Rois Bllk Peter Pan
____"Yoichi, em là Peter Pan của tôi."Thiếu niên cao lớn khẽ siết chặt vòng tay, như muốn bảo vệ điều quý giá nhất của mình khỏi mọi âm u của thế gian. Đứa trẻ nhỏ nhắn trong lòng cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, lại lộng lẫy như thể chứa đựng cả bầu trời sao đêm. Đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của thiếu niên, cảm nhận sự ấm áp và an toàn từ người đối diện."Yoichi biết Peter Pan, là đứa trẻ không bao giờ lớn. Nhưng...." - đôi môi nhỏ nhắn của đứa nhỏ khẽ mím lại, như đang cân nhắc gì đó, rồi với sự kiên định hiếm thấy, cậu nói tiếp: "Yoichi không phải Peter Pan đâu."Đôi mắt tím của Reo thoáng hiện một tia u tối, rồi lại nhanh chóng biến mất, chớp mắt lại trở nên dịu dàng. Hắn khẽ hỏi, giọng trầm thấp như cơn sóng ngầm dưới đáy biển: "Vì sao?""Yoichi phải lớn lên chứ, ở bên cạnh Reo, sau đó Yoichi cũng sẽ bảo vệ Reo nữa!" Giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên, như một lời khẳng định chắc nịch về tương lai mà cậu mơ ước.Thiếu niên sững người lại, trái tim hắn khẽ run lên trước lời nói có phần ngây thơ và chân thành của đối phương. Những ngón tay thon dài của hắn lướt qua mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, những sợi tóc mềm mại như tơ tằm khẽ chạm vào lòng bàn tay, gợi lên cảm giác ấm áp khó tả. Mùi hương sữa ngọt ngào từ cơ thể bé nhỏ trong vòng tay lan toả, quấn lấy Reo như một cái ôm dịu dàng."Đúng vậy, em phải luôn bên cạnh tôi."Reo cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Isagi, như một lời thề.Nếu không, Reo nghĩ thầm, đôi mắt tím tối sầm xuống, thoáng qua một tia điên cuồng trước khi trở về vẻ dịu dàng, tôi sẽ phát điên._____Trong bóng tối lạnh lẽo của đêm khuya ở phố H, bầu không khí trở nên đặc quánh bởi tiếng thét vọng ra từ đám đông chen chúc trong những con hẻm tối tăm. Âm thanh inh ỏi từ các vũ trường mở cửa suốt đêm như những tiếng rì rầm đầy ma quái, khiến đôi tai người nghe dần trở nên tê dại. Ánh đèn neon sáng rực rỡ, nhưng không xua tan được sự u ám bao trùm lên những bóng người mờ ảo.Những người phụ nữ với nhan sắc mê hồn, luôn khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy và nóng bỏng. Nụ cười của họ toát lên sự ma mị và quyến rũ, giống như tiếng thì thầm của những linh hồn lạc lối. Những nàng tiên nữ xinh đẹp mời gọi những kẻ lữ hành mệt mỏi bước vào cõi mộng kỳ diệu, nơi mà không bao giờ có đường quay lại.Hơi thở của đêm mùa đông ngột ngạt bởi mùi nước hoa nồng đậm và mùi khói thuốc lá quyện chặt trong không khí. Mỗi góc của khu phố như bị rung chuyển bởi tiếng nhạc đinh tai, như muốn xé toang sự lạnh giá vốn có của đêm đông, biến nó thành một không gian sôi động và cuồng nhiệt.Tựa như mặt tối của một viên ngọc, thành phố này khoe ra những góc khuất đầy màu sắc và những bí mật được chôn giấu trong nhịp sống hối hả của đêm đen.Trong một tòa nhà nằm cạnh chốn ăn chơi nổi tiếng, ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu lên lớp kính cửa sổ bóng loáng. Bên ngoài, những tia sáng đa sắc màu từ biển hiệu nhấp nháy hắt lên, như những mảnh vụn ánh sáng bị cuốn vào không trung, hoà lẫn vào bóng tối tĩnh lặng của màn đêm.Người đàn ông cao lớn đứng đó, toả ra sức hút khó cưỡng, tựa như một thực thể lạ lẫm đối lập với thế giới phồn hoa bên dưới. Chiếc áo sơ mi đen vừa vặn ôm lấy cơ thể săn chắc, làm nổi bật bờ vai rộng và lớp cơ bắp rắn rỏi, khiến bóng dáng hắn trở nên mạnh mẽ và quyền uy. Trong tay hắn là điếu xì gà Gurkha Royal Courtesan, làn khói mỏng manh toả ra, lững lờ quấn quanh những ngón tay thon dài và mạnh mẽ. Mùi thơm nồng nàn từ điếu xì gà quyện trong không gian, hoà cùng hương vị của màn đêm, như thêm phần quyến rũ và nguy hiểm.Cho đến khi khoé mắt hắn co