Ryeonseung Transfic Oreos And One Liners
——————
——————
Và như thể số phận xát thêm muối vào những vết thương tinh thần của anh, Seungwoo vẫn chưa thể tìm thấy soulmate não mịn của anh ở đâu hết. Anh đã dùng mọi cách để xác suất anh và soulmate gặp nhau ở đâu đấy tăng lên. Đã đi làm thêm ở những tiệm tạp hoá lẫn cửa hàng tiện lợi. Rồi lôi bạn bè đến 7-eleven ở gần nhà của anh hằng tháng trời. Có lần anh còn bám đuôi theo một gã mua bánh oreo nhân đôi kem ở một tiệm tạp hoá mà anh thấy nhưng kết quả vẫn chả khả quan hơn. Vẫn không có ai có ý định hỏi anh đống bánh Oreo gấp đôi nhân kem chết tiệt kia bao nhiêu tiền.
Thực ra ấn ký cũng không quá tệ như cách anh nhìn nhận ban đầu. Nó giống như chỉ là một sự nhầm lẫn chứ chẳng phải gì khác. Anh đã từng thấy vài người có ấn ký còn gớm hơn mấy câu nhặt từ quyển Làm thế nào để tán tỉnh người khác, thế nên anh tự an ủi bản thân rằng vô cùng may mắn khi không có chúng.
Vậy nên anh tập cách sống chung với nó như bao người. Và thay vì lờ nó đi, anh lại nhìn chằm chằm vào ấn ký nhiều hơn mỗi khi anh rảnh. Đọc đi đọc lại nhiều lần cho đến khi dòng chữ trở nên vô nghĩa. Từ ngữ chảy ra thành những chữ cái những kí tự đơn lẻ không có sức ảnh hưởng với Seungwoo. (Về sau anh nhận ra quá trình này thôi thúc bản thân anh ghét Oreo, nhưng từ đầu anh đã chả thích gì chúng cho cam nên cũng không phải điều gì to lớn cả.)
——————
Phải mất một thời gian Seungyoun mới có thể vượt qua được cú sốc từ ấn ký soulmate của cậu. Đầu tiên, cậu vin vào lý do cậu có thể tìm được một người bạn hoàn hảo. Bạn đá bóng hoàn hảo. Một người mà cậu có thể trao đổi nói chuyện không ngừng nghỉ. Một người khiến cậu có thể cảm nhận được cơn nôn nao cánh bướm dập dờn trong bụng như lũ bạn cậu hay khoe. Một người có thể hoàn thiện cậu, như Hangyul kể về soulmate của cậu ta.
Cuối cùng thì bất kì hy vọng nhỏ nhoi nào đã từng xuất hiện cũng mờ dần hết theo thời gian cùng với sự hiện diện đầy mỉa mai của ấn ký trên cổ tay cậu. Cậu đã đếm được ít nhất hai mươi cái 'hey' trong vòng một tuần kể từ lúc ấn ký soulmate xuất hiện và chưa bao giờ những gì cậu nói ra trùng với chữ trên cổ tay bạn cùng lớp của cậu cả. Vậy nên sau một tuần cậu cũng ngừng việc đếm lại. Và rồi ngừng hy vọng sau khoảng một năm.Đáng lẽ thì nó cũng không nên quá quan trọng với Seungyoun như thế, nhưng như giáo viên chủ nhiệm của cậu từng nói: "Loài người chúng ta đều là sinh vật sống bầy đàn." Seungyoun là điển hình tiên tiến của câu nói ấy luôn. Cậu luôn mong được vây quanh bởi những người bạn mà cậu dễ dàng kết thân chỉ sau những giờ ra chơi. Mọi người đến với năng lượng rực rỡ của cậu như cách lũ bướm đêm tìm đến ánh lửa duy nhất bập bùng trong đêm. Chắc đấy là lí do lúc nào cậu cũng về nhà với trạng thái cực kì hưng phấn. Chỉ khi có tiếng mẹ cậu nhẹ nhàng ầu ơ mới khiến những cảm xúc xao động trong đầu Seungyoun tĩnh lại, chỉ khi vòng tay bà ấm áp ôm chặt cậu mới khiến Seungyoun trở lại thực tại.Nhớ lại những năm tháng thuở nhỏ, Seungyoun mới nhận ra đấy thực sự là lí do khiến cậu háo hức mong muốn tìm được soulmate của mình. Cậu khao khát có một người luôn hiểu cậu như cách mẹ cậu đã từng làm. Cuối cùng chấp nhận rằng việc có tìm được người ấy của cậu hay không cũng chẳng làm mất lớp da nào. Phần mơ mộng tuổi trẻ ấy bị sứt mẻ dần, vương vãi trên dọc đường trưởng thành từng năm, nhưng cậu không thể để mình cứ chìm đắm trong cơn tủi thân mệt mỏi ấy mãi. Nên cậu phải bước qua nó.
