tức Lâm Vân Tư liền cả giận nói: "Có ngủ hay không ngủ!"Ân Ngọc Ly luôn mồm xin lỗi.Mà lúc này Thẩm Đình Tuyết cũng triệt để tính táo trở lại.Hắn mơ mơ hồ hồ ấn nhẹ huyệt thái dương căng đau, liếc mắt nhìn Lân Vân Tư, nhẹ giọng nói bên trong còn mang theo chút mờ mịt: " Vân Tư sao lại tới đây? Cũng không đánh thức ta."Lâm Vân Tư phục hồi lại tinh thần, sâu trong con ngươi đè nén sự tức giận, liền hướng về phía Thẩm Đình Tuyết yên lặng cười cười, bất động thanh sắc ngồi xuống mép giường: "Sư tổ dự định mười ngày sau xuất phát đi tìm long mạch, ta nghĩ đến bồi sư tôn ít nhiều."Thẩm Đình Tuyết nhẹ nhàng không ít: "Ngươi có lòng rồi."Lâm Vân Tư nhìn biểu tình Thẩm Đình Tuyết, trong lòng an tâm một chút, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào bàn chân lộ ra ở bên ngoài.Đồng tử hắn thu rụt lại đang muốn tìm cái lý do để giải thích một phen, gian ngoài bỗng nhiên lại truyền ra tiếng Ân Ngọc Ly cố nén nhịn đau.Lâm Vân Tư: ...Thẩm Đình Tuyết trước hết phản ứng lại, lập tức liền cau mày hướng đến nhìn về phía Ân Ngọc Ly: "Ngã rất nặng?"Một lát sau, ân Ngọc Ly miễn cưỡng giọng khàn khàn đáp: "Không tính nặng, chính là vết thương rách ra một chút."Thẩm Đình Tuyết ngăn ngay: "Ngươi đừng động, ta tới xem một chút."Lâm Vân Tư:...Nói rồi Thẩm Đình Tuyết liền cố hết sức dùng hai tay chống đỡ thân thể, dự định xuống giường.
Lâm Vân Tư trong lòng chìm xuống, còn chưa kịp ngăn cản, chân trần Thẩm Đình Tuyết cũng đã đạp lên thềm ngọc, cảm xúc lạnh lẽo khiến da thịt Thẩm Đình Tuyết có chút căng cứng, tiếp theo hắn liền cúi đầu nhìn đôi chân giờ chỉ còn một bên mang tất, bên còn lại trần trụi lộ ra ngoài.
Lâm Vân Tư thấy thế, trong lòng hắn đã sớm đem Ân Ngọc Ly mắng đi mắng lại một vạn lần, có thể vào lúc này hắn còn phải giải thích vì thế trong thời gian ngắn hắn cấp tốc suy nghĩ mượn cớ lấy ra.Chỉ nghe Lâm Vân Tư mềm giọng nói: "Lúc ta tới thấy sắc mặt sư tôn nghi ngơi có chút không tốt, liền muốn thay sư tôn lau một chút, cũng có thể khiến sư tôn ngủ thoải mái hơn một chút.""Ai biết được tiểu tử kia lại đem sư tôn ngài đánh thức."Ân Ngọc Ly trên giường nhỏ gian ngoài: ...Thẩm Đình Tuyết ở chung với Lâm Vân Tư nhiều năm như vậy, cũng không tin được đồ đệ đối với mình có cái ý nghĩa dư thừa gì chớ nói đến khi sư diệt tổ cái gì.Lúc này hắn trầm mặc chống lát lại thở dài, chính mình cầm tất rơi một bên chậm rãi mang vào: "Chuyện như thế này lần sau ngươi không cần tự mình làm, có việc cứ sai con rối làm là được."