rút lại, như nhìn thấy điều gì đó.Người thiếu niên với dáng vẻ thanh tú, mái tóc đen mềm mại khẽ bay trong làn gió khô hanh, như thể từng sợi tóc đang nhảy múa cùng những âm thanh mờ ảo của đêm tối. Chiếc áo khoác mỏng ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong thon dài săn chắc, khiến cậu trông như một chú mèo đen nhạy bén, đang ẩn mình giữa sự hỗn loạn và ô uế của của khu phố đèn đỏ đầy tội lỗi.Người đàn ông khẽ nhếch môi, ánh mắt không rời khỏi cậu thiếu niên ấy. Cảm giác như thời gian bỗng chốc ngừng trôi, và mọi thanh âm ồn ào xung quanh như bị cắt đứt, chỉ còn lại hai người giữa biển người tấp nập.Như bị thức tỉnh bởi giác quan thứ sáu, cậu thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, trong trẻo nhưng đầy hoài nghi nhìn về phía người đàn ông. Nhưng khoảng cách giữa họ quá xa, bóng tối che phủ khuôn mặt của người đàn ông, làm cho cậu chỉ có thể mơ hồ nhận ra một bóng dáng mờ nhạt. Một thoáng nghi ngờ hiện lên trên gương mặt non nớt, nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại cúi đầu xuống, lẩn vào dòng người đang cuồn cuộn chảy, bước chân vội vã như để trốn tránh cảm giác kỳ lạ vừa dâng lên trong lòng."Đến giờ về nhà rồi, Peter Pan bé nhỏ.".Trong ánh sáng lờ mờ của buổi đêm, Reo di chuyển lặng lẽ qua những dãy hành lang chật hẹp, bước chân của hắn nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. Không khí xung quanh dường như nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn, như đang phản chiếu sự căng thẳng tột độ đang dâng lên trong lòng hắn. Mỗi một góc tối, mỗi một khoảng trống đều trở nên đầy đe doạ, như đang che giấu điều gì đó. Nhưng Reo không dừng lại, hắn biết mục tiêu của mình đang ở đâu.Phía trước, một cánh cửa khép hờ, ánh sáng yếu ớt từ bên trong lọt ra, như một lối thoát duy nhất giữa bóng tối dày đặc. Reo tiến tới, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào tay nắm cửa, hơi lạnh từ kim loại truyền vào da thịt hắn, nhưng cảm giác ấy chỉ làm hắn thêm quyết tâm. Hắn mở cửa thật chậm, đôi mắt tím nhanh chóng quét qua căn phòng nhỏ hẹp.Isagi Yoichi đang đứng đó, gần cửa sổ, đôi vai nhỏ bé run rẩy dưới ánh sáng mờ ảo. Cậu không ngờ rằng Reo lại xuất hiện ở đây, chạy trốn quá lâu làm cậu nghĩ rằng bản thân đã thoát khỏi bàn tay của Reo. Nhưng sự thật rõ ràng, người đàn ông này luôn biết cậu ở đâu, luôn theo dõi từng bước đi của cậu. Ánh mắt Yoichi hơi hoảng sợ, nhưng cũng loé lên chút tiếc nuối, như thể cậu đã biết rằng cuộc chạy trốn này là vô vọng."Yoichi..." Giọng nói trầm thấp của Reo vang lên, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, như thể đang kìm nén điều gì đó sâu trong lòng. "Em nghĩ rằng có thể trốn khỏi tôi mãi sao?"Isagi không trả lời, cậu chỉ lùi lại một bước. Tuy nhiên, phía sau lưng cậu là bức tường cứng lạnh, không còn đường nào để thoái lui nữa. Cậu quay mặt đi, không muốn đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lẽo của Reo, nhưng vẫn không thể dằn được sự run rẩy trong lòng mình xuống.Cảnh vật xung quanh chìm trong màn đêm tối tăm, chỉ còn tia sáng yếu ớt, le lói từ những ngôi nhà ở xa xăm. Isagi đứng đó, thở hổn hển, mồ hôi đọng lại trên trán cậu, nhịp tim đập mạnh mẽ như sắp vỡ tung ra khỏi lồng ngực. Cảm giác của cậu giống như một con thỏ bị dồn vào chân tường, không còn bất kỳ lối thoát nào để chạy trốn. Đôi mắt xanh ngọc ngập tràn sự hoảng sợ khi nhận thấy bóng dáng cao lớn của Reo đang tiến đến gần.Isagi lùi lại một bước, nhưng phía sau cậu là tấm kính kiên cố, đã không còn đường nào để tháo chạy. "Tôi... tôi không biết. Tôi chỉ mong muốn được tự do."Reo tiến lại gần hơn, từng bước chân nặng nề, như thể hắn đang mang theo cả sức nặng của những cảm xúc mà hắn cố gắng che giấu bấy lâu. Khi