ZingTruyen.Store

S C I Me An Tap Khoanh Khac Bach Trien Bach Ngoc Duong Trien Chieu

Triển Chiêu gật đầu, xoay mặt liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tựa ở cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Linh, thấy cô ta cả người đều dựa vào Triển Chiêu răng Bạch Ngọc Đường nghiến nãy giờ đã mòn đi không ít, thế nhưng không có cách nào a, cũng không thể nào cùng người điên chấp nhặt.

......

Bạch Ngọc Đường túm lấy tay Triển Chiêu, "Đi thôi Miêu Nhi, chúng ta đi thăm dò xem, nói không chừng có người còn nhớ rõ số hiệu 01 kia."

Triển Chiêu có chút do dự, "Tôi muốn thôi miên Diệp Linh."

Bạch Ngọc Đường cự nự, "Gấp cái gì..."

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường khó chịu thì cười cười, "Thế nào, để bụng a?"

Bạch Ngọc Đường cau mày, "Nếu là cậu, có người cũng vừa kéo vừa ôm tôi như thế thì cậu có để bụng không."

Triển Chiêu vươn tay gãi gãi cằm anh, "Thực sự ghen à? Người Diệp Linh kề cận là Hác Mạt chứ phải tôi đâu ... Ngoan, đừng ăn giấm nữa, chua lắm~~."

"Mèo thối." Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nắm lấy tay Triển Chiêu, "Lúc cậu thôi miên cô ta tôi cũng muốn ở đó, lỡ cô ta lại điên điên khùng khùng rồi làm gì cậu."

Triển Chiêu dở khóc dở cười, "Thôi miên mà cậu cũng muốn xem? Lỡ bị tôi thôi miên luôn thì sao?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Tôi đeo tai nghe vào là được."

Triển Chiêu bất lực

.......

Triển Chiêu đứng lên, chợt thấy Đổng Mạt vành mắt hồng hồng đang rưng rưng nhìn mình, khó hiểu hỏi, "Sao thế?"

Đổng Mạt vẻ mặt say mê ngưỡng mộ, "Anh sẽ đến cứu em... A, hảo ôn nhu ~~, kỵ sĩ a ~~, anh mà nói thế này với em thì em cũng phát điên mất!~~"

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Bạch Ngọc Đường túm lấy tay anh tức giận, "Đi Miêu Nhi!" Vừa nói xong liền kéo Triển Chiêu ta khỏi gian phòng. Đổng Mạt khoát khoát tay áo, "Ai nha mùi giấm thật nồng nha~~."

.......

Triển Chiêu gật đầu, ngoái lại nhìn trại an dưỡng một lần nữa rồi bước lên xe.

Bạch Ngọc Đường vừa khởi động xe vừa hỏi, "Cậu làm sao vậy? Tâm sự trùng trùng thế?"

Triển Chiêu trầm mặc một hồi rồi hỏi, "Muốn trói buộc một người, cậu nói xem nhốt ở nơi nào thì hay nhất?"

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, "Trong ngục giam?"

Triển Chiêu ảm đạm cười, lắc đầu, "Không phải."

"Vậy nhốt ở đâu?" Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa hỏi.

Triển Chiêu bắt chéo chân, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, một lúc lâu mới nói: "Nhốt tại thân thể của chính mình... Vĩnh viễn trốn không thoát."

Bạch Ngọc Đường trầm mặc... Xe chạy được chừng mười phút thì ra khỏi vùng ngoại thành vắng vẻ, chậm rãi nhập vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, bốn phía cũng ồn ào náo nhiệt hẳn.

Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt Triển Chiêu không tốt liền gọi, "Miêu Nhi."

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn người qua hôn anh một phát, chiếc xe liền lượn một đường, từ đằng sau rít lên tiếng hàng loạt chiếc xe phanh gấp.

Triển Chiêu cả kinh thiếu chút nữa hét lên, Bạch Ngọc Đường giữ lấy vô lăng, cười lớn đem chiếc xe lệch khỏi quĩ đạo chỉnh về, đằng sau lại vang lên hàng loạt tiếng còi xe cùng tiếng chửi đổng.

Triển Chiêu nhìn dáng vẻ khoái trá của Bạch Ngọc Đường, mây đen trong lòng liền tán đi không dấu vết, vốn muốn hung hăng mắng con chuột kia vài câu, nhưng vừa há mồm chợt bật cười, cuối cùng chỉ hơi lắc lắc đầu nhẹ giọng, "Con chuột điên."

"Có đói bụng không?" Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu đã khá hơn nhiều liền hỏi, "Hay là tới nhà hàng Duyên Hà kia nếm thử món cơm gà trong truyền thuyết đi?"

"Ừ..." Triển Chiêu cười tủm tỉm, "Tôi muốn hai cái đùi!"

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, tăng tốc chạy thẳng về nhà hàng ven sông.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store