ZingTruyen.Store

Rhycap Hanh Tinh Di Lac Dem Mua

Tiết trời bắt đầu chuyến từ đông sang xuân, hai hàng rẻ quạt bên đường cũng đã lún phún những lá non mơn mởn. Mấy ngày cuối cùng của năm cũ, Đức Duy quanh quấn ở Hotaru mặc kệ cho Minh Huy dọa rằng sẽ sắp xếp cho cậu mấy cuộc xem mắt để đỡ buồn. Đức Duy không thể về nhà, bố mẹ của cậu đã tuyên bố từ con ngay từ ngày Đức Duy bỏ đi để mặc cho Quang Anh ở lại. Đêm giao thừa, Đức Duy đi dạo dọc bờ sông. Hòa vào dòng người đông đúc vỡ òa khi pháo hoa bắn từ bờ sông lên trời rồi vụt tắt, Đức Duy chỉ nhìn những chỏm đầu lô nhô tựa vào nhau trong thời khắc chuyển giao năm mới. Những mái đầu thân thuộc, Đức Duy vừa muốn khóc vừa muốn cười. Những ngày ở thành phố kia, muốn tìm một người dùng chung ngôn ngữ cũng khó, đừng nói đến một người quen. Ở một nơi xa lạ như thế, một người chung quốc tịch cũng đã là người quen. Trở về nơi chỉ toàn "người quen", không có "người quen" đó, mọi người đều trở thành xa lạ.

Downpour dạo này vắng khách hơn bình thường.
Dù là như vậy, Đức Duy vẫn đều đặn đến đó mỗi ngày như một, lần nào ra về thì hơi thở cũng đã lẫn với mùi cồn lãng đãng. Công việc đã xong cũng không có gì làm, người muốn ở cùng lại không thể ở, cậu chỉ có thể tạt qua đó rồi ngồi một mình đến quá nửa đêm đợi Quang Anh trong vô vọng. Vẫn là Đức Duy hiểu rõ bản thân mình, cậu thẳng thắn thừa nhận với bản thân rằng mình không thể ngừng mong chạm mặt Quang Anh dù mỗi lần chạm mặt là một lần Đức Duy đâm thêm một vết dao vào cơ thể.

Một đôi lần anh tới, Đức Duy lại càng thu mình vào bóng tối. Cố gắng uống thêm thật nhiều để có thể đường hoàng đi tới trước mặt anh mà không hoảng sợ, nhưng những lúc nhìn thấy Quang Anh, Đức Duy uống cách nào cũng không thể say.

Đêm nay cũng như mọi đêm, ban nhạc ở trên chơi một bài gì vui vẻ. Đức Duy ngồi một mình nhìn mọi người xung quanh. Chiếc bàn đơn ở khuất sau bức tường được ghép bởi mấy mảnh gỗ cũ, khuất hẳn với thế giới bên ngoài Đức Duy đã cố ý chọn, vậy mà chỉ sau vài ba ly rượu, đã có người bất ngờ xuất hiện trước mặt Đức Duy. Đăng Dương chớp đôi mắt màu nâu nhạt mỉm cười cầm lấy ly rượu của Đức Duy rồi mới chào cậu, Đức Duy tròn mắt nhìn.

"Cậu về nước bao giờ?"

"Có triển lãm, tôi gửi tranh về một mình không yên tâm. Hơn nữa cũng lâu rồi không về, chắc phải hơn mười năm không ít."

Giọng nói của Đăng Dương vẫn còn mang nặng thứ âm sắc của người ở nước ngoài lâu năm. Đức Duy nhìn cậu, cười cười thấy như bọn họ vẫn còn đang chen chúc nhau ở cái quán bar dưới hầm khu chung cư cũ, chia nhau mấy ly rượu làm ấm người trong cái giá lạnh của thành phố kia.

"Sao rồi? Hưởng thụ danh hiệu họa sĩ nổi tiếng cũng lâu rồi, cậu thấy thế nào?"

Đức Duy nâng môi cười nhạt. Thấy thế nào sao?
Thấy hối hận vô cùng, thấy chính mình nên chết đi chứ đừng bao giờ quay về nữa. Hiểu lầm lớn đến mức không thể xé rách, mà dù hiểu lầm hay hiểu đúng thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, bên cạnh Quang Anh đã có người kia.

"Đúng vậy, tôi vui lắm. Hôm kia có người mua tranh giá tám chữ số không, hôm qua có người mời gửi tranh đi triển lãm, hôm nay ở công ty lại được đôn lên làm giám chế nội thất cho một công trình lớn."

