ZingTruyen.Store

S.C.I mê án tập 4

Chương 15: Hạt táo

Vyy177

Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua.

Bạch Ngọc Đường tựa bên cánh cửa sắt to lớn, hai mắt nhìn xuống nền xi măng xám xịt, phát ngốc cả ra.

Xung quanh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng "xoát xoát xoát" của Triển Chiêu lật từng trang sách, loại âm thanh này, khiến Bạch Ngọc Đường cảm giác được sự trôi chảy của thời gian rất rõ ràng.

Trong lúc này, trước mắt Bạch Ngọc Đường vô thức hiện ra một màn anh vừa nhìn thấy khi rời khỏi bệnh viện ... Bóng người trong đêm đen, trên nóc nhà xa xa, ngưng mắt nhìn về hư ảo.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng thân ảnh nọ, cho anh cảm giác, một loại trực giác nào đó đang đấu tranh mãnh liệt với sự lý trí logic của anh.

Lại không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường chợt thấy tiếng lật sách ở bên kia bỗng nhiên dừng lại, vì vậy nhỏm người dậy đi qua.

Vòng ra phía sau, thấy Triển Chiêu đã tựa người vào giá sách ngủ mất, trước mắt là một chồng sách khá cao, một loại giá sách gần đó đều đã trống không.

Bạch Ngọc Đường khẽ khàng nhặt toàn bộ sách lên, dựa theo trình tự chữ cái sắp lại lên giá.

Đến khi xếp xong, lại phát hiện trong tay Triển Chiêu có cầm một quyển sách.

Bạch Ngọc Đường cúi xuống xem thử cái bìa, thì ra là một quyển niên giám du lịch. Lại lật thử trang sách mà ngón tay Triển Chiêu đang chận lấy, thì thấy đó là một bức hình phong cảnh, hình như để giới thiệu nhà cửa vườn tược gì đó ...

Nhưng khiến Bạch Ngọc Đường chú ý chính là, ở phía sau căn nhà nhỏ kiểu Âu, có một tấm biển quảng cáo ngoài ý muốn lọt vào khung hình. Tấm biển nọ không hề nhỏ, bên trên là quảng cáo về một buổi triển lãm nghệ thuật, mà trong số những thứ được trưng bày tại đó, có Bánh xe Đức phật cùng Vợ và Con gái. Những cái tên đã quá quen thuộc này thoáng cái hấp dẫn sức chú ý của Bạch Ngọc Đường. Tên gọi của buổi triển lãm đó lại là —— Triển lãm những tác phẩm trở về từ địa ngục. Ở phía cuối của tấm biển có thời gian và địa chỉ tổ chức ... Nhưng chỉ có phần đầu, nội dung chi tiết ở phần sau đều bị căn nhà che khuất mất! Ở hàng cuối cùng, có người để liên hệ, là "F tiên sinh", còn có một dãy số di động, nhưng đã bị che đi phân nửa..

Thế nhưng....

Bạch Ngọc Đường lại xem qua quyển sách nọ một chút, đó là niêm giám của của thành phố S! Lại nhìn đến thời gian cụ thể, thì phát hiện đã từ 3 năm trước rồi.

Bạch Ngọc Đường cau mày ngốc lăng tại chỗ ... Ba năm trước? Bánh xe Đức Phật không phải mới được đội khảo cổ của Tống Giai Giai tìm được trong sơn động sao? Thế nào lại trưng bày ở thành phố S 3 năm trước được? Còn vị F tiên sinh này ...

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ lại hình ảnh và những dòng chữ trên tấm biển quảng cáo. Vì độ phân giải nên chi tiết không thấy rõ lắm, nhưng ngoại trừ Bánh xe Đức Phật cùng Vợ và con gái, còn có một thứ khác thấy rất rõ ràng —— hạt táo ở Pripyat...

