Sau Khi Duoc Anh Trai Nhat Ve Be Tro Thanh Cuc Cung Cua Moi Nguoi
Chương 11: Đoàn sủng cục cưng nhỏ Thần Thần.
Buổi tối, Kỳ Tử An bận rộn một ngày về đến nhà, vừa nhìn thấy Thần Thần đang ngồi trong phòng khách thì ánh mắt ôn hoà đi nhiều.
"Thần Thần."
"Mẹ."
Thần Thần đang xem ti vi cùng Dịch Văn Huệ nghe thấy giọng Kỳ Tử An thì quay đầu qua.
"Anh ơi ~"
Bé vui vẻ bò dậy từ trên sô pha, dẫm lên ghế sô pha mềm xốp mà đi về phía Kỳ Tử An.Dáng đi lung lay của bé làm Kỳ Tử An bước nhanh đến ôm chặt bé.
"Cẩn thận một chút, không cần vội."
"Thần Thần hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn không hửm?"
Thần Thần ghé vào trong lòng ngực anh gật đầu: "Có ạ~"
Trong đôi mắt đen bóng sáng ngời của bé con tràn đầy sự ỷ lại với Kỳ Tử An, bàn tay nhỏ cũng nắm thật chặt vạt áo của anh.
Dịch Văn Huệ cười tươi: "Thần Thần rất ngoan, cả ngày nay đều ở bên cạnh mẹ, đều không khóc không nháo."
Nếu là đổi lại là đứa nhỏ khác thì đã sớm làm ầm ĩ lên rồi.
Ví dụ điển hình chính là Lý Tử Nhu.
Yên tĩnh chưa được nửa giờ thì liền chạy loạn khắp nhà.
"Thần Thần nhà ta giỏi quá."
Kỳ Tử An vỗ vỗ đầu nhỏ của bé khen ngợi, còn giơ cái tay mà nãy giơ mình vẫn luôn giấu ra.
"Xem này, anh cả đem bánh kem nhỏ về cho Thần Thần, em có thích không?"
Bánh kem xinh đẹp, mặt trên phủ đầy chocolate, còn điểm xuyết thêm trái cây, làm cho người ta vừa thấy là sẽ sinh ra cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Ánh mắt của Thần Thần rất nhanh liền bị hấp dẫn qua, bé con gật gật đầu nhỏ, tiếng nói mềm mại: "Thích nhắm ạ ~"
"Đây nà cho Thần Thần ạ?" Trong giọng nói mang theo một chút cẩn thận và hoang mang.
"Đúng vậy, là cho Thần Thần nhà ta."
Kỳ Tử An ôm bé ngồi ở trên sô pha, mở hộp bánh ra trước mặt bé.
Đóng gói vừa mở ra, mùi sữa nồng đậm thơm ngọt nháy mắt liền tràn ra, làm cho đứa nhỏ chưa từng được ăn bánh kem như Thần Thần có chút chờ mong.
Ánh mắt vẫn luôn dõi theo chuyển động của tay Kỳ Tử An.
"Nào, cho Thần Thần của chúng ta một quả dâu tây thật lớn."
Kỳ Tử An dùng muỗng múc bánh kem, đưa tới bên miệng Tiểu Thần Thần.
Thần Thần há miệng thật to, ùm một tiếng liền đem miếng bánh ăn vào miệng.
Vừa mềm vừa ngọt vừa thơm, làm bé thích đến nỗi nheo đôi mắt lại.
Liếm liếm bơ dính trên môi, bé con dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Kỳ Tử an.
"Anh ơi, ngon quá ~ thiệt nà ngọt ~"
"Ngon lắm hửm, ngon thì lại thêm một miếng này."
Kỳ Tử An lại múc một muỗng bánh kem, đưa tới bên miệng Thần Thần.
Cơ thể Thần Thần không tốt, hơn nữa sắp tới giờ ăn bữa tối rồi, cho nên Kỳ Tử An đút bé hai miếng thì không đút thêm nữa.