khoảng cách giữa hắn và Isagi chỉ còn lại vài bước chân, hắn dừng lại, ánh mắt tím sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu thanh niên nhỏ bé trước mặt.Isagi đã có sự thay đổi rõ rệt sau hai năm không gặp gỡ. Chàng trai đứng trước mặt Reo giờ đây trông đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mỏng manh khiến người khác cảm thấy xót thương. Làn da trắng mịn của cậu hiện tại dường như đã tái nhợt hơn, tuy nhiên, đôi mắt xanh sáng ngời của Isagi vẫn giữ được nét trong veo như thuở trước.Hắn có ý định nói gì đó, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là giơ tay ra, chạm nhẹ vào bờ vai run rẩy của Yoichi."Xin lỗi, Yoichi, xin lỗi em.""Tiền, quyền lực, cơ thể của tôi, trái tim của tôi, tất cả những gì tôi có đều cho em.""Cầu xin em, về với tôi." Reo thì thầm, giọng nói của hắn run rẩy, mang âm hưởng như một lời nguyền, một sự cam kết không thể nào phá vỡ.Reo cúi người, đôi tay mạnh mẽ siết chặt Isagi trong lòng. Hắn ôm rất chặt, Isagi có thể dễ dàng cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ cái ôm quen thuộc, cái ôm mang lại cảm giác an toàn cho cậu từ những ngày còn bé, khiến cho nước mắt của Isagi dần ươn ướt nơi khoé mi.Người đàn ông cảm nhận được những giọt nước mắt dần thấm ướt bả vai. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc hỗn độn - sự hối hận, khát khao chiếm hữu, và cả tình yêu sâu đậm - đều dâng trào trong ngực hắn, giống như một cơn bão dữ dội mà không có cách nào dừng lại.
---
Cách đây vài năm, sự khao khát của Reo đối với Isagi trở nên rõ ràng hơn qua từng ngày, giống như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng mà không thể dập tắt. Mặc dù Reo đã nỗ lực để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng ngọn lửa ấy càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ, cho đến một thời điểm mà những khát khao bị dồn nén trong sâu thẳm tâm hồn hắn không còn có thể kiềm giữ được nữa.Hắn đã bất chấp tất cả, cho dù là nỗi sợ hãi hay là tiếng van xin đầy thảm thiết của Isagi.Reo đã cưỡng ép cậu vào vòng tay đầy cuồng nhiệt của mình.Khi khoảnh khắc đó xảy ra, Reo nhìn thấy cơ thể mỏng manh của Isagi đầy những dấu vết của tình yêu cấm kỵ. Những vết hôn xuất hiện dày đặc trên làn da trắng trẻo của cậu, đặc biệt là ở vùng cổ – nơi trước đây tượng trưng cho sự thuần khiết và ngây thơ, nay lại trở thành biểu tượng của sự tổn thương và vấy bẩn.Isagi chôn đầu vào gối mềm, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ cùng cơ thể run rẩy, như một sự khẳng định rằng cậu bé của hắn đang khóc.Trong sự hỗn loạn của cảm xúc, Reo vừa cảm thấy bối rối, vừa thoả mãn nhưng đồng thời cũng đau lòng đến cực điểm. Tình cảm mà hắn đã vun đắp, nuôi dưỡng trong suốt bao năm qua, từng chút một, chỉ trong một thoáng chốc đã bị chính đôi tay của hắn phá huỷ không còn gì. Nhưng giờ đây, bất kỳ điều gì cũng đều là muộn màng, trên đời này không có bán thuốc hối hận; bắt đầu là sai lầm, thì kết thúc cũng chỉ có thể là sai lầm.Người phía đầu dây bên kia vĩnh viễn sẽ không nhấc máy nữa. Những lời yêu thương chưa kịp nói ra giờ đây chỉ có thể bỏ ngỏ và tan biến vào hư không. Nỗi đau không thể xoa dịu cứ ngày một tích tụ, như một bể chứa khổng lồ đang rỉ máu, từng giọt, từng giọt, chỉ khiến cơ thể và tâm trí của Reo ngày càng thêm kiệt quệ. Reo nhớ Isagi, là những đêm dài không ngủ, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo mà không thể nào chợp mắt. Hình ảnh của Isagi cứ mãi hiện lên trong tâm trí, mỗi nét cười, mỗi ánh mắt của cậu như càng thêm khắc sâu vào lòng Reo, biến nỗi nhớ trở thành nỗi khắc khoải kéo dài, là cơn đau âm ỉ mà không cách nào nguôi ngoai. Những kỷ niệm xưa cứ lặp đi lặp lại như một cuốn phim cũ, khiến Reo chỉ biết lặng lẽ chịu đựng trong sự dằn vặt của ký ức và sự trống trải vô hạnIsagi rời đi, mang theo cả trái tim của người đàn ông đã từng yêu cậu đến mức ám ảnh. Trong tâm trí của Reo, cảm giác rối ren và nỗi đau đang dâng trào như một cơn bão không thể kiểm soát. Hắn không còn là một người đàn ông vững vàng và tự tin như trước kia; thay vào đó, hắn chỉ là một người đầy thương tích, vật lộn trong những cảm xúc lẫn lộn, tự trách bản thân vì đã để mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình.Có lẽ Reo sẽ không bao giờ biết rằng chỉ cần một chút kiên nhẫn, chỉ cần hắn để cho tình yêu phát triển một cách tự nhiên thay vì cố gắng kiểm soát nó, hắn đã có thể giữ Yoichi ở lại.Chỉ là chính tay Reo đã phá nát tất cả những điều tốt đẹp mà hắn từng có, khi hắn bị sự ghen tuông che mờ lý trí. Ngay lúc đó, khi Yoichi hét gào bảo hắn dừng lại, cầu xin hắn trong sự hoảng loạn và đau đớn, Reo vẫn không thể kiềm chế được cơn giận dữ đang tràn ngập trong lòng. Hắn đã hung mãnh tấn công Yoichi, không phải vì sự căm ghét, mà vì sự chiếm hữu và nỗi sợ mất đi người mà hắn yêu thương nhất.Peter Pan là đứa trẻ thơ ngây, cũng là tượng trưng cho cơn gió tự do nhất thế gian, bay lượn qua những chân trời vô định mà không bao giờ bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.Bầu trời xanh ngắt trải dài vô tận, không khí ngập tràn mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa, màu lá kim đỏ bay khắp trời phảng phất như anh nhìn thấy em. Nam nhân ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười nhẹ, mộc mạc thuần khiết, không nhuốm bụi trần, đẹp đẽ tựa như một giấc mơ đứt đoạn.Hắn có rất nhiều chuyện muốn kể cho Yoichi nghe, như những ngày họ còn bên nhau, những khoảnh khắc ngọt ngào mà giờ đây chỉ còn trong ký ức. Muốn nói cho em biết câu chuyện về mặt trăng đêm nay đẹp ghê*. Muốn nói em nghe chuyện con cá mực yêu thầm ánh trăng, về áng mây bỗng dưng si tình chồi nhỏ. Muốn nói với em câu chuyện con dế mèn thì thầm với cây mướp nhỏ, rằng hành trình chu du rộng lớn mà nó đã từng trải qua.Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu trên thế giới này, những khoảnh khắc mà người khác có thể chỉ được nhìn thấy trong giấc mơ. Như lần lắng nghe dàn đồng ca rúng động vang lên từ lùm cây trong rừng, những âm thanh tựa như giai điệu đẹp đẽ và phức tạp của tiếng kèn Saxophone vang vọng giữa thiên nhiên hoang dã. Hoặc như khi hắn nhìn thấy hàng vạn con đom đóm cùng thắp sáng cả khu rừng già phía Bắc Na-uy, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo, như bầu trời đầy sao rơi xuống mặt đất.Hắn từng nhìn thấy những cánh bướm mỹ miều, với đôi cánh rực rỡ sắc màu, vờn quanh ẩn hiện dưới những tán cây cổ thụ, như những nét chấm phá sống động trong bức tranh thiên nhiên. Hắn đã chứng kiến sự kiêu hãnh của những con hổ dữ thống trị rừng xanh, sự dũng mãnh và oai phong của chúng khiến cả khu rừng phải kính nể. Hắn từng đứng trên đỉnh núi cao, nhìn xuống biển mây trắng xoá trải dài như vô tận, cảm nhận được sự bao la của thiên nhiên và cái nhỏ bé của con người trước đất trời.Hắn đã đi qua những cánh đồng oải hương bất tận ở Provence, nơi sắc tím trải dài đến tận chân trời, mùi hương dịu nhẹ lan toả trong không khí như một lời ru ngọt ngào từ lòng đất mẹ. Hắn đã gặp gỡ vô số sinh linh, ngắm nhìn vô vàn mỹ cảnh mà chỉ những người lữ khách dũng cảm mới có thể thấy.Nhưng giữa tất cả những điều kỳ diệu ấy, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một khoảng trống khó lấp đầy.Bởi vì trong tất cả những chuyến phiêu lưu, trong tất cả những khoảnh khắc kỳ diệu mà hắn từng chứng kiến, chưa từng một lần hắn được chia sẻ chúng với người mà hắn yêu thương nhất.______tbcBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store