ZingTruyen.Store

Sabbath Crew


Vinny đứng trước cửa căn hộ, cố hít một hơi thật sâu. Đã 9 giờ sáng, nắng ấm trải dài trên con phố khiến không khí dễ chịu nhưng cũng chẳng làm dịu đi được cái lạnh toát đang chạy dọc sống lưng cậu.

Sangho đã khuyên bảo, à không, phải nói là ra lệnh, "Sống chung sẽ tốt hơn. Tập luyện hay có gì cần gọi thì cậu cũng có thể xuất hiện ngay. Đừng lo, sẽ có một căn phòng thoải mái cho cậu" Đừng lo? Thoải mái? Thoải mái cái mẹ gì chứ?! Vinny thầm nghiến răng. Nghĩ đến cảnh phải sống chung với ba cái tên này, đặc biệt là Wooin, cũng đủ khiến cậu muốn xoay lưng quay về rồi. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt đe nẹt của Sangho và đôi mắt lấp lánh ủng hộ đến vô lý của Juwon, Vinny chỉ có thể bất lực chấp nhận.

Cậu đưa tay lên gõ cửa ba cái, từng cú gõ đầy miễn cưỡng. Tay cậu đã hơi ẩm mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ cho khuôn mặt không lộ ra vẻ căng thẳng. Đợi một lúc lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Joker đứng đó, tóc tai bù xù, mắt nheo lại như vẫn còn đang lơ mơ. Dường như anh vừa thức dậy chưa được bao lâu, mà mùi bánh mì nướng còn phảng phất trong không khí càng khẳng định điều đó. Joker nhìn cậu chăm chú, có vẻ phải mất vài giây để nhận diện người đứng trước mặt là ai.

"À... cậu bị Sangho tống qua đây," Joker lên tiếng, như vừa nhớ ra điều gì quan trọng.

"Ừ... chào anh," Vinny đáp, cố giữ vẻ lễ phép nhưng lại không giấu nổi chút lúng túng.

Joker gật gù, giọng tỉnh bơ: "Wooin chưa dậy đâu, nên cậu cứ... tự nhiên." Nói đoạn, anh quay người đi vào trong, để mặc Vinny ngơ ngác đứng giữa ngưỡng cửa.

Vinny đứng sững.

Vừa vào, Vinny đã cảm thấy hơi choáng ngợp. Căn hộ này khác xa với tưởng tượng của cậu - không phải một mớ hỗn độn bừa bãi với mùi đồ tập và đôi giày chất chồng. Phòng khách sạch sẽ và gọn gàng một cách đáng ngạc nhiên. Chính giữa phòng là một chiếc sofa vòng cung lớn, trên bàn còn để một đĩa bánh mì nướng và sữa táo. Bên cạnh là chiếc TV treo tường, và một vài kệ sách nhỏ chứa đủ loại tạp chí đua xe. Vinny tự dưng thấy mùi hương của bơ và táo làm bụng mình réo lên.

Joker hất đầu chỉ phòng, vẫn giữ cái kiểu lạnh nhạt vô tư: "Bên kia là phòng của tôi, Hyuk và Wooin. Phòng của cậu đằng kia." Anh nói xong lại tiếp tục ăn bánh mì, chẳng mảy may quan tâm cậu có theo kịp không.

Vinny thầm thở dài, gật đầu cảm ơn rồi xách vali vào phòng. Căn phòng nhỏ gọn, có giường, tủ và một chiếc bàn làm việc, ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ làm cho không gian có vẻ thoáng mát. Dù không quá tệ, nhưng cái cảm giác sống chung với cả đám vẫn khiến cậu thấy có gì đó... khó chịu.

Lúc Vinny trở ra, Joker vẫn đang nhẩn nha ăn sáng, một cảnh tượng yên bình đến mức Vinny không biết nên làm gì tiếp theo. Ngại ngùng đứng đó, cậu cố nghĩ xem có nên làm gì đó không, nhưng Joker lại nhìn lên trước, như đoán được sự lúng túng của cậu. "Muốn ăn gì thì cứ lục tủ lạnh, trong ngăn tủ cũng có mì ly."