Không có một chút ý tứ chỉ trích Lâm Vân Tư.Lâm Vân Tư thần sắc dịu ngoan đáp lại: "Vâng, Vân Tư đã biết."Thời điểm Lâm Vân Tư đấy Thẩm Đình Tuyết đến trước giường nhỏ của Ân Ngọc Ly, giường nhỏ cùng vạt áo còn có trên mặt đất đều dính không ít máu, lông mi thon dài cũng nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt tât cả đều hiện lên vẻ ẩn nhẫn đau xót, nhìn cảnh này xác thực khiến cho người đau lòng.Thẩm Đình Tuyết thấy tình cảnh này, sắc mặt có chút thay đổi.Ngay khi hắn muốn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra băng gạc cấp thay mới băng bó vết thương cho Ân Ngọc Ly, ngực hắn bỗng nhiên nhói lên, một luồng lửa dục vọng nóng nảy khó giải lan dần từ trong tâm ra đến.Là mùi hương trên người Ân Ngọc Ly tỏa ra tinh lực, sinh ra dục vọng.Thẩm Đình Tuyết: ...Mà rất nhanh, Thẩm Đình Tuyết đột nhiên nhấp môi, nhắm mắt một hồi, cật lực đè xuống dục vọng muốn hấp thụ máu đang sôi trào, lấy ra băng gạc.Lâm Vân Tư đứng bên cạnh thấy vậy, cho là Thẩm Đình Tuyết không được khỏe, cau mày lên tiếng ngăn cản: "Sư tôn, gọi con rối đến đây đi."Thẩm Đình tuyết suy nghĩ chốc lát:"Con rối không được khéo léo những việc nhỏ nhặt như vậy, vạn nhất băng bó vết thương không được tốt thì làm sao giờ?"Có thể là vì ngửi được cỗ tinh lực trên người Ân Ngọc Ly, Thẩm Đình Tuyết luôn có cảm giác toàn bộ cơ thể đều có chút không ổn, chần chờ chốc lát, hắn nói: "Không phải, Vân Tư ngươi tới?"Lâm Vân Tư: ...Ân Ngọc Ly: ???Cuối cùng, Lâm Vân Tư bất động thanh sắc lùi về sau một bước: "Vẫn là sư tôn ngươi tới đi."Ân Ngọc Ly nghe đến câu nói này, mi tâm khẽ động, rồi lại cấp tốc rũ xuống, trong con ngươi chợt lóe một tia nghi ngờ.Nếu Lâm Vân Tư không muốn đến, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Đình Tuyết cật lực đè lại dục vọng sôi trào, trên người Ân Ngọc Ly vẫn tản ra mùi hương mang theo một tia máu tanh, từng chút từng chút, Thẩm Đình Tuyết tinh tế giúp Ân Ngọc Ly băng bó lại.Lâm Vân Tư nhìn toàn bộ quá trình Thẩm Đình Tuyết băng bó cho Ân Ngọc Ly, kỳ thực đã mấy lần nỗ lực muốn thay Thẩm Đình Tuyết, có thể chẳng biết vì sao, Lâm Vân Tư đối với cái khuôn mặt gầy gò trắng bệch kia của Ân Ngọc Ly, trong lòng luôn loáng thoáng một loại cảm giác chán ghét cùng không thoải mái không tên.Tiềm thức nói cho Lâm Vân Tư biết, không nên tới gần Ân Ngọc Ly, bằng không sẽ có chuyện lớn xảy ra.Cảnh giới của Lâm Vân Tư đã là Hóa Thần, tiềm thức dự cảm, cơ bản là chính xác.Ân Ngọc Ly cùng khí tràng Lâm Vân Tư rất không hợp.Cũng chính cái cảm giác này khiến Lâm Vân Tư do dự rất lâu, mãi đến khi Thẩm Đình Tuyết băng bó xong xuôi hết cho Ân Ngọc Ly, Lâm Vân Tư mới chậm rãi hoàn hồn lại đây.Thẩm Đình Tuyết tinh tế băng lại trên cổ tay Ân Ngọc Ly nút thắt cuối cùng, liền ôn thanh dặn dò: "Lần sau ngủ, chú ý một chút, đừng lại lăn ra ngoài."Ân Ngọc Ly cười nhạt: "Vâng, đa tạ tiên tôn quan tâm."Lâm Vân Tư cau mày lạnh lùng nói: "Nếu ngươi lại nhiều chuyện như vậy, liền đem ngươi đuổi về hồ nước."Ân Ngọc Ly sắc mặt khẽ biến, lộ ra mấy phần sợ hãi.Thẩm Đình Tuyết vội vàng gọi: "Vân Tư."Lâm Vân Tư không vui ngậm miệng.Ân Ngọc Ly lúc này dùng vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Thẩm Đình Tuyết, giọng nói có chút nhỏ còn mang theo kinh hoảng: "Tiên tôn đừng đưa ta đi, ta nguyện ý hầu hạ tiên tôn."Lâm Vân Tư nghe đến câu nói này của Ân Ngọc Ly, trong đôi mắt lóe lên một tia phiền phức, muốn nói lại thôi.Cuối cùng Thẩm Đình Tuyết vẫn là thở dài, vỗ nhẹ vai Ân Ngọc Ly, nhẹ nhàng động viên y: "Không nên nghĩ quá nhiều, ta sẽ không đem ngươi đưa về hàn đàm. Vân Tư cũng chỉ cùng ngươi đùa giỡn mà thôi.""Vâng."Lông mi dài run rẩy, rũ mắt xuống, Ân Ngọc Ly hết sức cảm động nói: "Hai vị tiên tôn quả nhiên đều là người tốt."Lâm Vân Tư: ...(editor: phải là tui tui sớm đuổi ảnh về hàn đàm rồi)Ngay khi Ân Ngọc Ly rủ mắt xuống, con ngươi y lóe lên một tia đắc ý như đã đánh thắng một trận đánh.Mà hai người kia cũng không có chú ý đến, giờ khắc này trên trán Thẩm Đình Tuyết đã sinh ra một tầng mồ hôi hột, sắc mặt so với lúc nãy cũng bắt đầu tái nhợt đi không ít.Ngày kế tiếp, trời nắng đẹp, Ân Ngọc Ly như cũ đẩy Thẩm Đình Tuyết xuất môn hóng gió phơi nắng.Thẩm Đình Tuyết ngồi ở xe lăn ngắm phong cảnh, Ân Ngọc Ly đứng bên cạnh dựa trên lan can, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt lại lười biếng, nắm một chút thức ăn đút cho cục lông tròn béo ú, nhảy tới nhảy lui, tiểu chim loan.Cơn gió mạnh thổi qua, trường bào Ân Ngọc Ly bay phấp phới trong gió cùng với một mái tóc dài đen như mực, khuôn mặt trắng như ngọc, khác nào một bức họa mỹ nhân tuyệt đẹp.Nhắc tới cũng kỳ, tiểu chim loan mặc dù đáng yêu nhưng tính tình lại thập phần kiêu ngạo, ngoại trừ thân mật với Cung Quyện hoặc Thẩm Đình Tuyết, Lâm Vân Tư hay Lê Văn Hạc đùa nó, nó đều dùng thái độ lạnh nhạt đáp lại, nhưng tiểu chim loan đối Ân Ngọc Ly lại thân cận hơn mặc dù mới gặp mặt lần đầu.Thật sự thần kỳ.Mà trong lòng Thẩm Đình tuyết cũng không quá quan tâm chuyện này.Bởi vì hắn tựa hồ phát hiện một cái bí mật cực kỳ quan trọng đối với hắn, với Thái Thượng Tông.
Liên quan mật thiết với huyết long.Trong giới tu chân mọi tu sĩ đều mơ ước huyết long, chỉ cần chiếm được nó, có thể khiến tu vi tiến thêm một bước.Đã từng có một ma tu bắt lấy một bị công chúa hoàng thất không được sủng ái, nuôi ở bên người, ngày ngày lấy huyết, tu vi gần như lên đến cảnh giới Điên Phong.Đến cuối cùng, thời điểm mọi người bắt được gã, ma tu đó như si như cuồng mà hấp thu huyết dịch.Vốn là cố sự này, vấn đề Thẩm Đình Tuyết nghĩ là xuất hiện ở ma tu kia, nhưng bây giờ...Hắn hoài nghi, vấn đề lại nằm ở chỗ huyết long.Bởi vì đạo Thẩm Đình Tuyết tu là đạo vô tình, theo đạo lý nói tới, cũng sẽ không phát sinh bất cứ sự việc tà đạo nào, cố tình hôm qua lại xảy ra.Hắn ngửi được có một cỗ tinh lực ở thời điểm đó trên người Ân Ngọc Ly, lại có chút kích động khát máu, không thể khống chế...Này, đây không hề giống hắn.Hơn nữa bên trong Dự Trị Mộng cũng có nhắc qua một chuyện, đó chính là Cung Quyện trong khoảng thời gian đó cũng có dùng qua máu của Ân Ngọc Ly.Cho nên, chẳng lẽ là như vậy, bọn họ mới thích Ân Ngọc Ly sao?Thẩm Đình Tuyết sợ hãi.Nghĩ tới đây, Thẩm Đình Tuyết thần sắc không khỏi phức tạp liếc mắt nhìn Ân Ngọc Ly một cái.
