ZingTruyen.Store

S

#Chương14

Hai người đến nhà KhaoTung ngôi nhà cũng chả còn xa lạ gì với First.

First bật nắp chai rượu được để sẵn trên bàn ăn. Đúng vậy KhaoTung bù cho anh hôm qua anh khất 1 bữa ăn.

"mẹ, nhiều đồ ăn vãi" Trên bàn toàn làn những món xa xỉ mà KhaoTung đã cất công chuẩn bị.

"ngồi xuống ăn đi, xem ngon không?" Khaotung và First ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị sẵn.

First bỏ miệng món đầu tiên"hmm tệ"

Đến món thứ hai "tệ nốt" anh chỉ muốn ghẹo Khaotung thôi chứ những món này rất ngon, ngon hơn những sợi mì khó nuốt anh phải ăn cho qua bữa.

First cứ chê món này sáng món khác khiến má của cậu bực mình mà phồng lên rồi, mặt cũng xụ xuống.

"tao.." anh định giải thích cho những lời chê khi này thì lại có tiếng chuông chen ngang.

Tiếng chuông cổng vang lên giữa bữa cơm chen ngang sự ngọt ngào tạm thời này.

"để tao ra mở cửa" KhaoTung đứng lên ra mở cửa. nhưng First cũng ra theo đứng ở trước cửa xem coi là ai đến.

"au, Dao về sao không bảo anh ra đón" một chàng trai trẻ với khuôn mặt tròn vo đáng yêu.

"nhớ anh quá" anh ta ôm choàng lên người KhaoTung, cậu cũng đáp lại.

"thôi vào nhà ăn cơm, đang giữa bữa cơm" cậu mời Dao vào nhà.

First cũng nhanh chân đi vào chỗ ngồi.

"ủa anh đây là ai vậy?" Dao chỉ tay vào thẳng mặt First mặt nhăn nhó ra vẻ khó chịu.

"à đây là First, bạn anh" Khaotung nở nụ cười ngọt trả lời câu hỏi của Dao.

"còn đây là Dao, em ấy nhỏ hơn mày 1tuổi, mới từ nước ngoài về" cậu giới thiệu.

"um, xin chào" First sau khi nghe giới thiệu liền chào hỏi anh ta.

Cậu ta chả thèm chào lại mà liếc anh rồi qua kế bên cạnh KhaoTung ngồi vào ghế.

"em cứ tưởng anh lại nhăn nhít ngoại tình với thằng này chứ" —Dao.

"nó chỉ là bạn thôi" —Khaotung.

"tưởng gu anh lại đi xuống như vậy" Dao lườm lườm liếc liếc anh.

"nhìn thôi là biết nghèo rồi, sao anh có thể chơi được vậy?" —Dao.

"em ăn đi không đồ ăn nguội" Khaotung không nói đỡ cho anh lấy một lời mà đánh lãng qua chuyện khác.

Dao phụng phịu với KhaoTung khi cậu bỏ qua câu hỏi của mình rồi liếc First.

'anh ta có bồ rồi ư?' một câu hỏi đặt ra trong đầu First.

First chỉ biết nói thầm trong lòng, anh cứ ngậm ngùi ăn trong khi 2 người họ cứ xà nẹo dính dính lấy nhau, nói chuyện mà quên mất có người thứ ba đang ngồi đây. Nhìn thấy chướng cả mắt, không biết sao anh lại cảm thấy trong lòng cứ dâng lên nỗi khó chịu.

"em thấy ngon không?" —Khaotung.

"đồ của anh là ngon nhất" —Dao.

"vậy mà First cứ chê từ món này sang món khác" Khaotung lúc này chỉ muốn giỡn với First tí thôi, nhưng mặt anh thì lại chả vui tẹo nào.

"đã nghèo rồi còn chê, cả đời không biết ăn được những món như này không" Dao liền tỏ thái độ khinh bỉ.

First chả nói gì trong bữa ăn, cứ mặc kệ 2 người họ. Có Dao, anh lập tức bị lãng quên trong mắt cậu.

