Rinsae Chim Trong Long
24.Tách.Rin cẩn thận dùng camera trước chụp lén tấm ảnh nó và anh hai đứng bên cột mốc Nam Cực , định chụp thêm một tấm nữa, nhưng chợt phát hiện trên màn hình, Sae đã quay mặt lại. Ánh mắt họ chạm nhau qua giao diện máy ảnh.Bị phát hiện rồi, em ngốc quá."Sao phải chụp lén?" Sae bất lực lấy điện thoại từ áo khoác, mở camera trước. "Lại đây."Rin căng thẳng tiến gần Sae, vô thức khom người để mặt ngang bằng anh. Hành động nhỏ này khiến Sae cau mày, rõ ràng không vui vì sự tinh tế quá mức của nó, nhưng anh vẫn giả vờ chẳng bận tâm....Anh hai thế này đáng yêu quá, muốn ôm ghì lấy. Rin được đà lấn tới, thò đầu ra sau lưng Sae. Màn hình rõ ràng cho thấy vai nó rộng đến mức bao trọn thân hình Sae, sự khác biệt thể hình lộ rõ.Sae im lặng giẫm lên chân Rin một cái."Rồi, em đứng cạnh đây." Rin vội sửa sai.Tấm ảnh chung của họ đã gần hai mươi năm chưa cập nhật, lời mời chụp ảnh chung bất ngờ từ Sae khiến Rin lúng túng, nó ngượng ngùng kề mặt sát anh trai, nín thở.Sae tùy ý bấm nút chụp, lưu lại dáng vẻ gượng gạo của cả hai. Kỹ năng chụp tự sướng của anh tệ đến mức buồn cười, đầu hai người méo mó vì ống kính, chen chúc ở góc dưới bên phải, phía trên là lá cờ cột mốc Nam Cực."Anh hai, để em..." Rin ấp úng, nhưng Sae đã cất điện thoại, phớt lờ lời đề nghị."Lát gửi cho em."Rin cúi đầu bật cười, chợt nhận ra bao năm trôi qua, anh hai vẫn có những nét chẳng hề thay đổi.Anh cũng đâu trưởng thành hơn là bao....Gần điểm Nam Cực là trạm khoa học Amundsen-Scott nổi tiếng thế giới. Hành trình tiếp theo là tham quan điểm dừng chân lâu đời này của nhân loại."Ở đây có dịch vụ gửi bưu thiếp, nghe bảo ít nhất một năm sau mới nhận được." Rin bí mật thì thầm với Sae. "Em đã quyết đinh sẽ viết gì rồi."Sae chẳng cần đoán cũng biết chắc chắn liên quan đến tình cảm giữa họ. Anh hứng thú nhìn Rin ngồi đối diện, lúc này em trai giống như đang giải một bài toán khó.Chỉ là mấy lời tỏ tình, có gì mà khó.Rin trầm ngâm, cầm bút lên rồi đặt xuống, cuối cùng trịnh trọng viết một câu ngắn gọn lên bưu thiếp.Viết nhiều cũng chẳng diễn đạt hết, chi bằng dùng cách thẳng thắn nhất.Rin hài lòng úp bưu thiếp xuống bàn, ngẩng lên, không kìm được hỏi: "Anh hai viết gì vậy?""Em cũng chẳng muốn anh biết, sao anh phải nói cho em?" Sae đóng nắp bút, liếc Rin đang ngượng ngùng. "Địa chỉ nhận là nhà ở Madrid của em.""Thế thì cả hai tấm đều tới chỗ em, sang năm chúng ta sẽ cùng mở ra xem đáp án." Mặc dù Rin rất tò mò, nhưng thấy anh trai tâm trạng có vẻ vui, nó đoán chắc là viết điều gì đó dễ nghe rồi."Ừ, lúc đó đến nhà em xem.""Chắc không phải về bóng đá đâu nhỉ." Rin thầm nghĩ cũng không phải không có khả năng, dù anh hai chắc không đến mức thiếu lãng mạn thế. "Em rất mong chờ lúc đó."Nếu thật là về bóng đá, đến lúc ấy phải ép anh hai nói vài lời nó muốn nghe.Rin hạ quyết tâm, trước thời điểm đó, nhất định phải tạo ra những kỷ niệm khiến Sae rung động. Nó không cầu có thể làm tan chảy trái tim băng giá của Sae để anh thổ lộ tình yêu, chỉ mong anh bắt đầu trân trọng đoạn tình cảm này.Đoạn tình cảm mà Rin đã dâng trọn sinh mệnh để đốt cháy....Trở về trại là một loạt hoạt động ngoài trời phong phú: trượt tuyết trên băng, khám phá hang băng, leo núi băng, đạp xe tuyết... Ánh sáng cực Nam khiến họ quên mất thời gian, cho đến khi Rin ngã nhào cùng xe xuống tuyết. Nó chống tay ngồi dậy, màn hình điện thoại rơi ra từ túi sáng lên thu hút sự chú ý của nó – hóa ra lúc này đã là một giờ sáng.Tuy đã mơ hồ về khái niệm thời gian, nhưng có thể ở bên người mình yêu cũng không tệ."Đồ ngốc?" Sae dừng xe tuyết, quay lại nhìn Rin đang ngồi dưới đất. "Em thật sự giống chim cánh cụt."Rin phủi lớp tuyết trên mũi, chợt thấy mũi ngứa ngáy. Nó vô thức nhăn mũi, ngay giây sau đó một tiếng hắt xì vang lên khiến đầu óc nó ong ong. . Mặt Rin đỏ bừng dưới ánh nắng, trong mắt Sae chẳng khác gì một đứa trẻ vụng về."Anh hai.""Gì?""Sáng mai chúng ta được đi xem cá voi rồi."Rin ngồi xếp bằng trên tuyết, háo hức nhìn người yêu. Những khoảnh khắc hạnh phúc đến giờ khiến nó ngây ngất, từng mong ước trong lòng dần hiện ra trước mắt. Hành trình hôm nay thuận lợi, vậy cá voi ngày mai chắc chắn cũng được cùng người nó yêu nhất chứng kiến.Ngay khi đến trại, Rin đã đặc biệt hỏi nhân viên về việc đuổi theo cá voi, nhận được câu trả lời lạc quan, dù gần đây không phải thời điểm lý tưởng, nhưng xác suất thấy cá voi không thấp."Vậy về sớm đi, mai đừng say sóng." Sae lấy điện thoại kiểm tra giờ, cũng hơi bất ngờ. "Đã muộn thế này rồi.""Ừm." Khi đứng dậy, Rin đột nhiên choáng váng, nhưng nó cố giữ bình tĩnh, vờ như không có gì phủi lớp băng trên ống quần.Chắc là mệt quá.Rin lắc đầu, cố tỉnh táo.Nhưng cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ, có phải mặt trời chói quá không? Giờ nó mới nhận ra cơ thể mình nóng rực dưới ánh nắng, toàn thân như bị thiêu đốt.Ảo giác sao? Sao trước mắt toàn những chấm trắng dày đặc.Ánh mắt Rin lướt qua những bông tuyết, lơ lửng trong tầm nhìn."...Tuyết rơi rồi."Sae ngắm đường chân trời cam vàng, thở ra một làn sương trắng. Tuyết như liễu bông rơi trên vùng đất thiêng liêng này, gió lạnh xoáy trên tuyết, cuốn sương tuyết vây quanh anh.Rin đứng ngược chiều ánh hoàng hôn cực nam, ánh cam đỏ viền vàng quanh người nó, như được ban phước thần thánh. Sae ngẩn ra, bất giác nhớ đến đêm họ xác định mối quan hệ, khoảnh khắc nó hôn lên đầu gối trái anh.Mối tình này đã kéo dài ba tháng rồi."Anh hai." Rin chậm rãi lên tiếng, thần trí mơ màng, má hồng rực. "Về nghỉ thôi."Sae giật mình, tiếng thở gấp của Rin vang bên tai. Anh ngẩng lên, gương mặt Rin chiếm trọn tầm nhìn, hơi thở nóng bỏng phả lên má anh, nóng đến bất thường.Sae nhìn kỹ, chợt nhận ra mặt Rin đỏ một cách không bình thường.Chẳng nói gì kỳ lạ, sao lại thế này?Để xác nhận, Sae chậm rãi đưa tay đến trán Rin. Nhưng Rin hoảng loạn lùi lại, bước chân loạng choạng."Lại đây."Sae nghiêm túc tiến tới, Rin lập tức lùi thêm vài bước."Em bướng cái gì?"Rin mím môi, lắc đầu không nói."Rin."