ZingTruyen.Store

Sau Khi Gia A Toi Bi Doi Thu Song Con Biet Duoc

Chương 23: Nếu cậu vẫn không làm nhiệm vụ, vận may sẽ từ từ biến mất, sau đó cậu sẽ càng ngày càng xui xẻo, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, đi bộ bị ngã, qua đường bị xe đụng......

------

2333: "Nhưng mà, cậu không cần lo lắng, An Phong mặc dù là Alpha cấp S, nhưng Lục Trì Châu là siêu cấp S, khác biệt một chữ, thực lực cũng rất khác nhau, An Phong là một tên tra nam, ngay cả cậu hắn cũng không thể đánh bại."

Mặt mày Chu Nghĩa Giác ủ rũ: "Ta nhìn không ra là ngươi đang khen ta đấy."

2333: "Đừng để ý quá nhiều đến chi tiết, tuy sức chiến đấu của cậu không bằng Lục Trì Châu nhưng thực ra cậu có thể đánh bại hắn bằng một cách khác, cậu có thể dùng mị lực của cậu, chinh phục hắn, khiến hắn thần phục cậu, như vậy cậu sẽ là người lợi hại nhất đó."

"Câm miệng."

2333 còn muốn tiếp tục thuyết phục: "Hôm nay là cơ hội tốt, nếu cậu nhận quà của hắn, rồi nhân cơ hội này đồng ý lời tỏ tình của hắn, thuận lí thành chương tới một phát, dựa vào đặc thù cơ thể của cậu, tôi có thể giúp cậu thúc đẩy kì phát tình, để cậu có thể thuận lợi mang thai."

"Rốp ~" Tiếng nắm tay siết chặt.

2333 tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng lời nó nói quả nhiên là đúng, An Phong căn bản không phải đối thủ của Lục Trì Châu, qua mấy chiêu liền bị Lục Trì Châu đánh bại.

Mặt mũi bầm dập được bạn bè đỡ dậy, sao chép nguyên xi những động tác và câu thoại kinh điển của sói xám: "Lục Trì Châu mày đợi đó cho tao, tao nhất định sẽ quay lại."

Thằng ngu.

Lục Trì Châu đánh cho kẻ xấu bỏ chạy, vui vẻ đi tới, ánh mắt lấy lòng nhìn Chu Nghĩa Giác: "Nghĩa Giác, Quỷ Diệt này thế nào?"

"Quỷ Diệt rất đẹp."

"Vậy cậu có thích nó không?"

"Thích."

"Tôi tặng cậu được không? Tôi..."

"Không được, vô công bất thụ lộc. Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng món quà quá đắt tôi sẽ không nhận."

Chu Nghĩa Giác nói xong, xoay người rời đi, Lục Trì Châu vội vàng đuổi theo cậu ra ngoài, quản lý cũng đi theo phía sau...

"Nghĩa Giác, đợi tôi."

"Lục thiếu, ngài còn muốn mua Quỷ Diệt không?"

"Mua mua mua, tất nhiên sẽ mua, số tiền còn lại tôi sẽ gửi cho anh sau, gửi cơ giáp này đến nhà tôi."

"Vâng, Lục thiếu."

Lục Trì Châu bị quản lý trì hoãn một lúc, ra tới cửa cũng không đuổi kịp, Chu Nghĩa Giác đã biến mất.

Sau khi Chu Nghĩa Giác đi ra ngoài, rẽ vào một hẻm, đi càng ngày càng xa.

2333: "Cậu rõ ràng thích cái cơ giáp kia, vì cái gì không nhận?"

2333: "Hơn nữa, sớm muộn gì cậu cũng là của hắn, tiền của hắn sớm muộn cũng sẽ là của cậu, nếu bây giờ cậu không nhận, sau này chẳng phải cũng là của cậu sao? Nếu bây giờ cậu nhận, chỉ là đang tận hưởng tài sản của mình trước thôi..."

Chu Nghĩa Giác: "Câm miệng."