"tôi xin phép về được không?" First im lặng từ khi nảy liền lên tiếng.

"mày đanh làm thuê cho tao đó nên ở đây đi" KhaoTung miệng thì rủ nhưng lại để anh ngủ ngoài sofa không có nổi một cái chăn mà đắp. Còn trong phòng bận chứa Dao nên không muốn anh quấy rầy. Anh đã nhận từ cậu 7.000bath thì có giá rét anh cũng chịu được.

"tên này vậy mà đi làm thuê cho anh á, bạn bè cũng là vì tiền của anh thôi, bây giờ xã hội phức tạp lắm anh không nên để loại người này vào nhà mình, không may mất đồ gì giá trị thì sao, anh kiểm tra xem có mất gì không. Có khi nó lấy mà anh không biết ấy chứ. Cái loại như nó thì gia đình nó cũng chả ra gì, không sạch sẽ"

First nghe tới đây không nhịn được nữa mà nói lại lời của Dao.

"gia đình tao như nào thì không đến lược cái mỏ mày nói, não tao biết dùng chứ không phải như mày có não mà để làm cảnh cho đẹp, phát ngôn ra thì biết dùng óc để nghĩ đừng sủa bậy nữa" anh nói với gượng rất bình thản với Dao và Khaotung.

"First đủ rồi đó" —Khaotung.

First không nói gì liền lấy trong túi ra số tiền khi nảy KhaoTung đưa cho anh mà đặt ngay ngắn trên bàn ăn

"tao gửi lại số tiền này và tao sẽ tranh thủ trả hết số tiền còn nợ lại, yên tâm không lâu đâu" First nở nụ cười chua chát rồi rời khỏi căn nhà đó.

"au, em chỉ nói vài câu chưa đã nữa là hắn bỏ đi rồi" —Dao.

"ăn xong rồi dọn đi" KhaoTung thái độ khó chịu, bực mình mà bỏ lên lầu, Dao cũng không biết sao mà anh lại cọc với mình trong khi lúc nảy vẫn còn rất ngọt ngào kia mà.

Dao cũng nhanh chóng theo anh lên phòng ngủ nhưng anh lại đưa gối và chăn cho Dao, anh ta còn chưa kịp bước vào phòng lấy một cái.

"ngủ ngoài sofa đi, hôm nay anh hơi mệt không quen có người ngủ chung" —Khaotung.

"ủa anh?" Dao chưa kịp hỏi chuyện gì thì cánh cửa đã đóng mạnh trước mắt cậu, khi nảy cậu vừa kêu Dao ngủ chung để First ngoài sofa mà sao bây giờ lạ vậy?

Dao giẫn dỗi phụng phịu mà đi xuống ngồi ở ghế sofa. "aizzz, tên First đó đúng là đáng ghét"

Hắn ta lấy điện thoại ra nhắn người xử lí First.

Còn First bây giờ anh đang lang thang đi bộ ngoài đường. Bây giờ cũng gần nửa đêm rồi xe buýt cũng đâu còn chuyến nên anh phải đi bộ về đến nhà.

Từ nhà Khaotung về nhà anh rất xa nhưng anh đi mãi đi mãi nhưng trời lại trớ trêu mà đổ cơn mưa nặng hạt, người anh ước sũng như chuột lột nhưng anh cũng mặc kệ mà lê thân mệt mỏi này về nhà.

Một lâu sau thì anh cũng đứng trước cổng nhà mở cửa bước vào nhà rồi phòng tắm mà tắm rửa gội đầu, anh đã đâm mưa rất lâu rồi.

Hôm nay anh có lúc vui, lúc buồn, lúc giận rồi lại tức có đủ hết mọi cảm xúc trong ngày.

Anh lấy điện thoại ra mà nằm lướt tới hơn 3h sáng mới có thể vào giấc.

______

Pái pai mấy ní, hẹn gặp lại chap sau nhó.

Đọc truyện vui vẻ ná, ủng hộ truyện của tớ với nhé

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store