Đăng Dương xoay lý rượu trong tay, nhìn mấy bọt tăm nhỏ nổi lên dưới ánh đèn vàng:

"Cậu biết tôi không hỏi chuyện đó mà."

"Vậy cậu hỏi chuyện gì?"

"Chuyện... người đó."

Ngụm rượu Đức Duy không thể nuốt trôi cũng không thể nhổ ra, cậu ngậm trong miệng thật lâu đến khi vị đắng làm tê đầu lưỡi.

"Nhắc đến người đó mới nhớ, cậu còn nợ tiền tôi đấy."

—-

Mùa đông năm đầu tiên Đức Duy ở thành phố đó quả thực rất lạnh. Mấy dãy nhà không sơn phết giống như văn phòng kiến trúc, mà không có nơi nào có Quang Anh. Đức Duy vừa kéo chặt hai lớp áo vừa cúi đầu bước đi trong gió tuyết, cảm giác mấy tòa nhà đó giống như nhà tù khổng lồ. Chỉ có quán bar dưới tầng hầm chung cư là còn ấm áp một chút, lò sưởi xập xệ lúc nào cũng đầy củi và không thiếu rượu bia. Đám họa sĩ cùng nhau ở dưới đó, cười cười gọi nhau là một đám chuột cống trong lòng thành phố. Mấy câu chuyện nói ra khi rượu vào càng ngày càng đào sâu vào riêng tư, cuối cùng cũng đến lượt Đức Duy bị tra hỏi về người thương mà đêm nào nằm ngủ cậu cũng gọi tên, đến sáng dậy mắt lại sưng như chưa từng ngủ còn gối thì ướt đẫm. Bị dồn vào chọc ghẹo, Đức Duy đứng hẳn dậy cầm chai rượu đưa lên cao, lớn tiếng nói:

"Bây giờ có ai muốn cá cược với tôi không? Tôi cá rằng khi tôi trở về, bên cạnh người đó đã có người khác rồi. Nếu như tôi đúng, các cậu trả tôi số tiền vừa đủ mười thùng rượu này, nếu tôi sai, tôi nhảy sexy dance cho các cậu xem."

Đám họa sĩ cười bò, chẳng ai muốn chung cá. Mười thùng rượu chỉ đáng giá một bức tranh, nhưng lúc đó đến một góc tranh bọn họ cũng không bán được. Không có thời gian đi làm ngoài, ngày đêm chỉ ở xưởng vẽ, cái gì cũng thiếu mà trước nhất là tiền. Chờ lâu không có ai nói gì, Đức Duy thất vọng ngồi xuống. Đăng Dương đột ngột lên tiếng:

"Cậu ngày nào cũng kể anh ta dịu dàng như thế nào, giỏi giang ra sao, bao nhiêu điều như thế, vì sao lại muốn cược vào ô bi quan như vậy?"

Đức Duy cười:

"Để các cậu được thắng chứ sao. Tôi muốn nhảy sexy dance lắm rồi."

Đăng Dương giật lấy chai rượu trên tay Đức Duy trực tiếp ngửa đầu uống một ngụm, quệt môi rồi nói:

"Được, vậy tôi cá với cậu rằng anh ta vẫn sẽ ở yên một chỗ chờ cậu. Nếu cậu thắng, tôi trả cậu tiền, để cậu nhảy sexy dance. Nếu tôi thắng, cậu chia cho tôi một nửa số tranh cậu vẽ."

Cả đám họa sĩ ồ lên, Đức Duy lại thản nhiên gật đầu.

"Có khi cậu lại nhận về một đống giấy lộn."

Đăng Dương nhún vai:

"Giấy lộn cũng có thể đốt để sưởi chứ sao."

Đức Duy biết mình thắng cuộc cá độ đó vào mấy tháng sau. Lúc đó cậu quên đi hoàn toàn chuyện cá cược, chỉ nhớ duy nhất một điều rằng người quan trọng nhất đời mình bây giờ đã đi cùng người khác. Đến khi tỉnh táo mà nhớ lại thì số tranh Đức Duy vẽ đã đáng giá cả một gia tài, còn Đăng Dương cũng đi lang thang đâu đó ở châu Mỹ chứ không còn ở lại thành phố xám ngắt buồn tẻ nữa. Rồi hết thời gian ở lại, Đức Duy rời đi, không ngờ được lúc này bọn họ lại gặp nhau.

"Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, bản thân cậu không muốn và cũng không tin người đó sẽ tìm một ai đó khác, vì sao hôm đó cậu lại đột ngột cá cược rằng người đó sẽ bỏ cậu ra khỏi cuộc đời?"

Đức Duy mỉm cười chua chát.

"Tôi chỉ có thể giải thích là tôi dự cảm được điều đó thôi. Mọi chuyện sẽ lại trật lất, như cái cách tôi và người đó luôn nói với nhau rằng tôi sẽ là người chia tay trước, cuối cùng câu chia tay là từ miệng người đó nói ra."

Hai người im lặng một lúc lâu, chỉ thỉnh thoảng lại chạm ly với nhau. Đăng Dương nhìn ngọn nến cháy trên bàn, Đức Duy lại không rời mắt khỏi ban nhạc. Cậu trai trẻ trạc tuổi Đức Duy đang ngồi ôm đàn hát một bài tình ca, vẻ mặt nhẹ nhõm như chưa từng trải qua một biến động nào của cuộc đời. Đức Duy thật sự nhớ mình của những ngày tháng cũng như người đó, bỗng nhiên cậu đứng bật dậy.

"Dù sao tôi cũng đã thắng cược rồi, cậu muốn trả tiền trước hay muốn xem tôi nhảy trước?"

"Không cần phải.."

"Cần chứ, Đức Duy không phải là kẻ thất hứa. Ở yên đó chờ tôi."

Nói rồi Đức Duy đi về phía ban nhạc, ghé tai vào người drummer thì thầm gì đó. Người kia gật đầu rồi một lát sau, một điệu jazz đã vang lên ngập tràn không gian.

"!#!, Duy cậu làm gì vậy?"

Đăng Dương bắt đầu hoảng lên khi thấy Đức Duy vừa vuốt ngược tóc vừa giả vờ cởi nút áo trên cùng. Đăng Dương đã hơi xiêu vẹo, mọi người trong bar đều mỉm cười nhìn theo mấy bước nhảy của cậu cùng với nụ cười nửa miệng xa lạ khác thường. Chỉ riêng Đăng Dương lúc này đã đưa hai tay ôm mặt, rồi một lát sau biết rằng mình không tránh khỏi, cậu cũng buông tay ra chống cằm nhìn Đức Duy nhảy nhót. Đức Duy nhảy thật sự rất đẹp, Đăng Dương không biết liệu trên đời này có thứ gì mà cậu còn không làm được nữa hay không. Chừng mười phút sau khi điệu nhảy kết thúc, Đăng Dương nhịn cười khi thấy có hai cô gái ngồi ở bàn bên cạnh suýt nữa vỗ tay.

Nhạc dừng bất ngờ làm Đức Duy loạng choạng. Cậu không kể đến ghế nào là ghế của mình nữa, ngồi xuống ngay bên cạnh Đăng Dương. Chiếc ghế nhỏ xíu mà hai người đàn ông lại cao lớn, nhưng dù Đăng Dương gạt thế nào thì Đức Duy cũng cứng đầu ngồi lại.

"Tôi nhảy xong rồi, bây giờ trả tiền đi."

Đăng Dương rút ví ra cười:

"Muốn bao nhiêu?"

"Ngày trước đã nói rồi, mười thùng rượu."

Mười thùng rượu ngày đó có giá chưa tới hai trăm đô. Đăng Dương rút từ ví ra một xấp tiền đủ loại đưa cho Đức Duy. Đức Duy không nhìn đến giá trị của mấy tờ tiền, chỉ dùng tay này đập xấp tiền lên tay kia rồi cười lớn:

"Dạo này cậu giàu quá đúng không, cho tôi đi theo với?"

Đăng Dương ho lên một tiếng.

"Làm như cậu không giàu."

"Đăng Dương, bây giờ tôi thật sự nghèo lắm."

Đăng Dương biết Đức Duy đang không nói về tiền bạc, yên lặng đặt tay lên vai cậu rồi không bỏ ra. Đức Duy của hội họa sĩ là như thế nào Đăng Dương hiểu rõ, đằng sau nụ cười rạng rỡ kia là biết bao nhiêu nước mắt rơi xuống vì một người. Cậu còn nhớ kĩ ngày tuyết rơi đầu tiên khi Đức Duy vừa mới tới, tư trang bị thất lạc chỉ còn một thân người ngơ ngác giữa thành phố xa lạ. Được Đăng Dương đưa về nơi tập trung hội họa sĩ như một con mèo hoang lạc mẹ, Đức Duy cười nói vui vẻ như không có chuyện gì rồi bưng ly đi khắp nơi mời rượu. Đám người say mèm mà Đức Duy cũng không khá hơn. Khuya hôm đó cậu ôm bụng rất lâu rồi nôn ra chỉ toàn là rượu, Đăng Dương mới biết cả ngày Đức Duy vẫn chưa ăn gì.