Vinny khẽ gật đầu rồi đi đến ngăn tủ bếp, lục lọi một lúc thì tìm được một ly mì cậu đã từng ăn qua. Sau khi đổ nước sôi vào ly, cậu mang ra bàn ngồi cạnh Joker, ly mì nhỏ sôi lăn tăn tỏa mùi thơm thoang thoảng. Cậu ngồi đó im lặng, cố gắng không tỏ vẻ lúng túng.

Căn phòng chìm trong sự yên tĩnh đến khó chịu. Vinny chỉ ngồi ăn mì, còn Joker vẫn thong thả nhai bánh mì nướng. Bầu không khí im lặng này khiến cậu càng thêm lúng túng, cảm giác như mỗi tiếng nhai đều vang lên rõ mồn một trong đầu. Không chịu nổi nữa, Vinny khẽ hắng giọng, phá tan sự tĩnh lặng.

"Tôi... bật TV được chứ?" Vinny hỏi, cố giữ giọng thật tự nhiên nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.

Joker ngẩng lên, có vẻ hơi ngạc nhiên trước đề nghị đó, nhưng rồi gật đầu và đẩy remote về phía cậu.

"Anh muốn xem gì?" Vinny hỏi thêm, cũng chỉ vì phép lịch sự.

Joker nhìn cậu, hơi trầm ngâm một lúc như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Ánh mắt anh dạo quanh phòng vài vòng trước khi đáp, "Cứ bật cái gì cậu thích."

Vinny ngẫm nghĩ một giây rồi mở trang đầu tiên của kênh truyền hình. Một chương trình đua xe đạp tình cờ xuất hiện trên màn hình – cũng chẳng phải cậu quá quan tâm, chỉ đơn giản là muốn căn phòng có thêm âm thanh để không còn cảm thấy lúng túng nữa.

Ban đầu, cậu chỉ bật cho có, nhưng rồi những cú trick táo bạo và các màn biểu diễn đẹp mắt bắt đầu cuốn cả hai vào. Những cú quay người mạo hiểm và cách tay đua xoay vòng trên không thực sự làm cậu thấy thú vị hơn, và ánh mắt của Joker cũng không còn vẻ lãnh đạm nữa, giờ đây có chút chăm chú. Hai người ngồi im, theo dõi màn hình, hoàn toàn quên đi sự căng thẳng ban đầu.

Không khí trong phòng dần trở nên dễ chịu hơn. Vinny tự nhủ: Có khi cuộc sống chung cũng không đến nỗi tệ lắm.

Khi chương trình vừa kết thúc, không gian yên tĩnh chợt bị cắt ngang bởi tiếng lạch cạch ở cửa. Vinny và Joker quay lại, ngỡ ngàng khi thấy một hình bóng ngái ngủ đứng lơ mơ ở ngưỡng cửa. Là Wooin. Cậu trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ vừa trải qua đêm bão, tóc rối bù, mắt lờ đờ, và tay ôm chặt chiếc gối như báu vật. Chiếc áo thun rộng thùng thình cậu đang mặc — mà nhìn qua cũng biết là của Joker — khiến Wooin trông càng nhỏ bé và... không thể tả nổi.

Vinny nhìn cảnh tượng ấy mà ngơ ngác, trong đầu hiện lên câu hỏi: Sao trông như cái thằng này vừa bị ai vứt khỏi ổ vậy?

Wooin lết chân đến gần, vừa ngáp vừa lầm bầm: "Lão Sangho làm tao thức đến sáng, còn kêu tao sửa hết cái đống kế hoạch của nhóm... mệt như chó." Cậu nhắm mắt, trán nhăn lại như thể chỉ muốn ngủ thêm mười ngày.

Cậu vừa nói, vừa nhắm nhắm Joker làm cái "gối sống" để tựa đầu. Nhưng Joker đột nhiên né ra một cách tài tình, làm Wooin chỉ kịp vòng tay hụt giữa không trung.

Joker khẽ dịch người sang một bên, chặn lại ngay lập tức. Anh nghiêm túc nói, "Không được. Vinny đang ở đây."

Wooin dừng lại, nhướng mày, đôi mắt ngái ngủ lướt qua Vinny rồi lờ đờ quay lại Joker, nhìn anh như thể vừa nghe phải một câu chuyện đùa cợt.

"Thì sao?" Wooin đáp, giọng điệu vừa mệt mỏi vừa hờn dỗi, ánh mắt thách thức như thể đang nói: Có mặt Vinny thì đã làm sao?

