ZingTruyen.Store

Sau Khi Duoc Anh Trai Nhat Ve Be Tro Thanh Cuc Cung Cua Moi Nguoi

Chương 25: Xong rồi, chọc cục cưng giận mất rồi.

Trờ lại nơi mình quên thuộc, bé con thả lỏng hơn hẳn, thấy Kỳ Chính Huy đang uống trà, bé con vừa được đặt xuống đất đất đã lắc lư chạy tới, tay nhỏ bắt lấy vạt áo ông.

"Ba ba ~"

"Đây, ba ba đây."

Kỳ Chính Huy vừa cúi đầu xuống liền thấy Bé Ngoan* nhà mình vừa về giờ đang ngẫng đầu lên nhìn ông, ông cười ấm áp.

*Tiểu Quai Bảo, chỗ này bản dịch thô nó in bông nên tui cũng in bông nha.

"Bé mún uống nước......"

Giọng sữa nhỏ nhẹ mềm mại, đôi mắt đen láy trong vắt làm người ta muốn ôm chặt bé vào lòng dùng sức xoa xoa.

Nhìn cục bột nhỏ như này, ông chủ tịch Kỳ Chính Huy cũng theo bản năng hạ giọng xuống, lời nói dịu dàng, sợ làm Bé Ngoan sợ hãi.

“Được, ba ba rót cho con.”

Kỳ Chính Huy bế Thần Thần mềm mại lên, đem bé đặt lên đùi mình, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé con.

Thần Thần cũng quen thuộc dán mặt vào mặt ông, tay nhỏ kéo tay ông. 

Đến khi Kỳ Chính Huy đưa một lý nước cho bé, tay nhỏ của bé con lập tức buông ngón tay đang nắm ra, bưng lý nước bằng hai tay mà uống ừng ực.

“Ngọt ~”

“Ha ha ha ha, ngọt là đúng rồi.”

Ông vừa mới cho một ít đường trắng vào bên trong, vừa miệng bé con là tốt rồi. 

Nhìn cục bột nhỏ vừa ngoãn ngoãn vừa mềm mại trong lòng ngực, đôi mắt Kỳ Chính Huy càng từ ái hơn.

Thần Thần nhà ông thật ngoan.

Dịch Văn Huệ, Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử An vừa vào thấy cục bột nhỏ đang rúc vào lòng ngực Kỳ Chính Huy, cục bột nhỏ xíu, lại cực kỳ đáng yêu, ánh mắt họ dịu dàng không ít.

“Ba, mẹ, con phải đến công ty.” Kỳ Tử Ngọc cau mày, có chút khó chịu.

Cô đã lên kế hoạch đưa Thần Thần đi dạo phố mua quần áo và đồ chơi vào ngày nghỉ hôm nay mà. 

Thế nhưng đám lão già* trong công ty làm bậy kết quả cô bất đắc dĩ phải đến công ty giải quyết.

*Nguyên trong phần dịch thô là "đám lão lục", tui chưa rõ lắm lục đây là sao nên tạm để thế này, sẽ sửa chữa bổ sung sau nếu thâý sai.

“Được rồi, đi đi con, nhớ đi đường cẩn thận.” Dịch Văn Huệ nắm tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nhẹ giọng dặn dò.

“Buổi tối về sớm một chút, mẹ làm sườn heo chua ngọt cho con ăn.”

Kỳ Tử Ngọc thích ăn những món ăn  chua ngọt, điểm này giống bà.

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Kỳ Tử Ngọc tạm biệt Kỳ Chính Huy và Dịch Văn Huệ xong, liền mang vẻ mặt chờ mong nhìn cục bột nhỏ nhà mình

“Cục cưng nhỏ……”

Thần Thần bị gọi thì hơi hoang mang trong chốc lát, sau đó lập tức từ trên đùi Kỳ Chính Huy tuột xuống dưới, hơi lảo đảo chạy về phía Kỳ Tử ngọc.

Đến khi chạy tới trước mặt Kỳ Tử Ngọc, bé con liền bổ nhào vào lòng cô, tay nhỏ ôm cổ cô. 

“Chị ơi……”

“Ơi, chị phải đi công tác rồi, Cục Cưng Nhỏ* ở nhà ngoãn ngoãn nhé, tối về chị sẽ đem gấu bông Hừng Hực về cho em.”

* Viết bông vì raw in bông.

Thần Thần thích mấy đồ chơi có lông xù xù, đặc biệt thích gấu bông, bây giờ trên giường bé con đã có ba gấu bông Hừng Hực rồi.

