Chương 1: Người yêu cũ
Đây là câu chuyện về một màn cược.
.
.
.
Một ngày nắng hạ trong xanh, gió khẽ vờn mái tóc Duy bay bay nhẹ nhàng, Quang Anh với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt em, đề nghị.- Chúng ta ở bên nhau đi.Duy nghe anh nói em chẳng chút chần chừ mà đáp lại. Cảnh này trong mơ em đã ao ước rất nhiều lần rồi. Lần này có chút ảo ảnh, nhưng tất cả khung cảnh này là thật đóoo.- Em đồng ý.Chưa để Duy vui vẻ được bao lâu, Quang Anh đã nói thêm.- Nhưng tôi có một điều kiện. Chúng ta chỉ ở bên nhau, chứ không phải là yêu nhau thật. Tất cả chỉ là một màn kịch thôi.- Em đồng ý.Duy nhìn anh, ánh mắt kiên định pha lẫn háo hức làm Quang Anh có chút áy náy.- Cậu không thấy mình bị thiệt thòi à?Duy cười tít mắt, vui vẻ đáp lại anh.- Miễn là được ở bên Quang Anh, những thứ này có nhằm nhò gì đâu ạaaa.Em biết rằng sẽ có một ngày, anh có một ai đó mà anh yêu, rồi màn kịch này sẽ kết thúc.Phải, Duy thừa nhận mình đang dần bước chân vào vũng lầy chẳng có lối để thoát ra được. Nhưng thế thì có làm sao đâu, miễn Quang Anh ở bên em, còn để em yêu Quang Anh là được rồi.Em không gượng ép anh phải yêu mình, mà anh lại mở lời ở bên em trước, có cung có cầu thôi mà.- Không hối hận chứ?- Em không.Quang Anh đã cho Duy cơ hội cuối cùng để suy nghĩ, nhưng Duy lại chẳng cần tới hai giây để suy xét tình hình mà đã đồng ý.- Vậy được, hợp tác vui vẻ.Quang Anh đưa tay ra trước mặt em, nhưng em chẳng nắm lấy mà bước tới ôm chầm lấy anh, miệng cười tươi rói.Quang Anh sẽ chẳng biết vào lúc ấy, Duy đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Và Quang Anh cũng chẳng hề hay biết, trái tim mình đã có rung động nhất thời với cái ôm đó..
Và từ đó, cặp đôi Anh Duy hay còn có tên gọi khác là RhyCap xuất hiện làm bạn bè hai bên hết sức ngỡ ngàng.Trước tiên là Đặng Thành An trố mắt miệng há to ngạc nhiên, theo sau là Trần Đăng Dương nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, hỏi.- Mày với nhóc Duy yêu nhau thật à?- Ừ.Thành An nhìn Quang Anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.- Mày không ép buộc thằng bé đấy chứ?- Mày nghĩ sao?Đương nhiên cả hai là tin tưởng thằng bạn thân thiết kia rồi. Tuy anh có hơi cục súc, lại hay trưng ra cái bộ mặt hơi khó ở ra, nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà vẫn không hiểu tại sao anh lại chấp nhận màn cược đó.- Tao tưởng đấy chỉ là màn cược vui giữa đám bọn mình?Đăng Dương hỏi, Thành An cũng gật đầu đồng ý với câu hỏi, rồi hướng mắt nhìn về Quang Anh.- Thì tao đang thực hiện giao kèo đấy thôi, tao thua thì tao làm theo hình phạt.- Nhưng mà thiếu quái gì người để mày thực hiện hình phạt, sao lại là nhóc Duy đó? Làm thế có ngày ảnh hưởng tới mầm non tương lai đất nước thì lại đổ cho bọn tao xúi giục.Thành An nói một câu làm tay anh đang khuấy ly cà phê đen chuẩn bị cầm lên uống thì khẽ khựng lại.Ừ nhỉ, tại sao lại là tên nhóc đó? Quang Anh chẳng rõ lúc đó mình bị gì, là do bị dồn vào thế bí hay là anh bị điên?Chắc là rơi vào thế bí rồi..