Joker thở dài, nhưng vẫn từ chối "ôm ấp" dù Wooin đang đứng lì với vẻ mặt mè nheo không chịu nhúc nhích. Trong khi đó, Vinny vừa nhịn không dè biểu ra mặt vừa cố tỏ ra nghiêm túc.

Thấy Joker vẫn cứng rắn, Wooin quyết không chịu thua, tiếp tục đeo bám. "Đừng có keo kiệt thế, tao cần một chút năng lượng để sống sót qua buổi sáng thôi!" Cậu bĩu môi, vòng tay qua cổ Joker như một chú mèo bám dính chủ, khiến Joker chỉ biết lắc đầu.

Cuối cùng, Joker đành đầu hàng, thả lỏng, để mặc cho "chú mèo" bám vào, lầm bầm như thể một người anh lớn bất lực trước đứa em nhỏ cứng đầu. Vinny nghĩ bụng: Có khi nào... mình mới là người cần ôm an ủi không đây?

Sau một hồi vùi đầu vào lòng Joker và vò vò tóc anh như mèo vò đệm, Wooin lẩm bẩm, "Tao đói..."

Joker nhẹ nhàng đẩy cậu ra một chút "Ừ, vệ sinh cá nhân đi. Thằng Hyuk đi mua đồ ăn rồi."

Wooin uể oải đáp một tiếng "Ờ," rồi lê bước vào nhà vệ sinh, đôi vai rũ rượi như thể đang gánh cả thế giới. Sau khi Wooin khuất bóng, Joker thở phào, vội vàng quay lại với mấy miếng bánh mì để che giấu vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Vinny ngồi đối diện, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhưng khóe môi lại hơi giật giật.

...

Cánh cửa chính vừa mở ra, một làn gió nhẹ từ ngoài thổi vào. Hyuk bước vào, tay cầm theo hai túi đồ to, một túi chứa đồ ăn sáng còn một túi khác là những món ăn vặt linh tinh mà rõ ràng Joker không yêu cầu. Anh ấy ngáp dài, mắt vẫn ngái ngủ, và khi thấy Vinny ngồi trong phòng, đôi mắt anh hơi mở to một chút, như thể đang cố gắng nhận diện một sự thay đổi gì đó.

Joker, không bỏ lỡ cơ hội giải thích ngắn gọn, mở miệng trước: "Từ hôm nay Vinny sẽ chuyển qua sống chung, đây là lệnh từ Sangho."

Hyuk chỉ ồ lên một tiếng rồi tiếp tục cởi giày, không tỏ ra quá ngạc nhiên. Joker không nói thêm gì nữa, chỉ đi về phía Hyuk, ánh mắt lóe lên vẻ thông cảm như đã quá quen với thói quen của thằng bạn mình. Khi bước gần hơn, Hyuk bỗng nhiên có vẻ chột dạ và muốn giấu chiếc túi chứa đồ ăn vặt, nhưng Joker không mảy may quan tâm, như thể anh đã đoán trước điều đó.

"Mua gì vậy?" Joker hỏi, giọng điềm đạm nhưng đôi mắt đầy sự tò mò.

"Mì cay," Hyuk đáp, một cách thản nhiên. "Hai tô này là của tao với mày, tô ít cay hơn thì là của Wooin."

Joker nhướng mày, rõ ràng có chút ngạc nhiên. "Sao lại mua tô ít cay hơn cho nó, nó thích ăn cay mà?"

Hyuk hạ giọng, đủ chỉ để hai người nghe thấy: "Dạo này nó thử 'cái đó' hơi nhiều, chắc cơ thể đã yếu hơn rồi."

Lời nói của Hyuk khiến Joker im lặng. Anh không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, ngầm hiểu và bắt đầu đổ mì ra bát. Đột nhiên không khí trong phòng trở nên trầm xuống. Joker cảm thấy một chút lo lắng thầm kín mà bản thân không thể diễn đạt ra lời, đôi mắt anh như lướt qua những ký ức không muốn nhớ lại.

