Rhycap Nang Am Sau Mua
Một buổi chiều đầu đông, trời bất chợt đổ mưa lớn khi Đức Duy đang trên đường trở về ký túc xá. Cậu vội chạy vào mái hiên gần sân trường để trú mưa. Gió lạnh thổi mạnh khiến cậu co người lại, bàn tay run rẩy vì cái lạnh buốt.Cậu đang định gọi một chiếc xe để về nhanh thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau:
“Duy, em làm gì ở đây thế này?”Quang Anh xuất hiện, trên tay là chiếc ô màu đen. Ánh mắt anh ánh lên sự lo lắng khi nhìn thấy Đức Duy trong bộ dạng ướt sũng.“Thầy… Em quên mang áo mưa. Tự nhiên mưa lớn quá, em không biết phải làm sao,” Duy lúng túng trả lời.Quang Anh bước tới, nhẹ nhàng kéo tay Duy vào dưới chiếc ô. “Đi thôi. Để thầy đưa em về.”Duy ngập ngừng nhìn anh. “Thầy không phiền chứ? Em sợ…”“Không có gì phải sợ cả. Em đang lạnh, cứ để thầy lo.”
Trên đường đi, cả hai im lặng. Duy có thể nghe rõ tiếng mưa rơi lộp độp trên ô và nhịp thở của Quang Anh ngay bên cạnh. Cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.Quang Anh là người phá vỡ sự im lặng trước. “Duy, dạo này em thế nào? Thầy thấy em có vẻ suy tư hơn mọi khi.”Duy cắn môi, ánh mắt hướng về phía xa. “Thầy… Em chỉ cảm thấy mình hơi rối. Có những thứ em không hiểu, mà cũng không dám hỏi ai.”Quang Anh khẽ gật đầu. “Đôi khi, giữ cảm xúc trong lòng là cách chúng ta tự bảo vệ mình. Nhưng nếu em cần một người để chia sẻ, thầy luôn ở đây.”Duy nhìn thầy, đôi mắt ánh lên sự do dự nhưng cũng đầy tin tưởng. “Cảm ơn thầy. Em sẽ cố gắng mạnh mẽ" Về đến ký túc xá, Duy mời Quang Anh vào phòng uống tạm cốc trà nóng để cảm ơn. Ban đầu, Quang Anh định từ chối, nhưng ánh mắt chân thành của Duy khiến anh không thể nói lời từ chối.Trong không gian nhỏ bé của căn phòng, cả hai ngồi đối diện nhau. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn tạo nên bầu không khí ấm cúng, đối lập với cái lạnh buốt bên ngoài.Duy đặt cốc trà nóng trước mặt thầy, ngập ngừng nói:
“Thầy… Có bao giờ thầy cảm thấy khó khăn khi phải che giấu cảm xúc của mình chưa?”Câu hỏi khiến Quang Anh khựng lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, như muốn tìm hiểu lý do sau câu hỏi ấy.“Có,” anh trả lời sau một lúc im lặng. “Nhưng đôi khi, che giấu cảm xúc không phải vì bản thân, mà vì người khác. Vì thầy không muốn làm tổn thương họ hoặc khiến họ phải chịu áp lực.”Duy cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau. “Thầy nghĩ… có những cảm xúc nên được che giấu mãi mãi sao?”Quang Anh khẽ thở dài. “Thầy không biết, Duy. Có lẽ, điều đó còn tùy thuộc vào giá trị của cảm xúc ấy và cách nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”Ánh mắt Duy thoáng chút thất vọng. Cậu cảm thấy như mọi câu trả lời của thầy đều ẩn chứa một bức tường mà cậu không thể vượt qua.Trong một thoáng bất giác, Quang Anh đưa tay ra, đặt lên bàn tay đang run rẩy của Duy. “Duy, em có điều gì muốn nói với thầy không?”Duy ngước nhìn thầy, ánh mắt cậu đầy xúc động. “Thầy… Em không chắc nữa. Nhưng em cảm thấy giữa chúng ta có điều gì đó đặc biệt. Một thứ mà em chưa từng cảm nhận với ai khác.”Quang Anh rút tay lại, ánh mắt trở nên trầm lắng. “Duy, thầy là giáo viên của em. Thầy có trách nhiệm hướng dẫn em, bảo vệ em. Những điều em cảm nhận… có thể chỉ là sự ngưỡng mộ hoặc lòng biết ơn mà thôi.”Duy lắc đầu, giọng nói đầy kiên định. “Không, thầy. Em biết rõ cảm xúc của mình. Và nó không chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ.”Quang Anh nhìn Duy một lúc lâu. Anh biết mình không thể phủ nhận sự kết nối đặc biệt giữa hai người, nhưng anh cũng biết rằng đây là một con đường nguy hiểm, một lằn ranh mà anh không thể vượt qua.“Duy,” Quang Anh nói, giọng trầm và nghiêm túc. “Thầy rất trân trọng mối quan hệ này, nhưng thầy không muốn em bị tổn thương vì những điều chưa chắc chắn. Thầy hy vọng chúng ta có thể giữ mọi thứ trong giới hạn an toàn nhất.”Duy im lặng, đôi mắt long lanh như muốn rơi lệ. “Em hiểu, thầy. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ ngừng cảm nhận.”Quang Anh gật đầu, mỉm cười buồn bã. “Chỉ cần em không đánh mất chính mình, thầy sẽ luôn ở đây, dù với tư cách gì đi nữa.”
Quang Anh rời khỏi ký túc xá trong cơn mưa đã tạnh, lòng đầy nặng nề. Còn Đức Duy, cậu ngồi lặng lẽ bên bàn học, nhìn cốc trà còn hơi ấm trên bàn. Cả hai đều biết rằng họ đã bước đến một điểm mà cảm xúc đã không còn đơn thuần, nhưng lằn ranh giữa thầy và trò vẫn là một rào cản không thể dễ dàng vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store