Kêu người làm đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, ăn sau.
Bánh kem đã bị cất đi, thế nhưng Thần Thần cũng không quậy, mà bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kỳ Tử An, cùng anh nói chuyện.
"Thần Thần."
Không lâu sau đó, từ bên ngoài truyền vào một tiếng gọi dịu dàng.
Thần Thần vừa nghe thì liền biết là ai, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, ghé vào tay vịn sô pha nhìn về phía cửa.
*Trên Wikidich là "sô pha duyên thượng", chém gió đó
"Chị ơi ~"
Kỳ Tử Ngọc nghe tiếng gọi mềm mại này, bước chân lại nhanh thêm vài phần.
Vào phòng khách, cô liếc mắt một cái liền thấy Thần Thần đang đứng trên sô pha, ánh mắt liền ôn nhu thêm mấy lần.
"Thần Thần, em xem này, chị đem về Hừng hực cho em này."
Kỳ Tử Ngọc lắc lắc gấu nâu to lớn trên tay, gấu bông còn mặc một bộ quần áo, trước ngực còn có nơ, trông rất đáng yêu, rất giống Thần Thần.
"Oa ~"
Thần Thần mặt mày hiện lên nét vui sướng, kích động đi về phía Kỳ Tử Ngọc.
Sau khi ôm chặt Hừng hực vừa lớn vừa mềm, bé con càng vui vẻ hơn.
"Thích không em?" Kỳ Tử Ngọc nhéo khuôn mặt nhỏ cười hì hì của Thần Thần ôn nhu hỏi.
"Thần Thần cực kỳ thích ạ."
Thần Thần gật đầu nhỏ, tỏ vẻ bé rất thích món quà này của cô.
"Cảm mơn chị ạ ~"
"Không có gì, Thần Thần thích là được rồi."
Kỳ Tử Ngọc ôm cả bé cả gấu vào ngực, còn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Thần Thần.
Kỳ Tử An - người đi làm về còn chưa hôn em trai yêu quý, tỏ vẻ anh không vui, thế là bèn thò lại gần, xoay khuôn mặt của Thần Thần về phía mình, ở phía còn lại của gương mặt bé hôn một cái.
Thần Thần cười híp mắt, cũng hôn trên mặt bọn họ mỗi người một cái.
"Thần Thần, gấc nà thích anh hai với chị nuôn ~"
"Anh ( chị ) cũng thích Thần Thần."
Đứa trẻ ngoan thế này ai lại không thích cơ chứ.
Dịch Văn Huệ đứng một bên thấy mấy đứa con của mình gắn kết yêu thương nhau như vậy thì nụ cười cứ nở rộ trên môi.
Sinh hoạt gia đình phải là như này.
Bà rất thích.
Còn Lý Tử Nhu thì......
Nụ cười trên mặt Dịch Văn Huệ biến mất vài phần.
Tuy rằng là giả, nhưng cũng đã nuôi nấng hai năm, cảm tình không phải nói không có thì liền không có.
Thế nhưng, nghĩ đến nó bây giờ đang ở nhà cũ, có lão phu nhân quan tâm, cũng coi như vẫn ổn.
Dịch Văn Huệ nghĩ nghĩ, rồi sau đó đem những việc này đặt sang một bên.
Thần Thần đã trở về, vậy thì Lý Tử Nhu nên trở lại nơi nó thuộc về.
Hơn nữa với những chuyện mà ba mẹ của Lý Tử Nhu đã làm, nhà họ hiển nhiên không thể nào không chút khúc mắc trong lòng mà tiếp tục nuôi nấng nó.
Cho nên có nói thế nào, thì kết quả bây giờ đã là tốt nhất rồi.
Lúc ăn cả nhà đang ăn bữa tối thì Kỳ Tử Minh mới trở về, khi về hắn cũng mang theo quà cho Thần Thần, và tất nhiên cũng nhận được một cái hôn của bé con, mém tí nữa thì đuôi của hắn đã vẫy qua vẫy lại*.
