ZingTruyen.Store

Sau Khi Ket Hon Cung Dai Lao Gioi Cv



Ban đêm, hai người đứng trên ban công của tòa lâu đài, trên người Tang Gia Ý bị Giản Tễ quấn một lớp chăn thật dày, cả người bọc đến kín mít.

Nơi này là vùng ngoại thành, xung quanh kiến trúc rất ít, không có gì cản trở tầm nhìn.

Pháo hoa lộng lẫy nở rộ đầy trời.

Nhìn Tang Gia Ý ngửa đầu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lên không trung, Giản Tễ sờ sờ sườn mặt cậu: "Hôm nay vui không?"

Tang Gia Ý quay đầu nhìn hắn: "Vui, siêu cấp vui."

Giản Tễ cúi đầu cười: "Vui là được rồi, kỳ thật anh không quá biết cách tạo bất ngờ, chỉ biết một số cách rất thô thiển mà thôi."

"Là cái nào?"

"Ném tiền."

"......"

Xác thật, trừ bỏ Miên Miên, mặc kệ là hoa viên được thiết kế tỉ mỉ, hay là thư viện trong lâu đài, không có tiền thật đúng là không làm được.

Nhưng Tang Gia Ý hiện tại đã bị những thứ do ném tiền mà có này mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Tang Gia Ý đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Không phải nói dẫn em đi xem kịch sao? Kịch đâu?"

Ý cười trong mắt Giản Tễ tăng lên: "Kịch...... hiện tại hẳn là đang tiến hành."

Rõ ràng là đang cười, nhưng Tang Gia Ý lại cảm thấy nụ cười này như thế nào lại có chút ác liệt.

"Nhưng em không thấy."

"Hiện tại xem thì quá đen đủi, ngoan, hôm nay chúng ta mừng sinh nhật, không dính vào những thứ đồ chơi bẩn thỉu đó, sáng sớm mai mở mắt ra là có thể thấy được rồi."

Tang Gia Ý đơn thuần, nhưng rất thông minh, mẫn cảm, cậu lập tức ý thức được, kịch trong miệng Giản Tễ không phải đơn giản chỉ là "Kịch", cậu ngoan ngoãn "Ò" một tiếng.

Thẳng đến ngày hôm sau, sáng sớm Tang Gia Ý đã bị Vu Chanh gọi điện thoại dựng dậy, cậu ta ở bên kia cực độ hưng phấn:

"Tôi đệt đệt đệt đệt! Tang Tang xem Weibo!"

Chỉ nghe Vu Chanh ở bên kia ríu rít, Tang Gia Ý cũng cảm thấy cậu ta vui sướng đến mức muốn phi thiên.

"Ha ha ha, Tề Tu Du cũng có ngày hôm nay, sướng chết tôi rồi!! Đứa cháu trai kia chính là xứng đáng!!"

Tang Gia Ý mơ mơ màng màng, mắt cũng mở không nổi, liền cảm giác được người bên cạnh đang ôm lấy cánh tay cậu giật giật.

Giản Tễ cũng bị nháo tỉnh, thanh âm hơi khàn mở miệng: "Ai gọi vậy?"

Vu Chanh nháy mắt giống như bị bóp họng, đột nhiên an tĩnh lại.

Thanh âm của Vũ Tễ lão sư truyền tới lỗ tai cậu ta, mức độ này rõ ràng ...... Hai người hẳn là cách rất gần đi?

Ôm nhau ngủ??

A, cậu ta quên mất, người bạn này của cậu ta đã là người có gia đình.

Hơn nữa ngày hôm qua còn là sinh nhật của bạn mình, tới giờ vẫn chưa dậy nổi cũng...... Bình thường, bình thường.

"Quấy rầy rồi, quấy rầy rồi, cậu ngủ tiếp đi."

Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.

Tang Gia Ý ném điện thoại qua một bên, chui vào trong chăn, thanh âm hàm hồ: "Ngư Ngư gọi."

Nói xong, cậu liền cảm giác có người xoa xoa mặt mình, thanh âm thực ôn hòa: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Hôm qua Tang Gia Ý xác thật ngủ rất trễ.

Ngay từ đầu, phòng của Tang Gia Ý vốn đã được sắp xếp xong, ở ngay cạnh phòng của Giản Tễ.

Nhưng ban đêm lúc thật sự phải đi ngủ, Tang Gia Ý trợn tròn mắt nhìn căn phòng theo phong cách Châu Âu thời Trung Cổ này, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Bình thường thoạt nhìn sang trọng, đẹp đẽ, có thể gọi là phong cách phục cổ, nhưng vừa đến tối, liền có chút giống biệt thự trong phim kinh dị.