Quang Anh vừa về tới nhà đã thả chìa khóa lên chiếc ghế phòng khách, balo vứt sang một bên, cả người uể oải nằm dài trên ghế, trong đầu rối bời chỉ vì câu nói bâng quơ của Đặng Thành An khi nãy.Hình phạt dành cho người thua trong màn cược vui lần đó sẽ là tìm một người và nói một câu khiến người đó đồng ý đi với mình.Có thể là mời đi ăn kem, đi uống nước hay là đi chơi ở đâu cũng được, miễn là khi mở lời, đối phương chấp nhận thì hình phạt kết thúc.Rõ ràng là trong bao nhiêu người, chỉ cần Quang Anh mở lời là sẽ có biết bao người gật đầu đồng ý ngay mà đi theo anh. Nhưng lúc đó, người mà Nguyễn Quang Anh nghĩ tới và muốn gặp chỉ có một cái tên:Hoàng Đức Duy.Quang Anh cũng chẳng hiểu lí do tại sao mình lại nói ra câu kia với cậu nhóc đó. Và càng chẳng hiểu tại sao, Duy lại đồng ý với lời nói đó của anh.Có lẽ là Hoàng Đức Duy bị đần, nên mới chấp nhận yêu cầu đó của anh.Còn Nguyễn Quang Anh là tên hâm dở, suy nghĩ chưa kĩ đã mở miệng nói. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì chuyện cũng đã rồi. Chuyện cả hai thành một đôi, là điều mà mọi người đều rõ như ban ngày.Chẳng ai biết trong hai người ai là người tỏ tình trước. Những người xung quanh chỉ thấy Duy bám Quang Anh mọi lúc mọi nơi, quan tâm anh từng li từng tí một. Còn Quang Anh chỉ hững hờ nhận lấy tình cảm đó của Duy mà chẳng có một hành động nào đáp lại tình cảm đó của em.Nguyễn Quang Anh- Hoàng Đức Duy "đã từng" là cặp đôi hạnh phúc nhất, ít nhất là hạnh phúc nhất với Duy. Từ khi em ở bên anh, không biết đã bao lần em mỉm cười hạnh phúc. Ngay cả ở trong mơ, em cũng mơ thấy anh và em cùng nắm tay đi tới cuối cùng.Nhưng tất thảy, nó chỉ như là một giấc mơ đẹp. Đẹp tới mức hễ ai mơ thấy đều ước nó mãi chẳng bao giờ có hồi kết.
.
Chỉ là hiện giờ, cả hai đã thành người xa lạ.Người hiện tại ở bên Đức Duy, không còn là Quang Anh nữa.Quang Anh và Đức Duy chỉ còn là người yêu cũ của nhau.P/s: Fic mới fic mớiiii~
Mong mọi người đọc và đánh giá nhận xét góp ý để toai có động lực viết tiếp nhóooooo🙆♀️
.
.
.
Một ngày nắng hạ trong xanh, gió khẽ vờn mái tóc Duy bay bay nhẹ nhàng, Quang Anh với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt em, đề nghị.- Chúng ta ở bên nhau đi.Duy nghe anh nói em chẳng chút chần chừ mà đáp lại. Cảnh này trong mơ em đã ao ước rất nhiều lần rồi. Lần này có chút ảo ảnh, nhưng tất cả khung cảnh này là thật đóoo.- Em đồng ý.Chưa để Duy vui vẻ được bao lâu, Quang Anh đã nói thêm.- Nhưng tôi có một điều kiện. Chúng ta chỉ ở bên nhau, chứ không phải là yêu nhau thật. Tất cả chỉ là một màn kịch thôi.- Em đồng ý.Duy nhìn anh, ánh mắt kiên định pha lẫn háo hức làm Quang Anh có chút áy náy.- Cậu không thấy mình bị thiệt thòi à?Duy cười tít mắt, vui vẻ đáp lại anh.- Miễn là được ở bên Quang Anh, những thứ này có nhằm nhò gì đâu ạaaa.Em biết rằng sẽ có một ngày, anh có một ai đó mà anh yêu, rồi màn kịch này sẽ kết thúc.Phải, Duy thừa nhận mình đang dần bước chân vào vũng lầy chẳng có lối để thoát ra được. Nhưng thế thì có làm sao đâu, miễn Quang Anh ở bên em, còn để em yêu Quang Anh là được rồi.Em không gượng ép anh phải yêu mình, mà anh lại mở lời ở bên em trước, có cung có cầu thôi mà.- Không hối hận chứ?- Em không.Quang Anh đã cho Duy cơ hội cuối cùng để suy nghĩ, nhưng Duy lại chẳng cần tới hai giây để suy xét tình hình mà đã đồng ý.- Vậy được, hợp tác vui vẻ.Quang Anh đưa tay ra trước mặt em, nhưng em chẳng nắm lấy mà bước tới ôm chầm lấy anh, miệng cười tươi rói.Quang Anh sẽ chẳng biết vào lúc ấy, Duy đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Và Quang Anh cũng chẳng hề hay biết, trái tim mình đã có rung động nhất thời với cái ôm đó..
