ZingTruyen.Store

Ryeji Dua Moc Va Chiec Mam Son

- Anh lấy thêm ít bánh nha ?

Hyunjin hỏi làm cô giật mình.

- Dạ ít thôi.

Cô trả lời liếc nhìn nó đang chăm chú ngắm cô từ xa.

- Lấy thêm cho tôi cái này, cái này, cái này nữa mỗi thứ một cái rồi tính tiền hộ luôn.

Hyunjin nói và đón lấy ba ly nước từ nhân viên.

- Ryujin à lên đây ăn bánh nè.

Hyunjin gọi rồi chỉ vào cái ghế còn lại trên bàn.

- Sắp tới chưa ?

Cô ăn bánh hỏi.

- Tới ngã tư kia rẽ trái là tới, cách đó cũng có một nhà sách lớn lắm, không khó tìm đâu.

Nó nói, tay giữ khư khư ly nước không dám đối mặt với cô. Bàn ba người nhìn đâu cũng thấy mặt người kia thôi.

- Em không đi chung sao mà nói vậy ?

Hyunjin hỏi khi nghe Ryujin nói.

- Không, tôi sẽ dẫn cả hai đến đó rồi mới đi, tôi có chút việc cần làm, không lâu lắm đâu. Sau đó mình hẹn gặp ở nhà sách lớn nha.

Hôm nay thật ra sẵn có việc nó mới rủ Hyunjin đi chung. Bà Lee chủ tiệm tạp hóa nhờ nó ra thành phố mua một vài thứ rồi về sửa cái tủ đông hộ bà, không chồng không con bà Lee coi nó như con, có cái gì cũng kêu nó làm.

- Cẩn thận nha em, có gì gọi anh liền nha !

Hyunjin nhìn nó lo lắng. Cuộc nói chuyện của mấy đứa kia vẫn còn ám ảnh cậu.

- Không có gì đâu.

Nó cười xòa.

.
.
.
.

- Woa, anh không ngờ lại tồn tại một con phố như vậy, đâu đâu cũng là đồ ăn !

Hyunjin nói rồi kéo tay hai người vào một xe thức ăn lưu động. Nó cười, nhìn Hyunjin cứ như trẻ con. Vừa thấy nó ngay trước cửa nhà sách thì nằng nặc đòi nó dẫn đến khu phố thức ăn này, miệng lúc nào cũng nói hết chuyện này đến chuyện khác.

- Lấy cho ba phần mì lạnh, một thịt nướng loại lớn và ba ly Cookies luôn.

Cả ba bắt chuyến xe cuối về lại thị trấn sau khi ăn uống no nê tại khu phố ẩm thực. Hyunjin cứ như một đứa trẻ con ăn hết thứ này đến thứ khác, vào tới trong một nhà hàng lại giật lấy luôn menu gọi cả đống, làm cô phải chi cả đống tiền cho bữa ăn.

Vì là chuyến cuối nên chiếc xe vắng tanh, lần này Hyunjin ngồi cùng cô, nó thì chọn ghế phía dưới nhưng ở dãy bên kia để có thể nhìn cô rõ hơn. Thật là một ngày dài, nhưng khá vui, không biết sao nó cảm thấy hình như cô cởi mở hơn với nó thì phải, trong lúc ăn cô còn chủ động hỏi chuyện ba nó rồi đưa thêm một số lời khuyên khác.

FLASHBACK

- Đó có thể là do gen ngoài, những lý do khác như uống rượu và hút thuốc khiến ba em bị như thế. Nếu em cũng muốn vậy thì cứ tiếp tục hút thuốc và uống rượu đi. Ông nội em rồi bác em bây giờ, tôi chắc chắn là em cũng có cái gen đó trong người.

Cô nhìn nó, ánh mắt đe dọa như một vị bác sĩ khó tính, sau khi nó kể về cả ông nội và bác nó, cả hai đều bị tai biến và bác nó cũng mất cách đây không lâu.

END FLASHBACK

Chỉ có thế thôi mà nó cảm thấy vui vô cùng, ít ra cô cũng không quá lạnh lùng với nó như lúc trước. Nhìn về chiếc ghế chéo từ chỗ nó, trông cô có vẻ hơi lạnh thì phải, cả nó và Hyunjin thì ai cũng chỉ mặc mỗi cái áo thun cộc tay, biết vậy hồi nãy nó khoác thêm cái áo ngoài. Từ từ nó đứng dậy cầm theo bịch đồ mua cho bà Lee đi lên phía trước.

- Tới rồi hả Ryujin ?

Hyunjin hỏi khi thấy nó đứng dậy.

- Chưa đâu, em lên hỏi bác tài cái này chút.

Nó nói qua loa rồi tiến lên phía trước.

- Chú ơi, bạn cháu thấy hơi lạnh nên chú bật điều hoà nhỏ xuống một chút được không chú ?

Nó nói nhỏ van nài, chỉ còn cách này mới làm cho cô bớt lạnh thôi.