Vừa vặn lúc này, Ân Ngọc Ly cũng quay đầu lại nhìn.Ánh nắng vụn vặt rải trên người Ân Ngọc Ly, cơn gió mạnh lướt trên mái tóc dài, nửa bên trái khuôn mặt được ánh nắng rọi tới, trong suốt như ngọc, phân nửa khuôn mặt lại ẩn trong bóng râm lại thêm một tia thần bí kiều diễm.Mà đôi mắt phượng tím kia giờ khắc này hơi cong lên, giấu trong đôi mắt ấy là ý cười mềm mại trong vắt.Thẩm Đình Tuyết trong lòng khẽ run lên.Ân Ngọc Ly mở miệng trước, ngữ khí ôn hòa: "Hôm nay, khí sắc của tiên tôn rất tốt. Như vậy sau này ngày nào cũng phải đi ra tắm nắng mới được."Trái tim Thẩm Đình Tuyết mềm mại đi mấy phần, trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên hỏi tới một cái vấn đề không liên quan khiến người không xác định được manh mối.Hắn lẳng lặng nhìn Ân Ngọc ly: "Ngươi yêu thích nơi này?"Ân Ngọc Ly không nghĩ tới Thẩm Đình tuyết đột nhiên hỏi y cái vấn đề này, suy nghĩ chốc lát, trước mặt Thẩm Đình Tuyết, hắn chậm rãi lắc đầu.Thẩm Đình Tuyết không nghĩ tới đáp án của Ân Ngọc Ly lại là cái này, nháy mắt hắn lại không khỏi bật cười——đã biết rõ là đáp án này. Thái Thượng Tông giam cầm Ân Ngọc Ly, đem y đối xử không khác gì nô lệ, Ân Ngọc Ly không hận đã là rất khá rồi, còn nói gì tới yêu thích? Hắn vừa rồi quả thật là váng đầu mới hỏi như vậy.
Đón lấy câu trả lời của Ân Ngọc Ly, khiến Thẩm Đình Tuyết thần sắc có chút thất lạc lại trở nên ôn hòa hẳn ra.Ân Ngọc Ly nói: "Nhưng là ta rất yêu thích tiên tôn, ở bên cạnh tiên tôn, ta cảm giác rất tốt."Thẩm Đình tuyết trầm mặc lúc sau, chậm rãi nói: "Ngươi là một đứa trẻ tốt.""Tiên tôn đây là đang khen ta hay là cười ta?"Thẩm Đình Tuyết mỉm cười: "Đương nhiên là khen ngươi."Ánh mắt Ân Ngọc Ly khẽ động, lộ ra một tia suy tư, cuối cùng y khẽ mỉm cười: "Nếu tiên tôn nói như vậy, vậy ta liền nghĩ vậy."Tiểu chim loan bị bỏ mặc một bên kêu loạn "Thu thu thu!"Nhìn thiếu niên có nụ cười sáng sủa trong vắt kia, Thẩm Đình Tuyết môi mỏng hơi nhếch lên, ngay trong thời khắc này, hắn đã đem toàn bộ kết hoạch vừa định xuống toàn bộ đánh nát.Hắn không muốn để cho Thái Thượng Tông có chuyện, đồng dạng vậy hắn cũng không muốn Ân Ngọc Ly có chuyện.Mặc dù chuyện huyết long tồn tại mối nguy hiểm rất lớn.Nhưng Thẩm Đình Tuyết càng không muốn thấy một thiếu niên trong trẻo như vậy biến thành một bạo quân, càng không muốn nụ cười của thiếu niên sẽ biến mất ở nhân gian.Hơn nữa, Thẩm Đình Tuyết tin rằng, có thể được linh vật tiểu chim loan thích như vậy, nội tâm không thể nào chân chính tàn bạo, âm u.Sau mười ngày, Cung Quyện bắt đầu khởi hành.Thẩm Đình Tuyết tự thân tới đưa tiễn bọn họ trước sơn môn, Ân ngọc Ly bởi vì thân phận đặc thù, không đến đưa tiễn.Trước khi đi, Cung Quyện lấy ra long sách trói buộc, giao cho Thẩm Đình Tuyết."Nếu là tiểu tử kia có bất kỳ hành động lạ nào, ngươi liền trói hắn lại ném vào hàn đàm, chờ chúng ta về xử lý."Thẩm Đình Tuyết yên lặng tiếp nhận long sách trói buộc: "Được."Lâm Vân Tư: "Sư tôn, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về."Thẩm Đình Tuyết cười nhạt: "Được."Mắt thấy mọi người đã lên thuyền phi hành, chuẩn bị xuất phát.Lê Văn Hạc vẫn luôn tích chữ như vàng, lại vào lúc này quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Đình Tuyết: "Ân Ngọc Ly người này lòng dạ sâu không đáy, sư huynh phải cẩn thận."Thẩm Đình Tuyết nháy mắt ngạc nhiên, trong lòng khó giải thích được sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn là thấp giọng đồng ý.Liền như vậy, thuyền ngọc đón ánh nắng, chậm rãi khuất dần trong tầng mây.Thẩm Đình Tuyết đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn phi thuyền dần dần bị che khuất bởi đám mây, cảm xúc chập trùng trong chốc lát, hắn dự định lệnh con rối bạch ngọc đưa hắn trở về.Kết quả vừa mới quay đầu, Thẩm Đình Tuyết lại nghe đến một loạt tiếng kêu vô cùng hoạt bát."Thu thu thu!"Thẩm Đình Tuyết quay đầu nhìn, liền thấy Ân Ngọc Ly mang theo tiểu chim loan mỉm cười hướng hắn bên này đi tới.Nhìn thấy Ân Ngọc Ly cùng tiểu chim loan, Thẩm Đình Tuyết thần sắc không khỏi nhu hòa mấy phần: "Các ngươi làm sao tìm được đến?"