Trong không khí một mảnh yên tĩnh, Tang Gia Ý mơ hồ có thể nghe được tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ.

Bức tranh sơn dầu ban ngày thoạt nhìn vô cùng quý giá, hiện tại treo ở trên tường, Tang Gia Ý tổng cảm thấy người trong tranh sơn dầu đang trợn tròn mắt nhìn cậu.

Cậu lật người, nhắm mắt lại.

Kim đồng hồ trên tường "Tích tắc, tích tắc" kêu.

Ngoài cửa sổ hình như có người.

Cái giường này vì sao bên dưới lại rỗng ruột? hình như cũng có người.

"......"

Tang Gia Ý mở choàng mắt, xốc chăn ngồi dậy, "Bạch bạch bạch" chạy ra ngoài.

Nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, Giản Tễ xuống giường mở cửa.

Liền nhìn thấy đứa nhỏ mặc áo ngủ mềm mại đang ôm gối đầu, mong đợi nhìn hắn: "Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?"

Giản Tễ một tay đỡ khung cửa, cả người chắn trước cửa, trong giọng nói ngậm ý cười: "Lý do."

Tang Gia Ý lí nhí: "Sinh nhật......"

Giản Tễ liếc nhìn đồng hồ trên tường, cười như không cười: "Đã 1 giờ sáng rồi, sinh nhật qua rồi, bây giờ đã là 364 ngày còn lại rồi."

"......"

"Em sợ."

Thanh âm Tang Gia Ý nghe thực đáng thương, sau đó cậu vừa nói vừa ghì vào lồng ngực Giản Tễ đẩy: "Cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ. cùng nhau ngủ ha."

Giản Tễ bị cậu đẩy liên tục lùi về phía sau, thẳng đến khi hai người đều vào phòng, Tang Gia Ý lén nhấc chân khép cửa phòng lại.

Giản Tễ: "......"

Sau đó liền nhìn thấy người chạy chậm về phía giường, liền mạch lưu loát đặt gối xuống, đem chính mình nhét vào chăn, nằm yên thẳng tắp.

Tang Gia Ý nhỏ giọng "Hô" một hơi, mục đích đạt thành!

Cậu nhìn Giản Tễ, bàn tay đặt bên ngoài vỗ vỗ mép giường: "Tới, ngủ nha."

Khóe miệng Giản Tễ ngăn không được cong lên, hắn đi đến mép giường, nhìn người đang nằm trên đó, gọi đại danh của cậu: "Tang Gia Ý."

Trái tim Tang Gia Ý run lên, đối phương không gọi cậu "Hựu Hựu", làm cậu hoang mang rối loạn: "A?"

"Em có biết hiện tại em giống cái gì hay không?"

"Không biết."

Giản Tễ trực tiếp nói: "Giống leo giường đó."

Tang Gia Ý mặc kệ, phải leo, phải leo, phải leo!

Cậu chớp chớp đôi mắt: "Vậy em leo thành công không?"

Nếu Giản Tễ thật sự không cho cậu ngủ cùng hắn, vậy cậu cũng chẳng còn biện pháp nào.

Giản Tễ xốc chăn lên, nằm xuống.

Hắn nghiêng người đối mặt với Tang Gia Ý, mỉm cười: "Chúc mừng em, leo thành công rồi."

Tang Gia Ý lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cậu đột nhiên có một vấn đề rất tò mò, chính là...... Mạc danh có chút để ý.

"Anh nói như vậy, nghĩa là trước kia từng có người leo qua rồi à?"

Kỳ thật Tang Gia Ý biết, với thân phận và địa vị của Giản Tễ, ngoại hình lại xuất sắc như vậy, nếu không có người mơ ước, mới là không bình thường.

Giản Tễ nhắm mắt lại, âm thanh có chút trầm: "Hình như có đi."

"Hình như?"

"Bởi vì không quan trọng, đều không nhớ được."

Cũng không ai có thể dính được lên người hắn.

Ở trong giới đã từng có một vài gia đình có chút ít tài sản muốn nhét người cho hắn, Giản Tễ giết gà dọa khỉ, tùy tay trừng trị vài nhà, liền đem người trấn trụ.

Vì vậy dần dần, cũng đều trở nên an phận hơn, không còn dùng cách này để đi lấy lòng hắn nữa.