*Trên Wikidich là: "cao hứng dẩu qua đi" hổng có hỉu là hổng có hỉu 😓
Được em trai ngoan mềm hôn một cái, lực sát thương quá lớn rồi, hắn chịu không nổi.
"Ngày mai con nghỉ phép, còn sẽ mang mẹ với Thần Thần đi làm kiểm tra."
Kỳ Chính Huy nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Cũng tốt, hiện tại mọi chuyện đã đi đúng quỹ đạo của nó, chúng ta cũng phải chỉnh trang lại bản thân thật tốt."
"Ngày mai ba cũng đi."
"Vậy cùng đi, người một nhà nên ở cùng với nhau."
"Ừm, được, vậy cùng đi."
Buổi tối khi đi ngủ, mấy người bọn họ vì chuyện Thần Thần sẽ ngủ với ai mà cãi lộn.
"Anh là đại ca, ngủ với anh!"
"Tối hôm qua đã ngủ với anh rồi, đêm nay tới lượt em."
"Anh!"
"Em!"
Nhìn mấy đứa con quậy một hồi, Dịch Văn Huệ bất đắc dĩ nhìn nhau với chồng mình một cái rồi ôm Thần Thần lên.
"Thần Thần, mẹ ngủ cùng con đem nay nhé."
Kỳ Chính Huy: "......"
Vợ ơi, thế anh thì sao?
Em không cần chồng em nữa à?
Kỳ Tử An, Kỳ Tử Ngọc, Kỳ Tử Minh: "......"
Sao mẹ ra chiêu không theo kịch bản zậy
Thần Thần ghé vào lồng ngực Dịch Văn Huệ trong, nghe thấy lời Dịch Văn Huệ nói, trong mắt có tia mong đợi.
Bởi vì bé trước nay chưa từng ngủ chung với mẹ bao giờ.
"Được ạ ~"
Lúc đi ngủ, Thần Thần cho rằng bé sẽ ngủ không được, nhưng nào có biết, bé vừa nằm xuống một chút thì đã ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ say sưa ngon lành.
Dịch Văn Huệ từ ái nhìn Thần Thần trong lồng ngực, tay vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, trong miệng còn ngân nga làn điệu nào đó.
Ngủ đi, Thần Thần của mẹ, lần này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.
Biệt thự nhà họ Kỳ lâm vào yên tĩnh......
Buổi sáng ngày hôm sau, cả nhà chuẩn bị tốt, chuẩn bị mang Dịch Văn Huệ và Thần Thần đi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Trong lúc đó, Thần Thần vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Kỳ Chính Huy, đầu nhỏ tò mò nhìn ngoài cửa sổ.
Đi vào bệnh viện, Dịch Văn Huệ đi kiểm tra thân thể, bọn họ liền chờ ở trên hành lang.
So với tâm trạng nặng nề trước đó vài ngày, hôm nay trên hành lang mang theo sự nhẹ nhàng và chút âm thanh cười vui.
Không bao lâu, bác sĩ bước ra, hơn nữa còn mang theo tin tức tốt.
"Thân thể người bệnh không có vấn đề gì lớn, chỉ là có một ít bệnh vặt cần tĩnh dưỡng thêm."
Mấy người nghe xong, trên mặt đều mang theo vui sướng.
"Thần Thần vừa về, bệnh của mẹ đã tốt lên, quả là một ngôi sao may mắn của nhà ta."
Kỳ Tử Ngọc nhịn không được lại khuôn mặt nhỏ mềm mụp của Thần Thần.
~~~~•••••~~~~
Ngâm hai ngày, cuối cùng cũng xong.
Tui lật thẻ của bộ trúc mã rồi, mấy ngày nay sẽ sủng hạnh nó. :)))) thế nên chắc mấy ngày sau mới có chương tiếp á.
À mà, tui thấy mấy nay hình như có nhiều người coi truyện hơn á, zui quá trời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store