ZingTruyen.Store

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Lầm Đối Thủ Một Mất Một Còn Làm Chồng

Chương 56: Bí mật yêu thầm

Miin01Miin

Edit: Min

Đầu năm mới, thành phố liên tiếp mấy ngày liền đều có tuyết rơi.

Tuyết tích dày thành một lớp, bước một chân xuống có thể ngập đến tận đầu gối, Tiêu Cảnh Nhiên vui vẻ chất đầy tuyết trước cửa nhà, còn hì hục nặn được một người tuyết cao gần một mét.

Lục Tri Hoài vốn đang ôm cậu ngủ, chợt nhận ra nhiệt độ trong vòng tay càng lúc càng nóng, trong lòng lập tức thấy có gì đó không ổn, vội vàng bật đèn lên kiểm tra.

Người trong ngực nhắm chặt mắt, đôi mày cau lại, gương mặt đỏ bừng khác thường. Khi hắn đưa tay chạm lên trán, hơi nóng bỏng rát đến kinh người.

Dáng vẻ này khiến Lục Tri Hoài hoảng hốt, hắn cuống quýt bật dậy đi tìm thuốc hạ sốt.

Thuốc đã uống nhưng vẫn không yên tâm, hắn lại vội vã bế Tiêu Cảnh Nhiên đến bệnh viện trong đêm.

Tiêu Cảnh Nhiên vẫn luôn mê man trong cơn sốt, ngay cả đôi mắt cũng không mở nổi. Cả người cậu như rơi vào một tầng sương mù dày đặc trong mộng, vừa chân thật vừa hư ảo. Có những giấc mơ giống như từng xảy ra trong đời thực, lại mơ hồ như khói như sương, chẳng biết là thật hay chỉ là ảo ảnh.

Cậu mơ thấy mình tỉnh lại trong bệnh viện, gọi Lục Tri Hoài là chồng khi hắn đến thăm.

Trong mơ, cậu quấn quít bắt hắn giúp mình tắm rửa, còn làm nũng đòi hắn kể chuyện trước khi ngủ.

Rồi sau khi xuất viện, cậu như một cái đuôi nhỏ, nhất quyết muốn theo hắn về nhà, ngang nhiên ăn vạ ở nhà hắn, thậm chí đường hoàng bước vào phòng ngủ chính.

Cậu còn mơ thấy bọn họ cùng nhau trải qua bao khoảnh khắc ấm áp ở biệt thự Vân Phủ Nhất Hào... Từng mảnh ký ức như ghép thành những hình ảnh dịu dàng.

Đó đều là những ký ức mà trước đây cậu chưa từng có, vừa xa lạ, vừa lại mang theo một chút quen thuộc như đã từng trải qua.

.....

Tiêu Cảnh Nhiên tỉnh lại từ cơn mơ dài đằng đẵng ấy, ánh mắt vô thức trống rỗng, lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát suốt một hồi lâu.

Có lẽ vì giấc mơ kia quá mức chân thật, chân thật đến mức có một khoảnh khắc cậu hoài nghi: phải chăng đó vốn dĩ không phải mơ, mà là đoạn ký ức cậu từng đánh mất.

Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Tri Hoài vừa thấy cậu tỉnh, liền vội vã bước nhanh đến bên giường.

"Bảo bối, em thấy thế nào rồi? Đầu còn đau không?"

Trước đó, Tiêu Cảnh Nhiên sốt cao, vẫn luôn kêu đau đầu, làm hắn lo lắng muốn chết.

Tiêu Cảnh Nhiên lắc đầu, nhưng giọng nói còn hơi khàn khàn, nghẹn ngào: "Đỡ rồi, không còn đau... chỉ là hơi choáng choáng, nặng nề thôi."

Lục Tri Hoài vội vàng nâng gối kê lưng cho cậu, cẩn thận đỡ cậu ngồi dựa vào, vẻ mặt đầy xót xa: "Sao lại đột nhiên giữa đêm sốt cao thế này?"

Dù cơn sốt đã hạ, nhưng khuôn mặt Tiêu Cảnh Nhiên vẫn trắng bệch yếu ớt, đôi môi cũng mất đi sắc hồng ngày thường, cả người trông mệt mỏi tiều tụy, càng làm người ta đau lòng.

"Em vừa mới... mơ một giấc mơ rất dài."  Tiêu Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn hắn, đôi đồng tử đen nhánh vương chút mờ mịt, "Nhưng giấc mơ ấy quá thật... thật đến mức em nghi ngờ, có lẽ đó không phải mơ, mà là đoạn ký ức em đã từng đánh mất."

Lục Tri Hoài nhướng mày: "Ý em là... em đang dần khôi phục ký ức trước kia?"