——————
Seungwoo không chắc anh đã cảm thấy như thế nào lúc ấy nữa. Cuối cùng nó cũng đến. Cuối cùng cũng có ai đó hỏi anh về giá của cái túi bánh nhân đôi kem dở hơi cám lợn này. Nhưng người ở trước mặt anh không có vẻ gì giống trong tưởng tượng. Đầu tiên, trông không giống người điên lắm. Ngoại trừ quả đầu. Tóc đen có mấy phẩy gảy lai vàng, trông kiểu mấy con chồn hôi lông đen kẻ vạch vàng. Đôi mắt sắc bén hơi cong cong theo khoé miệng cười của em ấy, tay lắc lắc túi bán trước mặt Seungwoo để cố kéo hồn anh về. Đôi mắt ấy cũng cụp xuống khi nụ cười của em ấy trở thành một cái bĩu môi. "À anh không làm việc ở quầy này ạ? Để em hỏi người khác cũng được." Cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng, dừng lắc túi bánh và thu lại vào người. Trước khi mấy tế bào não anh có thể chạy loạn về đúng chỗ, anh đã với tay ra nắm lấy cổ tay người kia trước khi cậu ta xoay người đi hoàn toàn. Mắt em ấy mở to vì bất ngờ, cũng không nói một lời nào với hành động của anh. Sau đấy thì mấy tế bào não cũng lon ton vào được vị trí và nhận thức được anh đang làm gì. Đây là soulmate của anh. Sau những ngày ròng rã lang thang đi quanh những khu đồ ăn vặt, những ngày lởn vởn ở tại một cửa hàng nào đó, cuối cùng anh cũng tìm được. Người đang ở đối diện anh, mặc cái áo polo nâu rộng thùng thình kiểu giống mấy thứ anh sẽ mặc đi ngủ hơn là đi ra đường, là soulmate của anh. Anh chợt nhận ra áo polo màu xanh trời của anh nhìn không khác màu của nhân viên chỗ này mấy. Đấy chắc là lí do khiến soulmate của anh nhận nhầm người để hỏi. Tóm tắt lại thì soulmate của anh nghĩ anh làm việc ở cửa hàng tiện lợi này, rồi anh nắm tay em ấy, và giờ anh vẫn chưa nói một chữ nào với em ấy cả. Ẻm có khi đang tính đến việc báo cáo anh lên quản lí cửa hàng này vì hành vi không tôn trọng khách hàng luôn rồi. Anh nên nói điều gì đấy trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. "H-hey..." câu mở đầu ngu ngốc nhất Seungwoo từng nói tính đến hiện tại. Người kia, soulmate của anh, nhìn anh đứng đó chằm chằm trước khi nhẹ nhàng rút tay mình khỏi bàn tay anh. Anh không đọc được nét mặt của em ấy, nhưng có vẻ là khó hiểu và khó chịu. Seungwoo không thể không cảm thấy bối rối với cách soulmate của anh nhìn mình, nhưng cả hai người đều đứng im tại chỗ, nhìn chờ người còn lại lên tiếng trước. Anh có thể thấy tay của soulmate anh từ từ sờ đến cổ tay còn lại của bản thân, nơi ấn ký soulmate xuất hiện. Seungwoo quyết định mình phải là người mở lời trước, anh thấy được sự đề phòng như nào của em ấy với anh. Anh cẩn thận cởi bỏ band đeo tay đã che toàn bộ ấn ký mà anh từng thấy ghê sau nhiều năm. Seungwoo từ từ ngẩng đầu lên quan sát biểu hiện của soulmate anh, vẫn còn mây mù giăng trong mắt em ấy. Có nhiều cảm xúc và biểu cảm chạy qua mặt ẻm, nhưng may mắn, không có cái nào là khinh bỉ hết. Lúc đầu, lông mày em ấy nhíu lại khi cố đọc những chữ hằn đậm trên cổ tay anh. Đôi mắt lướt qua từng chữ từng chữ cẩn thận. Rồi sau đấy là tiếng thở khá là buồn cười, cho thấy em ấy cơ bản là đang sốc. Cặp mắt sắc mở lớn khi soulmate ngước lên nhìn thẳng vào mắt Seungwoo, rõ ràng dõng dạc, hét lên "vãi chưởng".Seungwoo không ngăn được mình bật ra tiếng cười, rồi phải cúi đầu xin lỗi một người mua hàng khác đang đứng gần đấy hiếu kì nhìn sang. "Cái của em?" Seungwoo chắc chắn đây không thể không phải là soulmate của anh được. Đúng là cái câu này nó kì tới mức lạ thường