Bạch Ngọc Đường khẽ há miệng, cúi đầu nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu ngủ rất say, có lẽ vì trong khoảng thời gian ngắn đã lật xem quá nhiều sách, nên con mắt mệt nhọc quá độ mới không chống đỡ được nữa ... Thế nhưng, con mèo này không hề ngủ giữa chừng, mà là đã tìm được thứ cần tìm, nên thả lỏng tâm tình, mới có thể gục qua ngủ mất.

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy bản niêm giám nọ, khẽ ôm lấy Triển Chiêu, rời khỏi "sân chơi" rộng lớn nọ, lái xe về SCI.

Trong lúc lái xe, trong đầu Bạch Ngọc Đường không thể nào không nghĩ đến mấy chữ "Hạt táo ở Pripyat" nọ.

Sau khi nhà máy điện nguyên tử Chernobyl của "Pripyat" bị rò rỉ hạt nhân, nó đã biến thành một thành phố chết, chẳng khác nào nguyên bãi tha ma khổng lồ.

Bạch Ngọc Đường trước đây xem qua không ít sách báo nói về thành phố nhỏ bất hạnh này, thứ anh quan tâm không phải là những gì mọi người bàn tán về con cá nheo dài hơn 2 thước, hay con chuột to như con heo, mà khiến anh nghi hoặc hơn cả chính là ... màu sắc..

Bạch Ngọc Đường vốn tưởng rằng thành phố bỏ hoang sẽ chẳng khác nào một đống phế tích, nhưng mà, không biết do thủ pháp chụp hình của nhiếp ảnh gia quá inh, hay do hình ảnh tạp chí in ấn có độ bão hòa cao... Bạch Ngọc Đường cảm thấy tòa phế tích này màu sắc vô cùng sặc sỡ, đặc biệt là các loại thực vật, cũng không biết có phải quy luật tự nhiên rằng sinh vật càng độc càng mỹ lệ hay không, nhưng những thực vật vươn lên từ trong đống phế tích này đúng là càng ngày càng diễm lệ..

Bất luận thứ gì ở Pripyat cũng không được mang ra ngoài, vì tất cả đều đã bị nhiễm phóng xạ mạnh, thậm chí cả nhà cửa đều bị vùi lấp hết ... Có điều, hạt táo thì ....

Bạch Ngọc Đường vô thức nghĩ đến quả bóng trong nhà Từ Liệt bị trộm mất, đã tra ra trong quả bóng có một lượng phóng xạ rất nhỏ, có thể có quan hệ gì đó với hạt táo Pripyat này không?.

Triển Chiêu vẫn đang ngủ, với sự hiểu biết của Bạch Ngọc Đường, con mèo này mà đã mệt chết, thì chí ít phải ngủ 4-5 tiếng mới tỉnh.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường trong lúc chờ đèn đỏ đã lấy điện thoại ra ấn số gọi cho Tương Bình..

"Đội trưởng." Mọi người ở bên Tương Bình thật ra cũng đang mòn mỏi chờ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, thấy người cuối cùng cũng đánh điện về liền lập tức vây lấy.

"Giúp tôi tra vài thứ." Bạch Ngọc Đường khởi động xe, nhưng không về cảnh cục, mà hướng về khu nhà ở hoa viên của thành phố S.

"Tra gì a?" Tương Bình nhận lấy cà phê đậm đặc Mã Hân phân phát cho, tinh thần sôi sục, chuẩn bị lướt bàn phím.

"Hạt táo Pripyat." Bạch Ngọc Đường nói..

"Oa..." Tương Bình vừa gõ bàn phím vừa cảm thám, "Đội trưởng, dạo này khẩu vị anh nặng dữ nha.".

"Còn nữa." Bạch Ngọc Đường nói, "Giúp tôi tra xem 3 năm trước đây, có ghi chép nào về việc Bánh xe Đức Phật được nhập cảnh để trưng bày hay không?"

"Ba năm trước?" Những người đang vây lấy Tương Bình đều ngớ người, "Bánh xe Đức Phật không phải mới được tìm ra năm nay thôi sao?"

"Có thể còn có cái khác a."