Hệ thống yên lặng một lát, Chu Nghĩa Giác vừa đi vào cửa hàng tiện lợi, lấy một chai nước, lại bắt đầu tiếp tục thao thao bất tuyệt.

2333: "Hắn vẫn chưa đi xa đâu, nếu cậu hối hận, bây giờ đi đường tắt quay về vẫn chưa muộn."

"Không cần thiết."

"Nhưng cậu đừng quên nhiệm vụ của cậu, cậu cứ tiếp tục chống cự tiếp xúc với hắn, tiến độ nhiệm vụ sẽ luôn bằng không."

"Ta nói rồi, ngươi muốn ta có con, trừ phi ta chết." Chu Nghĩa Giác mở nắp, ngẩng đầu uống nước, mới uống được mấy ngụm, nước đột ngột trượt về phía khí quản, "Khụ khụ khụ khụ... khụ khụ khụ khụ..."

Chu Nghĩa Giác ho dữ dội, hô hấp khó khăn, mặt đỏ bừng vì kìm nén, cậu ôm cổ quỳ xuống đất, chai nước uống dở rơi xuống chân, suýt nữa ngất đi.

Một lúc sau, Chu Nghĩa Giác đã bình phục nhưng mặt vẫn đỏ bừng, đôi mắt bị phủ một lớp sương nước do ho dữ dội, môi cũng bóng loáng vì dính nước.

Đôi giày gần như bị nước chảy ra làm ướt sũng.

Cậu đứng dậy, lau khóe miệng, xoa xoa cổ tỏ vẻ khó chịu.

2333: "Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu cậu vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, vận may của cậu sẽ dần biến mất, sau đó cậu sẽ ngày càng xui xẻo hơn, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, đi bộ bị ngã, qua đường bị xe đụng... Còn nhiều thứ nữa, sẽ luôn hành hạ cậu cho đến khi chết."

Chu Nghĩa Giác: "Mẹ nó, các ngươi ngay cả chết cũng không thể để người khác chết một cách thống khoái sao?"

2333: "Nhưng chỉ cần ký chủ tuân thủ tốt cốt truyện, hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi nha."

Chu Nghĩa Giác: "...Ngươi nói chuyện, ta đau đầu quá."

Bởi vì lời hệ thống, Chu Nghĩa Giác không ăn bữa tối, lại cảm thấy đói bụng hơn trước, đến chín giờ tối, cậu đói đến mức lồng ngực áp vào lưng, tay chân yếu ớt, không còn sức lực để bước đi.

Nhưng khi nghĩ đến việc ăn cơm bị nghẹn, lại nghĩ đến việc suýt chết vì sặc nước trong ngày, cậu lại chần chừ không muốn ăn, nhưng cậu thực sự rất đói.

Chu Nghĩa Giác nằm trên sô pha duỗi người, cố gắng ngủ cho qua, bình thường cậu ngủ rất ngon, nhưng hôm nay lại bồn chồn không ngủ được, lại cực kỳ đói bụng.

Mười giờ.

Chu Nghĩa Giác cảm thấy mình sắp chết đói.

2333: "Ký chủ, thiện ý nhắc nhở, cho dù ký chủ không ăn ba ngày cũng sẽ không chết đói, chỉ càng ngày càng khó chịu, đến mức không nhịn được mà đi ăn, sau đó bị nghẹn."

Chu Nghĩa Giác: "2333, ta thao ông nội nhà ngươi, ta còn nhân quyền không? Người đi làm vẫn được đảm bảo năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, nhưng ta cmn thậm chí còn không có quyền được chết một cách sảng khoái nữa?"

2333: "Chỉ cần ký chủ đi theo cốt truyện, chủ động tiếp cận Lục Trì Châu, đồng thời hẹn hò với hắn thì không còn chuyện gì nữa."

Chu Nghĩa Giác: "Ngươi cmn rốt cuộc là hệ thống của tôi hay hệ thống của Lục Trì Châu? Tại sao khắp nơi đều giúp đỡ hắn?"

2333: "Hừmmmmm... Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ ký chủ sửa chữa cốt truyện, không phải cố ý giúp đỡ bất cứ ai."