Lâm Vân Tư trong lòng chìm xuống, còn chưa kịp ngăn cản, chân trần Thẩm Đình Tuyết cũng đã đạp lên thềm ngọc, cảm xúc lạnh lẽo khiến da thịt Thẩm Đình Tuyết có chút căng cứng, tiếp theo hắn liền cúi đầu nhìn đôi chân giờ chỉ còn một bên mang tất, bên còn lại trần trụi lộ ra ngoài.
Lâm Vân Tư thấy thế, trong lòng hắn đã sớm đem Ân Ngọc Ly mắng đi mắng lại một vạn lần, có thể vào lúc này hắn còn phải giải thích vì thế trong thời gian ngắn hắn cấp tốc suy nghĩ mượn cớ lấy ra.Chỉ nghe Lâm Vân Tư mềm giọng nói: "Lúc ta tới thấy sắc mặt sư tôn nghi ngơi có chút không tốt, liền muốn thay sư tôn lau một chút, cũng có thể khiến sư tôn ngủ thoải mái hơn một chút.""Ai biết được tiểu tử kia lại đem sư tôn ngài đánh thức."Ân Ngọc Ly trên giường nhỏ gian ngoài: ...Thẩm Đình Tuyết ở chung với Lâm Vân Tư nhiều năm như vậy, cũng không tin được đồ đệ đối với mình có cái ý nghĩa dư thừa gì chớ nói đến khi sư diệt tổ cái gì.Lúc này hắn trầm mặc chống lát lại thở dài, chính mình cầm tất rơi một bên chậm rãi mang vào: "Chuyện như thế này lần sau ngươi không cần tự mình làm, có việc cứ sai con rối làm là được."
Không có một chút ý tứ chỉ trích Lâm Vân Tư.Lâm Vân Tư thần sắc dịu ngoan đáp lại: "Vâng, Vân Tư đã biết."Thời điểm Lâm Vân Tư đấy Thẩm Đình Tuyết đến trước giường nhỏ của Ân Ngọc Ly, giường nhỏ cùng vạt áo còn có trên mặt đất đều dính không ít máu, lông mi thon dài cũng nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt tât cả đều hiện lên vẻ ẩn nhẫn đau xót, nhìn cảnh này xác thực khiến cho người đau lòng.Thẩm Đình Tuyết thấy tình cảnh này, sắc mặt có chút thay đổi.Ngay khi hắn muốn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra băng gạc cấp thay mới băng bó vết thương cho Ân Ngọc Ly, ngực hắn bỗng nhiên nhói lên, một luồng lửa dục vọng nóng nảy khó giải lan dần từ trong tâm ra đến.Là mùi hương trên người Ân Ngọc Ly tỏa ra tinh lực, sinh ra dục vọng.Thẩm Đình Tuyết: ...Mà rất nhanh, Thẩm Đình Tuyết đột nhiên nhấp môi, nhắm mắt một hồi, cật lực đè xuống dục vọng muốn hấp thụ máu đang sôi trào, lấy ra băng gạc.Lâm Vân Tư đứng bên cạnh thấy vậy, cho là Thẩm Đình Tuyết không được khỏe, cau mày lên tiếng ngăn cản: "Sư tôn, gọi con rối đến đây đi."Thẩm Đình tuyết suy nghĩ chốc lát:"Con rối không được khéo léo những việc nhỏ nhặt như vậy, vạn nhất băng bó vết thương không được tốt thì làm sao giờ?"Có thể là vì ngửi được cỗ tinh lực trên người Ân Ngọc Ly, Thẩm Đình Tuyết luôn có cảm giác toàn bộ cơ thể đều có chút không ổn, chần chờ chốc lát, hắn nói: "Không phải, Vân Tư ngươi tới?"Lâm Vân Tư: ...Ân Ngọc Ly: ???Cuối cùng, Lâm Vân Tư bất động thanh sắc lùi về sau một bước: "Vẫn là sư tôn ngươi tới đi."