Và từ đó, cặp đôi Anh Duy hay còn có tên gọi khác là RhyCap xuất hiện làm bạn bè hai bên hết sức ngỡ ngàng.Trước tiên là Đặng Thành An trố mắt miệng há to ngạc nhiên, theo sau là Trần Đăng Dương nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, hỏi.- Mày với nhóc Duy yêu nhau thật à?- Ừ.Thành An nhìn Quang Anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.- Mày không ép buộc thằng bé đấy chứ?- Mày nghĩ sao?Đương nhiên cả hai là tin tưởng thằng bạn thân thiết kia rồi. Tuy anh có hơi cục súc, lại hay trưng ra cái bộ mặt hơi khó ở ra, nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà vẫn không hiểu tại sao anh lại chấp nhận màn cược đó.- Tao tưởng đấy chỉ là màn cược vui giữa đám bọn mình?Đăng Dương hỏi, Thành An cũng gật đầu đồng ý với câu hỏi, rồi hướng mắt nhìn về Quang Anh.- Thì tao đang thực hiện giao kèo đấy thôi, tao thua thì tao làm theo hình phạt.- Nhưng mà thiếu quái gì người để mày thực hiện hình phạt, sao lại là nhóc Duy đó? Làm thế có ngày ảnh hưởng tới mầm non tương lai đất nước thì lại đổ cho bọn tao xúi giục.Thành An nói một câu làm tay anh đang khuấy ly cà phê đen chuẩn bị cầm lên uống thì khẽ khựng lại.Ừ nhỉ, tại sao lại là tên nhóc đó? Quang Anh chẳng rõ lúc đó mình bị gì, là do bị dồn vào thế bí hay là anh bị điên?Chắc là rơi vào thế bí rồi..
Quang Anh vừa về tới nhà đã thả chìa khóa lên chiếc ghế phòng khách, balo vứt sang một bên, cả người uể oải nằm dài trên ghế, trong đầu rối bời chỉ vì câu nói bâng quơ của Đặng Thành An khi nãy.Hình phạt dành cho người thua trong màn cược vui lần đó sẽ là tìm một người và nói một câu khiến người đó đồng ý đi với mình.Có thể là mời đi ăn kem, đi uống nước hay là đi chơi ở đâu cũng được, miễn là khi mở lời, đối phương chấp nhận thì hình phạt kết thúc.Rõ ràng là trong bao nhiêu người, chỉ cần Quang Anh mở lời là sẽ có biết bao người gật đầu đồng ý ngay mà đi theo anh. Nhưng lúc đó, người mà Nguyễn Quang Anh nghĩ tới và muốn gặp chỉ có một cái tên:Hoàng Đức Duy.Quang Anh cũng chẳng hiểu lí do tại sao mình lại nói ra câu kia với cậu nhóc đó. Và càng chẳng hiểu tại sao, Duy lại đồng ý với lời nói đó của anh.Có lẽ là Hoàng Đức Duy bị đần, nên mới chấp nhận yêu cầu đó của anh.Còn Nguyễn Quang Anh là tên hâm dở, suy nghĩ chưa kĩ đã mở miệng nói. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì chuyện cũng đã rồi. Chuyện cả hai thành một đôi, là điều mà mọi người đều rõ như ban ngày.Chẳng ai biết trong hai người ai là người tỏ tình trước. Những người xung quanh chỉ thấy Duy bám Quang Anh mọi lúc mọi nơi, quan tâm anh từng li từng tí một. Còn Quang Anh chỉ hững hờ nhận lấy tình cảm đó của Duy mà chẳng có một hành động nào đáp lại tình cảm đó của em.Nguyễn Quang Anh- Hoàng Đức Duy "đã từng" là cặp đôi hạnh phúc nhất, ít nhất là hạnh phúc nhất với Duy. Từ khi em ở bên anh, không biết đã bao lần em mỉm cười hạnh phúc. Ngay cả ở trong mơ, em cũng mơ thấy anh và em cùng nắm tay đi tới cuối cùng.Nhưng tất thảy, nó chỉ như là một giấc mơ đẹp. Đẹp tới mức hễ ai mơ thấy đều ước nó mãi chẳng bao giờ có hồi kết.
.
Chỉ là hiện giờ, cả hai đã thành người xa lạ.Người hiện tại ở bên Đức Duy, không còn là Quang Anh nữa.Quang Anh và Đức Duy chỉ còn là người yêu cũ của nhau.P/s: Fic mới fic mớiiii~
Mong mọi người đọc và đánh giá nhận xét góp ý để toai có động lực viết tiếp nhóooooo🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store