Sau Khi Mat Tri Nho Yeu Vuong Mang Con Toi Cua An Va
(Xếp chữ: Rei)"Quy định tông môn không có điều khoản nào cấm đệ tử có quan hệ thân mật cùng người phàm cả." Tô Minh Họa nhịn không được bèn lên tiếng bảo vệ Phương Dao.Trong lòng Tô Minh Họa rất khó chịu, hắn ta nói nghe có vẻ đường hoàng, còn không phải vì bị đại sư tỷ quất roi nên không phục, giờ nghe thấy chút tiếng gió, cho rằng đã nắm được nhược điểm của đại sư tỷ, mới làm trò chạy tới chỗ này."Tuy quy định tông môn không có mục này, nhưng đại sư tỷ cần phải làm tấm gương tốt cho chúng đệ tử, nếu việc này lan truyền rộng rãi, tất nhiên sẽ khiến Linh Tiêu tông trở thành trò cười trong miệng của mấy môn phái khác, làm xấu mặt tông môn."Tân Tử Bách âm trầm kì quái mà hừ một tiếng: "Đương nhiên nếu đại sư tỷ không nhận tội, đệ tử chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, cũng không nói được gì nữa."Lời này của hắn ta, ra vẻ đau xót đến mức chói tai.Lén lút qua lại với người phàm, mặc dù không vi phạm quy định tông môn, nhưng về mặt đạo đức có chút không ổn, nào có chuyện con của đồ đệ đã lớn đến mức có thể đi mua nước tương mà ngay cả sư phụ cũng không biết tí gì?Đặc biệt hai đứa trẻ này còn không phải do nàng ta chủ động mang về, mà là bị người ta tìm tới tận cửa."Sau khi đại sư tỷ trở về từ Cổ Khư liền bị mất đi ký ức của ba năm, cũng không phải tỷ ấy cố ý." Thọ Trác cũng nhịn không được mà lên tiếng thay Phương Dao.Tân Tử Bách châm chọc nói: "Cố ý hay vô tình thì đều từ miệng nàng ta mà ra, ai biết nàng ta mất trí nhớ thật hay vì để tránh bị trách phạt mà nghĩ ra lý do thoái thác."Phương Dao không muốn vì mình mà khiến cho mọi người cãi cọ, bèn quỳ xuống trước mặt Ngu Vọng Khâu: "Sư phụ, đồ nhi tự biết mình có lỗi, đã phạm sai lầm, cũng không thể lấy cớ do mất trí nhớ là xong. Việc đồ nhi giấu giếm sư môn, tự ý cùng người phàm sinh con nối dõi, sau đó lại không thực hiện trách nhiệm của người làm mẹ, khiến hai đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài, còn quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của sư phụ, khiến Linh Tiêu tông mất mặt.""Chờ sau khi dàn xếp cho bọn họ xong xuôi, đồ nhi xin tự đi quỳ trước Tông Thạch, kính mong sư phụ cho phép."Cũng không phải Phương Dao không chịu được khích tướng của Tân Tử Bách, mà nàng thật sự cảm thấy áy náy. Thường ngày nàng vẫn luôn là người chú trọng quy định tông môn như vậy, là người luôn coi trọng danh dự tông môn nhất.Ngu Vọng Khâu biết tính tình nàng bướng bỉnh, quả thực trong chuyện này nàng cũng có chỗ không đúng, trước mặt nhiều đệ tử như vậy ông ấy cũng không thể thiên vị quá rõ ràng, đành bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, mỗi ngày con hãy quỳ 2 canh giờ, quỳ 3 ngày liền là được.""Vâng ạ." Phương Dao nhận lệnh đáp.