"Ừm..." Tiêu Cảnh Nhiên kéo tay hắn, ra hiệu hắn cúi xuống một chút, để mình có thể thoải mái dựa đầu vào vai hắn.

"Anh từng hung dữ với em."  Cậu nghiêng người áp má lên vai hắn, đột nhiên lôi chuyện cũ ra trách móc.

Lục Tri Hoài ngẩn người: "Sao có thể? Anh hung dữ với em lúc nào?"

Anh nào dám hung dữ với em chứ?

"Lúc em mới mất trí nhớ... anh hung dữ với em, còn nói sẽ bỏ mặc em." Tiểu tổ tông không quên ghi hận, cẩn thận lật lại sổ nợ.

Lục Tri Hoài trầm ngâm một lúc mới nhớ ra, bất đắc dĩ bật cười: "Lúc đó anh tưởng em đang giả vờ. Dù sao hai ta vốn là đối thủ một mất một còn mà?"

Đối thủ gì mà lại gọi hắn là chồng, còn ăn vạ ở nhà hắn? Khi ấy phản ứng đầu tiên của hắn tất nhiên là nghi ngờ cậu lại đang giở trò.

Như chợt nghĩ ra điều gì, Lục Tri Hoài nhướng mày, cười xấu xa: "Thật ra anh cũng thấy rất lạ... tại sao khi đó em lại gọi anh là chồng nhỉ?"

"Chẳng lẽ từ trước đó, trong tiềm thức em đã luôn xem anh là chồng của em rồi?"

Câu này quả thật nghe rất thuận tai.

Tiêu Cảnh Nhiên bị hắn nói đến mặt đỏ bừng, da trắng nay lại thêm vài vệt hồng thẹn thùng, tức tối phản bác: "Mới không có!"

"Thấy chưa, còn không chịu thừa nhận?" Lục Tri Hoài cố tình kéo dài giọng, trêu chọc, "Tiêu Nhiên Nhiên, có phải em đã yêu thầm anh từ nhỏ rồi không?"

Tiêu Cảnh Nhiên tức bật cười vì bị hắn không biết xấu hổ trêu chọc, bực bội cãi lại: "Nói bậy! Làm gì có lâu như vậy. Anh đừng tự luyến quá!"

Nói xong mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, liền vội vàng đổi giọng: "Em mới không thầm thích anh đâu, anh nói bậy!"

Lục Tri Hoài nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi kia mà bật cười, khóe môi cong mãi không ép xuống được.

Hắn chăm chú nhìn người trước mắt vừa ngượng vừa giận, khẽ mỉm cười: "Thật sự không từng thầm thích anh à?"

Tiêu Cảnh Nhiên nghiến răng, kiên quyết: "Không có!"

Không có chứng cứ, cậu tuyệt đối không thừa nhận! Nếu không, tên đáng ghét này thế nào cũng được thể huênh hoang cả đời.

"Vậy thì thôi..." Lục Tri Hoài giả vờ tiếc nuối thở dài, rồi ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc, "Nhưng anh cảm thấy có một chuyện, nhất định phải nói thật với em."

Tiêu Cảnh Nhiên ngẩng mắt lên, chờ hắn nói tiếp.

"Thật ra... trước đây em từng có cơ hội nếm trải yêu sớm, nhưng đã bị anh bóp chết từ trong trứng nước." Hắn nhếch môi cười vô lại, thong thả nói tiếp, "Em còn nhớ cán sự văn nghệ lớp mình không? Cô nàng mặt tròn, thích cột tóc củ tỏi đó."

Tiêu Cảnh Nhiên nghi hoặc: "Rồi sao nữa?"

"Năm lớp 11, cô ấy thích em, định tỏ tình. Có một lần anh vô tình thấy cô ấy cầm lá thư màu hồng nhạt nhét vào cặp sách của em..."

"Nhưng rõ ràng..." Tiêu Cảnh Nhiên sực nhớ ra điều gì, ánh mắt nheo lại đầy nghi ngờ.

"Rõ ràng trong cặp không có gì đúng không?" Hắn tỏ vẻ vô tội, "Bởi vì anh đã lén lấy bức thư đó, trả lại vào cặp của cô ấy rồi."

Tiêu Cảnh Nhiên: "???"

"Lúc đó thấy hai người đi cùng nhau nhiều, anh sợ em sa vào yêu sớm, nên thay em đưa ra quyết định. Giờ nghĩ lại... quả nhiên là quyết định đúng đắn." Hắn nói đầy chính khí.

Nếu khi đó Nhiên Nhiên thực sự ngã lòng với người khác, vậy thì làm gì còn có chỗ cho hắn của hiện tại nữa?