- Vậy được chưa hả ?

Người tài xế nhìn qua cái kính chiếu hậu hỏi nó.

- Một chút xíu nữa nha chú.

Nó nói sau khi đưa tay kiểm tra cái máy lạnh nhỏ gần đó.

- Hết mức rồi nha, nhỏ nửa thì khó thở lắm, mà lát nữa xuống đâu. Còn xa không ? Nói bạn cố chịu tí đi.

Bác tài hỏi.

- Dạ cũng còn xa lắm, cảm ơn chú nha.

Nó gật đầu biết ơn rồi quay lại chỗ ngồi.

Khoảng 20 phút sau thì cả ba cũng xuống trạm xe buýt, men theo con đường khác để vào thị trấn.

Đúng như nó dự đoán chỉ vừa bước xuống xe là người cô co rúm lại, sức như nó thì không thấy gì chứ như cô mà còn mặc áo cụt tay, ren lỗ nữa chứ, sao mà chịu nổi cái gió biển này. Mà cô hay mặc mấy cái áo có lưới với có lỗ này quá ha.

Từ lúc cô đến nó thấy cô mặc loại áo này trên dưới 5 lần, đúng là quyến rũ thật nhưng mà...lắc đầu để những suy nghĩ bậy bạ đó, nó bước nhanh vượt qua cô và Hyunjin phía trước rồi lại thong dong, chậm rãi đi trước mặt cô.

- Sao vậy Ryujin ?

Hyunjin hỏi khi thấy hành động bất thường của nó.

- Em rành khu này hơn nên muốn đi trước dẫn đường đó mà.

Ryujin cười nói trước vẻ mặt khó hiểu của Hyunjin. Lúc nãy nó đã đòi đi đường này thay vì con đường lúc trưa, hơi ngoằn ngoèo nhưng gần hơn vì là đường nhỏ giữa các ngôi nhà nên sẽ tránh được phần nào gió biển.

- Anh cũng biết đường mà.

Hyunjin ngờ nghệch nói nhỏ, cậu cũng đi con đường này mấy lần mà. Trong khi Yeji đã tinh ý nhận ra ý đồ của Ryujin thì cậu lại ngờ nghệch không biết gì.

Em ấy thật sự là loại người gì vậy ?

Một lần nữa Yeji tự hỏi mình câu hỏi đó. Chưa bao giờ cô gặp một người nào như nó.

Người ta hay nói "Nếu bạn yêu một cô gái hãy luôn đi phía sau để cô ấy cảm thấy được bảo vệ hoặc đi song hành để cô ấy an tâm rằng luôn có bạn cạnh bên...Đừng bao giờ đi trước vì cô ấy sẽ cảm thấy lạc lõng, khi ấy bạn đang quay lưng về phía tình yêu của mình".

Em ấy rõ ràng đang đi trước mặt cô, quay lưng lại với cô và cô cực ghét những tên như thế, cứ như là cô không là gì cả, không đáng để nhìn vậy. Nhưng sao nhìn nó lặng lẽ đi như vậy làm cô thấy ấm áp đến lạ thường, nó bước đi nhẹ nhàng hết mức có thể để từng chuyển động của nó không tạo ra một tí không khí nào làm cho cô cảm thấy lạnh hơn nữa và quan trọng hơn nó đang che chắn cho cô khỏi đám gió cứ trực chờ táp thẳng vào mặt.

Vì Hyunjin là con trai, cậu cũng không cảm thấy lạnh gì lắm trong tiết trời thế này nhưng những đám gió cứ theo hướng ngược lại thổi thẳng vào người cô làm cô cảm thấy khó chịu.

Đang định bước qua núp sau vai Hyunjin thì cô thấy nó bước lên đi trước cô một khoảng không xa, lãnh hết đám gió vào mặt mình.

Chưa có một tên con trai nào làm như thế với cô huống chi nó còn là con gái, quay lưng đi chỉ để bảo vệ cô, nếu cảm thấy lạnh thì cũng chỉ khoác cho cái áo chứ không ai làm như thế cả.

Khách quan mà nói việc Ryujin chỉ làm cô hết khó chịu với đám gió chứ không làm cô bớt lạnh bằng việc khoác cho cô một cái áo hay ôm cô vào lòng để sưởi ấm, nhưng xét về chủ quan cô thấy cảm động vì những chăm lo nhỏ nhặt của nó, không thể ôm cô và cũng không có áo để khoác cho cô mà nó lặng lẽ che chắn cô khỏi cái lạnh.

Lúc nãy cũng vậy cô biết nó lên trên để vặn nhỏ máy lạnh cho cô, chỉ những thứ như thế thôi làm cho cô cảm thấy ấm áp lạ lùng.
Tấm lưng đó trông vậy mà cũng vững chãi thật.

Cô nghĩ khi nhìn vào dáng người phía trước, dang vai cố gắng che cho cô được chút nào hay chút nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store