-----Phương Dao mang theo Tạ Thính cùng hai đứa nhỏ đi vào khoảnh sân trống trên đỉnh ngọn Lăng Vân.Bình thường góc sân này là nơi dành cho khách tới tông môn ở tạm, được quét dọn vô cùng sạch sẽ, bài trí rất lịch sự tao nhã, trong viện trồng một mảng lớn trúc xanh và hoa dâm bụt, dù tới điện chính hay sân của nàng đều rất gần."Sân của ta ở phía trước, không xa lắm, nếu ngươi cần gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta..." Phương Dao nói với Tạ Thính."Được." Giọng nam ấm áp nhẹ nhàng đồng ý.Phương Dao nghĩ thầm, tính tình người phàm cũng rất ôn hòa, từ sau khi nhìn thấy nàng chàng cũng chưa từng nói ra một lời oán giận nào. Ở điện Chấp Sự, mấy người bọn họ thương lượng chuyện của hai đứa nhỏ lâu như vậy, chàng cũng luôn không tranh giành không náo loạn, chỉ an tĩnh thuận theo, tùy vào thái độ xử trí của bọn họ mà cư xử.Chẳng sợ dù bị Cảnh Úc nói lời khó nghe, chàng cũng chỉ nói "nếu không muốn đón nhận thì sẽ mang bọn trẻ đi về."Cũng tại bộ dáng thấu hiểu lòng người, dịu dàng điềm tĩnh như thế này, ngược lại lại khiến trong lòng Phương Dao nảy sinh vài phần áy náy.Phương Dao không khỏi ngước mắt, ánh nắng chiều đem chân trời nhuộm dần, bóng dáng người đàn ông cao lớn, tinh tế như được khắc từ ngọc, chàng đứng dưới bóng cây, sau lưng là rặng hoa dâm bụt đương kì nở rộ, càng làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn, nốt ruồi son dưới mi mắt lại càng thêm sáng rỡ động lòng người.Hai đứa bé xinh đẹp đứng hai bên trái phải, lơ đễnh mà nắm ngón tay chàng. Lúc này Phương Dao mới phát hiện, mặt mày hai đứa nhỏ này không chỉ giống nàng, thần thái phong vận lại càng giống chàng hơn.Tình cảnh này đẹp sắc nét như một bức hoạ, lại kì lạ là mơ hồ khiến nàng có loại cảm giác xúc động muốn chạy trối chết."Vậy...vậy... ta đi trước." Phương Dao mất tự nhiên mà mở miệng.Sắc trời cũng không còn sớm, nàng còn muốn đi chấp hành phạt quỳ chỗ Tông Thạch."Ừ." Tạ Thính gật đầu, cũng không giữ lại.Nàng đang muốn xoay người, làn váy lại bị một nắm tay nhỏ giữ chặt, A Viên ngửa đầu nhìn nàng, giọng nói mềm nhẹ: "Mẹ ơi, mẹ không muốn ở cùng bọn con sao?""......"Thần sắc Phương Dao ngập ngừng, hơi mím môi mà nói: "Ta...quen ở một mình."Trong mắt bánh trôi nhỏ có chút thất vọng, nhưng vẫn không hiểu, hỏi: "Không phải người một nhà thì nên ở cùng với nhau sao ạ?"Dục vọng muốn chạy trốn của Phương Dao ngày càng mãnh liệt, nàng bước một bước lùi xa về phía sau, rút làn váy từ trong nắm tay nhỏ ra, miễn cưỡng đáp lại một câu: "Ta sẽ thường xuyên tới nhìn mọi người."Ngay sau đó xoay người, bước nhanh, vội vàng rời đi.Một lớn hai nhỏ đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn theo bóng dàng rời đi.Phương Dao đã chạy tới cửa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại vòng trở về.Nàng cởi túi đựng đồ bên hông xuống, đưa cho Tạ Thính: "Trong này có 15.800 linh thạch, là toàn bộ tiền tiết kiệm của ta, còn thừa lại 200 linh thạch ta để mua dầu lau kiếm.""Các người cầm lấy chỗ này mà dùng."Phương Dao thấy chàng không nhận, kiên quyết thả vào trong tay chàng, xoay người lại nhanh chân chạy mất.Tạ Thính rũ mắt nhìn túi đựng đồ chứa đầy linh thạch trong tay, lại nhìn bóng dáng nàng rời đi, vẻ mặt có chút hàm ý sâu xa.