...Quả nhiên sốt rồi.Sae bất lực nhìn con số trên nhiệt kế, quay sang Rin đang cuộn mình trong chăn, đầu vùi vào gối, im lặng như giận dỗi."Cũng đâu phải không đi xem được." Sae ngồi bên giường, cố an ủi em trai thất vọng. "Chiều nay chúng ta đi riêng."Rin vẫn bướng bỉnh giữ im lặng để phản đối. Nỗi bất an của nó không phải thời gian xem cá voi, mà là dù có đi cũng chưa chắc đã toại nguyện. Nếu xác suất thấy cá voi không phải trăm phần trăm, nó chẳng thể yên tâm.Dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc không thấy cá voi.Lúc này, Rin trở nên nhạy cảm, tinh thần mong manh vì cơn sốt hiếm gặp. Là vận động viên, vậy mà nó lại bệnh đúng lúc này, chẳng phải xui xẻo thì là gì?"Vận may của em càng ngày càng tệ." Rin co mình trong chăn, tự giễu, thậm chí bắt đầu bi quan. "Nếu mai không thấy... ngày kia em vẫn đi, đi mỗi ngày rồi sẽ thấy.""Nếu lần này không thấy, đi Iceland cũng được." Sae lập tức đưa ra phương án hợp lý nhất. "Chỗ đó gần, nghỉ ngắn ngày cũng đi được."Nhưng Rin vẫn không vui, cá voi thì nơi nào chẳng xem được."Giờ vốn không phải thời điểm tốt.""Giờ là thời điểm tốt nhất." Rin đột nhiên cố chấp, khiến Sae mất kiên nhẫn, cau mày nhìn nó. "Đây là chuyến đi đầu tiên với tư cách người yêu, hiếm lắm mới có kỳ nghỉ dài thế này, mà cá voi ở Nam Cực khác với nơi khác.""Không giống nhau."Sao lại có cái cảm giác nghi thức kỳ lạ ở chỗ này."Vận may của em có lẽ đã dùng để đổi lấy việc nhìn thấy cá voi rồi" Sae không muốn phí sức thuyết phục em trai bướng bỉnh, chuyển sang an ủi. "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.""...Bù cho em nụ hôn chào buổi sáng. đi"Vẫn còn nhớ chuyện này. Sae bất lực chui vào chăn, chưa kịp phản ứng đã bị Rin ôm chặt."Xem ra tâm trạng em khá hơn rồi."Rin không đáp, chỉ tự mình áp má lên đôi môi hé mở của Sae, tự lấy một nụ hôn muộn màng.Quả nhiên chưa hạ sốt.Sae để người yêu ôm eo, vùi vào lòng anh ngủ say.Ba mươi tuổi rồi, vẫn chẳng thay đổi gì...."Hạ sốt rồi, mặc ấm là được." Rin trịnh trọng đưa nhiệt kế cho Sae còn đang ngái ngủ. Đợi Sae tỉnh táo kiểm tra con số, nó mới thấp thỏm hỏi: "Đi được chưa?""Em không xem giờ à? Mới sáu giờ." Sae bực bội chống người dậy, mới nhận ra Rin đã mặc quần áo dày, bất an ngồi bên giường. "Lại sao nữa?"Sae không hiểu nổi sự nhạy cảm bất chợt của Rin. Họ còn nhiều cơ hội cùng xem cá voi, sao lại coi trọng lần này, mà còn chưa đi, sao đã lo lắng thế."Rốt cuộc em lo cái gì?" Sae hết kiên nhẫn, định cứng rắn ép em trai bướng bỉnh về giường nghỉ, nhưng bị Rin ôm chặt."...Cởi áo khoác ra, bẩn.""Nếu lần này không thấy, sau này chúng ta còn cơ hội quay lại đây không?" Giọng Rin trầm trầm, nó vô thức siết chặt cái ôm. "Năm sau, năm sau nữa... nhiều năm nữa."Sae chẳng biết trả lời sao, vì anh cũng không chắc chắn. Người yêu đầy lo lắng vùi anh vào lòng, nhưng anh chẳng nghĩ ra cách xoa dịu."Lần này chắc chắn thấy." Sae chỉ có thể nói thế để trấn an trái tim dao động của Rin. "Trên mạng bảo không thấy mới là chuyện hiếm."Vậy cũng là một kiểu may mắn."Lỡ mà không thấy, sau này chúng ta nhất định phải quay lại." Rin kiên quyết muốn Sae hứa về tương lai. Nó buông Sae, nghiêm túc nhìn người yêu."Bắt buộc là Nam Cực sao? Nơi khác cũng xem được mà." Sae cảm nhận rõ sự cố chấp của Rin, hiếm khi kiên nhẫn đưa ra giải thích. "Sau năm mới chúng ta không có nhiều thời gian rảnh, mùa du lịch Nam Cực lại chỉ vài tháng, muốn quay lại cũng phải đợi năm sau.""Được không anh hai?"Sae lặng lẽ nhìn ánh mắt kiên định của Rin."Được không?"Lại lặp lại."Được." Sae không muốn dây dưa với em trai bướng bỉnh. "Vài ngày tới vẫn ở đây, các lịch trình sau sẽ vẫn ưu tiên cá voi, đi với em đến khi thấy thì thôi."Trái tim Rin nóng lên, câu "đi với em đến khi thấy thì thôi" của anh hai đáng giá ngàn lời. Trong mắt nó Sae vốn ích kỷ, vậy mà giờ lại đặt cả chuyến đi xoay quanh nó.Nỗi bất an trong lòng Rin tan biến nhiều dưới ánh bình minh cực nam."Nếu anh hai muốn đi đảo Tuyết Khâu xem chim cánh cụt, anh phải mất một ngày đấy.""Anh nói muốn đi bao giờ?""Em thấy anh hai hình như rất thích chim cánh cụt, nhắc tới hai lần rồi.""Còn chẳng phải vì nó giống em?"Câu đùa đơn giản của Sae khiến Rin rung động, anh hai luôn dễ dàng khuấy động trái tim nó. Vẫn còn sốt sao? Mặt lại nóng rồi. Sae nhẹ nhàng cởi áo khoác cho nó, kéo nó vào chăn.Anh hai dịu dàng quá."Chiều đi chỉ có hai chúng ta, chẳng phải tốt hơn?" Sae ôm Rin vào lòng, xoa đầu nó như dỗ dành. "Ngoan.""Ừ." Rin vùi sâu vào lòng Sae, quyến luyến hơi thở người yêu, chẳng mấy chốc mất ý thức.Dù thế, miệng nó vẫn lẩm bẩm gọi anh hai.Quả nhiên vẫn sốt, do nhiệt kế đo nhanh quá sao? Em vội vàng muốn đi thế à. Sae cau mày, bất lực chạm lên trán Rin, gạt mái tóc ướt mồ hôi.Thật ra Sae cũng lo lắng, Rin vốn khỏe mạnh, vậy mà đúng lúc này lại bệnh. Chuyến đi được lên kế hoạch gần như hoàn hảo lại có biến cố thế này. Sae không mê tín, lập tức gạt bỏ ý nghĩ mối tình này sẽ không suôn sẻ, lý trí quy nguyên nhân cho khí hậu Nam Cực và mệt mỏi từ hành trình dài.Nhưng Rin chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung. Nếu thật sự không thấy cá voi, nó sẽ liên hệ đến mối quan hệ này, thậm chí bi quan hơn về tương lai.Dù anh cũng thế.Sae lại cảm nhận được sự bất an của người yêu. Rin ôm anh chặt hơn, ho khẽ."Sẽ thấy mà."Sae bỗng thấy mình như trở về thời thơ ấu, lại là người anh dịu dàng với em trai.Người anh chưa từng làm tổn thương em.Vào lúc này, dường như anh có thể bắt đầu lại.Vậy thì anh sẽ không thất hứa nữa....Rin tỉnh dậy vẫn mơ màng, nhưng cố giữ tỉnh táo, giả vờ bình thường. Nó thấy Sae ngồi trên sofa, chăm chú lướt điện thoại. Ở Nam Cực chỉ có mạng của trại, vậy mà vẫn làm việc, đúng là anh hai."Tỉnh rồi? Uống thuốc đi." Sae nhận ra động tĩnh, ra hiệu nhìn đầu giường, nơi có ly nước ấm và thuốc hạ sốt. "Anh gọi bác sĩ trại đến khám rồi, không đáng lo."Thật sao? Rin cảm thấy tầm nhìn càng lúc càng mờ, nhưng nó bướng bỉnh giữ cơ thể đang chao đảo."...Mấy giờ rồi? Đi được chưa?""Giữa chiều, nhóm sáng đã thấy cá voi về rồi." Sae đưa điện thoại cho Rin đang ngồi trên giường. "Đây là ảnh họ chụp sáng nay."Rin đờ đẫn nhìn ảnh trên điện thoại, đôi mắt xanh lục ánh lên đường cong thanh thoát của cá voi đầu bò nhảy khỏi mặt nước. Chim biển lượn trên trời xanh, cùng cá voi bơi dưới dãy núi băng trắng, tạo nên khung cảnh nó mơ thấy vô số lần.Gần trong gang tấc."Dù trời hơi có tuyết rồi, nhưng thời tiết vẫn ổn." Sae quan sát Rin đờ đẫn, do dự. "...Nghỉ thêm chút rồi đi cũng được.""Giờ đi đi." Rin không để Sae nói hết, chống người đứng dậy, nén ho, nhanh chóng mặc quần áo. "Chúng ta phải đi ngay.""Rin."Sae gọi Rin đang định ra ngoài. Trong cơn mơ màng, Rin cảm nhận được vòng tay người yêu, tiếng tim Sae đập cùng nhịp với nó."Chắc chắn là được."Lên du thuyền, trái tim treo lơ lửng của Rin mới hạ xuống. Dù chưa tận mắt thấy cá voi, nhưng nhóm sáng đã tiêm cho nó một liều thuốc an tâm.Chúng ta sắp thấy cá voi rồi.Lúc này, Rin đau đầu như búa bổ, cảm giác choáng váng càng dữ dội, nhất là trên con thuyền lắc lư. Nhưng niềm háo hức đã át đi sự khó chịu của cơ thể."Say sóng à?" Sae cau mày, nhìn Rin ngồi cạnh. Có lẽ chiều theo sự bướng bỉnh của nó là sai, nên đợi thêm cho ổn rồi hẵng đi.Bác sĩ trại đã cảnh báo tình trạng Rin không khả quan, khuyên Sae chuẩn bị tinh thần, dù phần lớn du khách mắc bệnh ở Nam Cực chỉ nhẹ, nhưng cũng có trường hợp phải dừng chuyến đi để đến nước gần nhất chữa trị.Nếu không để Rin ra ngoài, nỗi bất an của nó sẽ kéo dài hơn."Không." Rin cứng nhắc đáp, mặt tái nhợt, nhưng mắt tập trung nhìn đường chân trời vô tận.