Ân Ngọc Ly nghe đến câu nói này, mi tâm khẽ động, rồi lại cấp tốc rũ xuống, trong con ngươi chợt lóe một tia nghi ngờ.Nếu Lâm Vân Tư không muốn đến, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Đình Tuyết cật lực đè lại dục vọng sôi trào, trên người Ân Ngọc Ly vẫn tản ra mùi hương mang theo một tia máu tanh, từng chút từng chút, Thẩm Đình Tuyết tinh tế giúp Ân Ngọc Ly băng bó lại.Lâm Vân Tư nhìn toàn bộ quá trình Thẩm Đình Tuyết băng bó cho Ân Ngọc Ly, kỳ thực đã mấy lần nỗ lực muốn thay Thẩm Đình Tuyết, có thể chẳng biết vì sao, Lâm Vân Tư đối với cái khuôn mặt gầy gò trắng bệch kia của Ân Ngọc Ly, trong lòng luôn loáng thoáng một loại cảm giác chán ghét cùng không thoải mái không tên.Tiềm thức nói cho Lâm Vân Tư biết, không nên tới gần Ân Ngọc Ly, bằng không sẽ có chuyện lớn xảy ra.Cảnh giới của Lâm Vân Tư đã là Hóa Thần, tiềm thức dự cảm, cơ bản là chính xác.Ân Ngọc Ly cùng khí tràng Lâm Vân Tư rất không hợp.Cũng chính cái cảm giác này khiến Lâm Vân Tư do dự rất lâu, mãi đến khi Thẩm Đình Tuyết băng bó xong xuôi hết cho Ân Ngọc Ly, Lâm Vân Tư mới chậm rãi hoàn hồn lại đây.Thẩm Đình Tuyết tinh tế băng lại trên cổ tay Ân Ngọc Ly nút thắt cuối cùng, liền ôn thanh dặn dò: "Lần sau ngủ, chú ý một chút, đừng lại lăn ra ngoài."Ân Ngọc Ly cười nhạt: "Vâng, đa tạ tiên tôn quan tâm."Lâm Vân Tư cau mày lạnh lùng nói: "Nếu ngươi lại nhiều chuyện như vậy, liền đem ngươi đuổi về hồ nước."Ân Ngọc Ly sắc mặt khẽ biến, lộ ra mấy phần sợ hãi.Thẩm Đình Tuyết vội vàng gọi: "Vân Tư."Lâm Vân Tư không vui ngậm miệng.Ân Ngọc Ly lúc này dùng vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Thẩm Đình Tuyết, giọng nói có chút nhỏ còn mang theo kinh hoảng: "Tiên tôn đừng đưa ta đi, ta nguyện ý hầu hạ tiên tôn."Lâm Vân Tư nghe đến câu nói này của Ân Ngọc Ly, trong đôi mắt lóe lên một tia phiền phức, muốn nói lại thôi.Cuối cùng Thẩm Đình Tuyết vẫn là thở dài, vỗ nhẹ vai Ân Ngọc Ly, nhẹ nhàng động viên y: "Không nên nghĩ quá nhiều, ta sẽ không đem ngươi đưa về hàn đàm. Vân Tư cũng chỉ cùng ngươi đùa giỡn mà thôi.""Vâng."Lông mi dài run rẩy, rũ mắt xuống, Ân Ngọc Ly hết sức cảm động nói: "Hai vị tiên tôn quả nhiên đều là người tốt."Lâm Vân Tư: ...(editor: phải là tui tui sớm đuổi ảnh về hàn đàm rồi)Ngay khi Ân Ngọc Ly rủ mắt xuống, con ngươi y lóe lên một tia đắc ý như đã đánh thắng một trận đánh.Mà hai người kia cũng không có chú ý đến, giờ khắc này trên trán Thẩm Đình Tuyết đã sinh ra một tầng mồ hôi hột, sắc mặt so với lúc nãy cũng bắt đầu tái nhợt đi không ít.Ngày kế tiếp, trời nắng đẹp, Ân Ngọc Ly như cũ đẩy Thẩm Đình Tuyết xuất môn hóng gió phơi nắng.Thẩm Đình Tuyết ngồi ở xe lăn ngắm phong cảnh, Ân Ngọc Ly đứng bên cạnh dựa trên lan can, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt lại lười biếng, nắm một chút thức ăn đút cho cục lông tròn béo ú, nhảy tới nhảy lui, tiểu chim loan.Cơn gió mạnh thổi qua, trường bào Ân Ngọc Ly bay phấp phới trong gió cùng với một mái tóc dài đen như mực, khuôn mặt trắng như ngọc, khác nào một bức họa mỹ nhân tuyệt đẹp.Nhắc tới cũng kỳ, tiểu chim loan mặc dù đáng yêu nhưng tính tình lại thập phần kiêu ngạo, ngoại trừ thân mật với Cung Quyện hoặc Thẩm Đình Tuyết, Lâm Vân Tư hay Lê Văn Hạc đùa nó, nó đều dùng thái độ lạnh nhạt đáp lại, nhưng tiểu chim loan đối Ân Ngọc Ly lại thân cận hơn mặc dù mới gặp mặt lần đầu.Thật sự thần kỳ.Mà trong lòng Thẩm Đình tuyết cũng không quá quan tâm chuyện này.Bởi vì hắn tựa hồ phát hiện một cái bí mật cực kỳ quan trọng đối với hắn, với Thái Thượng Tông.