“Vưng ~”

Thần Thần gật đầu đáp ứng, nói nhỏ nhẹ dặn dò: “Chị…… vui lên nha…… Thần Thần chờ…… chị quề*……”

*Trích từ điển của đứa cháu 4 tuổi của tui và mí đứa nhỏ xung quang, tụi nhỏ hay nhầm "v" với "q" lắm.

Kỳ Tử Ngọc xoa nắn khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, dịu dàng nói: “Ừm, Cục Cưng Nhỏ ở nhà chờ chị về nhé.”

“Đúng là Bé Ngoan của chị mà.”

Kỳ Tử Ngọc hôn hôn mặt Thần Thần, sau đó lưu luyến không rời mà đi.

Thật muốn đem cục bột nhỏ này đến công ty mà.
Nhưng mà nghĩ lại thì thôi vậy, tình huống của Thần Thần rất đặc biết, phải chờ đến khi bé con quen thuộc hơn rồi lại dẫn bé con đi cũng không muộn.

Kỳ Tử Ngọc phải đến công ty, Thần Thần theo cô đến tận cửa, điêụ bộ  quyến luyến kia làm cô cực kỳ muốn đem bé con đi.

Nhìn Thần Thần như thế, Kỳ Tử An có chút ghen tị.

Lúc anh đi làm sao bé con này không lưu luyến anh như thế chứ.

Kỳ Tử An đi đến, ngồi xổm xuống kéo Thần Thần đang có xu hướng bước qua cửa, cố ý nói: “Thần Thần, anh cả cũng phải đến công ty.”

Dịch Văn Huệ đứng một bất đắc dĩ lắc đầu, sao thằng nhóc này lại ấu trĩ thế chứ.

Nhưng Thần Thần vừa nghe, miệng nhỏ lập tức bĩu ra, cả người đều tản ra cảm xúc mất mát.

Sao tới anh cả cũng muốn đi vậy chứ.

Bé còn muốn anh cả chơi cùng bé cơ mà

Hông zui.

Thần Thần vọc vọc ngón tay của  mình, dẩu miệng nhỏ, không vui một chút nào hết. 

“Ồ ~” giọng điệu rất rầu rĩ.

Bước bước nhỏ đi đến bên chân Dịch Văn Huệ, ôm chân bà không nói gì nữa.

Thế mà Kỳ Tử An lại ngơ ra.

Ồ thôi hả? Chỉ một tiếng "Ồ"?

Zậy là xong rồi hả?

“Mẹ……” Thần Thần ôm chân Dịch Văn Huệ, đau lòng trề môi, hốc mắt có chút phiếm hồng, làm Dịch Văn Huệ đau lòng muốn chết.

Bà vội vàng bế Thần Thần lên, vỗ vỗ lưng của bé, sau đó đạp Kỳ Tử An một chân.

Vừa lòng anh chưa?

“Thần Thần không buồn ha, mẹ chơi với con.”

“Đi, chúng ta lên lầu chơi xếp gỗ, còn có xe nhỏ nữa nhé.”

Dịch Văn Huệ ôm Thần Thần lên lầu.

Kỳ Chính Huy đang ngồi chậm rì rì đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt con cả nhà mình, tức giận trừng anh một cái. 

“Hừ.”

"Hừ" một tiếng thật mạnh sau đó bước lên lầu.

Kỳ Tử An ngơ người.

Anh chỉ muốn cùng bé con dán dán dính dính, sao lại thành như này rồi. 

Nhưng mà nếu giờ còn ở đây thì cái mạng nhỏ bé này sẽ gặp nguy hiểm mất.

Trên đường đến công ty, anh còn
gọi điện thoại cho Kỳ Tử ngọc , kết quả là bị cô cười cợt một hồi. 

Cuối cùng đến khi nghe nói anh mém làm Thần Thần khóc, tiếng cười của Kỳ Tử Ngọc đột ngột dừng lại.

“Kỳ Tử An, anh tới công chuyện rồi!”

Lớn đầu rồi, còn đI bắt nạt Cục Cưng Nhỏ, đúng là thiếu đánh mà. 

Sau đó "cạch" một tiếng, cúp điện thoại.

Đầu kia điện thoại Kỳ Tử An dù không thấy khuôn mặt cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cô.

Anh thở dài một hơi.

Ai……

Anh sai anh sai, thôi phải đi mua món đồ chơi dỗ Thần Thần mới được.

~~~~•••••~~~~

Từ ban đầu mục tiêu 1 ngày 1 chương đến h 1 tháng 1 chương, haizz.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store