Đây là vùng biển Ross nổi tiếng, Rin từng vô số lần nhìn phần này trên bản đồ Nam Cực. Biển này như trái tim Thái Bình Dương ôm lấy lồng ngực Nam Cực, chẳng thể chia lìa.Chúng ta liệu cũng có thể như thế không?Biển Ross trải dài với chỏm băng lớn nhất thế giới, uốn lượn mênh mang. Trên chỏm băng là những vịnh biển, nổi bật nhất là vịnh Cá Voi huyền thoại."Đến rồi—" Tiếng hô của hướng dẫn viên khiến cả hai giật mình nhìn theo, khung cảnh Nam Cực tuyệt đẹp như bức tranh khổng lồ trải ra trước mắt.Gần hơn nữa.Tầm nhìn Rin bị dãy núi tuyết chiếm trọn, bông tuyết ban ngày rơi xuống biển, ngưng kết thành băng, vài bông đáp xuống boong tàu, làm mờ cảnh vật trước mắt. Nỗi lo lắng lại dâng lên, nhưng ngay giây sau, bàn tay Sae khiến nó tan chảy, họ bí mật đan tay dưới lớp áo dày."Đây vốn không phải mùa tốt nhất." Hướng dẫn viên nhận ly rượu sủi từ nhân viên, giải thích với hai vị khách lần đầu đuổi theo cá voi ở Nam Cực. "Nên đôi khi phải chờ rất lâu, hai người đừng lo.""Dù lần này lỡ không thấy, thì trên thế giới vẫn còn rất nhiều cơ hội.""Không giống." Rin khó nhọc lên tiếng, sự nghiêm túc khiến hướng dẫn viên đang định trò chuyện bối rối. "Đây là Nam Cực."Là nơi có thể vứt bỏ mọi luân thường đạo lý, là tận cùng thế giới.Là nơi em muốn, với tư cách con người thuần khiết nhất, thề nguyện tình yêu với anh."Nhưng nơi này cũng bị con người đặt chân đến, đâu còn là vùng đất thanh tịnh."Câu nói vô tình của hướng dẫn viên kéo Rin về thực tại.Chẳng có nơi nào thực sự bỏ lại được đạo đức thế tục.Rin nhớ lại vài ngày qua, chợt nhận ra một sự thật châm biếm, dù ở Nam Cực, nơi nó từng nghĩ có thể trốn khỏi ồn ào, nó vẫn cẩn thận che giấu mối quan hệ này, như bước trên tầng băng mỏng. Che đậy tình cảm này gần như đã thành bản năng của nó.Nó chỉ tự huyễn hoặc, dệt nên câu chuyện cổ tích của riêng mình.Còn anh hai chỉ là khán giả trong vở kịch độc diễn của nó.Trên thế giới này, chẳng có chỗ dung thân cho tình yêu của họ.Chỉ cần anh ở bên em là đủ. Rin cay đắng chấp nhận tương lai của họ với tư cách người yêu chỉ có thể tồn tại trong lòng hai người, nó chẳng thể để cả thế giới biết Sae là người yêu của mình.Chỉ là anh trai nó.Điều đã rõ, vậy mà nó vẫn muốn lấy hết can đảm để thề yêu ở cái gọi là tận cùng thế giới này. Nhưng từ lâu đã lo trước nghĩ sau, vì so với những ủy khuất và bất lực này, em sợ mất anh hơn.Dù cả thế giới biết, em cũng chẳng sao, nhưng em biết, điều đó sẽ khiến anh đau đớn hơn.Em muốn bảo vệ anh. Dù biết không bắt đầu mối tình này mới là bảo vệ anh tốt nhất, nhưng em vẫn muốn giữ lòng ích kỷ đến cùng. Em chỉ có thể cố giảm tổn thương cho anh, vì từ bỏ anh, em không làm được.Nếu anh yêu em như em yêu anh, ít nhất anh sẽ cam tâm chịu đựng nỗi đau này nhỉ.Cảm giác tội lỗi của em sẽ vơi bớt.Sae nhận ra tay mình bị Rin siết chặt hơn, như muốn khóa anh bên cạnh. Nỗi thất vọng trên gương mặt Rin, anh thấy rõ, và anh cũng lờ mờ đoán được lý do Rin cố chấp với Nam Cực.Dù nơi này có thể bỏ lại tất cả, nhưng cũng chỉ tạm thời.Chúng ta vẫn phải trở về thực tại.Nhưng nếu không có thêm tham lam hay dục vọng chiếm hữu, trạng thái hiện tại đã rất tốt.Cũng không phải không thể mãi mãi như thế này. Sẽ chẳng ai đào sâu vào mối quan hệ anh em của họ, những hành động thân mật hơn một chút cũng chỉ bị coi là tình cảm tốt.Chỉ cần giữ nguyên trạng, "vĩnh viễn" cũng không phải không thể."Đừng nghĩ lung tung." Sae bất lực nhìn Rin bi quan, nó vô cảm nhìn sông băng ngoài tàu, trầm tư.Dễ hiểu quá."Vâng." Rin đờ đẫn ngắm bầu trời u ám, tuyết rơi trên mái tóc xanh lục, chậm rãi tan chảy. "Hà... hà..."Mặt càng đỏ hơn rồi. Sae cau mày, nhìn chằm chằm vào Rin thần trí mơ hồ bên cạnh, đưa tay muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của nó, nhưng lại một lần nữa bị em trai né tránh.Lại bắt đầu rồi."...Làm ơn, để em ở lại thêm một chút."Rin đầy mệt mỏi, nhìn Sae với ánh mắt ủy khuất. Sức lực nó đã cạn, buông tay Sae một cách không nỡ. Hình bóng anh hai trong tầm nhìn càng mờ, những bông tuyết trước mặt như đêm ấy ở Kamakura, lất phất rơi, mang anh trai rời khỏi thế giới của nó.Mà nó thì bất lực."Ừ."Nhưng lần này, anh hai kiên định nắm lấy tay nó."Nếu muốn nôn thì nói trước, nôn lên người anh thì em chết chắc.""Biết rồi..." Rin cảm nhận hơi ấm từ tay Sae, lòng ấm áp. "Thấy cá voi là chúng ta về... hà..."Gió lạnh buốt luồn vào cổ áo Sae, khiến anh rùng mình. Họ đã lênh đênh trên biển ba tiếng, nhưng cá voi vẫn bặt tăm."Anh Sae, thời tiết này... chúng ta thật sự đi tiếp sao?"Sae mới nhận ra tay chân mình đã lạnh cóng, gió rét thấu xương.Biết thế này lẽ ra nên đi cùng đoàn sáng sớm. Sae nhìn Rin đang gục trên vai mình, mơ màng chìm vào giấc ngủ, sắc đỏ trên mặt Rin đã biến mất, thay vào đó là sự nhợt nhạt không chút huyết sắc. Một chút tội lỗi hiếm hoi dâng lên trong lòng Sae, nếu Rin không nghe lời anh, có lẽ đã thấy cá voi rồi.Có vẻ không trụ nổi nữa."Rin, mai lại..."Hơi thở của Rin đột nhiên trở nên gấp gáp, nó không kìm được ho sặc sụa, chuyến đi dài càng làm tình trạng của Rin thêm trầm trọng.Muốn nôn quá, không ổn rồi."Rin—"Hướng dẫn viên vội gọi nhân viên mang thùng nước đặt cạnh chân Rin. Sae đỡ Rin dậy, vỗ lưng nó từng nhịp, tiếng vỗ vang trong lồng ngực chật hẹp của nó.Rin cúi đầu nôn khan, dạ dày co bóp đau đớn như sóng cuộn. Nội tạng như bị ép chặt, cổ họng nghẹn lại, cảm giác ghê tởm từ sâu trong cơ thể trào lên. Dạ dày trống rỗng chỉ ép ra axit, bắn xuống đáy thùng. Miệng Rin đầy vị đắng của mật, nước mắt sinh lý trào ra, dính chặt ở khóe mắt."Khụ, khụ..." Rin đổ mồ hôi lạnh, mái tóc dài dính bết trên trán, che đôi mày u ám. Nó nhận ly nước ấm từ Sae, nhưng tay run không kiểm soát, vì tàu lắc mà nước đổ lên áo khoác."Về." Sae dứt khoát quyết định, phớt lờ ánh mắt hoang mang của Rin. "Mai quay lại."Nhưng mai cũng khó ra khơi. Rin biết cơ thể mình chỉ càng tệ, muốn cố thêm chút. Đã đến đây, nó không muốn bỏ dở."Rin."Rin máy móc lắc đầu, hy vọng được anh hai dung túng."Về."Quyết định của Sae luôn khó lay chuyển. Anh chẳng màng người xung quanh, nắm cổ tay Rin, mặc kệ sự kiên trì của nó."Anh Sae cũng vì sức khỏe của anh Rin thôi, vào khoang tàu nghỉ ngơi đi, trên đường về nếu gặp cá voi, chúng tôi sẽ gọi anh ra xem." Lời an ủi của người hướng dẫn khiến Rin không còn cố chấp, cuối cùng chọn thỏa hiệp. Sae không nói không rằn, khoác tay Rin lên vai, cẩn thận đỡ nó đứng dậy."Cần anh cõng không?" Sae miệng thiếu kiên nhẫn, nhưng đã khom người định cõng Rin, lại bị nó quay đầu từ chối."Em đâu còn là trẻ con..."Không phải sao? Sae không tranh cãi, chiều theo em trai bướng bỉnh. Dáng vẻ Rin cố tỏ ra mạnh mẽ chui vào khoang khiến Sae bất lực.