Liên quan mật thiết với huyết long.Trong giới tu chân mọi tu sĩ đều mơ ước huyết long, chỉ cần chiếm được nó, có thể khiến tu vi tiến thêm một bước.Đã từng có một ma tu bắt lấy một bị công chúa hoàng thất không được sủng ái, nuôi ở bên người, ngày ngày lấy huyết, tu vi gần như lên đến cảnh giới Điên Phong.Đến cuối cùng, thời điểm mọi người bắt được gã, ma tu đó như si như cuồng mà hấp thu huyết dịch.Vốn là cố sự này, vấn đề Thẩm Đình Tuyết nghĩ là xuất hiện ở ma tu kia, nhưng bây giờ...Hắn hoài nghi, vấn đề lại nằm ở chỗ huyết long.Bởi vì đạo Thẩm Đình Tuyết tu là đạo vô tình, theo đạo lý nói tới, cũng sẽ không phát sinh bất cứ sự việc tà đạo nào, cố tình hôm qua lại xảy ra.Hắn ngửi được có một cỗ tinh lực ở thời điểm đó trên người Ân Ngọc Ly, lại có chút kích động khát máu, không thể khống chế...Này, đây không hề giống hắn.Hơn nữa bên trong Dự Trị Mộng cũng có nhắc qua một chuyện, đó chính là Cung Quyện trong khoảng thời gian đó cũng có dùng qua máu của Ân Ngọc Ly.Cho nên, chẳng lẽ là như vậy, bọn họ mới thích Ân Ngọc Ly sao?Thẩm Đình Tuyết sợ hãi.Nghĩ tới đây, Thẩm Đình Tuyết thần sắc không khỏi phức tạp liếc mắt nhìn Ân Ngọc Ly một cái.
Vừa vặn lúc này, Ân Ngọc Ly cũng quay đầu lại nhìn.Ánh nắng vụn vặt rải trên người Ân Ngọc Ly, cơn gió mạnh lướt trên mái tóc dài, nửa bên trái khuôn mặt được ánh nắng rọi tới, trong suốt như ngọc, phân nửa khuôn mặt lại ẩn trong bóng râm lại thêm một tia thần bí kiều diễm.Mà đôi mắt phượng tím kia giờ khắc này hơi cong lên, giấu trong đôi mắt ấy là ý cười mềm mại trong vắt.Thẩm Đình Tuyết trong lòng khẽ run lên.Ân Ngọc Ly mở miệng trước, ngữ khí ôn hòa: "Hôm nay, khí sắc của tiên tôn rất tốt. Như vậy sau này ngày nào cũng phải đi ra tắm nắng mới được."Trái tim Thẩm Đình Tuyết mềm mại đi mấy phần, trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên hỏi tới một cái vấn đề không liên quan khiến người không xác định được manh mối.Hắn lẳng lặng nhìn Ân Ngọc ly: "Ngươi yêu thích nơi này?"Ân Ngọc Ly không nghĩ tới Thẩm Đình tuyết đột nhiên hỏi y cái vấn đề này, suy nghĩ chốc lát, trước mặt Thẩm Đình Tuyết, hắn chậm rãi lắc đầu.Thẩm Đình Tuyết không nghĩ tới đáp án của Ân Ngọc Ly lại là cái này, nháy mắt hắn lại không khỏi bật cười——đã biết rõ là đáp án này. Thái Thượng Tông giam cầm Ân Ngọc Ly, đem y đối xử không khác gì nô lệ, Ân Ngọc Ly không hận đã là rất khá rồi, còn nói gì tới yêu thích? Hắn vừa rồi quả thật là váng đầu mới hỏi như vậy.
