ZingTruyen.Store

Sasusaku Translation My Love Only For You

Translator: Nguyên bản gốc thì chỉ có chap 2 thôi nhưng một chap của Au viết khá là dài nên mị sẽ chia ra, mấy chap tiếp theo nếu dài quá mị cũng sẽ chia như thế, có thể có từ 2-3 chap. 

6 năm  sau ~

Tập đoàn Haruno đã thành công lớn và được mọi người trên toàn thế giới biết đến. Anh chị em nhà Haruno bây giờ cũng đã trưởng thành. Bây giời, Kizashi đã ông chủ lớn của công ti. Như thường lệ, Mebuki ở biệt thự chính như là một bà nội trợ. Karin làm việc cùng với bố cô và học để trở thành người thừa kế. Sasori, Gaara và Sakura lớn lên và trở nên đẹp trai và xinh gái.

Họ học tập ở một trường THPT hoàn toàn bình thường và cũng không phải là trường uy tín nhất cho dù họ có đủ khả năng để học ở đó. Cuộc sống của họ vẫn như những con người bình thường và đây là những điều mà ông nội và bố mẹ của họ đã dạy dỗ. Cho dù chúng ta có giàu có đi chăng nữa, điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể ba hoa khoác lác về những thứ mà chúng ta có.

~

-Biệt thự chính (tại phòng khách)-

"Bố mẹ muốn đi ăn tối ở ngoài ư?" Sasori hỏi bố mẹ trong khi anh tiếp tục trang tiếp theo của cuốn tạp chí.

"Đúng vậy! Bố mẹ muốn bàn luận vài thứ với khách hàng. Con có muốn đi cùng chúng ta không?" Bà Mebuki hỏi lại.

"Nah, con không muốn đi đâu." Sasori từ chối và tiếp tục đọc.

"Ồ, vậy con có thể đi theo được không?" Sakura tình nguyện giơ tay phải lên.

Bà Mebuki vui mừng:"Tất nhiên là được rồi, con yêu!" 

"Được rồi! Con phải đi thay quần áo ngay bây giờ." Sakura vừa nói vừa chạy lên từng.

"Sao hôm nay trông em ấy có vẻ vui vẻ thế nhỉ?" Sasori tò mò hỏi.

"Cứ để con bé như vậy đi. Con bé vui như vậy vẫn sẽ tốt hơn là để nó buồn rầu." Karin vừa nói vừa ăn một miếng khoai tây chiên trong gói trong khi đang xem TV trên chiếc ghế sofa góc chữ L, hai chân của cô đều đặt lên phần chữ L của ghế.

"Bố mẹ có chắc chắn là bố mẹ muốn đi không?" Gaara ngồi xuống bên cạnh Karin và hỏi.

"Tất nhiên là vậy rồi. Tại sao không" Kizashi hỏi lại trong khi bà Mebuki đang chỉnh sửa lại cà vạt cho ông.

"Không có gì. Chỉ là... Con cảm thấy có điều gì đó tồi tệ có thể sẽ sảy ra." Gaara cảm thấy bất an. Mọi người nhìn vào Gaara và dừng lại vài phút.

"HAHAHA! Không vui đâu Gaara." Karin phá vỡ bầu không khí khó xử này và đảo mắt rồi cô tiếp tục xem TV.

"Đúng vậy! Không vui đâu." Sasori đồng ý.

"Cái gì? Em không đùa đâu! Đó là sự thực!" Đôi mắt nâu của Gaara nheo lại. Đột nhiên, bà Mebuki đi đến trước mặt Gaara.

"Không sao đâu, con yêu. Mọi thứ sẽ ổn thôi." Bà nói và hôn vào đầu Gaara. Gaara gật đầu.

"Con xong rồi!" Sakura đi xuống dưới với chiếc áo cánh màu hồng dài che phủ đầu gối và một chiếc skinny jeans. Mái tóc dài của cô được buông xõa. Mọi người đều nhìn vào Sakura.

"Em trông thật đẹp, Sakura." Sasori tặng cho cô em gái nhỏ của cậu một lời khen. Sakura cười.

"Đúng vậy, nhưng không phải là với mái tóc đó." Karin xuống khỏi chiếc ghế sofa và tiến đến gần Sakura. "Hãy để chị "động chạm" một chút nào. Có ai có lược không?"Cô hỏi.

"Đây này" Garara ném cho Karin một cái lược. Karin bắt đầu chải tóc cho Sakura và làm kiểu tóc đuôi ngựa một bên. Cuối cùng cô dùng kẹp tóc vén tóc của Sakura sang một bên.

"Tốt hơn nhiều rồi." Karin cười.

"Em cảm ơn nee-san." Sakura cảm ơn người chị của mình, Karin cười với cô.

"Được rồi chúng ta phải đi thôi." Kizashi nói sau khi ông đã ôm tạm biệt Sasori, Gaara và Karin. Cũng giống như Mebuki và Sakura. Đây là điều rất bình thường với gia đình của họ khi ôm tạm biệt ai đó trước khi đi ra ngoài.

"Tôi sẽ lái xe đưa mọi người phải không ngài?"Kentarou, quản gia của biệt thự chính hỏi.

"Không cần đâu, dù sao cũng cảm ơn Kentarou-san." Kizashi lịch sự từ chối và đi ra khỏi biệt thự chính.

"Hãy cẩn thận!" Gaara lo lắng.

"Được rồi. Tạm biệt" Kizashi và Mebuki đồng thanh.

~

Sau bữa tối, khi họ đang trên đường về nhà. Tối hôm đó, những hạt mưa nặng trĩu đã rơi xuống thành phố.

Kizashi có một tin tốt:"Sakura, chúng ta nghĩ là... chúng ta sẽ đưa con, Gaara về Konoha." 

"Thật ư?" Mắt Sakura sáng lên.

"Đúng vậy. Để thực hiện ước mơ của con. Con rất muốn được học ở trường THPT Konoha phải không?" Bà Mebuki hỏi.

"Đúng vậy! Con cảm ơn cha mẹ rất nhiều!" Sakura vui mừng cảm ơn bố mẹ.

Nhưng cô không biết rằng....

Cô sẽ không bao giờ được học ở trường THPT Konoha được.

Cả Anh Chị Em nhà Haruno cũng vậy, họ không biết rằng lần ôm trước đó là là lần ôm cuối cùng của họ với bố mẹ.

Bởi vì nó đã xảy ra.

Một tai nạn.

"COI CHỪNG!" Đó là câu cuối cùng của bà Mebuki trước khi chiếc xe ô tô của họ bị đâm. Chiếc ô tô bị tai nạn vì đường rất là trơn.

Đêm thanh tĩnh trở nên ồn ào với còi báo động của chiếc xe cứu thương, cảnh sát và đội Cấp Cứu. 

Xác của Mebuki và Kizashi bị văng ra ngoài. Sakura vẫn nằm trong chiếc xe bị lật, cô cố gắng bò ra. Cơ thể của cô dính đầy máu. Hai mắt của cô đã bị mù bởi một vài mảnh đã đam vào mắt cô.

"Bố, mẹ?" Cô nói chậm rãi. Kiểm tra bố mẹ của cô. Thị lực của cô đang kém đi.

"BỐ! MẸ!" Cô vừa khóc vừa thét lên.

Nhưng sau đó, mọi thứ trở dần trở nên mù mịt. Cô không thể nhìn thấy bất kì thứ gì. Thế giới của trở nên tối tăm. Cô chỉ có thể nghe được vài giọng nói còn vang vọng.

Đến đây thôi nha. Mina vào thì vote và cmt cho mình nha :3



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store