Đến lúc này, vẫn muốn làm người yêu lý tưởng sao. Sae nhìn người yêu yếu ớt, chợt thấy xót xa. Nỗi bất an của Rin rốt cuộc từ đâu mà có, rõ ràng anh đã ở ngay bên.Cá voi thì chứng minh được gì, dù thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến mối quan hệ này.Sao lại cố chấp thế, không hiểu.Rin cố giữ tỉnh táo, nhưng chóng mặt nhanh chóng xâm chiếm. Nó ngã vào vai Sae, nắm chặt tay anh, thở gấp. Cảnh vật trước mắt Rin chao đảo, hóa thành xoáy nước cuốn ngoài ý thức. Mùi của anh hai dễ chịu quá... anh hai, anh hai...Sao mỗi lần muốn thực hiện ước nguyện cùng anh, luôn khiến em khổ sở thế này.Sae bất an nhìn Rin ngủ mê trên giường. Gần sáng, tình trạng Rin vẫn không khá, thuốc cấp cứu chẳng hiệu quả. Sae đặt thuốc từ bác sĩ trại lên đầu giường, nghiêm nghị nhìn Rin đẫm mồ hôi lạnh."Tình trạng của Rin có lẽ do nhiễm khuẩn," bác sĩ trại thành thật đề nghị. "Là bác sĩ, tôi nghĩ dừng chuyến đi là lựa chọn sáng suốt nhất."Anh biết chứ.Sae bắt đầu cân nhắc rời Nam Cực để đến nước gần nhất chữa trị. Đây rõ ràng là hạ sách, nhưng anh không muốn kéo dài. Trại dù có cơ sở vật chất xa hoa, nhưng vẫn ở vùng cực băng nguyên, điều kiện có hạn.Sae được nhân viên thông báo, hai ngày tới thời tiết xấu, có thể mưa tuyết và gió mạnh. Kế hoạch trại cũng bị hoãn do thời tiết khắc nghiệt, chỉ giới hạn ở cắm trại ngoài trời gần đó. Với thời tiết hiện tại, họ còn điều kiện bay, nếu lỡ tối nay, phải đợi thêm một ngày.Anh không đợi được lâu thế.Sae lập tức đến khoang nghỉ chung, trình bày ngắn gọn với người phụ trách. Người này nhanh chóng đưa ra giải pháp - ba tiếng nữa có thể cất cánh, chỉ cần cân nhắc điểm đến.Cape Town ở Nam Phi, thành phố cực nam gần châu Âu nhất, nên thời gian về sau ngắn, lại không chênh múi giờ với Paris. Nhưng Nam Phi không phải nước gần Nam Cực nhất, bay từ đây đến Cape Town mất năm tiếng, Sae không muốn Rin chịu đựng trạng thái này trên không lâu thế."Hai người đều mang hộ chiếu Nhật, lựa chọn rất rộng, các nước lân cận hầu như miễn visa. Trại chúng tôi ở đất Mary Byrd, gần trạm khoa học Nga, nước gần nhất là New Zealand." Người phụ trách đưa tablet hiển thị bản đồ cho Sae, giải thích cẩn thận. "Chile và Argentina xa hơn chút, nhưng thời gian bay cũng tương đương. Quan trọng là từ Nam Mỹ về châu Âu tiện hơn từ New Zealand.""Về đường bay, Anh Sae không cần lo, các nước trên đều có chuyến thẳng."Sae cúi nhìn bản đồ trên tablet, trầm tư. Từ hôm qua khi Rin nằm viện, anh đã có một ý nghĩ, giờ là lúc xác nhận.Sae đặt câu hỏi anh từng tra trên mạng, giờ cần câu trả lời chắc chắn hơn. Anh quyết định tiếp quản nửa sau chuyến đi, dù điều này không giống phong cách của anh, nhưng anh muốn, trong khả năng, khiến chuyến đi không uổng phí.Vì Sae hiểu Rin coi trọng chuyến đi này thế nào, biến cố này thật sự ngoài dự đoán. Nếu dừng chuyến đi để chữa trị, sự thất vọng của Rin có thể tưởng tượng được."Vậy New Zealand là phù hợp nhất, Sae." Anh nhanh chóng nhận được câu trả lời, gật đầu, dứt khoát quyết định.Người phụ trách xác nhận kế hoạch với Sae, rồi sắp xếp nhân viên chuẩn bị. Sae tùy ý nằm dài trên sofa, nhận hóa đơn từ nhân viên, ký một chữ đầy phóng khoáng."Xin Anh Sae và Rin chờ thông báo, chúng tôi sẽ cất cánh sớm nhất." Người phụ trách ra hiệu cho nhân viên rót thêm trà cho Sae, trịnh trọng đưa một phong bì tinh xảo. "Chúng tôi rất tiếc vì trải nghiệm chuyến đi không tốt, đây là thư mời bù đắp từ trại, bao gồm mọi chi phí trong trại. Mùa du lịch Nam Cực bắt đầu từ tháng Mười Một, chúng tôi chân thành mời hai người quay lại năm sau, khi đó sẽ mang đến dịch vụ tốt hơn."Đúng ý anh. Sae nhớ lại lời hứa quay lại với Rin, nhận phong bì, định về khoang nghỉ.Có thư mời cụ thể thế này, chắc Rin sẽ vui.Sae đẩy cửa khoang, hơi lạnh ùa tới, gió tuyết luồn qua cổ áo, khiến anh rùng mình. Đã sáng ở Nam Cực, trời vẫn tối, gió tuyết gào thét, như muốn xé toạc bầu trời. Sae khó nhọc bước qua màn tuyết, ngược gió, lạc vào hỗn loạn.Rời đi tối nay là sáng suốt. Sae bước nhanh, nhưng chỉ vài bước, anh dừng lại, vì trong khoảnh khắc ngẩng lên, anh nghi mình gặp ảo giác.Đêm ở Hokkaido, tại tang lễ, như hiện ra trước mắt."Anh hai..."Rin mặc áo ngủ mỏng manh, ngơ ngác đứng giữa gió tuyết, nhìn anh.Muốn gì nữa đây."Em muốn bị đông chết à?"Sae bực bội lao tới, xác nhận đây không phải ảo giác. Rin thật sự đứng đây, vô thức để gió tuyết quật vào người. Gương mặt Rin tái nhợt, đờ đẫn, khiến Sae hết kiên nhẫn, đồng thời đau đầu vì sự bướng bỉnh của nó."Em lại phát điên gì?"Sốt hỏng não rồi sao?Sae nắm cổ tay Rin, kéo nó về khoang nghỉ. Chỉ chạm vào cổ tay đã khiến anh lo lắng. Rin điên rồi sao? Điều gì khiến nó bò khỏi giường, ra ngoài? Nó đứng đây bao lâu rồi?Sao lúc nào cũng gây phiền thế này.Đùng— Sae đóng sập cửa khoang, tiếng vang chói tai. Lâu rồi anh không bực bội thế, định trách Rin vì hành động gần như điên rồ, nhưng dừng lại.Người em trai trước mặt ánh mắt mơ màng, cúi đầu ủ rũ, như chẳng biết chuyện vừa xảy ra."Ngủ đi, lát đi New Zealand." Sae cố không nói lời tổn thương với em trai đang bệnh, nhưng vẫn không hiểu hành động tự hủy của Rin. "Vừa nãy họ đưa thư mời năm sau quay lại, chúng ta năm sau..."Chưa nói hết, Sae đã bị Rin ôm chặt, dù là người bệnh, sức chẳng hề yếu. Sae cảm giác như bị Rin bóp vụn, cả người bị cái lạnh của nó bao bọc. Anh nghe tiếng thở nặng nề, cảm nhận cơ thể Rin run rẩy."Anh đi đâu?" Giọng Rin trầm thấp, hoảng loạn. "Anh đi đâu... đi đâu..."Trái tim Sae rung lên, anh mới nhận ra người yêu đang bất an đến đỉnh điểm. Chỉ hai mươi phút đến khoang nghỉ chung, Rin đã lo lắng đến mức chống cơ thể yếu ớt, dựa vào bản năng tìm anh."Đi đâu?"Hơi thở Rin gấp gáp, không ngừng hỏi."Đi đâu?""Đi sắp xếp hành trình tiếp theo... này."Sae cảm nhận Rin thần trí mơ hồ luồn tay vào vạt áo anh, mập mờ chạm lên bụng dưới nhạy cảm."Đầu óc em thật sự hỏng rồi.""Muốn làm..." Rin ý thức mơ hồ, thẳng thắn bày tỏ dục vọng, đẩy Sae xuống giường, hôn loạn xạ. "Đánh dấu anh, anh sẽ không biến mất..."Sae chẳng ngờ dục vọng chiếm hữu của Rin lại mãnh liệt thế, nhất là trong tình trạng này. Rin như động dục, liếm hôn xương quai xanh, cổ, và má anh.Thế này mà còn hứng sao? Sae khó hiểu nhìn Rin đang hít thở mùi anh."Lành bệnh rồi làm, ngủ đi." Sae ngăn Rin, bất lực cởi áo khoác, kéo nó vào chăn nằm cùng. "Năm sau quay lại.""