"Ha! Rõ ràng anh sợ em thoát ế trước anh, nên mới làm thế chứ gì?" Tiêu Cảnh Nhiên lập tức vạch trần, "Đừng tưởng em tin cái cớ anh lo cho em!"

Lục Tri Hoài chỉ chớp mắt, đôi mắt đào hoa ánh lên tia tình ý, còn cố tình dụi đầu vào tóc cậu, nửa nũng nịu nói: "Tại ai bảo em lúc đó suốt ngày chơi với người khác, chẳng thèm ở cạnh anh."

Tiêu Cảnh Nhiên bật cười: "Sao? Anh ghen à?"

"Ừ... anh chính là ghen."  Lục Tri Hoài thản nhiên thừa nhận.

Hai chữ "anh ghen" hắn nói ra nghe rõ ràng là đùa, nhưng lại khiến lòng Tiêu Cảnh Nhiên dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

Cậu bĩu môi: "Thế sao lúc đó anh cứ phải đối đầu với em? Ai thèm chơi với anh chứ?"

Lục Tri Hoài bị cú đổ vỏ này làm cho sững sờ: "Tiêu Nhiên Nhiên, rốt cuộc là ai đối đầu với ai? Mỗi lần anh định nói chuyện tử tế, em lại xông tới công kích anh trước! Còn kéo cả Tề Diệp và Tần Ngữ San vào cùng nhau bắt nạt anh. Anh chẳng qua bị ép phải phản công thôi, có được không!"

"Ha!" Tiêu Cảnh Nhiên cúi đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng, "Ai bảo anh... anh nói anh ghét em."

Lại còn ở nơi đông người, cậu không cần mặt mũi nữa sao?

"Anh nói ghét em khi nào?" Lục Tri Hoài bị cậu nói đến ngẩn người, dứt khoát không chịu nhận cái nồi này.

"Học kỳ một lớp 11, ở sân bóng rổ... Có cần em giúp anh ôn lại một chút không?" Người nào đó lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt nhìn hắn, từng chữ cắn răng nhả ra.

Sau lời nhắc ấy, trong lòng Lục Tri Hoài quả thực nổi lên vài ký ức.

Chuyện khi đó là nhóm nam sinh đánh bóng xong, liền ngồi tụ lại tán gẫu. Chủ đề đơn giản chỉ xoay quanh việc mình thích mẫu người thế nào.

Trong lúc nói chuyện, không biết ai lỡ miệng nhắc tới Tiêu Cảnh Nhiên, còn trêu rằng, nếu cậu là con gái thì nhất định còn đẹp hơn cả hoa khôi trường, nhất định sẽ theo đuổi.

Lục Tri Hoài đến giờ vẫn nhớ rất rõ khi nghe những lời ấy, trong lòng hắn đã thấy khó chịu. Nghĩ thầm, Tiêu Cảnh Nhiên dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên, vậy mà có người lại ngang nhiên mơ tưởng cậu ấy, có ý gì đây?

Kết quả là, sau khi huynh đệ kia mơ tưởng xong, còn quay qua hỏi ý kiến hắn. Thế là Lục Tri Hoài cố ý lạnh mặt, bới móc tật xấu của Tiêu Cảnh Nhiên.

Hắn bảo cậu tính tình không tốt, lại hay tranh cường háo thắng.

Cuối cùng còn châm chọc thêm một câu: "Ai mà thích loại người như cậu ta chứ? Tôi không thích kiểu đó."

Hắn cứ thế nói xong, hoàn toàn không nhận ra sau hàng rào sân bóng rổ, có một thiếu niên mặt mày dần trở nên tái nhợt.

Khi ấy, quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa gay gắt như sau này. Tiêu Cảnh Nhiên cũng giống như bao thiếu niên tuổi dậy thì khác, trong lòng lén mong chờ Lục Tri Hoài sẽ có chút cảm tình khác biệt với mình, thậm chí từng nghĩ đến việc liệu có nên dũng cảm một lần.

Nhưng còn chưa kịp thổ lộ rung động cất giấu nơi đáy lòng ấy, cậu đã vô tình nghe thấy những lời kia. Từ hôm đó, tất cả đều bị chôn vùi vào nơi tối tăm sâu thẳm, cậu không còn dám để lộ ra nửa phần nữa.

......

Nghe Lục Tri Hoài giải thích xong, cơn giận trong lòng tiểu tổ tông vẫn chưa nguôi.

Tiêu Cảnh Nhiên càng nghĩ đến mối tình vụng dại non nớt của mình năm đó, lại càng thấy vừa chua xót vừa ấm ức, liền tức giận đẩy hắn ra: "Đều tại anh! Ai bảo anh nói bậy, còn bảo không thích em!"