Vinny im lặng quan sát cả hai, một chút tò mò lướt qua trong ánh mắt. Cậu biết rằng câu chuyện giữa họ còn nhiều điều chưa nói, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn để mọi thứ trôi qua trong im lặng. Mỗi người trong nhóm Sabbath đều có những bí mật riêng, những góc khuất mà không ai muốn đối mặt, và có lẽ, việc sống chung sẽ không chỉ giúp họ hiểu nhau hơn, mà còn là thử thách lớn cho những mối quan hệ phức tạp này.

...

Wooin vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm ướt lòa xòa trước trán, trông tỉnh táo hơn hẳn so với dáng vẻ phờ phạc của cậu khi mới ngủ dậy. Đôi mắt cậu sáng rực khi bắt gặp mùi thơm phức từ nồi mì đang đặt giữa bàn, và không chút ngại ngần, cậu nhảy chân sáo ra phòng khách, mắt long lanh đầy hứng thú.

"Tụi bây mua gì thơm dữ vậy?" Wooin hỏi, tay đã lăm le cái đũa dù mới đến gần.

"Mì cay," Joker đáp, cố ý phớt lờ ánh mắt háo hức của cậu. Anh nhẹ nhàng bưng từng tô mì ra.

"Úi chà! Nhìn ngon ghê, đỉnh luôn á!" Wooin cười toe toét, phóng nhanh tới bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, tay đã sẵn sàng cắm ngay vào tô mì trước mặt. Nhưng khi đũa cậu chỉ vừa nhúng xuống nước dùng đỏ sẫm, Joker đã nhanh tay cản lại.

"Đi thay cái áo rồi ăn."

Wooin nhướng mày, nhìn từ cái áo rộng thùng thình cậu đang mặc tới Joker, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng. "Hông thích, tao lười lắm."

Joker lườm cậu, nhấn mạnh hơn, "Thay đi."

Wooin thở hắt ra, khuôn mặt nhăn nhó như thể Joker vừa yêu cầu cậu lên núi đào vàng. Cậu đứng dậy, nhưng không quên lầm bầm trong miệng, "Rồi rồi, thay thì thay. Chắc bố mày thèm lắm."

Cậu miễn cưỡng quay người bước về phía phòng ngủ, chân lê lết, còn không quên thỉnh thoảng quay lại lườm nguýt Joker

...

Wooin không phải người thù dai. Chỉ mất vài phút, cậu đã vui vẻ trở lại sau khi thay một chiếc áo vừa vặn hơn. Thậm chí, cậu còn có ý tưởng mới khi đi thẳng vào bếp, lục lọi một hồi rồi quay ra với một chai rượu trên tay, gương mặt rạng rỡ như vừa tìm ra kho báu.

Vinny nhìn chai rượu mà cậu cầm, không kìm được tò mò. "Đó là gì vậy?"

"Rượu! Ăn mì cay mà không có tí rượu thì mất vui rồi!" Wooin đáp đầy phấn khích, khui ngay chai rượu rồi rót đầy cho mình một ly. Cậu giơ ly lên, hào hứng nhìn ba người còn lại. "Nào, mau đưa ly đây!"

Wooin hăng hái đưa tay vẫy ba người còn lại, ý bảo mỗi người cầm lấy một ly. Nhưng đáp lại cậu là một bầu không khí... khá câm lặng.

"Thôi, tôi không uống đâu..." Vinny cẩn thận từ chối, ánh mắt lướt qua chai rượu như thể đó là bom hẹn giờ.

"Uống rượu buổi sáng sẽ bị đau bao tử đấy," Joker lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu trầm ổn nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác như đang nói chuyện với một đứa trẻ nghịch ngợm.

Wooin nhăn mặt, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. "Trời, buổi sáng thì sao? Tụi bây không biết tận hưởng gì cả!"

Hyuk, ngược lại, không cần nói nhiều. Anh lẳng lặng chìa ly của mình ra, như thể điều này hoàn toàn hiển nhiên. Wooin sáng bừng lên như tìm được đồng minh giữa bãi chiến trường.

Wooin sáng mắt nhìn Hyuk, rồi quay sang nhìn Vinny và Joker, vẻ mặt đắc ý không giấu nổi. "Thấy chưa? Hyuk còn biết tận hưởng!"

Joker chỉ biết thở dài, lắc đầu. "Chúng ta sẽ phải chăm sóc một đứa say xỉn ngay bữa sáng mất thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store