Ừ... anh hai... anh sẽ không bay đi chứ..." Rin cố mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn chằm chằm Sae, như muốn dùng ánh mắt khóa anh bên mình. "Sae...""Em đúng là ảo giác thật." Sae cúi nhìn Rin, ánh mắt đầy sự kiên định an lòng. "Sẽ không đâu."Sae đưa tay vuốt tóc trước trán Rin, lọn tóc xanh lục quấn quanh ngón tay, cuốn chặt mọi cảm xúc của anh, lấp đầy trái tim.Cảm giác được cần mãnh liệt hóa ra khiến người ta trọn vẹn thế này.Rin vùi vào lòng Sae, nghe nhịp tim anh. Anh hai lại đáp lại lời thề của nó, có thể tin anh không?Anh hai, sẽ thất hứa như trước kia không?Sẽ không.Sae lặp lại câu trả lời trong lòng....Mùa hè ở đảo Nam New Zealand đang là mùa du lịch, vạn vật xanh tươi, cây cối um tùm. Bầu trời xanh trong như bức màn, điểm xuyết mây trắng, mềm mại như lụa tô điểm dãy núi xa, như mộng như ảo.Nhưng buổi trưa thanh thản này chẳng phải điều Rin muốn sau khi vừa khỏi bệnh. Chuyến đi Nam Cực kỳ vọng bấy lâu lại kết thúc vội vã, thậm chí còn phí vài ngày trong bệnh viện. Quan trọng hơn, giờ là chiều cuối năm, mà nó vẫn nằm trên giường bệnh trong phòng bệnh viện.Ảo tưởng cùng người yêu đón năm mới ở Nam Cực tan biến.Bực bội.Nhưng điều an ủi duy nhất là anh hai mấy ngày nay gần như không rời nó, nỗi bất mãn của Rin vơi đi nhiều."Sau này ít ngày nghỉ, có thể đi du lịch ở châu Âu."Lời mời thẳng thắn của Sae khiến Rin bớt hoang mang về tương lai, những cảm xúc tiêu cực lúc bệnh cũng giảm dần khi sức khỏe khá lên, dù vẫn còn chút không cam lòng.Rin nằm trên giường bệnh, khung cảnh ngoài cửa sổ khiến nó hơi thất vọng. Ngày kia phải về, chuyến đi quý giá lại kết thúc thế này.Mà anh hai thì như chẳng quan tâm.Lại nhìn điện thoại, nhắn tin với ai sao? Không gõ chữ, chắc đang xem gì. Rin lén liếc Sae ngồi bên cửa sổ, lòng đầy nghi ngờ.Vì mấy ngày bệnh nặng, mỗi lần tỉnh dậy, nó đều thấy anh hai chăm chú nhìn điện thoại, công việc... bận thế sao?Đang lúc Rin nghiêm túc quan sát Sae, anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như đã hiểu rõ mọi chuyện nhìn thẳng vào nó, khiến Rin vội giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác."Chiều nay em có thể xuất viện, tối ăn xong chúng ta về khách sạn." Sae hiếm khi lên kế hoạch cho người yêu, Rin nghiêm túc lắng nghe. "...Không đặt được nhà hàng Michelin, cái đấy phải đặt trước một tháng.""Sao không dùng danh tiếng của anh?"Sae thấy em trai mới khỏi bệnh thật to gan, dám châm chọc anh."Im đi, đó là tự do của anh.""Vậy mấy ngày anh nhìn điện thoại là vì cái này?""Anh không rảnh rỗi thế." Sae sớm nhận ra Rin đang quan sát anh, nhưng anh thấy không cần ngăn cản hành vi này của Rin, dù có nói nó cũng chẳng sửa."Tối nay đến trang trại rượu ăn."Trái tim Rin ấm áp, cảm giác được anh hai sắp xếp thật tuyệt. Dù đã quen tâm trạng bị hành động của Sae chi phối, nhưng anh chủ động lên kế hoạch hẹn hò vẫn khiến nó thấy mới mẻ.Hơn nữa, linh cảm mách bảo Rin rằng, việc anh hai mấy ngày nhìn điện thoại chắc chắn liên quan đến nó.Dừng lại, đừng tự mình đa tình.Nhà hàng tựa núi kề hồ, kiến trúc gỗ truyền thống hòa cùng mặt hồ, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Họ ngồi đối diện nhau trước bàn ăn ngoài hiên, cùng thưởng thức bữa tối.Được cùng người yêu thưởng thức đồ ăn ngon đúng là hạnh phúc vô bờ.Ánh mắt Rin hoàn toàn bị Sae thoải mái và hoàng hôn tuyệt đẹp chiếm giữ. Gió chiều hè mang theo hương nho từ vườn nho, khiến lòng Rin xao xuyến."Rượu ở đây không tệ." Rin nhấp ngụm Riesling, rượu nhẹ, hương hoa thanh nhã xen chút ngọt ngào lưu luyến nơi môi."Anh bảo người mang vài chai về khách sạn."Sae thong thả cắt thịt bồ câu nướng, như lời mời."Về uống cùng.""Rồi sao?""Tùy em."Anh hai hôm nay đang cố bù đắp tiếc nuối của chuyến đi này.Đêm hè New Zealand dễ chịu, tiếng ve kêu râm ran. Nhưng khung cảnh ngoài cửa sổ chẳng ai ngắm, trong phòng khách sạn vang tiếng môi lưỡi quấn quýt. Đôi tình nhân không được trời ban phước, nhưng vẫn cố chấp ngã lên sofa, say mê hôn nhau.Bình rượu vang trắng cạn đáy, ly cao chân mang hương hoa quả nghiêng ngả trên bàn trà, vành ly lấp lánh dưới ánh trăng bạc."Say à?" Rin ôm eo người yêu, hôn nhẹ lên má Sae. "Cũng chẳng uống nhiều.""Không." Sae ổn định hơi thở, áo ngủ trượt xuống cánh tay, lộ bờ vai hồng bởi rượu. "Chẳng phải muốn làm sao?""Anh hai muốn làm à?"Sae thường trả lời câu này bằng hành động. Anh cụp mắt, chậm rãi quàng chân lên eo săn chắc của Rin. Rin cúi xuống hôn người yêu ngà say, cởi áo ngủ lỏng lẻo của Sae, chạm vào da thịt anh khao khát bấy lâu.Hình như thật sự say rồi. Ánh mắt nóng bỏng của Rin khóa chặt Sae, khóe mắt anh ửng đỏ, màu xanh lục ánh lên men say, khiến Rin ngây ngất."Lên giường." Sae bị hôn đến mềm nhũn, ngửa cằm, nheo mắt, để Rin bế ngang lên giường."Hôm nay sao lại cho em bế thế này?""Có làm không?"Giả vờ giận thật đáng yêu. Rin kìm nén kích động, hình như phát hiện chút tâm tư của Sae. Hôm nay Sae uống nhiều rượu, có lẽ muốn gỡ bỏ gánh nặng trong lòng.Vì em sao? Rin không dám đoán ý Sae, có thể anh chỉ muốn uống thêm vài ly, vì anh hai chẳng phải người chú trọng tình tứ.Chưa kịp nghĩ thêm, Sae say men vòng tay qua cổ Rin, môi họ dính chặt, trao đổi hơi rượu ngọt ngào. Mỗi tấc da chạm nhau trở nên bỏng rát.Rin hít sâu, mút lưỡi mềm nóng của Sae, hương rượu lan tỏa. Bụng dưới nó nóng rực, dục vọng kìm nén bừng tỉnh, vật cứng cách lớp vải cọ vào đùi trong mỏng manh của Sae."Rin..."Sae thở dài, mập mờ nhìn Rin."Năm mới vui vẻ."Ừ, đây là năm mới đầu tiên chúng ta đón với tư cách người yêu.Sẽ còn nhiều năm mới nữa.Trong nụ hôn mãnh liệt, Rin luồn tay vào kẽ chân hé mở của Sae, xoa nắn. Khi chạm đến vùng nhạy cảm giữa chân, nó dừng lại.Ướt quá."...Mỗi lần em đều làm lâu lắm." Sae ánh mắt mơ màng, ngã vào lòng Rin, cố giữ tỉnh táo, bình tĩnh giải thích."Sợ anh đau mà.""Buồn ngủ rồi, làm nhanh rồi ngủ."Đúng là phong cách của anh, say rồi mà vẫn cứng miệng. Rin bật cười, cúi mắt ngắm người yêu mở cơ thể vì mình, chuẩn bị giải tỏa dục vọng kìm nén mấy ngày qua."Cho em xem anh làm thế nào được không?""Em đúng là sở thích kỳ quặc."Sae ánh mắt đầy dục vọng, đưa tay xuống giữa chân, ngón tay luồn vào lối vào ướt át, khuấy động chất lỏng bên trong. Tay còn lại ấn vào gốc đùi, thả lỏng cơ thịt xung quanh, cuối cùng dùng cả hai tay kéo hai bên lối vào, mở ra đường vào cho Rin.Thật ra muốn lắm đúng không. Rin nhìn người yêu mở rộng, nhẹ nhàng nghịch lọn tóc màu đậu bên tai Sae, khóe mắt anh càng đỏ. Họ đã làm tình vô số lần, Rin hiểu rõ nhu cầu của Sae trong chuyện này, như giờ là muốn nó vào thẳng vấn đề."...Năm nay chúng ta nhất định quay lại Nam Cực vào mùa du lịch." Rin cúi xuống, môi kề bên tai đỏ ửng của Sae, nhẹ nhàng đẩy vật đã cương cứng vào người yêu khao khát. "Chúng ta hẹn rồi.""Cá voi thì..." Sae nắm cánh tay Rin chống bên cạnh, mượn lực thả lỏng cơ thể bị lấp đầy. "Nửa đầu năm có thể xem ở châu Âu..."Rin lắc đầu, hôn lên môi Sae."Em muốn đợi đến nửa cuối năm." Rin đẩy vào sâu nhất, cảm nhận người trong lòng run rẩy. "Thật ra cá voi không còn quan trọng... chỉ là muốn đến nửa cuối năm, vẫn được ở bên anh.""Nếu anh thất hứa...""Sẽ không..." Sae mơ màng nhắm mắt, nâng hông chậm rãi nuốt trọn dục vọng của Rin. "Nửa đầu năm chúng ta có thể đi nơi khác..."Trái tim Rin đập nhanh khi nhìn Sae đẫm mồ hôi thơm trong lòng, nó muốn nói thêm nhiều ước vọng lãng mạn, vì anh hai giờ cho nó cảm giác sẽ chiều chuộng vô điều kiện, như thần linh."