Chu Nghĩa Giác: "Mau im đi, lòng ngươi vừa đi Thái Bình Dương à."

Hai giờ sáng.

Chu Nghĩa Giác cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, mấu chốt là cậu không ngủ được, vốn chỉ khó chịu vì đói, cuối cùng biến thành vừa đói vừa buồn ngủ, chết lại cmn chết không được.

Cuối cùng cũng phải chịu thua, Chu Nghĩa Giác đứng dậy, loạng chà loạng choạng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một miếng bánh mì.

Vì sợ bị nghẹn, Chu Nghĩa Giác chỉ dám cắn một miếng nhỏ, một miếng nhỏ hơn ngón tay út của mình, nhai thật kỹ cho đến khi gần như hóa thành nước mới nuốt xuống.

Nhưng cậu vẫn đánh giá thấp sự biến thái của hệ thống, khi cậu sắp ăn xong một miếng bánh mì, cậu bị nghẹn, bỗng dưng cảm giác như bị nghẹn thở...

Lần nữa bước qua Quỷ Môn Quan, cả người Chu Nghĩa Giác ngã xuống.

Tóc cậu rối bù, ánh mắt lờ đờ, sắc mặt trông rất tồi tệ.

Khi đến ngày hôm sau, thậm chí còn có quầng thâm dưới mắt.

Cậu liếc nhìn gương, gần như không thể nhận ra người bên là ai.

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Chu Nhất Quyết cần ra ngoài mua đồ, thay trang bị, mặc áo thể thao quần thể thao còn có giày thể thao, trước khi rời đi, còn xác nhận giày không bị trượt.

Khi ra ngoài rất an toàn, lên xe cũng rất an toàn.

Xuống xe cũng rất an toàn, thuận lợi đi vào trung tâm mua sắm, mua đồ mà cậu cần, vẫn rất an toàn, cuối cùng cậu bước ra ngoài với hai túi đồ trên tay, vẫn an toàn.

Không bị té ngã.

Chu Nghĩa Giác không khỏi bật cười.

Đúng lúc này, trên đường đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, có rất nhiều người đang chạy... hay nói chạy thoát thân thì hợp lí hơn, Chu Nghĩa Giác không dám tuỳ tiện chạy, cậu sợ sẽ té chổng vó.

Đứng yên đó, cầm đèn đường nhìn qua.

Đột ngột.

Hai nhóm người từ trong góc chạy ra, một nhóm cầm dao, một nhóm cầm rìu, rượt đuổi nhau suốt một đoạn đường.

Hóa ra giữa hai phe xảy ra tranh chấp, đánh nhau trên đường phố.

Chu Nghĩa Giác không muốn liên lụy, muốn tìm một nơi an toàn để trốn, nhưng những người khác lại không nhúc nhích, khi hai băng nhóm nhìn thấy cậu, không biết đột nhiên phát điên cái gì, dùng dao và rìu đuổi theo.

"Đm."

Chu Nghĩa Giác hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình rõ ràng đứng yến chưa nhúc nhích gì, đắc tội với hai băng nhóm nóng nảy này khi nào, để băng nhóm này đuổi theo chém giết cậu.

Liên tục bị truy đuổi tám con phố, Chu Nghĩa Giác hít một hơi, cũng cảm giác như có một con dao kề vào cổ họng, cứa qua, khó chịu muốn đòi mạng.

"2333, ta cmn đồng ý, ta sẽ làm theo cốt truyện, ta cmn sẽ yêu Lục Trì Châu, ta sẽ sinh cho hắn bảy đứa nhóc hồ lô, ngươi mịa nó đuổi hai băng nhóm này đi ngay."

Chu Nghĩa Giác vừa dứt lời, hai băng nhóm phía sau lại bắt đầu chém nhau, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của cậu.

Cậu mệt đến mức thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa, trực tiếp ngã xuống đất, dựa vào cột đá ven đường, bên cạnh là hai băng nhóm đang chém nhau, dao và rìu bay qua bay lại, một lần cũng không bay trúng người cậu.

