ZingTruyen.Store

Sa

[Oneshot] Mất

Mất.

Author:

Bunny Dee

Beta:

Vân

Genre:

SA, HE

Rating:

PG

Summary:

Em còn có thể ngồi bên anh như thế này đến khi nào đây anh?

Đến khi anh mở mắt? Hay đến khi em không thể chịu đựng nổi?

Đến khi thể xác này mục mát. Đến khi linh hồn kia tiêu tan.

------------------------------

"Cậu ấy có nguy cơ sống đời thực vật."

Sống-đời-thực-vật.

Những từ ấy bóp nghẹt lấy trái tim em.

Mắt em mờ dần, mọi thứ xung quanh quanh cuồng một tầng nước. Nhoè nhoẹt. Vỡ vụn.

Chân em không còn đứng vững nữa, em ngồi sụp xuống, mặc kệ cho dòng nước cay xè làm em không thở nổi, mặc kệ cho đau đớn bóp nát trái tim đã không còn lành lặn.

Bác trai đỡ bác gái đã ngất xỉu bước ngang qua mặt em.

Em muốn giúp nhưng không thể.

Bác gái đau, em cũng đau.

Ai đó nói khi người ta đau, người ta chỉ lo cho nỗi đau của mình, còn có thể quan tâm tới người khác được sao?

Mà đúng thật.

Nhất là khi nỗi đau đó lại lớn quá sức chịu đựng như vậy.

.

.

.

_ Chạy nhanh lên đi anh!

Gió táp vào mặt nghe rát rát nhưng lại hong khô những giọt nước mắt cứ chực chảy ra ở khoé mắt cay xè. Ôm anh thật chặt. Bàn tay siết lấy cơ thể anh. Vùi đầu thật sâu vào bờ lưng rộng.

_ Chạy nhanh nữa lên! Tụi mình đi luôn đừng quay về nữa.

Anh không nói gì nhưng chiếc xe xé gió lao đi chính là câu trả lời.

Em mỉm cười trong làn nước nhoè nhoẹt.

Ha, bệnh hoạn ư? Danh dự của dòng họ ư? Mặc kệ.

Con trai không được yêu con trai.

Cấm em ở bên anh sao?

Buồn cười!

Vậy mà em phá ra cười thật, em lại ôm siết lấy anh, vùi mặt vào bờ vai rắn chắc hít căng đầy lồng ngực mùi hương của anh.

_ Mình sẽ mãi ở bên nhau...

Phải, em đã nghĩ mình sẽ mãi bên nhau. Rằng chỉ cần chạy thật nhanh, chạy thật xa là không ai ngăn được chúng mình.

Nhưng,

Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi...

Em không nên bắt anh chạy nhanh như thế. Em không nên bắt anh chạy trốn cùng em.

Em không nên kéo anh ra khỏi ba mẹ anh.

Trời không dung tha kẻ bất hiếu.

Trời cũng không dung tha thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý của mình.

Là trời phạt chúng ta.

Không.

Không phải!

Là em. Là em hại anh, là em, là em...

.

.

.

Khi em tỉnh dậy hai bên má đã ướt nhoét. Lạnh ngắt.

Anh vẫn chỉ nằm im đó. Bất động. Như một pho tượng sáp được điêu khắc tinh vi. Nhưng lại chẳng có hồn.

Trong bệnh viện mọi thứ đều trắng. Trắng như cái tương lai của hai đứa mình. Rỗng tuếch.

Em thở dài,

Đây đã là lần thứ mấy rồi nhỉ? Anh không thích em thở dài. Anh nói em thở dài khiến anh cũng mệt theo. Vậy mà em cứ ngồi bên cạnh anh mà thở dài hoài.

Chắc vì vậy nên anh mới mệt mà không dậy được đúng không?

Em không thở dài nữa đâu.

Hứa đấy!

Em sẽ yên lặng cho anh nghỉ ngơi. Chỉ chợp mắt một chút rồi thức dậy liền nghe anh.

"Cạch"

Ba mẹ anh đến thăm anh này. Em lau vội giọt nước mắt rồi bước nhanh ra.

_ Em sẽ sớm quay trở vào thôi. - em khẽ thì thầm bên tai anh.

Hai bác và anh cần có không gian riêng. Mọi người có nhiều chuyện muốn nói với anh. Em không thích hợp ở đây.

Và hơn nữa, hẳn họ rất hận em, vì em là kẻ đã kiến anh trở nên thế này.

Họ không thèm nhìn em lấy một lần.

Mà, em cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhìn họ.

.

.

.

