S C I Me An Tap Khoanh Khac Bach Trien Bach Ngoc Duong Trien Chieu
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Cậu muốn đến viện dưỡng lão xong rồi qua thăm Triệu Tĩnh."
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, đưa tay cho Bạch Ngọc Đường, "Đỡ tôi."
Mọi người câm nín, Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn đỡ Triển Chiêu, ghé vào tai anh, thấp giọng: "Tuân chỉ... Triển Phật gia!"Triển Chiêu đỏ mặt.
........Từ ngày bị thương, Triển Chiêu đã bắt đầu cuộc sống mới trên lưng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cảm thấy do mình không bảo vệ chu toàn nên mới để con mèo này bị thương, vậy nên ngàn theo trăm thuận, chỉ đông đi đông, chỉ tây đi tây, nuông chiều tới mức thả phanh cho con mèo tác oai tác quái, thiếu điều leo lên đầu làm tổ. Nhưng có ai ngờ, sau khi đến viện dưỡng lão, Lạc Thiên "chu đáo" của chúng ta đã chạy về phía nhóm tình nguyện viên và mượn một chiếc xe lăn tới. Bạch Ngọc Đường đem bạn Triển Chiêu đang ra sức giãy giụa thả vào xe lăn, đẩy vào trong, những ai nhìn thấy đều lộ vẻ thương tiếc —— Một chàng trai xinh đẹp như vậy, trẻ trung như vậy, sao đã phải ngồi xe lăn hả trời?
Nhìn vẻ mặt đứng hình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật quá đã!.......Bạch Ngọc Đường không ngần ngừ nữa, đẩy Triển Chiêu ra, trở tay đóng sập cửa.
Đi tới trước Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đưa lưng về phía anh, khom người xuống, quay đầu lại nhìn, thấp giọng, "Lên đi."
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng, "Không phải có xe lăn rồi sao?"
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Tôi muốn cõng cậu."
Triển Chiêu cúi đầu, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, sau đó ngẩng mặt, nỗi sầu muộn trong mắt đã không thấy đâu nữa. Anh đưa tay quàng qua bả vai Bạch Ngọc Đường, chồm lên lưng con chuột. Bạch Ngọc Đường đứng dậy, Triển Chiêu tỳ cằm lên vai người ta.
Bạch Ngọc Đường trêu chọc, "Con mèo này, cằm nhọn dã man, đâm vào vai đau chết được!"
Triển Chiêu cố ý đâm liên tiếp vào mặt, vào cổ Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Ngọc Đường phải thu đầu rụt cổ như rùa.
Cảnh mà Lạc Thiên nhìn thấy chính là Bạch Ngọc Đường cõng Triển Chiêu, hai người cười đùa từ tít đầu kia hành lang dài ngoằng, trong bụng khó hiểu... Thẩm vấn ra được cái gì mà vui vẻ vậy nhỉ?
"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, đưa tay cho Bạch Ngọc Đường, "Đỡ tôi."
Mọi người câm nín, Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn đỡ Triển Chiêu, ghé vào tai anh, thấp giọng: "Tuân chỉ... Triển Phật gia!"Triển Chiêu đỏ mặt.
........Từ ngày bị thương, Triển Chiêu đã bắt đầu cuộc sống mới trên lưng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cảm thấy do mình không bảo vệ chu toàn nên mới để con mèo này bị thương, vậy nên ngàn theo trăm thuận, chỉ đông đi đông, chỉ tây đi tây, nuông chiều tới mức thả phanh cho con mèo tác oai tác quái, thiếu điều leo lên đầu làm tổ. Nhưng có ai ngờ, sau khi đến viện dưỡng lão, Lạc Thiên "chu đáo" của chúng ta đã chạy về phía nhóm tình nguyện viên và mượn một chiếc xe lăn tới. Bạch Ngọc Đường đem bạn Triển Chiêu đang ra sức giãy giụa thả vào xe lăn, đẩy vào trong, những ai nhìn thấy đều lộ vẻ thương tiếc —— Một chàng trai xinh đẹp như vậy, trẻ trung như vậy, sao đã phải ngồi xe lăn hả trời?
Nhìn vẻ mặt đứng hình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật quá đã!.......Bạch Ngọc Đường không ngần ngừ nữa, đẩy Triển Chiêu ra, trở tay đóng sập cửa.
Đi tới trước Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đưa lưng về phía anh, khom người xuống, quay đầu lại nhìn, thấp giọng, "Lên đi."
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng, "Không phải có xe lăn rồi sao?"
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Tôi muốn cõng cậu."
Triển Chiêu cúi đầu, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, sau đó ngẩng mặt, nỗi sầu muộn trong mắt đã không thấy đâu nữa. Anh đưa tay quàng qua bả vai Bạch Ngọc Đường, chồm lên lưng con chuột. Bạch Ngọc Đường đứng dậy, Triển Chiêu tỳ cằm lên vai người ta.
Bạch Ngọc Đường trêu chọc, "Con mèo này, cằm nhọn dã man, đâm vào vai đau chết được!"
Triển Chiêu cố ý đâm liên tiếp vào mặt, vào cổ Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Ngọc Đường phải thu đầu rụt cổ như rùa.
Cảnh mà Lạc Thiên nhìn thấy chính là Bạch Ngọc Đường cõng Triển Chiêu, hai người cười đùa từ tít đầu kia hành lang dài ngoằng, trong bụng khó hiểu... Thẩm vấn ra được cái gì mà vui vẻ vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store