Ừ, còn muốn đi Ý.""Còn muốn đến Orléans xem săn chim ưng...""Đều đi với em... ah, ừ..." Sae vừa nói xong bị Rin đẩy mạnh, khiến anh ngửa đầu rên ngắn, bị liên tục va chạm đến căng bàn chân. "Rin..."Sae say nửa tỉnh nửa, nhận ra câu này chắc... sát thương lớn."Vậy em phải lên kế hoạch trước cho năm sau, cả năm nữa... nhiều năm nữa..."Sae trong những va chạm nhanh khẽ gật đầu, đồng ý. Bên tai là lời thì thầm cuồng nhiệt của Rin, Sae chỉ có thể để những âm tiết vỡ vụn trào qua kẽ răng, vật cứng trong anh xâm chiếm, chạm đến điểm nhạy cảm nhất, mỗi lần va mạnh khiến anh tan rã."Thích lắm... Sae, Sae..."Giường rung lắc theo những va chạm mãnh liệt. Rin cảm thấy trái tim chẳng chứa nổi tình yêu dành cho Sae, những cảm xúc dư thừa khiến nó khó thở. Người yêu ngà say tối nay như cái bẫy nó tạo ra, ngoan ngoãn để nó khóa trong lòng chiếm đoạt, thậm chí vô điều kiện hứa hẹn với nó.Đang mơ sao?Rin bóp eo thon của Sae, theo bản năng xâm nhập lối vào mềm mại ướt át, dục vọng dồn nén cả tuần bùng phát, tan chảy trong cơ thể Sae."Rin, nhanh quá..." Rin mạnh mẽ tách chân run rẩy của Sae, vật lớn trong anh va chạm dữ dội. "Hà... ah..."Rin đưa tay xoa nắn ngực mềm của Sae, thịt mềm trong tay rung lắc theo nhịp va chạm, như tuôn ra từ kẽ tay. Dương vật thô dài phủ đầy chất lỏng từ lối vào, không chút cản trở phá mở cơ thể Sae, chạm vào lõi nhạy cảm nhất, thành hang bị cọ xát nhanh chóng nóng lên, không ngừng mút lấy dục vọng cứng rắn.Rin say mê hôn người yêu mơ màng,dương vật được ngậm lấy dần nhuộm màu trắng sữa, lấp lánh chất lỏng. Sae Sae siết chặt bụng, tay nắm chặt ga giường, thở gấp gáp, khoái cảm khiến anh nâng hông ướt át, lối vào co bóp mút chặt gốc côn thịt đầy gân xanh, tiếng nước róc rách.Sae bị men say và sóng tình nhấn chìm, cả người tỏa dục vọng nồng nàn. Nước bọt và rên rỉ trào qua môi hé mở, tóc màu đậu dính lên má đỏ hồng. Vật cứng phá lõi, ép chất lỏng bên trong, một dòng nhiệt nữa thấm qua thành thịt, chất lỏng từ nơi giao hợp trào ra, thấm ướt áo ngủ dưới thân."Rin... Rin..." Sae mơ màng gọi tên người yêu, rượu là cái cớ để anh buông thả, bị cơ thể nóng bỏng khóa trong lòng xâm chiếm, khoái cảm chồng chất khiến anh ôm vai rộng của Rin, tham lam nuốt Rin sâu hơn.Chẳng biết ai nuốt ai.Lọn tóc xanh lục của Rin dính lên trán Sae, họ say mê hôn lưỡi, chất lỏng dính kéo sợi giữa môi, ánh men say quấn chặt hai cơ thể giao hợp. Tiếng thở gấp chồng lên nhau, thịt mềm bị xâm nhập đến lật ra, lại bị đẩy mạnh vào lối ướt."Ah... ah... hà..."Trong khoảng trắng, khoái cảm bùng nổ, lan khắp dây thần kinh. Đầu dương vật đâm thẳng vào lõi hang, tinh dịch đặc sệt phun ra không thể ngăn nổi, từng đợt đánh vào thành hang, chất trắng dư thừa chảy ra khi dương vật thô cứng ra vào, hòa với chất lỏng dính treo ở gốc đùi Sae.Cao trào lần này kéo dài, trong những hơi thở lộn xộn liên tục phóng ra. Cuối cùng, họ ngoi lên từ hồ khoái lạc, trao nhau một nụ hôn ướt át."Thoải mái thế sao... đã thành ra thế này..." Rin lại buột miệng nói lời tục, ngón cái xoa môi hé mở của Sae, luồn qua kẽ răng, khẽ mở miệng anh. "Khen em được không?"Mỗi lần làm tình, Sae chỉ kêu tên nó và vài tiếng rên rời rạc, những lời tình tứ trên giường chẳng bao giờ có. Rin nhiều lần cố dẫn dắt Sae đang mê muội nói lời tục như nó, nhưng không thành.Thật ra khi đồng đội trong đội bàn về chuyện nam nữ, nó cũng lặng lẽ nghe, những lời tục tĩu vượt ngoài tưởng tượng khiến nó phấn khích, nhưng giả vờ không quan tâm anh hai trước đây cũng là đồng đội của họ, chắc nghe không ít.Nói thẳng về bộ phận sinh dục hay quá trình làm tình quá xấu hổ, cả những biệt danh thân mật, chính Rin cũng chẳng nói ra. Với nó, chỉ cần lời khen đơn giản là đủ, nhưng Sae keo kiệt ở điểm này, ngay cả rên to cũng hiếm, những lời ấy lại càng quý giá."Sae..." Ngón cái của Rin bị lưỡi mềm của Sae bao lấy, răng cọ lên đốt ngón, nó đẩy mạnh, để lại dấu răng nhạt. "Hôm nay anh dịu dàng lắm...""Đừng nói thế, nghe khó chịu." Sae má hồng, anh không bảo thủ về tình dục, nhưng nghĩ đến cậu em đáng yêu ngày nhỏ nói lời tục tĩu lại thấy không quen. "Muốn nói lâu rồi, làm tình có thể im lặng chút không""Vậy anh khen em." Rin u oán nhìn anh hai thiếu kiên nhẫn, bất mãn hôn lên. "Anh chẳng phải cũng thích nghe sao, mỗi lần anh đều phản ứng mạnh...""Nếu em thật sự làm anh mang thai được thì hẵng nói." Sae nhắm mắt, một câu phá tan ảo tưởng trẻ con của Rin."Chẳng biết đầu óc em chứa gì."Sae nghĩ câu này sẽ khiến Rin điên cuồng chiếm đoạt trong dục vọng, nhưng không ngờ Rin dừng lại, vật vẫn cứng nằm trong anh, bất động.Sao đột nhiên..."Anh hai, nếu chúng ta thật sự như người khác, công khai kết hôn thì tốt biết bao." Rin nghiêm túc nhìn Sae, ánh mắt đầy tiếc nuối. "Em cũng muốn ngày nào cũng đeo nhẫn đôi, nói với cả thế giới anh là người yêu của em."Sae khẽ thở ra, đôi mắt ngà say thoáng chút uể oải.Những xa xỉ đã quyết bỏ qua, sao lại nhắc đến."Em cũng muốn cùng vợ bàn xem con chúng ta giống ai, tưởng tượng tương lai được mọi người chúc phúc... cha mẹ sẽ vui, mọi người đều hạnh phúc." Rin cúi đầu cười khổ, nói lời thật lòng. "Là em quá tham lam, cứ nghĩ chỉ cần ở bên anh là đủ, có thể giữ mọi thứ làm bí mật.""Nhưng em vẫn, vẫn khó mà thỏa mãn." Nếp nhăn trên trán Rin được ngón tay Sae vuốt phẳng, nó trịnh trọng nắm tay anh trên mặt mình, hôn vào lòng bàn tay. "...Kiếp sau chúng ta làm một cặp đôi bình thường, được không?""Chẳng cần những chuyến đi làm lời hứa, anh cũng sẽ không bay đi."Sae né ánh mắt Rin, lòng trăm mối ngổn ngang."...Chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ, anh hai từng trải qua, em còn chưa được thử." Rin dùng giọng đùa để che giấu nỗi buồn, gượng cười. "Nếu chúng ta có con, chắc chắn đá bóng rất giỏi, đúng không?"Những lời đùa như mộng mơ trong mắt Sae, lúc này lại khiến anh trăm cảm xúc đan xen. Mũi họ chạm nhau, bốn mắt giao nhau, dùng ánh nhìn giấu đi tình cảm dệt nên những giấc mơ không thể."Chúng ta sẽ cùng đi dã ngoại mùa xuân, đá bóng..." Rin thành kính hôn môi Sae, hơi thở run rẩy phả lên má anh. "Em và anh còn có thể nắm tay dưới nắng, là cặp vợ chồng bình thường nhất.""