Chân chính không biết điều ngược lại, lại là mấy tiểu minh tinh mới ra đời trong giới giải trí, mặc kệ là giới nào thì chỉ cần có chút địa vị, đều nghe qua thanh danh của hắn, không dám tùy ý vọng động.

Chỉ có những những minh tinh vừa tiến vào giới giải trí đó mới mang theo một ít mộng ảo, vọng tưởng không thực tế, nghé con mới sinh không sợ cọp, tổng cảm thấy chính mình đặc biệt.

Đặc biệt là các công ty con của Giản thị còn có sản nghiệp giải trí.

Giản Tễ không quá nhớ rõ có bao nhiêu người muốn dựa vào các loại thủ đoạn tiếp cận hắn, chỉ mơ hồ hình như có từng phong sát một vài người.

Mới vừa tiến vào cái vòng này, còn chưa gặp được bao nhiêu phong cảnh, đã không có cơ hội nhìn lại nữa.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nếu muốn đánh cuộc, vậy phải làm tốt chuẩn bị gặp thất bại.

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi mở mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt: "Chỉ có em lá gan lớn nhất, chỉ em thành công."

Không có ai xứng đáng để so sánh với Hựu Hựu.

Tang Gia Ý quơ quơ chân, không cẩn thận liền đụng phải chân Giản Tễ bên cạnh.

Cảm nhận được bàn chân lạnh lẽo của đối phương, Giản Tễ liền kẹp lấy chân cậu.

Tang Gia Ý không hiểu sao thấy vui vẻ, những bong bóng nhỏ trong tim lại bắt đầu sôi "ùng ục ùng ục", sau đó vỡ tung từng cái một.

Chân không động đậy nổi, cuối cùng cậu vẫn là nhịn không được, tay nắm chặt nhô đầu ra khỏi chăn: "Yeah, vậy em thành công rồi!"

Bất luận cái gì thì "Tính duy nhất" đều có thể khiến cho người khác cảm thấy thực vui vẻ.

Giản Tễ nặng nề cười ra tiếng, đầu nhích về phía trước, nhẹ nhàng đáp trên vai Tang Gia Ý: "Ừm, chỉ có em."

Cuối cùng dưới sự trấn áp của Giản Tễ, tay chân Tang Gia Ý đều không động đậy được, chỉ có thể nhắm mắt lại ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên một đạo thanh âm sâu kín vang lên:

"Là anh leo trước, ở Tô Thị là anh leo lên giường em trước."

Lòng hiếu thắng kỳ lạ.

"Hựu Hựu, ngủ."

"Ò."

-

Cho nên tối hôm qua chính là bởi vậy nên nháo đến gần hai giờ sáng mới ngủ.

Buổi tối ngủ không được, buổi sáng dậy không được.

Chờ đến khi Tang Gia Ý mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên giường cũng chỉ còn một mình cậu, Giản Tễ đang tựa bên cửa sổ uống cà phê.

Trong không khí có một cổ hương vị nồng đậm.

Cậu duỗi người, đột nhiên nhớ tới vừa nãy Vu Chanh gọi điện cho cậu, bảo cậu xem Weibo.

Tang Gia Ý trở mình, lấy điện thoại trên đầu giường, sau đó ghé vào trên giường mở Weibo ra.

Không cần cố ý đi tìm, Tang Gia Ý cũng biết chuyện Vu Chanh nói là gì.

Top 1 Weibo: #Thân thế Tề Tu Du.

Phía sau mà một dòng chữ đỏ bạo hồng.

Kỳ thật nếu chỉ là người bình thường, tự nhiên là sẽ không tạo ra bao nhiêu phong ba.

Nhưng mà Tề Tu Du là một nghệ sĩ dương cầm rất nổi tiếng, Tề Tu Du thích đàn dương cầm, muốn đi con đường này, người nhà họ Tề liền thay cậu ta dọn dẹp sạch sẽ con đường phía trước.

Niên thiếu thành danh.

Thiên tài thiếu niên.

Thiên phú, nỗ lực cùng song hành.

Gia thế tuyệt hảo

Tốt nghiệp đại học hàng đầu.

Tiểu thiếu gia Tề gia.

Từng cái từng cái tiêu điểm đều dồn hết lên người cậu ta, liên tục tiếp hết cuộc phỏng vấn này đến cuộc phỏng vấn khác, còn tham gia không ít chương trình giải trí.

Trên người hào quang quá nhiều, thậm chí có một đoạn thời gian nhiệt độ của cậu ta còn lên thẳng hàng đỉnh lưu.