2333: "Thật ra nghĩ theo hướng tích cực cũng tốt mà. Lục Trì Châu đẹp trai như vậy, thực lực còn mạnh như vậy, nhìn một cái là biết có tướng thê nô, sau này yêu đương kết hôn hay sinh con, khẳng định sẽ nghe lời cậu."

2333: "Dù cậu không thể trở thành số một, nhưng cậu có thể giáo huấn người số số một."

Hệ thống thao thao bất tuyệt trong đầu cậu, nhưng Chu Nghĩa Giác mệt đến mức không nói được một lời nào để phản bác.

......

Ngày hôm sau là thứ Hai.

Một tuần mới, một khởi đầu mới.

Cũng sẽ có những thay đổi mới...

"Lục ca, chào buổi sáng."

"Lục ca, chào buổi sáng."

Hầu Tử và Ngô Kỳ cùng nhau đến trường, về chỗ ngồi thì nhìn thấy Lục Trì Châu, ngồi thẳng lưng tại vị trí của mình, trên đầu còn đội một cái mũ quá mức sặc sỡ.

Hai người Ngô Kỳ và Hầu Tử đều bị cái mũ trên đầu của Lục Trì Châu thu hút sự chú ý.

"Lục ca, chiếc mũ của mày trông rất độc đáo. Mày mua nó khi nào vậy?"

"Mua vào hôm qua, hôm qua tao tìm người bốc một quẻ. Người đó nói chỉ cần tôi mua chiếc mũ này, đội vào thứ 2, thì sẽ cầu được ước thấy."

Ngô Kỳ và Hầu Tử nghe xong, liền đến một bên nói nhỏ.

"Mày nói xem Lục ca có phải bị lừa rồi không?"

"Có thể đấy."

Hầu Tử quay lại, muốn chạm vào mũ của Lục Trì Châu một cái, bị Lục Trì Châu hất văng bàn tay đang giơ ra của hắn, tò mò hỏi: "Lục ca, mày tốn bao nhiêu tiền cho cái mũ này?"

Lục Trì Châu đưa ra một con số.

Hầu Tử kinh ngạc đến há miệng: "Lục ca, mày cũng quá lãng phí rồi, cái này nhìn như hàng bán ngoài chợ, vậy mà lại tốn nửa năm tiền ăn của tao, thật tàn nhẫn."

"Mày không hiểu đâu, nếu tao thực sự có thể cầu được ước thấy, trả gấp trăm lần số tiền này tao cũng đồng ý."

Ngô Kỳ lặng lẽ kéo quần áo của Hầu Tử từ phía sau, hai người trốn vào một góc, tiếp tục thì thầm.

"Lục ca không phải điên rồi chứ? "

"Chẳng lẽ có người từ chối lời tỏ tình của Lục ca? "

"Không phải đâu... Những người như Lục ca cũng bị từ chối, vậy chúng ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện độc thân trong cuộc đời này. "

"Phi phi phi, đừng nói nhảm, tao còn có một tiểu muội muội đó."

"C*t chó, tiểu muội muội rõ ràng là của tao."

  "Của tao."

"Của tao của tao."

Viên Đại Đầu vứt rác đi ngang qua, nhìn thấy hai người tay chân đánh nhau, vẻ mặt chán ghét bỏ đi.

"Tiểu Chu Chu, tôi kể cho cậu một câu chuyện cười, ê, Tiểu Chu Chu, cậu đang viết cái gì vậy? Lục..."

Viên Đại Đầu trở lại chỗ ngồi, đang định chia sẻ tin tức vừa xem với Chu Nghĩa Giác, cúi đầu xuống nhìn thấy Chu Nghĩa Giác đang viết gì đó, nhưng hắn chỉ kịp nhìn thấy chữ "Lục", tờ giấy bị Chu Nghĩa Giác lấy tay che lại.

"Tiểu Chu Chu, cậu muốn viết thư cho ai? Không phải là Lục Trì Châu chứ?"

"Không có, tôi luyện chữ, tùy tiện viết thôi."

"Luyện chữ?"

"Ừm."