_ Anh muốn làm hướng dẫn viên du lịch, để rong ruổi khắp nơi trên đôi chân của mình.

_ Không được, vậy em sẽ phải xa anh.

_ Thì anh dẫn em theo.

_ Không chịu. Em ghét đi đây đi đó lắm, em chỉ muốn sống ổn định một chỗ thôi.

Gương mặt anh trầm xuống trong chốc lát. Anh buồn, anh do dự. Em biết. Nhưng em làm lơ không thấy, ngang bướng bắt anh làm theo ý mình.

Nhưng anh vẫn dịu dàng mỉm cười. Anh cứ thế, sẽ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của em.

Cho dù nó có vô lí ích kỉ đến mức nào.

_ Ừ, tuỳ em. Nơi nào có em nơi đó là nhà của anh.

Không!

Không đâu anh, không cần đâu...

Anh cứ đi khắp chân trời, em sẽ theo anh tận cuối bể.

Nơi nào có anh nơi đó là nhà của em. Chỉ cần được bên nhau, ở đâu, làm gì em cũng không quan tâm.

Anh từng tha thiết muốn được đi khắp nơi, anh muốn đi trên chính đôi chân của mình.

Ước mơ có gì sai?

Vậy mà em lại tước đoạt của anh. Hai lần.

.

.

.

Em giật mình tỉnh dậy. Thoát khỏi cơn ác mộng này lại bắt gặp cơn ác mộng khác.

Em mơ thấy anh không yêu em.

Vậy... cũng tốt.

Anh sẽ không bỏ trốn cùng em, và anh cũng sẽ không nằm ở đây.

Em vuốt ve gò má hõm sâu. Anh chẳng chịu ăn gì cả, anh gầy quá đi.

Từng ngón tay chạm vào làn da khô ran tái nhợt không chút sức sống. Anh phải uống nước nhiều lên chứ, làm tay em đau rồi này.

Anh lười quá nhé, sao cứ nằm đấy mãi.

Dậy đi anh!

Dẫn em đi chơi nào, trong này ngột ngạt quá.

Dậy nói chuyện với em

Dậy nghe em nói...

Anh à...?

Anh...

.

.

.

Đã bao nhiêu tháng từ cái ngày bác sĩ tuyên bố cái tin ấy. Hai bác cũng không còn đến thăm thường xuyên nữa.

Bác gái đã khóc đến ngất lên ngất xuống, bác trai ngày càng tiều tuỵ.

Không ai muốn thấy anh trong tình cảnh này.

Hằng ngày ở bên anh, nhìn anh như vậy làm em đau lắm.

Đau chính là sự trừng phạt, nó không hề ngọt ngào, không một chút nào đâu anh.

Nhưng nó khiến em thanh thản.

Em còn có thể ngồi bên anh như thế này đến khi nào đây anh?

Đến khi anh mở mắt? Hay đến khi em không thể chịu đựng nổi?

Đến khi thể xác này mục mát. Đến khi linh hồn kia tiêu tan.

Chẳng ai còn chờ nữa.

Người thân, gia đình, bạn bè.

Còn em.

Em có thể chờ đến bao lâu đây?

Tỉnh lại đi anh, tỉnh lại đi.

Tim em tan nát rồi. Cả mảnh hồn này cũng không còn nguyên vẹn, em nguyện hiến dâng tất cả để Chúa trời làm anh tỉnh lại, khiến anh khiến anh có thể lại đi được trên đôi chân kiêu hãnh của mình.

Em không theo đạo, em không tin Chúa.

Nhưng mà Chúa ơi, nếu người có thật thì người sẽ vẫn luôn hiện diện. Đâu cần ai phải tin.

Vậy nên, con cầu xin người...

Hãy làm anh tỉnh lại, hãy trả cho anh cơ thể nguyên vẹn.

Hãy trừng phạt con.

Là lỗi của con.

Chúa ơi, hãy nghe lời cầu nguyện của con...

Chúa... Ai đó...

Kể cả quỉ dữ...

Hãy giúp tôi.

Giúp anh...

.

.

.

Tiếng máy điên tâm đồ tít lên điên cuồng.

Em giật mình tỉnh dậy.

Bàn tay anh cử động...

Ôi trời ơi, anh tỉnh rồi sao?

Em cầm lấy tay anh, không kềm được mà khóc oà lên.

Bác sĩ bước vào, theo sau là ba mẹ anh.

Ah, ra hai bác vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi. Ra hai bác vẫn luôn ở bên anh.

Còn có em nữa.

Bao nhiêu người quan tâm anh.

_ Vậy nên anh nhất định phải tỉnh lại.

.

.

.

