Rose Love Song
Căn phòng nhỏ ở tầng ba dãy nhà cũ dần trở nên quen thuộc với Cố Nhiễm.
Sáng có nắng xuyên qua rèm cửa sọc trắng, chiều có tiếng xe ngoài ngõ, tối thì văng vẳng tiếng nhạc nhỏ từ loa Bluetooth mà Lục Tử Dương hay bật khi học bài.Cô vẫn ngồi học ở góc bàn con, bên chiếc kệ nhỏ treo đầy sách Toán và Vật lý. Nhưng giờ, bên cạnh kệ đó đã có thêm một cái bảng dán giấy nhớ – nơi cậu ghi lại mấy lời nhắc nhở dễ thương kiểu:> “Ăn sáng trước khi học!”
“Đừng quên uống nước!”
“Cười một cái rồi mới làm bài!”
---Tối thứ Bảy. Mưa phùn bay nhẹ ngoài ô cửa sổ.
Lục Tử Dương đang ngồi soạn đề Hóa, thì ngửi thấy mùi gì đó thơm thơm trong bếp nhỏ.Cậu quay đầu, thấy Cố Nhiễm đang mặc tạp dề, mái tóc búi cao đơn giản, tay thoăn thoắt đảo trứng trên chảo.“Cậu… đang nấu ăn á?”Cô quay lại, hơi lúng túng gật đầu:
“Ừ… Tớ thấy cậu cứ ăn mì gói hoài. Tối nay tớ nấu thử.”Lục Tử Dương chống cằm, cười nửa miệng:
“Wow, cô Cố đảm đang ghê.”Cô ngượng đỏ mặt, quay vội lại bếp.
Cậu không nói nữa, chỉ ngồi yên, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang cặm cụi dưới ánh đèn vàng.
---Bữa tối là cơm trắng, trứng chiên với cà chua, rau luộc và một chén canh trứng cà rốt.
Không cầu kỳ, nhưng mùi vị ấm áp kỳ lạ.Lục Tử Dương ăn thử một miếng, rồi gật gù:“Ngon thật đấy. Không ngờ người ta bảo học dốt thì không biết làm gì, mà nấu ăn lại ổn ghê.”Cố Nhiễm bĩu môi:
“Tớ không học dốt.”“Ừ, không dốt.” – Cậu nghiêm túc nhìn cô – “Tớ biết.”Cô ngẩn người, tim như lỡ mất một nhịp.
---Sau bữa ăn, hai người ngồi cùng nhau gấp giấy nhớ thành những hình ngôi sao nhỏ.
Cố Nhiễm loay hoay mãi mới gấp được một ngôi sao méo xẹo.“Trông như trái ớt bị bóp méo.”“Là ngôi sao!” – Cô phản đối, má hơi phồng lên.Lục Tử Dương bật cười khẽ, rồi vươn tay, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào má cô.“Dễ thương thật đấy.”Cô cứng đờ. Không dám nhìn thẳng vào cậu. Chỉ cúi đầu gấp tiếp, nhưng tim thì đập rộn ràng như trống hội.
---Tối đó, khi đã tắt đèn, mỗi người nằm ở một bên chiếc đệm trải dưới sàn – cách nhau bằng một cái gối ôm dài.
Bóng đèn ngủ hắt sáng lờ mờ.“Cố Nhiễm.” – Cậu gọi nhỏ.“Gì?”“Nếu tớ nói… tớ thích cậu. Thì cậu có tin không?”Cô im lặng vài giây.Rồi đáp, cũng thật khẽ:“Tin.”Bên kia chiếc gối, Lục Tử Dương bật cười khẽ.“Ngủ ngon, hoa hồng của tớ.”
---> Trong lòng cô, có thứ gì đó vừa nở rộ.
Nhỏ thôi. Nhưng ấm và dịu dàng như ánh đèn bếp lúc chiều mưa.
---
Sáng có nắng xuyên qua rèm cửa sọc trắng, chiều có tiếng xe ngoài ngõ, tối thì văng vẳng tiếng nhạc nhỏ từ loa Bluetooth mà Lục Tử Dương hay bật khi học bài.Cô vẫn ngồi học ở góc bàn con, bên chiếc kệ nhỏ treo đầy sách Toán và Vật lý. Nhưng giờ, bên cạnh kệ đó đã có thêm một cái bảng dán giấy nhớ – nơi cậu ghi lại mấy lời nhắc nhở dễ thương kiểu:> “Ăn sáng trước khi học!”
“Đừng quên uống nước!”
“Cười một cái rồi mới làm bài!”
---Tối thứ Bảy. Mưa phùn bay nhẹ ngoài ô cửa sổ.
Lục Tử Dương đang ngồi soạn đề Hóa, thì ngửi thấy mùi gì đó thơm thơm trong bếp nhỏ.Cậu quay đầu, thấy Cố Nhiễm đang mặc tạp dề, mái tóc búi cao đơn giản, tay thoăn thoắt đảo trứng trên chảo.“Cậu… đang nấu ăn á?”Cô quay lại, hơi lúng túng gật đầu:
“Ừ… Tớ thấy cậu cứ ăn mì gói hoài. Tối nay tớ nấu thử.”Lục Tử Dương chống cằm, cười nửa miệng:
“Wow, cô Cố đảm đang ghê.”Cô ngượng đỏ mặt, quay vội lại bếp.
Cậu không nói nữa, chỉ ngồi yên, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang cặm cụi dưới ánh đèn vàng.
---Bữa tối là cơm trắng, trứng chiên với cà chua, rau luộc và một chén canh trứng cà rốt.
Không cầu kỳ, nhưng mùi vị ấm áp kỳ lạ.Lục Tử Dương ăn thử một miếng, rồi gật gù:“Ngon thật đấy. Không ngờ người ta bảo học dốt thì không biết làm gì, mà nấu ăn lại ổn ghê.”Cố Nhiễm bĩu môi:
“Tớ không học dốt.”“Ừ, không dốt.” – Cậu nghiêm túc nhìn cô – “Tớ biết.”Cô ngẩn người, tim như lỡ mất một nhịp.
---Sau bữa ăn, hai người ngồi cùng nhau gấp giấy nhớ thành những hình ngôi sao nhỏ.
Cố Nhiễm loay hoay mãi mới gấp được một ngôi sao méo xẹo.“Trông như trái ớt bị bóp méo.”“Là ngôi sao!” – Cô phản đối, má hơi phồng lên.Lục Tử Dương bật cười khẽ, rồi vươn tay, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào má cô.“Dễ thương thật đấy.”Cô cứng đờ. Không dám nhìn thẳng vào cậu. Chỉ cúi đầu gấp tiếp, nhưng tim thì đập rộn ràng như trống hội.
---Tối đó, khi đã tắt đèn, mỗi người nằm ở một bên chiếc đệm trải dưới sàn – cách nhau bằng một cái gối ôm dài.
Bóng đèn ngủ hắt sáng lờ mờ.“Cố Nhiễm.” – Cậu gọi nhỏ.“Gì?”“Nếu tớ nói… tớ thích cậu. Thì cậu có tin không?”Cô im lặng vài giây.Rồi đáp, cũng thật khẽ:“Tin.”Bên kia chiếc gối, Lục Tử Dương bật cười khẽ.“Ngủ ngon, hoa hồng của tớ.”
---> Trong lòng cô, có thứ gì đó vừa nở rộ.
Nhỏ thôi. Nhưng ấm và dịu dàng như ánh đèn bếp lúc chiều mưa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store