Lúc đó Đăng Dương thật sự rất ghét nụ cười đẹp đẽ của Đức Duy, cậu chỉ cần cong môi lên cười thì mọi người đều thấy như chẳng có gì là vấn đề to tát.
Nấu một ít cháo cho Đức Duy ăn sau cơn đau dạ dày đó, cậu nuốt vào một thìa mà hơi nhằn nhó sau đó lẳng lặng ăn hết, lại cười nói cảm ơn rồi lên giường trùm chăn lại. Đăng Dương tới giường bên cạnh nằm thì thấy vai Đức Duy run lên, cậu nhíu mày khó chịu vì rõ ràng Đức Duy nói gì thì nói cũng là thanh niên hai mươi sáu tuổi, lại thêm mình chăm sóc đàng hoàng chứ không hề bỏ bê.

Sau này Đăng Dương mới biết hôm đó cậu lỡ tay nêm muối thành đường, và còn hơn thế nữa, mỗi lần Đức Duy lên cơn đau dạ dày thì có ai đó không chỉ nấu cho cậu ăn mà còn ở bên không rời một bước. Ở cùng nhau một năm đã quá quen thuộc với những lần Đức Duy ngủ mơ gọi tên người đó hết cười rồi khóc, Đăng Dương thật sự thấy không đành lòng nhìn Đức Duy quay về nơi có người kia thì giữa hai bọn họ lại đã không thể bắt đầu.

"Duy, đi tiếp thôi. Anh ta đã đi tiếp rồi, cậu cũng nên đi tiếp."

Đức Duy lại cười, nụ cười rực rõ như bao nhiêu lần
Đăng Dương trông thấy.

"Tôi đi khỏi đây là vì muốn sau này cùng bước đi một con đường với người đó. Nhưng người đó đi cùng với người khác rồi, đường lại chỉ đủ hai người đi, cậu bảo tôi phải làm sao, đi tiếp ở chỗ nào?"

Đức Duy với lấy ly rượu, Đức Duy giật lại ngay. Chai rượu đã gần thấy đáy, uống nhiều như thế không giống với Đức Duy chút nào. Không còn rượu để uống lại càng tỉnh hơn, Đức Duy gục đầu vào vai Đăng Dương mà không nói một câu. Hai người ngồi lâu như vậy cho đến khi ban nhạc lúi húi thu dọn đồ đạc ra về. Trong bar chỉ còn lác đác vài người khách còn nán lại, Đăng Dương nhẹ lắc tay Đức Duy ra hiệu mình phải về trước. Đức Duy cười chào tạm biệt Đăng Dương, vài câu vu vơ hứa hẹn sẽ tới triển lãm rồi gặp nhau sau, cuối cùng lại chỉ một mình Đức Duy ngồi cạy mấy mẩu sáp nến chảy ra trên chân đế.

Cạy đến mảnh vụn cuối cùng, đột ngột lại có người ngồi xuống trước mặt. Đức Duy nghĩ rằng Đăng Dương để quên gì đó, cậu nói mà không ngẩng đầu.

"Sao, lại quên đồ? Hay là quên tôi?"

Người trước mặt không nói gì, Đức Duy ngẩng đầu lên rồi suýt nữa giật nảy mình. Người cậu chờ mong đang ở trước mặt, nhưng nụ cười trên môi anh không hề có chút dịu dàng nào. Mấy ngón tay gầy của anh gõ nhẹ lên bàn, cùng lúc đó Đức Duy cảm giác được một cơn bỏng rát lan từ cổ họng xuống tận dạ dày nhưng cậu không thể rời mắt một giây khỏi khuôn mặt lâu rồi mới ở gần như thế.

"Anh tới lâu chưa?"