Ừ."Lần này Sae không ngăn những ảo tưởng ngớ ngẩn của Rin, chỉ thở dài cay đắng, kiên định ôm chặt người yêu đang ủy khuất."Vậy tối nay em phải cố gắng."Rin ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Sae với biểu cảm phức tạp."Chẳng phải muốn cùng con đi dã ngoại, đá bóng sao?"Có lẽ vì rượu, hay bị người yêu ảnh hưởng, anh vốn chỉ dung túng những ý nghĩ ngây ngô của Rin, giờ sao lại bắt đầu mơ mộng.Chắc vì, anh cũng muốn kiếp sau được làm một cặp đôi bình thường với em.Rin..."Còn tiếp tục được không?"Itoshi Rin nhẹ nhàng đỡ lấy người vợ duy nhất trong trái tim mình từ phía sau. Người yêu nằm trong vòng tay anh không đáp lời, chỉ nghiêng đầu trao anh một nụ hôn sâu. Nơi hai cơ thể hòa quyện đã trở nên ướt át, chất lỏng trắng đục chảy từ gốc dương vật xuống túi tinh, đọng lại trên chiếc khăn lót bên dưới.Tư thế này cho phép Rin chạm đến nơi sâu nhất trong Sae, đánh thức phần mềm mại nhất trong trái tim anh. Mỗi lần Rin đẩy mạnh từ phía sau, Sae đều cảm nhận rõ rệt cảm giác tê dại khi chất lỏng bị ép ra từ lối vào.Sae, trong cơn say men, ngả đầu dựa vào vai rộng của Rin, tứ chi rã rời. Đôi chân anh bị Rin mạnh mẽ tách ra, để người yêu tập trung sức lực va chạm vào nơi sâu thẳm nhất."Thoải mái đến mức này rồi sao." Rin dùng tay nâng phần đầu mềm oặt của Sae, giờ chỉ còn rỉ ra chút chất lỏng trong suốt, nhỏ giọt xuống đùi. "...Xem ra sau này phải dùng tư thế này thường xuyên.""Ư... ừ..." Sae bị Rin giữ chặt eo từ phía sau, vùng bụng phẳng lì nổi lên một khối rõ rệt. Hai bàn tay họ cùng đặt lên vùng da ấy, mười ngón đan chặt vào nhau.Hai chiếc nhẫn va chạm vào nhau như thể đang ban phước cho khối gợn sóng nơi bụng."Anh thấy em đã cố đủ chưa..." Rin nghiêng đầu hôn lên tai Sae, tay còn lại tùy ý xoa nắn vùng ngực căng đầy của anh. Phần dưới vẫn không ngừng đẩy lên, chất lỏng trước đó đã tràn đầy giờ bị giữ lại nơi sâu nhất. "Đã đầy đến mức không chứa nổi nữa rồi.""Chưa đủ..." Sae mơ màng ngửa hông, bản năng muốn giữ tinh dịch sâu hơn, say men bị những lời tục tĩu của người yêu ảnh hưởng, thốt ra lời trước đây anh tuyệt đối không nói, "Bắn vào sâu nhất..."Lưng Sae áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Rin, nhấp nhô theo từng nhịp. Lúc này, anh cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập của Rin, hơi ấm nóng bỏng từ cơ thể anh, thậm chí khiến Sae lầm tưởng Rin đang sốt.Lại một lần nữa đạt đỉnh, Sae căng cứng người, ngã vào vòng tay Rin. Khoái cảm khiến anh run rẩy, chất lỏng trào ra từ nơi giao hợp, chảy không ngừng từ lối vào, đồng thời siết chặt lấy dương vật đang phóng thích bên trong anh."Giống em... chắc hẳn sẽ rất đáng yêu, Sae..."Những tưởng tượng của Rin bất ngờ khuếch đại khoái cảm lên gấp bội. Sae mơ màng đón nhận sự chiếm hữu của Rin, trong đầu dần hiện lên giả định của anh.Nếu... nếu điều đó thực sự có thể...Thì anh muốn chúng ta không còn bất kỳ tiếc nuối nào.Không giống như chúng ta bây giờ.Sae đẫm mồ hôi, thở hổn hển, những lọn tóc màu hạt dẻ rối bời dính vào má, khiến anh trông càng thêm mềm mại. Rin cúi xuống nhìn người yêu, rồi trao anh một nụ hôn dài, sâu đậm.Đôi mắt đẹp tinh xảo của Rin chiếm trọn tầm nhìn của Sae, khiến trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai bàn tay đan chặt đặt trên bụng anh, cảm nhận sự tràn đầy bên trong, cùng mơ về một gia đình viên mãn."Rin..."Lại một lần bùng nổ đầy yêu thương trong cơ thể, khiến trái tim vốn điềm tĩnh của Sae trở nên hỗn loạn.Giống em...Cũng không tệ.
Quả nhiên không thể dừng lại. Trong căn phòng ngập tràn dục vọng, hai người không ngủ không nghỉ. Dù mấy ngày qua luôn kề cận, họ đều khao khát sự gần gũi này. Sau chuyến đi, họ lại phải xa nhau nửa tháng. Không nghĩ ngợi nhiều, cả hai quyết định dành ngày cuối trước khi về để thỏa mãn khát khao của nhau."Ngày đầu năm mới thế này có ổn không.""Anh chẳng phải rất thích sao.""Ước gì anh lại say lần nữa." Rin mê đắm hương vị trên người Sae, hôn lên người yêu trong vòng tay. "Tối qua...""Dừng." Sae cắt ngang lời tình tứ sắp tuôn ra của Rin, mặt không đổi sắc đẩy anh ra. "Ăn tối ở khách sạn xong, ra ngoài đi dạo.""...Anh còn sức sao.""Đừng xem mấy thứ linh tinh trên mạng. Về lý thuyết, kiểu gì cũng xuống giường được." Sae điềm tĩnh ngồi dậy, phá vỡ bầu không khí vốn đang nồng nàn. Anh cầm điện thoại trên đầu giường lướt xem, khiến Rin tò mò ghé đầu nhìn. Màn hình điện thoại đột nhiên tối đen."Anh, rốt cuộc anh giấu em chuyện gì." Rin cau mày, ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Sae bình thản. "Mấy ngày nay anh cứ nhìn điện thoại suốt.""Có người khác để chat à?""Em hỏi xong chưa, lát nữa sẽ biết." Sae lại nhìn vào màn hình, ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng. "Chắc em gặp may lắm.""...Gì cơ."Sae hiếm hoi úp mở, nhưng với vẻ không chắc chắn, khiến Rin thực sự tò mò.Đây là thứ mà ngay cả anh trai toàn năng cũng không chắc chắn."Vậy là anh đang lên kế hoạch sao." Rin phấn khích đoán."Ừ."Sae hiếm hoi thừa nhận anh đang chuẩn bị cho chuyến đi của họ. Dù chưa biết kế tiếp là gì, Rin đã bắt đầu mong chờ. Món quà bất ngờ của anh trai sẽ là gì? Như ngày ở Madrid, đưa anh ngắm cảnh sao?Có lẽ để bù đắp tiếc nuối của chuyến đi này.Dù thế nào, em sẽ trân trọng món quà từ anh.Họ lên đường."Đường xa đấy, em ngủ một lát đi." Sae một tay cầm điện thoại, tay kia xoay vô lăng. "Khoảng một tiếng.""Trong xe có định vị.""Kệ anh." Sae bực bội nhếch môi. "Ngủ đi."Rin ngoan ngoãn nhắm mắt, mang theo kỳ vọng. Trời dần tối, âm nhạc du dương trong xe khiến anh cảm giác như cùng Sae rời khỏi vũ trụ.Đây là chuyến đi chỉ của hai chúng ta.Rin chợt nhớ bài hát Sae thích thời trẻ, "Thủy Tinh" (Mercury).Giai điệu không phải gu của anh, nhưng bài hát này là ngoại lệ trong danh sách nhạc, đến nỗi anh thuộc lòng lời bài hát."Nếu hai ta cùng nhảy đến bình minh,Anh sẽ đưa em đến nơi rực rỡ hơn."Hồi trẻ, Rin từng suy diễn quá mức, muốn qua sở thích của Sae để đoán tâm tư anh, trăn trở liệu câu hát này có ẩn chứa cảm xúc của Sae. Khi ấy, anh nghĩ Sae không phải người đa cảm, ý tưởng bày tỏ qua nhạc là không thể. Nhưng giờ, lời bài hát lại hiện ra rõ ràng trước mắt anh.Anh luôn tự áp đặt ở những chỗ kỳ lạ.Rin từng tra cứu ý nghĩa của Thủy Tinh vì bài hát, cố đoán mò tâm tư Sae một cách gần như vu khống. Nhưng Wikipedia chỉ toàn bài phổ khoa học, khiến Rin thời đó thất vọng.Giờ đây, Rin bừng tỉnh, vì chẳng cần tưởng tượng nữa—định mệnh của họ đã được an bài."Rin."Rin giả vờ lim dim, làm như vừa tỉnh, chậm rãi mở mắt."Tới rồi."Rin cuối cùng thấy rõ màn hình điện thoại của Sae, bí mật hé lộ. Một giao diện ứng dụng lạ, hiển thị hình ảnh Trái Đất thu nhỏ, với một dải màu xanh ngọc trôi nổi, lướt qua dãy núi và các mảng kiến tạo, sáng rực trong ánh sáng mờ ảo trong xe.Em biết là gì rồi.Rin đột nhiên hồi hộp. Anh không nhìn ra kính chắn gió, nơi có bất ngờ anh đã hình dung, mà nhìn vào gương mặt bình thản của Sae."Xuống xe đi."Màn hình chuyển sang bảng phân tích rõ ràng.Sập— khi cửa xe đóng lại, Rin ngẩng lên nhìn bầu trời.Khoảnh khắc em lại yêu anh lần nữa.Bầu trời đêm tĩnh lặng được ánh cực quang Nam cực nhuộm hồng tím, hòa quyện với sắc xanh thẳm nơi chân trời, lướt nhẹ giữa muôn vàn vì sao. Cả ngọn núi như ngập trong màu sắc mộng ảo, làn gió hè dịu dàng khiến trái tim họ gợn sóng, quấn quýt linh hồn họ vào nhau.