Đúng lúc này, Công Tôn xen vào một câu.

"Còn có cái khác?" Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy, liền hỏi lại, "Không chỉ có một cái?".

"Bánh xe Đức Phật chỉ là một loại chú thuật cổ xưa." Công Tôn nói, "Cũng chẳng khác nào một loại đồ đằng, bộ này quý giá như thế chỉ bởi vì người ta lần đầu tiên tìm ra được hiện vật thật mà thôi.".

"Đội trưởng.".

Tương Bình tra về các buổi triển lãm trong nước trước, "Không có a, em tra qua các nhà mỹ thuật tạo hình lớn, phòng triển lãm, viện bảo tàng, ngay cả nơi trưng bày về thiên văn và khoa học kỹ thuật đều xem cả rồi, trong nước không có ghi chép nào liên quan đến việc triển lãm Bánh xe Đức Phật hết, Bánh xe Đức Phật đợt này là lần đầu tiên nhập cảnh vào."

Bạch Ngọc Đường nhịn không được khẽ nhíu mày, anh chạy đến một cánh cổng dẫn vào khu nhà, đứng ở bên bồn hoa, cầm lấy điện thoại chụp lấy tấm hình bên trong niên giám, rồi gửi cho Tương Bình, "Tra cái này xem.".

Tương Bình nhìn ảnh chụp xong thì nhíu mày, "Oa... Ngay cả Vợ và Con gái cũng có a? Có khi nào là lừa gạt người không a?"

"Cái này là quảng cáo cho triển lãm ngầm phải không?" Bạch Trì nghiêng đầu nhìn qua rồi hỏi một câu.

"Triển lãm ngầm?" Bạch Ngọc Đường vừa hỏi lại, vừa đưa tay ra ghế sau lấy một cái chăn đắp lên người Triển Chiêu.

"Cũng giống như đoàn xiếc thú hay tầng ngầm ở công viên hay triển lãm nào là quái vật đầu người đuôi rắn a, mỹ nhân ngư a, các loại rắn mối rắn hổ mang vân vân. Thỉnh thoảng cũng có thây khô này nọ a." Bạch Trì giải thích.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lái xe về phía trước một chút rồi dừng lại, cầm bản niêm giám kia ra, quay sang so sánh một chút...

Lúc này, mặt trời dần ló dạng ở phía đông, ánh nắng sớm dần xuất hiện, rọi sáng toàn bộ khu nhà, ngoại trừ phòng ốc thoạt nhìn có hơi cũ kỹ một chút, cây cối cũng cao hơn một chút ra ...

Bạch Ngọc Đường cầm lấy bản niêm giám so sánh một chút, hầu như giống nhau như đúc..

Xa xa, tấm biển quảng cáo nọ vẫn sừng sững đứng đó, chỉ là, nội dung quảng cáo bên trên đã được đổi, hiện tại là giới thiệu về phiên giao dịch sắp diễn ra của một bất động sản nào đó.

Bạch Ngọc Đường ngả lưng tựa vào ghế, nhìn tấm biển quảng cáo nọ đến xuất thần.

"Đội trưởng.".

Lúc này, tiếng gọi của Tương Bình truyền đến, "Tìm được tư liệu liên quan đến hạt táo Pripyat rồi, chậc, lại thêm một vụ án thần kỳ!"

Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày, "Kể sơ qua xem.".

"Là như vầy." Tương Bình nói, "Đừng thấy Pripyat đã là thành hoang, thật ra vẫn có người ra vào đó, tỷ như nhân viên vệ sinh và người làm vườn có mặc đồ phòng hộ."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Người làm vườn với nhân viên vệ sinh? Cũng đã là thành phố chết rồi, đi vào để làm gì?".

"Không biết a, có lẽ do một thói quen nào đó, hoặc công việc yêu cầu chăng?" Nói rồi, Tương Bình lại bổ sung một câu, "Anh cũng biết người Đông Âu yêu cầu rất cao với các phần mộ mà.".