Quang Anh không cười nữa, cũng không trả lời Đức Duy. Mặc kệ lòng nói rằng bản thân không mảy may quan tâm người kia dù có ra sao đi nữa, Quang Anh thấy mình thay đổi rồi. Anh tới Downpour nhiều hơn, và chỉ tới một mình. Ngày hôm nay, Quang Anh tới đủ lâu để thấy Đúc Duy từ trong một góc kín đáo bước ra yêu cầu nhạc, thấy Đức Duy thật sự hóa cáo với ánh mắt mơ màng nhảy trước một người đàn ông, chốc chốc cậu lại đưa tay ra vuốt tóc rồi cắn môi, vẻ quyến rũ hư hỏng không hề che giấu. Đã vậy sau khi nhảy xong còn nhận tiền của người đàn ông nọ, tự nhiên ngồi chung một ghế rồi gục đầu lên vai người kia. Biết rằng mình và cậu chẳng còn liên quan gì đến nhau nhưng Quang Anh vẫn thấy trào dâng một cơn thất vọng.

Càng để ý nhiều Quang Anh mới thấy Đức Duy không biết từ khi nào đã trở thành kiểu người anh ghét nhất. Cậu thoải mái động chạm với tất cả mọi người đàn ông không cần biết tính hướng của người đó ra sao. Ban nhạc cũng dần dần quen với Đức Duy, thậm chí một đôi lần anh gặp vài người khách lạ hoắc ngồi một mình rồi sau đó tới ngồi cùng cậu.

Ánh nến làm cho chiếc bóng của Đức Duy rung rinh trên bức tường gạch sau lưng, Quang Anh cay đắng nghĩ không ngờ qua đi ba năm ngắn ngủi, anh quen thuộc với cái bóng của Đức Duy hơn là chủ nhân của cái bóng đang ngồi ngay trước mặt mình.

"Đức Duy, cậu nợ tôi một lời cảm ơn đấy."

"Cảm ơn gì cơ?"

"Cảm ơn ngày đó tôi đã chia tay cậu, để bây giờ cậu khám phá ra con người thật của mình."

Đức Duy nhắm mắt lại hít một hơi sâu. Đến khi cảm giác rằng mình có thể nói được một câu hoàn chỉnh, cậu mở mắt ra rồi cười rạng rỡ. Nụ cười của Đức Duy làm cho Quang Anh cảm thấy như gì đó không thật, nhưng dù anh có ghét bỏ đến mấy thì vẫn bị hút sâu vào nụ cười đó không có cách nào dứt mắt
ra.

"Đúng vậy nhỉ, chắc phải cảm ơn anh đã chia tay em."

Cảm ơn đã chia tay để Đức Duy khằng định lại một sự thật mà bản thân dần dần quên mất, rằng bất cứ nơi chốn nào có Quang Anh đều sẽ là nơi chốn bình yên. Quang Anh lắc đầu nhìn vào túi áo trước ngực đang căng lên của cậu:

"Ở bên kia cũng vậy? Một đêm anh ta trả cậu bao nhiêu tiền?"

"Một đêm?"

Đức Duy lẩm bẩm rồi lại cười to. Cậu đã hiểu ra vấn đề, lại càng thấy chua chát. Định luật Murphy là thứ chắc chắn có tồn tại trên đời, chờ Quang Anh bao nhiêu đêm thì anh không đến, cái đêm anh đến lại đủ chuyện xảy ra. Mệt mỏi rã rời rồi tự thân Đức Duy biết rằng nếu bây giờ có nói với Quang Anh rằng đó là tiền cậu nhờ anh mà thắng cược anh cũng sẽ không tin, Đức Duy nhìn chăm chăm vào bàn tay Quang Anh để trên bàn. Cậu nhích ngón tay thêm chưa đầy 2 phân rồi khẽ nói:

"Tùy tâm thôi. Anh có muốn thử một đêm không?
Vì anh là người quen nên em sẽ giảm giá cho anh."

Ngọn nến leo lét vừa kịp tắt, Đức Duy đưa tay ra trong bóng tối định nắm lấy mấy ngón tay gầy nhưng lại chỉ câm trúng không khí. Quang Anh cho tay xuống gầm bàn nắm chặt đến muốn bật máu, Đức Duy từng là của anh không ngờ bây giờ lại nói chuyện giảm giá đi đêm trước mặt anh như một trò đùa. Quang Anh đứng dậy bỏ đi. Nhân lúc vấp phải một chiếc ghế, anh quay lại nói với gương mặt gầy hơn trước rất nhiều lúc này đã chìm trong bóng tối:

"Tiếc quá, bây giờ nếu có là đồ miễn phí tôi cũng không cần."

Hết phần 9.



mọi người ơi, tớ vừa được đi nghe duy hát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store