-----Sau khi Phương Dao rời khỏi căn viện nhỏ trên đỉnh núi, bèn trực tiếp ngự kiếm bay thẳng đến Tông Thạch.Tông Thạch nằm ở vị trí dễ thấy nhất chỗ cửa lớn đỉnh núi chính của Linh Tiêu tông, dường như tảng đá lớn đó đã xuất hiện tại Linh Tiêu tông từ rất lâu về trước.Nghe nói, năm đó thủy tổ lập phái đến đây, nhìn thấy tảng đá lớn này có hình thù kỳ lạ, cảnh sắc chung quanh lại vô cùng đẹp đẽ, cho rằng nơi đây chính là chốn bảo địa trong phong thủy, bèn quyết định thành lập môn phái ở chỗ này. Sau đó ông cũng đem 108 điều quy định tông môn khắc trên tảng đá này, đặt tên cho nó là Tông Thạch.Phương Dao đi tới trước Tông Thạch, cởi xuống bội kiếm treo ở thắt lưng, đặt nhẹ xuống bên chân, sau đó liền quỳ xuống đất.Quy định tông môn đã ghi rõ, không được ngự kiếm lúc đi qua Tông Thạch, tất cả mọi người đều phải đi bộ, thể hiện sự tôn trọng và kính sợ với quy định tông môn.Cho nên số đệ tử đi lại ở xung quanh Tông Thạch phá lệ nhiều hơn những nơi khác trong tông môn nhiều. Hình phạt quỳ trước Tông Thạch, dù không đau đớn như chịu phạt bằng roi, nhưng sẽ bị mất hết mặt mũi.Phương Dao vừa mới quỳ xuống, liền có đệ tử phát hiện."Mau xem, vậy mà lại là đại sư tỷ.""Đại sư tỷ cũng bị phạt quỳ, chứng tỏ lời đồn kia là sự thật.""Tin đồn gì cơ?""Đệ còn không biết à, tốc độ nắm bắt tin tức còn chậm hơn cả bà già chạy bộ."Tân Tử Bách cố ý đến nhìn Phương Dao bị chê cười, ngay khi hắn ta xuất hiện, đã có không ít đệ tử đang tò mò vây quanh tìm hiểu tin tức.Tiểu đệ tử bị cười nhạo tin tức chậm vội vàng quay sang hỏi hắn: "Tân sư huynh, tin tức của huynh nhanh nhạy, vì sao đại sư tỷ lại bị phạt quỳ vậy?"Từ trước đến nay đại sư tỷ đều là người tuân thủ quy củ nhất, lần phạt quỳ này chính là lần đầu tiên."Còn có thể vì sao nữa? Tất nhiên là quan hệ bậy bạ cùng người phàm, còn sinh ra con nối dõi, bị chưởng môn phạt quỳ trước Tông Thạch ba ngày." Tân Tử Bách cố ý nâng cao thanh âm, khiến cho các đệ tử đứng xung quanh đều có thể nghe thấy."Lại còn có loại chuyện này?""Đại sư tỷ cũng có con rồi, ta sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.""Thôi bỏ đi, đại sư tỷ cũng không phải ánh trăng sáng trên trời đâu, còn không phải loại người có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa, nếu không phải người phàm kia mang con tìm tới tận cửa, chắc gì tỷ ta đã nhận người vào tông?""Nói nghe cũng phải..."Đều là người tu tiên, tai thính mắt tinh, dù âm thanh nghị luận xung quanh có ép nhỏ lại thế nào Phương Dao vẫn đều có thể nghe thật rõ ràng.Nàng phảng phất giống như không nghe thấy những câu từ hãm hại đó, chỉ nâng mắt nhìn khối Tông Thạch phủ đầy chữ viết mạnh mẽ.Mục đích của hình phạt quỳ trước Tông Thạch là để người phạm lỗi tự mình suy ngẫm, nhưng bản thân nàng cũng không biết nên suy ngẫm điều gì.Hai đứa trẻ cùng người đàn ông kia, đối với nàng mà nói, chỉ giống như cục đá ven đường nhảy ra, không hề có cảm tình.Bốn năm trước, nàng tỉnh lại ở trong Cổ Khư, sau khi biết chính mình bị mất