Đôi mắt xanh ngọc của Rin phản chiếu dải sáng hồng xanh, giờ đây anh tràn ngập hạnh phúc, mọi tiếc nuối tan biến.Thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc trái tim rung động, cả thế giới đứng yên, chỉ còn tiếng thở của anh và em."Quả nhiên em gặp may thật."Rin quay đầu nhìn người yêu, màu hạt dẻ của Sae hòa lẫn ánh hồng, khắc sâu vào mắt anh.Đêm ấy, cực quang đẹp mê hồn, in trên gương mặt tĩnh lặng của Sae, khiến Rin mãi không quên. Đôi mắt xanh giống anh ngập sắc hồng xanh lãng mạn, nhịp tim Rin vang vọng trong đêm tĩnh mịch."Ừ."Thực ra, may mắn lớn nhất của em là được gặp anh."Thích không."Sae xoay người đối diện Rin, trao đổi khung cảnh trong mắt nhau.Thịch, thịch, thịch.Lần này, Sae bước tới chỗ nó, không chút do dự."Thích."Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi Rin, trong khoảnh khắc bầu trời bày tỏ với Trái Đất, họ nói với cả thế giới về tình yêu của mình.Thủy Tinh, hành tinh nhỏ nhất trong tám hành tinh Hệ Mặt Trời, nằm trên quỹ đạo gần Mặt Trời nhất, cũng là hành tinh duy nhất có cộng hưởng quỹ đạo 3:2 với Mặt Trời.Rin từng ví mình là vì sao, quấn quýt quanh ánh trăng trong tim bằng tình yêu nồng cháy.Nhưng giờ đây,Em lại là Thủy Tinh si mê.Vì anh không chỉ là ánh trăng của em,Mà còn là mặt trời của em.
Quả nhiên không thể dừng lại. Trong căn phòng ngập tràn dục vọng, hai người không ngủ không nghỉ. Dù mấy ngày qua luôn kề cận, họ đều khao khát sự gần gũi này. Sau chuyến đi, họ lại phải xa nhau nửa tháng. Không nghĩ ngợi nhiều, cả hai quyết định dành ngày cuối trước khi về để thỏa mãn khát khao của nhau."Ngày đầu năm mới thế này có ổn không.""Anh chẳng phải rất thích sao.""Ước gì anh lại say lần nữa." Rin mê đắm hương vị trên người Sae, hôn lên người yêu trong vòng tay. "Tối qua...""Dừng." Sae cắt ngang lời tình tứ sắp tuôn ra của Rin, mặt không đổi sắc đẩy anh ra. "Ăn tối ở khách sạn xong, ra ngoài đi dạo.""...Anh còn sức sao.""Đừng xem mấy thứ linh tinh trên mạng. Về lý thuyết, kiểu gì cũng xuống giường được." Sae điềm tĩnh ngồi dậy, phá vỡ bầu không khí vốn đang nồng nàn. Anh cầm điện thoại trên đầu giường lướt xem, khiến Rin tò mò ghé đầu nhìn. Màn hình điện thoại đột nhiên tối đen."Anh, rốt cuộc anh giấu em chuyện gì." Rin cau mày, ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Sae bình thản. "Mấy ngày nay anh cứ nhìn điện thoại suốt.""Có người khác để chat à?""Em hỏi xong chưa, lát nữa sẽ biết." Sae lại nhìn vào màn hình, ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng. "Chắc em gặp may lắm.""...Gì cơ."Sae hiếm hoi úp mở, nhưng với vẻ không chắc chắn, khiến Rin thực sự tò mò.Đây là thứ mà ngay cả anh trai toàn năng cũng không chắc chắn."Vậy là anh đang lên kế hoạch sao." Rin phấn khích đoán."Ừ."Sae hiếm hoi thừa nhận anh đang chuẩn bị cho chuyến đi của họ. Dù chưa biết kế tiếp là gì, Rin đã bắt đầu mong chờ. Món quà bất ngờ của anh trai sẽ là gì? Như ngày ở Madrid, đưa anh ngắm cảnh sao?Có lẽ để bù đắp tiếc nuối của chuyến đi này.Dù thế nào, em sẽ trân trọng món quà từ anh.Họ lên đường."Đường xa đấy, em ngủ một lát đi." Sae một tay cầm điện thoại, tay kia xoay vô lăng. "Khoảng một tiếng.""Trong xe có định vị.""Kệ anh." Sae bực bội nhếch môi. "Ngủ đi."Rin ngoan ngoãn nhắm mắt, mang theo kỳ vọng. Trời dần tối, âm nhạc du dương trong xe khiến anh cảm giác như cùng Sae rời khỏi vũ trụ.Đây là chuyến đi chỉ của hai chúng ta.Rin chợt nhớ bài hát Sae thích thời trẻ, "Thủy Tinh" (Mercury).Giai điệu không phải gu của anh, nhưng bài hát này là ngoại lệ trong danh sách nhạc, đến nỗi anh thuộc lòng lời bài hát."Nếu hai ta cùng nhảy đến bình minh,Anh sẽ đưa em đến nơi rực rỡ hơn."Hồi trẻ, Rin từng suy diễn quá mức, muốn qua sở thích của Sae để đoán tâm tư anh, trăn trở liệu câu hát này có ẩn chứa cảm xúc của Sae. Khi ấy, anh nghĩ Sae không phải người đa cảm, ý tưởng bày tỏ qua nhạc là không thể. Nhưng giờ, lời bài hát lại hiện ra rõ ràng trước mắt anh.Anh luôn tự áp đặt ở những chỗ kỳ lạ.Rin từng tra cứu ý nghĩa của Thủy Tinh vì bài hát, cố đoán mò tâm tư Sae một cách gần như vu khống. Nhưng Wikipedia chỉ toàn bài phổ khoa học, khiến Rin thời đó thất vọng.Giờ đây, Rin bừng tỉnh, vì chẳng cần tưởng tượng nữa—định mệnh của họ đã được an bài."Rin."Rin giả vờ lim dim, làm như vừa tỉnh, chậm rãi mở mắt."Tới rồi."Rin cuối cùng thấy rõ màn hình điện thoại của Sae, bí mật hé lộ. Một giao diện ứng dụng lạ, hiển thị hình ảnh Trái Đất thu nhỏ, với một dải màu xanh ngọc trôi nổi, lướt qua dãy núi và các mảng kiến tạo, sáng rực trong ánh sáng mờ ảo trong xe.Em biết là gì rồi.Rin đột nhiên hồi hộp. Anh không nhìn ra kính chắn gió, nơi có bất ngờ anh đã hình dung, mà nhìn vào gương mặt bình thản của Sae."Xuống xe đi."Màn hình chuyển sang bảng phân tích rõ ràng.Sập— khi cửa xe đóng lại, Rin ngẩng lên nhìn bầu trời.Khoảnh khắc em lại yêu anh lần nữa.Bầu trời đêm tĩnh lặng được ánh cực quang Nam cực nhuộm hồng tím, hòa quyện với sắc xanh thẳm nơi chân trời, lướt nhẹ giữa muôn vàn vì sao. Cả ngọn núi như ngập trong màu sắc mộng ảo, làn gió hè dịu dàng khiến trái tim họ gợn sóng, quấn quýt linh hồn họ vào nhau.Đôi mắt xanh ngọc của Rin phản chiếu dải sáng hồng xanh, giờ đây anh tràn ngập hạnh phúc, mọi tiếc nuối tan biến.Thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc trái tim rung động, cả thế giới đứng yên, chỉ còn tiếng thở của anh và em."Quả nhiên em gặp may thật."Rin quay đầu nhìn người yêu, màu hạt dẻ của Sae hòa lẫn ánh hồng, khắc sâu vào mắt anh.Đêm ấy, cực quang đẹp mê hồn, in trên gương mặt tĩnh lặng của Sae, khiến Rin mãi không quên. Đôi mắt xanh giống anh ngập sắc hồng xanh lãng mạn, nhịp tim Rin vang vọng trong đêm tĩnh mịch."Ừ."Thực ra, may mắn lớn nhất của em là được gặp anh."Thích không."Sae xoay người đối diện Rin, trao đổi khung cảnh trong mắt nhau.Thịch, thịch, thịch.Lần này, Sae bước tới chỗ nó, không chút do dự."Thích."Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi Rin, trong khoảnh khắc bầu trời bày tỏ với Trái Đất, họ nói với cả thế giới về tình yêu của mình.Thủy Tinh, hành tinh nhỏ nhất trong tám hành tinh Hệ Mặt Trời, nằm trên quỹ đạo gần Mặt Trời nhất, cũng là hành tinh duy nhất có cộng hưởng quỹ đạo 3:2 với Mặt Trời.Rin từng ví mình là vì sao, quấn quýt quanh ánh trăng trong tim bằng tình yêu nồng cháy.Nhưng giờ đây,Em lại là Thủy Tinh si mê.Vì anh không chỉ là ánh trăng của em,Mà còn là mặt trời của em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store