Cậu thậm chí đã vì mấy câu nói đó mà khổ sở đến ngốc nghếch, ngay cả kỳ thi giữa kỳ cũng rớt thảm.

Lục Tri Hoài vội ôm lấy cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Là anh sai, tất cả là lỗi của anh."

"Anh sai vì lúc đó còn chưa ý thức được tình cảm của mình dành cho em."

Có lẽ hắn thuộc loại người chậm chạp mới ngộ ra. Khi đó hắn chỉ biết rằng thái độ của mình với Tiêu Cảnh Nhiên khác hẳn với mọi người. Có lẽ vì hai người cùng lớn lên, hắn theo bản năng xếp cậu vào vị trí một người anh em thân thiết.

Thích tìm cách bắt nạt cậu, nhưng lại không chịu để ai khác bắt nạt cậu.

Mỗi lần thi đứng trên cậu, hắn vừa đắc ý vừa sợ nhóc con thi rớt lại chạy đến khóc lóc vòi vĩnh mình dỗ. Ngoài miệng thì ghét bỏ cậu mù đường, nhưng đến lúc cậu lạc trên núi lại là hắn sốt sắng nhất. Ngay cả thư tình mà đối thủ tiềm ẩn gửi cho cậu, hắn cũng lén lấy về...

Hắn lẽ ra phải sớm nhận ra mới đúng.

Bao nhiêu hành động ái muội kỳ quặc ấy, sao có thể chỉ đơn thuần là tình bạn thanh mai trúc mã.

Có lẽ, nếu cho hắn thêm chút thời gian, hắn cũng sẽ tự mình thông suốt. Nhưng sau này hai người càng ngày càng đối chọi gay gắt, những cảm xúc vốn dĩ mơ hồ, chẳng kịp gọi tên đã bị giằng co và tranh chấp cuốn trôi.

Và thế là, hắn và Tiêu Cảnh Nhiên đã cứng đầu bỏ lỡ suốt ngần ấy năm.

Nếu không phải Tiêu Cảnh Nhiên bị tai nạn xe rồi mất trí nhớ, có lẽ cả đời này họ đã lướt qua nhau thật sự.

Lục Tri Hoài ôm chặt người trong lòng, trong tim dâng lên nỗi sợ hãi xen lẫn tiếc nuối, không kìm được cảm thán: "Nếu không phải tại cái miệng anh nói bừa, có khi chúng ta đã ở bên nhau từ thời cấp ba rồi."

Nếu ngày đó không bàn tới chủ đề ấy, biết đâu Tiêu Cảnh Nhiên đã tỏ tình, mà dù không tỏ tình, thì với mối quan hệ thân thiết lúc ấy, sớm muộn gì hắn cũng nhận ra.

Họ có lẽ thật sự đã trở thành cặp đôi từ đồng phục đến lễ đường, khiến bao người phải ngưỡng mộ.

Nghĩ đến đây, hắn lại càng cảm thấy tiếc nuối.

"Tiếc quá! Rõ ràng chúng ta đã có một cơ hội yêu sớm hồi cấp ba." Lục Tri Hoài khẽ cười.

Tiêu Cảnh Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai thèm yêu sớm với anh!"

Lục Tri Hoài khẽ giãn mày, khóe mắt cong lên ánh cười: "Khi đó, ngay cả lời tỏ tình của hoa khôi trường, anh cũng không nhận đấy nhé."

"Nhưng nếu là bạn học Tiêu Cảnh Nhiên mà tỏ tình với anh... thì anh chắc chắn sẽ không từ chối."

"Đẹp mặt quá nhỉ! Ai nói em sẽ tỏ tình với anh chứ!" Tiêu Cảnh Nhiên ngẩng đầu, cố tình mím môi, "Em chưa bao giờ tỏ tình với ai cả, em chỉ nhận lời thôi."

"Rồi rồi." Lục Tri Hoài cười khẽ, xoay cổ tay chìa bàn tay ra trước mặt cậu, lòng bàn tay ngửa ra, "Vậy thì, bạn học Tiêu Cảnh Nhiên lớp 11A1, bây giờ em có sẵn lòng nhận lời tỏ tình của anh không?"

"Dù đã muộn mấy năm, nhưng thành ý của anh chưa bao giờ ít đi."

"Muộn rồi, yêu sớm cũng chẳng kịp nữa." Tiêu Cảnh Nhiên hừ nhẹ một tiếng.

Thế nhưng, khóe môi cậu lại nở một nụ cười mỏng manh, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, nghiêm túc đáp: "Nhưng em đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store