thật, nhưng anh vẫn muốn kiểm tra lại, phòng trừ. "Mời em đi ăn tối trước đã!" Tự dưng anh cảm thấy soulmate của anh vừa bị gió choáng quật rồi. Cặp mắt cáo cong lên thành vầng trăng khuyết khi cậu ta cười với Seungwoo, và tự cười vì trò đùa của chính mình. Sự thay đổi tính cách đột ngột tự dưng khiến màu đỏ ửng xuất hiện trên má Seungwoo. "Anh hiểu ý em mà." Em ấy vẫn cười. Ngay lập tức, soulmate của anh kéo tay áo dài lượt thượt lên, để lộ đúng ba kí tự đậm nét trên cổ tay trắng muốt. "Ồ..." Seungwoo bật ra tiếng thán, nhìn vào cổ tay người kia. "Không có nhiều thứ để bàn luận lắm ha?"Một nụ cười chua chát kéo ra trông môi người kia, rồi nó tan lại thành một nụ cười mềm mại hơn. Gần như là nhẹ nhõm. "Ít ra thế còn đỡ hơn là đi loanh quanh với Oreo ngay trên tay." Soulmate của anh chọc. 'Bây là đứa tạo ra nó ấy' Seungwoo muốn bùng nổ một chút, nhưng sợ chưa thân mà làm thế sẽ doạ chạy em ấy mất. "Phải tập quen với nó thôi." Seungwoo nhún vai trả lời. Anh lén nhìn soulmate của anh qua lớp tóc mái dài và thấy ánh mắt người kia đang lướt theo từng chữ ấn ký trên cổ tay anh. Nụ cười toe toét cùng đường cong mắt không thấy mặt trời khiến gò má anh muốn nóng bừng đến không tận. "Em cũng nghĩ thế..." cậu lẩm bẩm, mắt vẫn không rời cổ tay Seungwoo. Anh biết đây là khoảnh khắc mà cả hai đã rất mong chờ, cũng là khoảnh khắc không ai muốn phá huỷ. Nhưng cánh tay Seungwoo sắp tê luôn vì anh cố giữ nó im một chỗ với đường nhìn trắng trợn của người kia, với cả, ánh mắt cậu ta không dời chuyển hơi bị lâu rồi đấy. Tốt nhất vẫn là nhắc nhở nhẹ nhàng tí, anh từ từ cho tay xuống, kèm một tiếng ho nhẹ. Tay anh di chuyển kéo tâm hồn trên mây gió của soulmate anh về lại đất mẹ, cặp mắt sắc chợt tỉnh khỏi cơn u mê. "Ơ xin lỗi tự dưng em đơ mất." Cậu lúng búng nói, tự đánh một cái vào trán trước khi tự bật cười như cách tên hề vẫn thường tự làm. Cách cư xử của soulmate anh đúng chuẩn với những gì anh mong đợi ở soulmate của mình. Không hoàn toàn là một người kì lạ, nhưng soulmate của anh vẫn là người khác biệt nhất so với tất cả những người anh từng gặp trên đời; qua cách em ấy làm thân với anh gần như ngay lập tức từ khi họ vừa biết nhau. Thú vị làm sao khi chỉ vài phút trước anh còn chả thèm có tí ý tưởng nào về việc tìm soulmate, mà giờ soulmate của anh lại đứng ngay trước mặt anh đây, giữa những kệ hàng chất đầy đồ ngọt và bơ đậu phộng, và cảm nhận được tia nắng ấm ấp toả ra từ người em ấy. "Không sao đâu." Anh cười đáp lại. "Chúng ta đều có lúc bị cuốn vào vòng suy nghĩ thôi mà...""Vâng." Soulmate của anh nhìn anh bằng đúng ánh mắt em ấy đã dùng để nhìn ấn ký trên tay anh, mãnh liệt toả sáng cùng vui tươi. Seungwoo không thể ngăn mình nghiêng đầu đi một chút. Để tránh không khiến tâm hồn mình chạy loạn lên vì đường nhìn của cậu. "Mình đã đứng đây cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa biết tên nhau nhỉ?" Anh nhẹ nhàng nhắc nhở, để làm xao nhãng đường nhìn của người kia. "Ồ!" Bằng một cách nào đó, mọi thứ cậu nói ra như kiểu được chiếu trên một bộ phim hoạt hình. " Em là Cho Seungyoun. Và là soulmate của anh." Cậu nhấn mạnh câu sau, như thể vẫn chưa tin chuyện vừa diễn ra. Vì Seungwoo cũng cảm thấy thế. "Han Seungwoo, soulmate của em." Anh nói cũng với một nụ cười hiền. Tay họ tìm đến nhau giữa hai người, như vô tình gặp được nhau sau tất cả những hy vọng sứt mẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store