Lục Trì Châu vừa đi vệ sinh trở về, vừa ngồi xuống, phát hiện trong sách kẹp giấy ghi chú.

Hắn nghĩ đến lời thầy bói, hưng phấn lấy cuốn sách ra, lén lén lút lút như trộm lấy tờ giấy ra, vừa định mở ra, Ngô Kỳ và Hầu Tử quay lại, vỗ về hắn từ phía sau.

Tờ giấy rơi khỏi tay Lục Trì Châu, rớt xuống đất, Lục Trì Châu cúi xuống nhặt lên, nhưng Hầu Tử không đứng vững, loạng choạng, vừa vặn giẫm lên tờ giấy.

Lục Trì Châu nắm chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh.

Hầu Tử sợ tái mặt, tưởng mình đã làm sai điều gì,  nhanh chóng xin lỗi, lùi lại từng bước.

Lục Trì Châu từng bước một tiến lên phía trước, nhưng Hầu Tử nhát gan, không có đường lùi, quay người ra sau bỏ chạy.

"Lục ca, xin lỗi, mày đừng, đừng tới đây..."

Hầu Tử chạy rất nhanh, Lục Trì Châu vội vàng đọc thông tin trong tờ giấy, nhanh chóng đuổi kịp hắn, hai người một trước một sau chạy trong hành lang trong năm phút ... Cuối cùng đụng phải chủ nhiệm khoa, bị chặn lại, nghe dạy bảo 1 tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi Lục Trì Châu lấy tờ giấy ghi chú ra, nội dung trên tờ giấy gần như nhìn không rõ nữa.

Mơ mơ hồ hồ, ẩn hiện được chữ "Lục", có thể khẳng định là viết cho hắn, nhưng ai viết, viết gì, thì hoàn toàn nhìn không ra.

Phía bên kia.

Chu Nhất Quyết lần đầu tiên chủ động hẹn gặp Lục Trì Châu cùng rừng cây, nhưng đợi đến tối cũng không thấy ai.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đơn đặt trước cho sách mới đã có, thích thì hãy mua ủng hộ nhé, muah muah.

《Thân phận fan giả bị lộ rồi》

Từ Nhiễm Đông nằm mơ cũng không ngờ rằng, với tư cách là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Lê Tử Ngạn, một ngày nào đó hắn sẽ bước vào một cuốn đồng nhân văn liên quan tới Lê Tử Ngạn, trong cuốn sách này, Lê Tử Ngạn là nhân vật nam chính, nữ chính dùng đầu ngón chân cũng biết là hóa thân thành fan não tàn của Lê Tử Ngạn.

Cuốn sách có tựa đề 《Lê Tử Ngạn yêu tôi》.

Đơn giản thô sơ ngắn gọn rõ ràng, phù hợp với phong cách nhất quán của fan não tàn YY.

Từ Nhiễm Đông để ý đến cuốn sách này, vì trong cuốn sách có một fan nam não tàn, người mới tuyến 38 trong giới giải trí có cùng tên với anh.

Thật không may anh chạm tráng với tên của vị tiểu lão đệ này, trong sách là fan nam não tàn lớn nhất của Lê Tử Ngạn.

Mức độ não tàn khiến người khác tức điên, nhìn trộm, theo dõi, quỳ xuống tỏ tình ngay bên đường, trên gameshow nắm bắt cơ hội ôm ôm ấp ấp...

Những việc này vẫn là chuyện nhỏ.

Hắn thậm chí còn lấy trộm đồ dùng cá nhân của Lê Tử Ngạn, ví dụ như đũa dùng một lần, ly uống nước, khăn lau mồ hôi, khiến người khác nổ tóc gáy nhất là, hắn còn giấu cả chiếc quần lót mà Lê Tử Ngạn đã mặc! ! ! !

Từ Nhiễm Đông:? ? ? Tôi có thể chọn nhảy khỏi một tòa nhà không?

Hệ thống: Xin lỗi, đây là nhiệm vụ bắt buộc, dù có chết, cũng sẽ làm mới lại.

—Vẫn là lối viết nhảm nhí, điềm văn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store