đi một đoạn trí nhớ, cũng đã tìm các loại biện pháp, kể cả nhờ sư phụ kiểm tra ký ức linh hồn, nhưng kỳ lạ chính là hồn phách của nàng không hề có dấu hiệu bị tổn hại, đoạn trí nhớ kia giống như bốc hơi từ giữa không trung. Sau khi thử qua các loại biện pháp đều vô dụng, nàng cũng không còn tò mò về đoạn ký ức trống không kia nữa.Làm sao còn có thể nghĩ đến nàng sẽ có quan hệ thân mật với một người phàm, còn có hai đứa nhỏ lớn như vậy đang lưu lạc nơi nhân gian.Phương Dao chỉ đơn giản nhắm mắt lại, luyện tập chiêu thức dùng kiếm trong đầu để giết thời gian.Ánh năng tươi đẹp ban chiều dần rút đi sắc màu, để cho bóng đêm âm thầm tới.Trong viện nhỏ yên tĩnh, Phương Viên chưa từng nhìn thấy bày trí trong phòng như vậy bao giờ, trẻ nhỏ lòng tò mò cao, bèn sờ sờ ấm trà trên bàn, lại sờ sờ vật trang trí trên giá, lúc sau lại cởi giày tất, nhào vào trên giường, cuốn tấm chăn mỏng, lăn từ đầu giường tới cuối giường.Bé con nằm hình chữ X, có chút bất mãn mà nhận xét: "Cha, giường này nhỏ quá, không lớn như trong cung điện của chúng ta, cũng không mềm như vậy."Phương Chính đứng bên cạnh dùng giọng nói non nớt mà dạy bé: "Muội muội, giường dùng để nằm, không phải dùng để lăn."Phương Viên chút oan ức, không phục: "Nhưng muội muốn giường có thể lăn qua lăn lại."Vạt áo Tạ Thính rải rác nơi đầu giường, ánh nến lay động chiếu đến sườn mặt tuấn mỹ tranh sáng tranh tối, trong tay chàng cầm một quyển Tam Tự Kinh, dựa vào thành giường, nương theo ánh nến chăm chú đọc.Những chữ mà chàng biết không nhiều, nếu đã muốn giả làm người phàm thì phải diễn cho giống một chút, đọc nhiều sách của người phàm chắc chắn không sai.Hai huynh muội cãi nhau một lúc, Phương Viên nghĩ đến cái gì đó, lại bò lại đây lắc lắc cánh tay chàng: "Cha, con có thể thả đuôi và tai ra không? Lỗ tai con ngứa lắm, con nhịn thiệt ~ là ~ khó chịu."Tạ Thính nghe vậy, thả ra một sợi hồn phách, sau khi kiểm tra bốn phía khoảng sân không có người, liền nói: "Con thả ra đi".Hai nắm bánh trôi nhỏ như được ân xá, một đôi tai đầy lông mềm mại trắng như tuyết thò ra khỏi tóc, vui vẻ lắc lắc trong không khí. Chớp mắt trên mông cũng thò ra một cái đuôi hồ ly trắng, sung sướng lắc qua lắc lại.Giấu tai và đuôi đi rất khó chịu, giống như đi giày không vừa chân vậy, có đôi lúc ngứa cũng không dám sờ.Hôm nay lúc Ngu Vọng Khâu vuốt ve bím tóc của bé, Phương Viên suýt thì đã không nhịn được mà thò tai ra, suýt nữa đã lộ.Cuối cùng hiện giờ đã có thể thả bay chính mình, hai đứa nhỏ vui vẻ ôm cái đuôi của mình cọ tới cọ lui.Tạ Thính cũng nghiêng người, đem đuôi mình thả ra. Đuôi hồ ly của chàng rất lớn, xõa tung, lông đuôi rất nhiều, dài gần bằng người, vừa thả xuống trên giường đã chiếm gần một nửa cái giường.Cái đuôi to kia toàn thân phủ đầy lông trắng muốt, sắc lông bóng mượt, nhìn qua đã biết được chăm sóc rất tốt, chỉ là chóp đuôi có một chút màu đỏ tươi diễm lệ.---------------Rei: chào cả nhà, tui trở lại rồi đây ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store