Anh lại ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vẫn phải truyền nước biển nhưng sắc mặt anh đã tốt hơn. Anh có thể tự ăn, anh có thể tự vệ sinh cá nhân. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ của người khác, kể cả em. Anh muốn tự mình làm mọi việc.

Bác sĩ nói anh đang có chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng anh không chịu nói năng gì cả.

Anh tỉnh dậy lâu rồi mà vẫn không chịu nói chuyện với em. Cứ mặc kệ em ngồi thao thao bất tuyệt như một thằng điên.

Anh cũng không nhìn em, anh phớt lờ em.

Anh giận sao?

Vì em đã khiến anh trở thành thế này.

Ừ, thì cũng không sao.

Em sẽ chờ đến khi anh hết giận vậy.

Anh có bao giờ giận em lâu đâu.

Em sẽ cứ ở bên anh, im lặng chờ đợi.

Vì không ở bên anh thì em còn có thể ở đâu được nữa.

Vì hạnh phúc của em đều do anh mang lại, linh hồn này, thể xác này đều thuộc về anh.

.

.

.

Anh vừa được xuất viện đã vội vã chạy đi. Em chạy theo muốn hụt hơi.

Em muốn hỏi anh đi đâu nhưng không dám mở miệng. Sợ đáp lại là sự yên lặng của anh.

Anh mua vội bó hoa huệ trắng.

Anh đến nghĩa trang.

Ai vậy? Là ai mà quan trọng với anh đến như vậy??

Bầu trời xám ngoét một màu. Mặt đất một màu nâu sậm.

Anh cứ đứng mãi ở khu đất trống ấy, có một đụm đất trồi lên nhìn thật lạc lõng.

Gió lồng lộng thổi, xung quanh chẳng có một bóng cây.

Cô quạnh.

Tự dưng em thấy lạnh.

Em nhớ cái ôm của anh.

Nhưng anh đang giận em mà, anh sẽ không ôm lấy em để sưởi ấm.

Vậy nên em phải tự ôm lấy mình.

Nhưng,

Sao càng ôm càng lạnh.

_Lam à...

Anh gọi em sao? Anh chịu nói chuyện với em rồi sao?

Vâng, em đây! Em ở ngay cạnh anh đây.

Em đưa tay ra chạm vào anh.

Không được.

Tại sao?

Anh?

Anh à?...

_ Lam...

Anh khóc sao? Không, đừng khóc, em ở ngay đây mà. Em sẽ luôn ở bên anh mà.

Quay lại nhìn em đi, quay lại ôm em đi.

Khóc trong lòng em, trên vai em đây. Cả cơ thể và linh hồn này là của anh.

Để em lau đi những giọt nước mắt đó, để cơ thể này chi sẻ nỗi đau cùng anh.

Anh không quay lại.

Sao anh cứ nhìn mãi cái đụm đất đó?

Em bước lên nhìn vào phiến đá đặt trước đụn đất.

Ghi tên và năm sinh năm mất.

À, mộ sao?

Người này sinh cùng ngày với em. Tội thật, 20 tuổi mà chết.

Chờ đã, cái tên đó quen lắm.

-------------------- Lam.

Cái tên mà em đã yêu nó biết bao khi nó phát ra từ miệng anh, khi anh dịu dàng gọi em.

Cái tên của em.

Mộ của em.

Em...

Đã chết?

.

.

.

Trong cơn mơ anh cứ luôn nghe tiếng em văng vẳng bên mình.

Em thì thầm nói yêu anh, nói anh tỉnh lại. Tiếng em cầu nguyện vẫn còn vang bên tai.

Là em cứu lấy anh khi anh mất phương hướng ở đường chân trời.

Là giọng nói của em dẫn đường cho anh quay về.

Về bên em.

Vậy tại sao khi anh tỉnh dậy em đã không còn nữa?

Em không còn nữa.

Anh không còn nhà.

Anh chỉ là một cái xác sống lây lất. Linh hồn anh đi tìm chỗ dừng chân.

Con người đi đâu cuối cùng cũng tìm về nhà.

Linh hồn anh cũng chỉ tìm về em.

Em à,

Lam à...

.

.

.

Thoảng trong tiếng gió gào thét là tiếng khóc thê lương,

Không chỉ của một người.

.::END::.

Một người chờ đợi lo sợ mất một người.

Một người tỉnh dậy vì sợ người kia chờ đợi.

Một người chờ đợi vì không biết mình đã chết.

Một người tỉnh dậy thì đã mất người kia rồi.

thay đổi nội dung bởi: Bunnydee, 03-11-2011 lúc 23:24

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store