Đón lấy câu trả lời của Ân Ngọc Ly, khiến Thẩm Đình Tuyết thần sắc có chút thất lạc lại trở nên ôn hòa hẳn ra.Ân Ngọc Ly nói: "Nhưng là ta rất yêu thích tiên tôn, ở bên cạnh tiên tôn, ta cảm giác rất tốt."Thẩm Đình tuyết trầm mặc lúc sau, chậm rãi nói: "Ngươi là một đứa trẻ tốt.""Tiên tôn đây là đang khen ta hay là cười ta?"Thẩm Đình Tuyết mỉm cười: "Đương nhiên là khen ngươi."Ánh mắt Ân Ngọc Ly khẽ động, lộ ra một tia suy tư, cuối cùng y khẽ mỉm cười: "Nếu tiên tôn nói như vậy, vậy ta liền nghĩ vậy."Tiểu chim loan bị bỏ mặc một bên kêu loạn "Thu thu thu!"Nhìn thiếu niên có nụ cười sáng sủa trong vắt kia, Thẩm Đình Tuyết môi mỏng hơi nhếch lên, ngay trong thời khắc này, hắn đã đem toàn bộ kết hoạch vừa định xuống toàn bộ đánh nát.Hắn không muốn để cho Thái Thượng Tông có chuyện, đồng dạng vậy hắn cũng không muốn Ân Ngọc Ly có chuyện.Mặc dù chuyện huyết long tồn tại mối nguy hiểm rất lớn.Nhưng Thẩm Đình Tuyết càng không muốn thấy một thiếu niên trong trẻo như vậy biến thành một bạo quân, càng không muốn nụ cười của thiếu niên sẽ biến mất ở nhân gian.Hơn nữa, Thẩm Đình Tuyết tin rằng, có thể được linh vật tiểu chim loan thích như vậy, nội tâm không thể nào chân chính tàn bạo, âm u.Sau mười ngày, Cung Quyện bắt đầu khởi hành.Thẩm Đình Tuyết tự thân tới đưa tiễn bọn họ trước sơn môn, Ân ngọc Ly bởi vì thân phận đặc thù, không đến đưa tiễn.Trước khi đi, Cung Quyện lấy ra long sách trói buộc, giao cho Thẩm Đình Tuyết."Nếu là tiểu tử kia có bất kỳ hành động lạ nào, ngươi liền trói hắn lại ném vào hàn đàm, chờ chúng ta về xử lý."Thẩm Đình Tuyết yên lặng tiếp nhận long sách trói buộc: "Được."Lâm Vân Tư: "Sư tôn, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về."Thẩm Đình Tuyết cười nhạt: "Được."Mắt thấy mọi người đã lên thuyền phi hành, chuẩn bị xuất phát.Lê Văn Hạc vẫn luôn tích chữ như vàng, lại vào lúc này quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Đình Tuyết: "Ân Ngọc Ly người này lòng dạ sâu không đáy, sư huynh phải cẩn thận."Thẩm Đình Tuyết nháy mắt ngạc nhiên, trong lòng khó giải thích được sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn là thấp giọng đồng ý.Liền như vậy, thuyền ngọc đón ánh nắng, chậm rãi khuất dần trong tầng mây.Thẩm Đình Tuyết đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn phi thuyền dần dần bị che khuất bởi đám mây, cảm xúc chập trùng trong chốc lát, hắn dự định lệnh con rối bạch ngọc đưa hắn trở về.Kết quả vừa mới quay đầu, Thẩm Đình Tuyết lại nghe đến một loạt tiếng kêu vô cùng hoạt bát."Thu thu thu!"Thẩm Đình Tuyết quay đầu nhìn, liền thấy Ân Ngọc Ly mang theo tiểu chim loan mỉm cười hướng hắn bên này đi tới.Nhìn thấy Ân Ngọc Ly cùng tiểu chim loan, Thẩm Đình Tuyết thần sắc không khỏi nhu hòa mấy phần: "Các ngươi làm sao tìm được đến?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store