Nhưng Tang Gia Ý biết, trong đó có rất nhiều thủy quân.

Cho dù là không có ân oán cá nhân thì khách quan đánh giá năng lực dương cầm của cậu ta, kỳ thật...... Cũng chỉ có như vậy.

Bởi vì đã từng bị ép phải học dương cầm một đoạn thời gian, cho dù Tang Gia Ý không được coi là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cơ bản khả năng đánh giá và thưởng thức vẫn phải có.

Người trong nghề cũng rất rõ ràng, nhưng đó là người của Tề gia nha, ai dám đắc tội?

Vì vậy Tề Tu Du cũng chỉ có thể ra vẻ với người ngoài.

Tang Gia Ý nhấn vào hot search, trên cùng chính là một đoạn video, cậu click mở.

Sau đó cả người Tang Gia Ý liền ngây dại, hình ảnh đôi vợ chồng trung niên vừa quen thuộc lại xa lạ, cũng từng bị Tang Gia Ý ghi hận.

Chính là đôi vợ chồng đã đem tráo Tang Gia Ý cùng Tề Tu Du.

Là người tạo ra mọi đau khổ cho Tang Gia Ý trong ngần ấy năm.

Đôi vợ chồng này thoạt nhìn đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn khắc nghiệt như vậy.

Bọn họ ăn mặc không tính là rách nát, nhưng ở một nơi xa hoa như đại sảnh yến hội vẫn có vẻ lạc loài.

Phóng viên bu xung quanh hai vợ chồng, bọn họ đang khóc lóc kể lể đứa con trai ruột của mình - Tề Tu Du là bạch nhãn lang.

Bọn họ đang nói, nhà âm nhạc tiếng tăm lừng lẫy kia Tề Tu Du cũng không phải thiên chi kiêu tử gì, cậu ta chính là đứa con của một người phụ nữ bình thường, cậu ta cũng không có quá nhiều hào quang như vậy.

Mà tên bạch nhãn lang này chỉ nhận cha mẹ hào môn, không nhận cha mẹ ruột.

Cậu ta mặc đồ hiệu ở nhà sang, nhưng lại để cha mẹ mình sống cực khổ qua ngày.

Cậu ta tham mộ quyền thế, hưởng thụ người khác ngước nhìn cùng sùng bái.

Tiểu thiếu gia chân chính kỳ thật là 16 tuổi mới trở lại Tề gia, mà cái tên Tề Tu Du một kẻ ti tiện cướp đi cuốc sống của người khác lại vẫn làm tu hú chiếm tổ, đúng lý hợp tình đối đãi ác liệt với tiểu thiếu gia chân chính.

Đôi vợ chồng này than thở khóc lóc, như đang trách tội, từng việc, từng việc bày ra chân tướng trước mặt phóng viên.

Cũng bởi vì là cha mẹ thân sinh, cho nên từng việc nói ra có khả năng chấn động cực mạnh.

Các khách mời tới tham gia yến tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Tề gia không nghĩ tới còn có thể được xem một trò khôi hài như vậy.

Bọn họ hoảng hốt nghĩ đến, Tề gia đúng là mấy năm trước có đón về một thiếu niên.

Còn từng bị ác ý phỏng đoán có phải là con hoang của Tề gia hay không.

Thì ra chân tướng lại là như vậy sao?

Tang Gia Ý nghe thấy giọng điệu bén nhọn của Văn Hân trong video: "Các người nói bậy gì đó? Ai cũng có thể tới bịa đặt sao?"

Mẹ Tang chính là một người phụ nữ bình thường không đọc quá nhiều sách, nếu như thật sự làm tới thì đúng là người bình thường không thể làm lại.

Bà phun một ngụm nước miếng về phía Văn Hân: "Tôi nói bậy? Xét nghiệm ADN cũng là nói bậy sao?!"

"Bảo vệ đâu? Bảo vệ!"

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Tang Gia Ý nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tề Tu Du bên cạnh chiếc bánh kem dâu tây lớn qua màn hình rung lắc của camera .

Tang Gia Ý cảm giác mép giường nhẹ nhàng lún xuống, người đàn ông mang theo mùi hương cà phê thoang thoảng kề sát vào Tang Gia Ý, cùng cậu xem điện thoại.

Giọng nói của hắn mang theo vài phần ý cười:

"Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

"Khôngbiết năm nay cậu ta có còn cảm thấy bánh kem dâu tây ngọt nữa hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store