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, "Tiếp tục.".

"Là như vầy, trong đó có một người làm vườn, là người gốc Pripyat, lúc hạt nhân bị rò rỉ, ông ấy cũng cùng người nhà đến nơi tập trung của dân sơ tán. Đương nhiên, có thể do bình thường vẫn ra vào khu vực có bức xạ hạt nhân, ông ấy bị mắc bệnh bạch cầu." Tương Bình tiếp tục kể, "Con gái ông vào lúc rò rỉ hạt nhân lại đang mang thai, vì thế ... sinh ra một đứa trẻ dị dạng cũng mắc bệnh bạch cầu trong người, đồng thời chính cô cũng phát hiện ra bản thân mắc phải bệnh nan y.".
Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, "Đúng là thảm kịch nhân gian.".

"Sau đó, anh cũng biết rồi, bồi thường mấy tai nạn kiểu rò rỉ hạt nhân này rất phức tạp, vô cùng khó để ước định tổn thất, vì tổn thất có tính tiếp diễn lâu dài." Tương Bình nói, "Con rể của người làm vườn kia là một tài xế xe tải, lúc xảy ra chuyện hắn vừa lúc ở bên ngoài khu vực chịu nạn, nên may mắn thoát khỏi liên lụy. Nhưng ... lúc hắn trở về, đối mặt với một cục diện rối rắm, liền quyết định vứt bỏ cô con gái của ông.".

Bạch Ngọc Đường nhíu mày gật đầu, "Vô tình vô nghĩa, sau đó thế nào? Hạt táo thì sao?".

"Ông cụ kia vì thống hận con rể vứt bỏ con gái và cháu ngoại đang lâm bệnh nặng của mình, nên đã ... mời con rể quý hóa ăn vài quả táo." Tương Bình "chậc chậc" hai tiếng..

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nhíu mày, "Táo lớn lên ở Pripyat hả?".

Tương Bình bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng vậy, Pripyat có rất nhiều táo, chỉ là sau khi rò rỉ hạt nhân, táo mặc dù đã chín cũng không ai dám ngắt xuống, càng không dám ăn. Ông cụ làm vườn kia giấu hai quả táo đỏ tươi về, biến con rể mình thành Bạch Tuyết ver 2."

"Sau đó?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Con rể ông ta thế nào?".

"Đã chết rồi." Tương Bình nói, khu vực bị rò rỉ hạt nhân có một lượng lớn chất độc lắng xuống, đặc biệt là một vài nguyên tố phóng xạ a, Actini chẳng hạn, nghe nói chỉ cần một chút nhỏ như viên con nhộng thôi cũng đủ độc chết vài vạn người.".

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, sờ sờ cằm, "Tiếp đó?".

"Tiếp đó ..." Tương Bình nhíu mày, "Oa... Không phải mấy thứ em vừa nghĩ đến đây sao? Thật là khủng khiếp."

"Nhanh nào!" Bạch Ngọc Đường giục..

"Là như vầy đội trưởng! Sau khi con rể người làm vườn kia chết, cảnh sát địa phương khám nghiệm tử thi phát hiện trong dạ dày có táo nhiễm phóng xạ, vì vậy nhanh chóng chạy tới nhà hắn. Trong nhà người làm vườn, con gái và cháu ngoại đều đã chết." Tương Bình hít một hơi khí lạnh, "Người làm vườn đó cho bọn họ ăn những miếng táo tương tự, bởi vì dựa theo kiểu chết của anh con rể kia, có lẽ ông ấy nghĩ rằng táo đó vị không tồi, hơn nữa tốc độ chết cực nhanh, không mang đến chút cảm giác thống khổ nào."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Chỉ là ... Chuyện xảy ra sau đó mới đáng sợ!" Tương Bình nghiêm túc kể, "Cảnh sát địa phương phát lệnh truy nã người làm vườn chạy trốn, nhưng ông ấy như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng một tháng sau, nhân viên có trách nhiệm tại Pripyat báo cáo lại, toàn bộ quả trên cây táo trong khu phóng xạ đã biến mất.".

Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt, "Táo bị hái hết đi?".

"Oa..." Triệu Hổ ở một bên nghe được chuyện hay nhịn không được tấm tắc, "Vậy là có thể độc chết một nùi Bạch Tuyết rồi? Hoàng tử không đủ dùng a."

Mọi người cũng đều nhíu mày, ngày đó trong màn đạn mạc có nhìn thấy một câu ngôn ngữ mạng gì ấy nhỉ? Đúng rồi ... là tây tư trống vắng.

"Sau một phen tìm kiếm, cảnh sát tìm được trong một nhà kho dưới đống phế tích một bao tải to đùng toàn là táo, chỉ có điều ..."

"Có điều cái gì?" Bạch Ngọc Đường sốt ruột, "Cậu mau một lần nói cả ra đi đừng ngắt nhiều lần thế nữa!".

"Chỉ có điều, bên trong toàn là thịt táo đã thối rữa, toàn bộ hạt bên trong chẳng thấy đâu!" Tương Bình hít một hơi nói cho xong, "Căn cứ vào thống kê chi tiết, có khoảng 100-120 cái hạt táo. Nếu đem phơi nắng cho khô rồi cho vào bịch là có thể tùy tiện giấu trong túi áo túi quần, hoặc là ..."

"Trong quả bóng?" Bạch Ngọc Đường tiếp lời.

Mọi người hai mặt nhìn nhau..

"Ừm." Công Tôn gật đầu, "Hạt táo thể tích rất nhỏ, hơn nữa còn ở bên trong quả táo, hàm lượng phóng xạ đúng là sẽ không quá lớn, nếu có bọc lại bằng túi chống phóng xạ, lại càng không có vấn đề gì.".

Nói rồi, Công Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cậu nghi bên trong quả bóng của Từ Liệt kia là một hột táo?"

Bạch Ngọc Đường đỡ trán thở dài, cảm thấy có chút uể oải, hỏi lại, "Em chỉ muốn biết, nếu loại hạt táo đó vùi vào trong đất rồi mọc thành cây thì có độc không?".

Tất cả mọi người há miệng, không ai có thể trả lời..

"Có thể thấy, muốn hủy diệt nhân loại cũng không phải chuyện khó khăn lắm.".

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy Triển Chiêu không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, vùi người vào trong chăn, có chút lười biếng. Đại khái do quá mệt mỏi, lại còn ngái ngủ nên vẫn tựa cả người vào ghế, chậm rì rì nói, "Một viên con nhộng đã có thể độc chết vài vạn người, vài hộp là có thể đưa trái đất trở lại thời viễn cổ. Thiên nhiên dùng vài tỷ năm mới có thể sáng tạo ra chút gì đó, con người trong nháy mắt là có thể hủy diệt tất cả, quả thật là bại bại gia tử."

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường khẽ xoa mi tâm, "Đừng nói đến mấy chuyện kinh khủng như thế nữa, vụ án này đang đi theo chiều hướng làm cho người ta thật lo lắng a."

"Nếu trong quả bóng đó thật sự là hạt táo Pripyat truyền thuyết." Triển Chiêu quay sang, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ y hệt như trong quyển niêm giám, cùng tấm biển quảng cáo tuy trải qua bao phen nắng mưa cát bụi nhưng vẫn loá mắt như ngày nào, "Phải nhanh một chút tìm được gã F này!".

Chính lúc này, tiếng gõ bàn phím lách cách ở đầu bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó, giọng nói hưng phấn của Tương Bình truyền tới, "Đội trưởng! Hình như em tìm được F tiên sinh kia rồi!".

Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay sờ sờ đầu Triển Chiêu bên cạnh, khích lệ, "Thật có khả năng nha.".

Đầu bên kia, Tương Bình cười khúc khích vui sướng, giọng điệu của Bạch Ngọc Đường nghe thật buồn nôn, nhưng cũng rất thỏa mãn a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store